⛅️Editor:Mây
_____________
Cố Vinh đứng dậy, chỉnh lại bồ đoàn, hướng về phương trượng chùa Phật Ninh cúi người thi lễ, trên mặt lộ rõ vẻ áy náy:“Phương trượng, tỳ nữ của tại hạ ngu muội vô tri, lỡ mạo phạm thanh tịnh Phật môn.”
“Tại hạ thay nàng hướng phương trượng nhận tội, xin phương trượng yên tâm, nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, cho chùa Phật Ninh một lời giải thích thỏa đáng.”
Phương trượng chắp tay nhắm mắt, khẽ niệm một tiếng Phật hiệu:“A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi thay.”
“Cố thí chủ nói quá lời rồi.” Phương trượng mở mắt, hàng lông mày bạc trắng khẽ run run:“Bần tăng chính là người đã đồng ý cho Phó thí chủ tạm cư tại chùa, gây ra họa này, thực là lỗi ở bần tăng, nên là bần tăng phải cho Cố thí chủ một lời giải thích mới phải.”
Cố Vinh — kẻ đầu sỏ đưa mắt nhìn gương mặt đã in hằn dấu vết thời gian của phương trượng, trong lòng chợt dâng lên chút trắc ẩn.
Mất tiền để tiêu tai, tội lỗi có thể dùng bạc mà hóa giải thì vốn không tính là tội lỗi gì đáng kể.
“Phương trượng, là do ta quản người không nghiêm. Để cầu xin Phật Tổ khoan dung và che chở, ta nguyện góp vàng đúc tượng Phật ở điện Thiên Vương.”
Phương trượng chậm rãi chớp mắt.
Khụ... cái tội này, thật ra cũng không nhất thiết phải do hắn gánh đâu.
Cố thí chủ đúng là người nhân hậu hiếm có, công đức vô lượng, trăm năm sau ắt sẽ được vãng sinh về Cực Lạc.
…
…
“Cố thí chủ, cùng đi xem thử một chút không?”
“Mời.”
Phó Tự Khanh đôi mắt u tối, nhìn sang vị võ tăng đang đứng quay lưng về phía thiền phòng, quanh thân lạnh lẽo thấm đẫm. Hắn lại liếc nhìn Đan Chu đang hôn mê nhưng dục vọng vẫn chưa tan trong ánh mắt — cảm giác bất lực đến cùng cực khiến người ta chỉ biết nghẹn lời mà không thể biện bạch.
Trước đó, tiễn bóng lưng của Cố Vinh rời xa dần, thấy tờ ngân phiếu bị gió cuốn bay lên, càng lúc càng cao, càng lúc càng xa, hắn theo bản năng nhón chân giữ lấy ngân phiếu trong tay.
Khoảnh khắc đó, hắn hoàn toàn tỉnh táo nhận ra: nỗi nhục và phẫn hận trong lòng, cuối cùng cũng sẽ bị hiện thực tàn khốc nghiền nát. Kẻ thấp hèn, không có tư cách bàn đến tự tôn hay sĩ diện.
Hắn nhất định phải dốc toàn lực trở thành kẻ đứng trên tất cả, đạp hết những kẻ từng chà đạp mình xuống dưới chân.
Mang theo ngân phiếu mỏng trong tay, hắn lòng đầy lo nghĩ trở về thiền phòng vắng vẻ, vừa bước vào đã đắn đo không biết có nên âm thầm tìm Đan Chu để hỏi rõ đầu đuôi hay không, thì cửa phòng đã bất ngờ bị đẩy mạnh ra — Đan Chu trong cơn mê man ngã nhào vào lòng hắn.
Chưa kịp hoàn hồn, vừa đánh ngất Đan Chu thì Thanh Đường đã dẫn theo một nhóm võ tăng xuất hiện ngoài cửa.
Là trùng hợp ngoài ý muốn sao?
Hay là âm mưu đã được tính toán kỹ càng?
Không phải Đan Chu đã được giao việc bỏ xuân dược vào nước trà của Cố Vinh sao?
Lẽ nào Cố Vinh đã phát hiện ra?
“Tiểu thư, chính là nơi này.”
