⛅️Editor:Mâyy

______________

“Bùi mỗ từng đắc tội với Cố tiểu thư sao?”

Sự nhàn nhã như mây trôi gió thoảng bỗng chốc bị phá vỡ.

Cố Vinh cau mày ngoảnh đầu, ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong khoảnh khắc rồi lại rời đi.

Phó Tự Khanh cũng không biết nên miêu tả ánh nhìn đó thế nào.

Không còn dữ dội như lửa như khi tranh cãi, mà như một chiếc lá khô rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Không tiếng động, nhưng lại khẽ gợn lên từng vòng sóng nhỏ tinh tế, dần dần lan rộng.

Chỉ trong chớp mắt, Cố Vinh như khoác lên bộ giáp sắt, ánh mắt mang theo chút trống vắng tan chảy như băng tuyết, lại hứng thú liếc nhìn Phó Tự Khanh một cái.

Vẫn là bộ trường y xanh bạc màu vì giặt nhiều, sau lưng là hòm hành lý to đùng — đúng thật mang dáng dấp của một thư sinh nghèo nhưng cốt cách kiên cường, vững bước lên kinh đi thi.

Nàng khẽ bật cười, môi đỏ hé mở:“Gặp được ngươi đúng là xui xẻo.”

“Phó Tự Khanh, bản tiểu thư không thích đánh kẻ ngã ngựa.”

Chỉ thích nhìn kẻ thù từng ngỡ vươn tay là chạm được sao trời, từng lần từng lần bị đẩy xuống từ nơi cao nhất.

Phó Tự Khanh chợt ngẩng đầu, trong đôi mắt trong trẻo như nước phản chiếu bóng dáng của Cố Vinh, vừa thâm tình lại khắc chế ẩn nhẫn.

Đáng tiếc, tất cả chỉ là vở kịch diễn cho người mù xem.

Cố Vinh chỉ thấy chướng mắt, hận không thể tự móc mắt mình ra.

“Dù Cố cô nương có tin hay không, tại hạ thật lòng ái mộ cô nương. Không mong được thấu hiểu hay kết tóc, chỉ mong cô nương đừng khinh thường tấm chân tình này của Bùi mỗ.”

Cố Vinh lắc đầu: “Không tin.”

Giọng điệu bỗng thay đổi, sự ác ý lặng lẽ dâng lên như gió quẩn quanh thân thể:“Phó công tử, bản tiểu thư không rõ quy củ chốn thanh lâu, nhưng gia đình tử tế thì phải giữ lễ tiết nam nữ, tuân theo luân thường đạo lý.”

“Người ta vẫn nói bụng đầy thi thư thì khí chất tự thanh cao, vì sao hành vi ti tiện của công tử vẫn phảng phất mùi thanh lâu kỹ viện vậy?”

Như cóc ghẻ bám chân người, không cắn thì cũng khiến người kinh tởm.

Sắc mặt Phó Tự Khanh lúc xanh lúc trắng:“Ngày dài tháng rộng, sẽ có một ngày Cố cô tin vào tấm chân tình của Bùi mỗ.”

Cố Vinh đưa tay che mắt, không nỡ nhìn thẳng:“Bản tiểu thư vẫn là càng tin vào điều mình tận mắt nhìn thấy.”

“Ví như, thấy Đan Chu ăn mặc lôi thôi chết trên giường của ngươi.”

Phó Tự Khanh thở dài, giọng ôn tồn:“Tại hạ biết Cố cô nương ngoài lạnh trong mềm, cũng biết sự ngang ngược kia là bất đắc dĩ.”

“Trông thì hung hăng lạnh lùng, thực ra nội tâm lại yếu đuối nhạy cảm.”

“Tại hạ nguyện chờ, chờ ngày Cố cô nương gỡ bỏ phòng bị.”

“Tại hạ thật lòng ái mộ Cố cô nương, không thể trơ mắt nhìn cô nương tự tổn thương mình, tổn thương người.”

“Nghe khó chịu như tiếng quạ rít.”

