⛅️Editor:Mây

_____________

Lượng thuốc nàng dùng cao gấp nhiều lần so với thứ mà Đan Chu đã từng hạ cho nàng. Một là Phó Tự Khanh cam chịu hi sinh, thuận nước đẩy thuyền, hai là Đan Chu phải cố cắn răng chịu đựng dược tính hành hạ đến chết.

Chẳng phải Đan Chu và Phó Tự Khanh tình đầu ý hợp, đồng tâm tương ái, không phân ngươi ta sao?

Vậy thì nàng sẽ giao sinh tử của Đan Chu vào tay Phó Tự Khanh, coi như tác thành cho mối tình thắm thiết ấy.

Ừm, đó cũng xem như là sự tôn trọng cần có dành cho mối chân tình này.

Phương trượng mời một vị tăng nhân hiểu biết đôi chút về dược lý đến chẩn mạch cho Đan Chu, mới hay nàng không chịu nổi dược tính mạnh mẽ mà thổ huyết chết ngay tại chỗ.

Lúc này, Phó Tự Khanh thật sự trăm miệng khó biện, cô độc vô viện.

“Phó công tử, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

“Nếu ta điều tra ra ngươi từng mua loại dược kia, phủ Nhữ Dương bá nhất định sẽ bắt ngươi đền mạng cho Đan Chu.”

Cố Vinh tự cấu một cái, vành mắt đỏ hoe, giận dữ cảnh cáo Phó Tự Khanh.

Nàng không cần một cú trả thù chóng vánh, nàng muốn hắn phải tự mình nếm trải, mang theo gông xiềng mang tên tai tiếng mà lê bước, cố sống cố chết bò lên thang mây vọng tưởng cho đến chết.

Nếu không thì làm sao xả được mối hận khi từng bị giam dưới địa lao, chịu đủ mọi khổ hình?

Phó Tự Khanh nhìn chằm chằm vào thi thể Đan Chu nằm trên giường, máu chảy ra từ thất khiếu, cảm giác như rơi vào hầm băng, trong lòng nỗi e sợ đối với Cố Vinh dâng cao đến đỉnh điểm.

Cố Vinh rốt cuộc là loại người thế nào?

Ngay lúc nàng đang thưởng thức vẻ mặt biến hóa của hắn, trong lòng chợt lạnh buốt như có luồng gió xuyên qua sống lưng. Cảm giác như có đôi mắt nào đó trong bóng tối đang lặng lẽ dõi theo nàng.

Yến Tầm: …

Rốt cuộc là loại nữ nhân rắn rết cỡ nào mới có thể khuất phục được tiểu hầu gia thế này?

Trời ơi đất hỡi…

Khẩu vị của tiểu hầu gia đúng là vừa dị vừa rợn người.

Quả nhiên, danh tiếng dữ dội của đại tiểu thư Cố Vinh phủ Nhữ Dương bá không phải do thêu dệt mà ra.

Hắn dám khẳng định — Cố Vinh mà chơi tiểu hầu gia thì cứ như đang chơi một con chó, dễ như trở bàn tay.

Tiểu hầu gia chắc chắn không có sức chống cự nào cả.

Cố Vinh nhíu mày, đảo mắt quanh một lượt nhưng không thấy người nào khả nghi.

Càng như thế, trong lòng nàng càng cảnh giác và nghi hoặc sâu sắc hơn.

“Cố cô nương, tại hạ nguyện lấy danh liệt tổ liệt tông mà thề, Đan Chu cô nương tuyệt đối không phải do tại hạ hại chết!”

Tiếng Phó Tự Khanh vùng vẫy giãy chết cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Vinh.

Cố Vinh cau mày, không kiên nhẫn nhướng mày:“Khẩu khí thật lớn, liệt tổ liệt tông sao?”

“Ngươi có chắc là mình có à?”

“Gia phả chỉ có mỗi một tờ, vậy mà mở miệng ra là hùng hồn chính khí.”

Phó Tự Khanh giận dữ đến mức mặt đỏ tía tai, nhưng lại cứng họng không nói được gì, ấp a ấp úng: “Cố…”

“Đây không phải là sỉ nhục, mà là khách quan, thực tế.” Cố Vinh cong môi giành lời.

Phương trượng: Cố thí chủ đúng là còn có một bộ mặt khác.

Ánh mắt liếc thấy vẻ sửng sốt thoáng hiện rồi biến mất của phương trượng, Cố Vinh khẽ nghiêng đầu đầy thẹn thùng, nơi đuôi mắt ánh lên một tầng đỏ nhàn nhạt, giọng nhẹ nhàng như ngọc: “Vì xúc động cho nên thất lễ, mong phương trượng chớ trách.”