Trong thoáng chốc, trong lòng Phó Tự Khanh dâng lên cảm giác lúng túng kỳ lạ như thể mình vừa bị bắt gian tại trận.
“Phương trượng, Cố tiểu thư, tại hạ trong sạch, với tỳ nữ của Cố tiểu thư xưa nay không hề có quan hệ gì!”
“Tại hạ như thường lệ quét dọn bụi bặm trong chùa, khi trở về thiền phòng thì thấy tỳ nữ của Cố tiểu thư đang nằm trên giường, định đến bẩm báo với tiểu thư, nhưng tiếc là...”
Phó Tự Khanh ánh mắt tràn đầy hàm ý liếc qua nhóm võ tăng và Thanh Đường, lời đến bên môi lại cố nén xuống không nói tiếp.
“Vậy sao?”
Giọng nói trong trẻo, lạnh lẽo mà rõ ràng bỗng nhiên vang lên, khiến mọi ánh mắt đều bị thu hút.
Ánh nhìn của Bùi Tự Khanh lập tức chạm phải gương mặt rạng rỡ, sống động nhưng lại ẩn chứa vẻ mỉa mai, giễu cợt — chính là Cố Vinh.
Chỉ một ánh mắt ấy, Cố Vinh như ngọn lửa bừng cháy mãnh liệt, thiêu đốt khiến lòng Phó Tự Khanh đột nhiên trở nên hoảng loạn.
Cố Vinh lúc này càng thêm kiều diễm, kiêu hãnh, đầy sức sống. So với nàng mà hắn từng quen biết ngày trước, quả thực là khác biệt một trời một vực.
“Phó công tử chắc chắn rằng mình không hề có liên quan đến Đan Chu sao?”
Nói xong, Cố Vinh thản nhiên liếc mắt nhìn Bùi Tự Khanh, lại tiếp tục:“May là ta và phương trượng đến đây trước đã dặn Thanh Đường kiểm tra hành lý của Đan Chu, nếu không thì e rằng cũng bị gương mặt chính khí đầy lý lẽ của ngươi che mắt rồi.”
Thanh Đường đứng bên cạnh Cố Vinh liền đúng lúc đưa ra xấp giấy, khinh bỉ nói:“Đây là thơ tình vô tình tìm thấy trong hành lý của Đan Chu, về phần có phải do chính tay Phó công tử viết hay không, chỉ cần đối chiếu một chút là rõ, chân tướng tự nhiên sẽ sáng tỏ.”
Lời vừa dứt, Thanh Đường liền đẩy Phó Tự Khanh ra, đi thẳng tới án thư, tùy tiện mở một bản chép tay, liền kinh ngạc thốt lên:“Tiểu thư, giống y như đúc.”
“Thơ tình của Đan Chu chính là do tên Phó Tự Khanh...”
“...cái loại cầm thú đội lốt nho sinh này gửi cho!”
Thanh Đường liếc thấy vẻ uy nghiêm của phương trượng và vẻ oai phong lẫm liệt của nhóm võ tăng, liền âm thầm sửa lời cho uyển chuyển hơn.
Phương trượng cúi đầu tỉ mỉ đối chiếu từng bản, rồi mới ngẩng lên, ánh mắt nhìn Phó Tự Khanh tràn đầy thất vọng:“Phó thí chủ, bần tăng thương cảm thân thế bất hạnh của ngươi, lại kính trọng chí khí tự lập nên mới đồng ý cho mượn tạm chỗ ở trong chùa Phật Ninh, đổi lại lấy việc quét dọn để có ba bữa cơm. Nào ngờ ngươi lại…”
Giọng phương trượng hơi khựng lại, như mang theo nỗi lòng nặng nề và cả sự khó mở miệng.
“Phó công tử, Phật môn là nơi thanh tịnh, không thể dung chứa kẻ tâm niệm ô uế.”
“Xin công tử sớm rời núi thì hơn.”
Đồng tử Phó Tự Khanh co lại, hắn tuyệt đối không thể thừa nhận hai chữ “tâm niệm ô uế”.
Hắn cúi đầu, cung kính khom người thật sâu:“Phương trượng, đúng là thơ do tại hạ viết, nhưng chưa từng gửi cho Đan Chu cô nương.”