Cố Vinh vung tay tát cho Phó Tự Khanh một cái.

“Vậy phiền công tử nhắm mắt lại đi.”

“Những lời lẽ rẻ rúng thế này, chi bằng viết ra rồi đốt cho Đan Chu đi.”

“Đan Chu chắc sẽ thích đấy.”

Không chỉ thích, mà là thích đến chết.

“Nếu Phó công tử còn chưa chịu xuống núi, thì quan sai Kinh Triệu phủ chắc cũng sắp đến rồi đấy.”

Vừa nói, nàng vừa lấy khăn tay chậm rãi, tỉ mỉ lau ngón tay.

Phó Tự Khanh xoa xoa gò má vẫn còn nóng rát, trong lòng chợt dâng lên một cơn thô bạo khó tả.

Nếu nói trước kia hắn tiếp cận Đan Chu, tính toán Cố Vinh là vì gia thế nhà họ Cố, vì tài sản kếch xù của nhà họ Vinh dưới miền Giang Nam…

Thì từ khoảnh khắc này, ngoài những thứ bên ngoài đó — hắn muốn chinh phục Cố Vinh đầy gai nhọn kia.

Sinh ra ở thanh lâu, lớn lên ở thanh lâu, lăn lộn chốn phồn hoa…

Càng rõ hơn ai hết cách làm nhục người, bào mòn lòng tự tôn người khác.

“Ai nha~”

Yến Tầm xuất hiện, tay bưng cành hải đường rủ, một lọn tóc dài vắt bên thái dương, khóe môi khẽ nhếch, lông mày đậm mang nét ngang tàng bất cần.

Cố Vinh ngớ người.

Từ “mặt Phật sống” chuyển sang “mặt lãng tử phong trần” quá nhanh.

Nam Bồ Tát có biết không?

“Bị đánh đến sảng rồi à?”

Yến Tầm nhướng mày, đôi mày dài thêm phần sắc bén.

Phó Tự Khanh liếc mắt nhìn qua lại.

Thấy Yến Tầm mang đao bên hông, khí chất không tầm thường, khẽ gật đầu chắp tay với Cố Vinh:“Sinh thời, tại hạ nhất định sẽ không nuốt lời.”

Rồi vác hòm hành lý, chậm rãi bước xuống những bậc đá dài.

Lưng vẫn thẳng như mặt ván hòm, vừa cứng vừa thẳng.

Ngay cả trong truyện dã sử, xác chết trăm năm sống dậy cũng chẳng thẳng bằng lưng Phó Tự Khanh lúc này.

Cố Vinh mím môi — lưng càng thẳng, Phó Tự Khanh càng thấy mình đường hoàng sao?

Nàng không hiểu, nhưng tạm thời tôn trọng.

Lúc nàng quay lại, Yến Tầm đã không thấy đâu.

Nghĩ đến câu “bị đánh đến sảng rồi”, mắt Cố Vinh hơi nheo lại.

Phải chăng thuộc hạ của nam Bồ Tát đang nhắc nhở nàng, coi chừng Phó Tự Khanh chó cùng rứt giậu, thất bại rồi sẽ lại mưu kế khác?

Vừa hay, nàng cũng đang ngứa ngáy tay chân.

Trời dần tối.

Nghĩ đến cái chết của Đan Chu, lại nghĩ đến tượng Phật mạ vàng, lão phương trượng của Phật Ninh Tự đích thân sai võ tăng hộ tống nàng xuống núi hồi kinh.

Đừng hỏi vì sao người xuất gia lại nịnh bợ đến vậy.

Muốn hỏi thì cứ trả lời là: hoằng pháp hóa duyên, từ bi độ thế!

Lòng thành khó khước, Cố Vinh mỉm cười nhận lời, cũng âm thầm quyết tâm phải cho tạc tượng Phật thật to, thật chắc, thật đẹp.

“Thanh Đường, bảo Lưu Vũ đến nhà huynh trưởng của Đan Chu báo tang.”

“Phải nói rõ nguyên nhân và tình trạng thi thể.”