“Đan Chu theo ta nhiều năm, nói là chủ tớ, nhưng tình như tỷ muội.”

Phương trượng nhẹ giọng tụng một câu Phật hiệu:“A Di Đà Phật.”

“Thế sự vô thường, vạn pháp vô thường. Người sống thì vẫn sống, người chết đã yên.”

“Cố thí chủ xin hãy nén bi thương.”

“Chuyện xảy ra tại Phật Ninh tự, lão nạp là phương trượng, không thể trốn tránh trách nhiệm. Lão nạp sẽ dẫn chư tăng tụng vãng sinh chú, siêu độ vong linh, giúp nàng ấy sớm siêu sinh về Tịnh Độ.”

Cố Vinh: Không cần khách sáo vậy đâu.

“Không giấu gì phương trượng, Đan Chu xưa nay tin theo Đạo gia.”

Kẻ vong ân phụ nghĩa, phản chủ hại chủ thì nên xuống địa ngục, chứ không phải siêu sinh Tịnh Độ.

“Phương trượng, cái chết của Đan Chu còn nhiều uẩn khúc, Phó công tử không thể tự chứng sự trong sạch của mình.”

“Phật môn là nơi thanh tịnh, không thể lưu giữ kẻ vướng bụi trần.”

Nước sôi rót vào chén trà, hương trà lan tỏa khắp phòng.

Tạ Chước nhìn chằm chằm vào làn trà xanh ngọc cuộn xoáy nổi lên rồi lại chìm xuống.

Chỉ cảm thấy, ly trà này tựa như tâm trạng hiện tại của hắn.

Hắn không rõ vì sao mình lại thấp thỏm bất an, càng không biết phải làm sao để giải tỏa.

Chỉ biết bản thân như đang chạy trốn, vội vàng rời khỏi Phật Ninh tự, tạm lánh ở biệt viện dưới chân núi.

“Tiểu hầu gia.”

“Vào đi.”

Tạ Chước theo bản năng muốn che giấu tâm trạng, liền đưa tay nhấc chén trà.

Chén trà nóng rực, vừa chạm tay đã rơi khỏi tay.

Vạch ra một đường cong trong không trung, vài tiếng loảng xoảng vang lên, vỡ vụn thành từng mảnh.

Yến Tầm: Sự im lặng của hắn vang vọng đến chói tai.

Hiển nhiên, tiểu hầu gia tâm trí không đặt ở đây.

Nhìn thoáng qua, tựa như núi non mờ ảo ẩn hiện trong mưa khói, vô cùng hư ảo.

“Tiểu hầu gia, thuộc hạ đã tra rõ, chuyện rối ren ở thiền phòng Phật Ninh Tự hoàn toàn là ngoài ý muốn, không phải âm mưu có chủ tâm.”

Yến Tầm nói xong liền im lặng.

Tạ Chước chậm rãi chớp mắt, ngây người trong chốc lát.

Sau đó, hắn đưa ngón tay day nhẹ ấn đường, thần sắc tự nhiên, giọng bình thản:“Xong rồi à?”

Yến Tầm mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nghiêm túc gật đầu:“Chẳng phải tiểu hầu gia chỉ căn dặn xác minh có phải tai nạn hay không thôi sao?”

Hắn không thể để tiểu hầu gia bị người ta đem ra đùa giỡn như chó hoang nơi đầu phố.

Bỗng nhiên, mầm non mùa xuân vừa ló lên trong lòng Tạ Chước tựa như gặp phải đợt lạnh cuối xuân, sương tuyết bất ngờ giáng xuống, phủ kín trong một lớp băng mỏng lóng lánh lạnh lẽo.

Không ai biết được, mầm non ấy sẽ héo tàn trong băng giá mà lặng lẽ biến mất, hay sẽ ẩn nhẫn chờ đợi đến khi xuân thật sự đến.

Tạ Chước nâng tay, nhẹ nhàng rót thêm một chén trà, đẩy đến trước mặt Yến Tầm, giọng trong trẻo, ngữ điệu bình lặng:“Là ngoài ý muốn thì tốt.”

Yến Tầm nhăn nhở cười, đón lấy chén trà, thổi tan bọt nổi trên mặt nước, nhấp một ngụm rồi hỏi:“Tiểu hầu gia còn có gì phân phó không?”

Tạ Chước khẽ mím môi, lời đến bên miệng lại ngưng.