“Xin phương trượng và Cố cô nương cho tại hạ cơ hội được tự biện bạch.”
“Mỗi ngày mồng một và ngày rằm, Cố cô nương đều đến chùa cầu phúc cho cố mẫu, tấm lòng hiếu thuận và chân thành ấy khiến tại hạ vô cùng cảm mến, mới sinh lòng ái mộ, viết nên những bài thơ này rồi cất giấu trong hộp gỗ, chưa từng dám mơ được bày tỏ.”
“Tình khởi trong lòng, nhưng chưa từng vượt qua lễ giáo, tại hạ tuyệt đối không hề có hành vi vượt phép.”
“Việc thơ tình vì sao lại xuất hiện trong hành lý của Đan Chu, tại hạ không rõ. Việc nàng xuất hiện trong thiền phòng của tại hạ, tại hạ cũng không hiểu. Chi bằng đợi nàng tỉnh lại, tự nghe lời nàng nói, biết đâu lại có điều mà tất cả chúng ta đều chưa hay biết.”
“Tại hạ chỉ là một kẻ thư sinh, luôn lấy danh dự và thanh danh làm gốc rễ lập thân, xin phương trượng và Cố cô nương lượng xét.”
Hắn không dám mở miệng vu khống rằng Cố Vinh cố tình bày trò hãm hại mình.
Một bên là vầng trăng trên cao, một bên là bùn đất dưới chân — chẳng ai sẽ tin rằng vầng trăng thanh tịnh kia sẽ tự hạ mình vấy bẩn với bụi trần.
Thế nên hắn đành gửi gắm hy vọng vào Đan Chu, tin vào sự đồng cảm và liên kết số mệnh giữa hai người.
Nghe vậy, phương trượng khẽ nhíu mày, dường như lộ ra vài phần do dự.
Nhưng mà, ở đây còn có Cố Vinh — người vừa móc bạc trong túi mình ra để đúc lại tượng Phật cho hai điện lớn — phương trượng cuối cùng vẫn không tự ý quyết định, mà đưa quyền quyết định về cho nàng.
Cố Vinh vuốt nhẹ chiếc vòng ngọc trắng ở cổ tay, khẽ cười lạnh.
Dùng đạo đức để ép buộc sao?
Chỉ những kẻ có đạo đức mới sợ đạo đức. Mà đạo đức của nàng — kiếp trước lúc có lúc không, kiếp này thì... có lẽ là không còn lại gì.
“Quả là lời ngon tiếng ngọt, vài câu đã lôi ta vào vũng nước bẩn này.”
“Miệng ngươi luôn nói danh dự và thanh bạch là gốc rễ, lẽ nào danh dự và thanh bạch của ta thì không đáng giá sao?”
“Cả chùa Phật Ninh từ phương trượng đến tiểu sa di, không ai không biết ta đến đây vì hai việc: tụng kinh cầu phúc và dâng hương công đức. Ta chưa từng trò chuyện với người lạ.”
“Cái gọi là tự biện của Phó công tử, thật ra là lấy người vô tội ra làm tấm chắn. Đúng là uổng công đọc sách thánh hiền.”
“Cố cô nương, tại hạ thề rằng tuyệt đối không...” — Phó Tự Khanh trong lòng thầm hận, nhưng lại không dám nói tiếp.
Cố Vinh thực sự là một người khó đối phó.
“Không cần ngụy biện.” Cố Vinh cắt lời: “Đã là do Phó công tử thỉnh cầu, nếu ta không đáp ứng, e rằng lại bị mang tiếng là ngang ngược, kiêu căng.”
“Vậy thì đợi Đan Chu tỉnh lại đi.”
“Dù thế nào, ta cũng phải đòi lại công bằng cho Đan Chu.”
Nhưng... Đan Chu không thể tỉnh lại nữa rồi. Chậu nước bẩn này, Phó Tự Khanh dù không muốn nhận, cũng phải nhận lấy.
Không ai chú ý rằng trong thiền phòng đã rất lâu không còn vang lên tiếng ưm r*n rỉ khe khẽ nữa.
Ở kiếp này, những điều nàng nói, những việc nàng làm… tuyệt đối sẽ không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.