“Vâng.”

Ca ca Đan Chu là kẻ lưu manh đầu bò, vừa hay bắt nạt kẻ yếu lại vừa dai như đỉa đói, Phó Tự Khanh phen này khổ rồi.

Cố Vinh nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, nhìn phủ Nhữ Dương Bá dưới màn đêm dần che phủ, ánh mắt dần chuyển từ thờ ơ sang sắc lạnh.

Phủ Nhữ Dương Bá — chính là một hang quỷ ăn người không tiếng động.

Lồng đèn sáu góc lắc lư trong gió, như chiếc thuyền độc mộc lênh đênh trong sóng dữ.

Ánh sáng hắt ra như làn sương dày che giấu tội ác, lại như đứa trẻ non nớt chập chững bước ra khỏi màn đêm.

Lại như cái miệng rộng đầy máu.

Dựa vào ánh sáng mỏng manh và sự ấm áp giả tạo làm mồi nhử, mê hoặc con người bước vào, lạc lối tâm trí, xác chẳng còn, hồn chẳng thấy.

Kiếp trước, nàng từng vì lòng thương hại nửa vời của phụ thân mà vật lộn, mù quáng đi tìm thứ gọi là “phụ thân yêu thương”.

Chỉ cần một chút tốt, một chút ánh sáng... cũng đủ xé nát linh hồn nàng, khiến nàng như một gã hề tự giày vò bản thân.

Đời này sống lại, nàng đã buông bỏ.

Chấp niệm, tâm ma — chẳng qua chỉ là tự mình hành hạ chính mình mà thôi.

Tâm tình tốt hẳn, Cố Vinh kiễng chân, vươn tay nghịch dải tua dưới đèn lồng, đùa giỡn với ánh sáng và bóng tối trong đêm.

Thanh Đường rảo bước theo sau, nhìn thấy cảnh đó, vành mắt hơi đỏ hoe.

Từ khi phu nhân mất, phủ Nhữ Dương Bá có kế mẫu, tiểu công tử ngày một yếu hơn... nàng chưa từng thấy tiểu thư có nét mặt nhẹ nhõm như hôm nay.

Mấy năm nay, tiểu thư giống như thanh kiếm bị rút khỏi vỏ, tẩm độc đầy thân.

Tiểu thư vui vẻ, nàng cũng vui vẻ.

“Thanh Đường, hôm nay là ngày tốt lành.”

“Đem toàn bộ đèn lồng trong viện Vọng Thư treo lên hết đi, càng náo nhiệt càng tốt.”

“Mở kho riêng, thưởng thêm nửa tháng tiền công cho toàn bộ người hầu trong phủ Bá gia, coi như biểu lộ niềm vui trong lòng ta. Còn những người từ quản sự trở lên, thêm hẳn một tháng lương, xem như được ta hậu đãi.”

“Các nha hoàn trong viện Vọng Thư, dựa theo phẩm cấp cao thấp mà phát thưởng lần lượt.”

“Từ năm trăm văn đến hai lượng bạc.”

“Phiền Trần thúc đi mua mấy con heo sống, dê sống về cho hạ nhân tẩm bổ thêm vào bữa cơm; còn Thịnh ma ma thì đến tiệm vải dưới danh nghĩa của ta chuyển về mấy chục cây vải thô với vải bông, theo đầu người mà phát, mỗi người thưởng năm thước.”

“Nếu có ai hỏi thì cứ nói là: Đan Chu yểu mệnh chết sớm, ta vì nàng ta mà cầu phúc, tích đức âm.”

Thanh Đường cười híp cả mắt, mắt cong lại thành một sợi chỉ nhỏ:“Tiểu thư thật rộng rãi.”

“Chứ còn sao nữa!”

Chỉ trong thoáng chốc, phủ Bá gia u ám như mồ cổ bỗng trở nên rộn ràng như tết.

Từ quản sự cho tới tiểu đồng, bước chân như có gió cuốn.

“Phù Hi bái kiến đại tỷ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play