Đến khi mở miệng, lại như lời không xuất phát từ lòng:“Mẫu thân vốn rất yêu thích hoa hải đường rủ sau núi Phật Ninh Tự, sai người đi ngắt mấy cành, trước khi trời tối đem về phủ Trưởng công chúa.”

“Chỉ là hải đường rủ thôi sao?” Yến Tầm có ý hỏi xa.

Một lát lại nói: “Tiểu hầu gia yên tâm, vị cô nương dữ dằn kia vẫn bình an vô sự.”

Tạ Chước khẽ nhắc nhở:“Yến Tầm, chớ vô lễ.”

Yến Tầm ngửa đầu uống cạn chén trà, cười đáp:“Thuộc hạ sẽ đích thân đi ngắt hải đường rủ.”

Khoảnh khắc khép cửa phòng lại, Yến Tầm vô thức ngẩng đầu nhìn Tạ Chước.

Y phục sạch sẽ, tóc vấn bằng ngân quan, gương mặt trắng như ngọc, ánh mắt thanh khiết, hoàn toàn không thấy chút xa hoa hỗn loạn nào ngoài thiền phòng.

Tựa như cây bồ đề trăm năm trong Phật Ninh Tự —

Chỉ khi gió thổi mới khẽ rung lên xào xạc.

Gió ngừng, lại là một mảnh tĩnh lặng vô ngôn.

Yến Tầm chần chừ — có nên nói hết thân phận của Cố Vinh cho tiểu hầu gia biết không?

Dù sao, cuộc sống của tiểu hầu gia cũng quá mức nhạt nhẽo nhàm chán.

Nhạt hơn cả chén trà hắn vừa uống.

Cứ quan sát thêm chút nữa vậy.

“Tiểu hầu gia, có cần thuộc hạ thay ngài cầu một lá bùa bình an không?”

Yến Tầm chợt nhớ đến quận chúa Nhạc An — người được phủ Trưởng công chúa yêu chiều sủng ái đủ đường.

Tựa như một chậu nước lạnh buốt tạt thẳng vào đầu, dập tắt hoàn toàn ý định làm mối vừa nhen nhóm trong lòng hắn.

Tình ý của quận chúa Nhạc An đối với tiểu hầu gia, rõ ràng như dã tâm của Tư Mã Chiêu — người người đều biết.

Mà Cố Vinh lại là đại tiểu thư đích truyền của phủ Nhữ Dương Bá.

Dù thân mẫu nàng xuất thân thương hộ, cũng tuyệt không thể làm thiếp cho tiểu hầu gia.

Tạ Chước không hiểu, nghiêng đầu hỏi:“Ta nhớ năm ấy vừa xuống núi, đã đích thân dâng lá bùa bình an được hương hỏa nuôi dưỡng trước tượng Phật cho hoàng đế cữu cữu, phụ thân và mẫu thân rồi mà.”

“Quận chúa Nhạc An.” Yến Tầm khẽ nhắc.

Theo thống kê chưa đầy đủ của hắn, quận chúa Nhạc An ít nhất đã xin tiểu hầu gia chín lần.

Lần này tiểu hầu gia thay thiên tử cầu phúc, trước khi rời phủ, quận chúa lại van nài thêm nửa ngày.

Tạ Chước sắc mặt sa sầm.

Yến Tầm chột dạ sờ mũi, biết mình lắm chuyện tự chuốc bực vào thân.

Cửa phòng vừa khép lại, Tạ Chước khẽ thở phào một hơi.

Bình an vô sự là tốt rồi.

Phật Ninh Tự.

Gió xuân nhẹ thổi, chim hót líu lo.

Chuông gió dưới mái hiên khẽ ngân vang theo gió.

Thỉnh thoảng có mèo chó được nuôi thả trong chùa chạy vòng quanh khách hành hương, chơi đùa đảo quanh.

Các vị tăng nhân cũng không phải lúc nào cũng tụng kinh.

Giữa vườn rau xanh mướt, tiểu sa di(*) đi qua đi lại, nhổ cỏ tưới nước.

(*)Tiểu sa di (小沙弥) là cách gọi một chú tiểu, tức là một đứa trẻ nam xuất gia tu hành trong Phật giáo nhưng chưa thọ giới cụ túc (giới đầy đủ dành cho người trưởng thành).

"Tiểu sa di" còn nhỏ tuổi, thường từ khoảng 7 tuổi trở lên, được gửi vào chùa học đạo, học giới luật, học kinh văn… như là giai đoạn nhập môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play