⛅️Editor:Mây mê ngôn tình

___________________________

Nói thật, bao năm đối đầu với phụ thân và kế mẫu, nàng thừa hiểu bản thân mình vốn đã có chút không bình thường.

Chỉ là trước kia, gắng gượng tạo ra một cái lồng sắt, giam chặt lấy chính mình mà thôi.

“Thanh Đường, nghe nói sau núi chùa Phật Ninh có rặng hải đường rủ, khi nở rộ, cánh hoa rực rỡ như son, đẹp đến mức khiến người ta không dám rời mắt. Ngươi đi cùng Đan Chu, hái hai cành về đây.”

Nghe vậy, ánh mắt Thanh Đường khẽ lướt qua bàn tay Cố Vinh, có chút không yên lòng, lẩm bẩm nói:“Tiểu thư, để nô tỳ băng bó vết thương cho người trước đã.”

“Gặp được người tốt bụng, họ đã xử lý qua rồi.”

“Đi nhanh đi, nhanh đi.” Cố Vinh vừa lắc tay vừa dịu dàng đẩy nhẹ Thanh Đường, giọng ôn hòa thúc giục.

Thanh Đường đi được mấy bước lại quay đầu ba lượt, lo lắng dặn dò:“Vậy tiểu thư cứ an tâm đợi trong thiền phòng, nô tỳ và Đan Chu đi rồi về ngay.”

Không hiểu vì sao, Thanh Đường cứ cảm thấy trong giọng nói ôn hòa kia của tiểu thư, lại có một tia lạnh lẽo ngấm ngầm.

Cố Vinh mím môi: cũng không cần phải gấp đến vậy.

Như thể đã quên mất điều gì…

Hỏng rồi, vừa rồi trút giận quá sướng tay, lại quên béng mất vị nam Bồ Tát kia.

Nhưng nghĩ tới tên xui xẻo Phó Tự Khanh còn đang chắn ngang kia, Cố Vinh đành tự an ủi—may mà nàng vung tay rộng rãi, ngân phiếu đưa cũng không ít, nam Bồ Tát chắc sẽ nể mặt bạc trắng mà bỏ qua cho sự thất lễ của nàng.

Thanh Đường tìm thấy Đan Chu ở trong đình nhỏ phía tây nam chùa Phật Ninh.

Nhìn vỏ hạt dưa vương vãi đầy đất, lại thấy Đan Chu uể oải tựa lan can ngủ gà ngủ gật, tim Thanh Đường bỗng chùng xuống.

Nàng rõ ràng nhận ra: Đan Chu hoàn toàn không đi tìm tiểu thư.

“Đan Chu, Đan Chu!” Thanh Đường không dám nghĩ sâu, lay cánh tay Đan Chu:“Tỉnh dậy đi!”

Đan Chu bực bội hất tay Thanh Đường ra, giọng lầm bầm khó chịu:“Làm gì thế?”

“Tiểu thư sai ngươi cùng ta đi sau núi hái mấy cành hải đường rủ.”

“Không thể nào!”

Đan Chu thất thanh thốt lên.

Thanh Đường càng thêm nghi ngờ:“Đan Chu, ngươi mơ màng đến hồ đồ rồi à?”

“Mau lên, đừng lề mề nữa.”

Đan Chu bỗng chốc bật dậy, chậm nửa nhịp mới hỏi lại:“Ngươi… ngươi tìm thấy tiểu thư rồi à?”

Thanh Đường gật đầu, không chờ giải thích, kéo thẳng Đan Chu đang mặt mày rối rắm đi về hướng sau núi.

Đan Chu lòng rối như tơ vò, lo lắng nói:“Hay là… hay là về trước xem tiểu thư thế nào đã?”

“Thanh Đường, tiểu thư không sao chứ?”

Thanh Đường trong lòng đang không vui, mặc kệ Đan Chu hỏi han, chỉ cúi đầu bước nhanh, không nói một lời.

Sức Thanh Đường lại mạnh, Đan Chu giãy không thoát, đành miễn cưỡng bẻ hai cành hải đường rủ cho có lệ ở rìa bìa rừng.

Thiền phòng.

Cố Vinh lười biếng tựa người vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Trên bàn gỗ bên cạnh, một chén trà vẫn còn vương hơi nóng, hương trà thanh mát, từng làn khói nhẹ nhàng tỏa ra dần tan biến.

Nghe tiếng bước chân, nàng mở mắt ra, thần sắc nhàn nhạt:“Về rồi à?”

“Đường sau núi xa lại khó đi, vất vả rồi đúng không?”

Nàng đưa tay chỉ vào chén trà:“Uống đi.”

Đan Chu trong lòng bất an, đặt cành hải đường xuống bên cạnh, mím môi:“Tiểu thư, nô tỳ… không khát.”

“Thanh Đường, khống chế nàng ta.”

Cuối cùng, tảng đá trong lòng Thanh Đường cũng rơi xuống, nhưng tay nàng lại không chậm chút nào. Chỉ trong mấy chiêu, đã đè được Đan Chu xuống đất.

Đan Chu giãy giụa điên cuồng, Cố Vinh sắc mặt lạnh như băng:“Giữ chặt lấy!”

Rồi nàng nâng chén trà, thản nhiên bước tới trước mặt Đan Chu, cao cao tại thượng nâng cằm nàng ta lên, không để sót một giọt nào mà rót thẳng vào miệng.

Cố Vinh mỉm cười trong im lặng, nhưng càng cười, vành mắt lại dâng lên thứ ươn ướt xót xa.

“Đan Chu, đồ tốt… tất nhiên phải chia sẻ.”

Không bao lâu, sắc mặt Đan Chu đỏ bừng, hơi thở dồn dập, cả người co quắp lại như rắn nước, giọng r*n rỉ yếu ớt, mềm mại như mưa xuân không dứt bên tai.

Thanh Đường chết sững.

Xuân dược.

Là… xuân dược!

Thanh Đường không thể tin nổi, trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, bật thốt lên:“Tiểu thư… chuyện này…”

Cố Vinh bình thản ngồi trở lại ghế tròn, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn. Ngay khoảnh khắc chiếc chén sứ chạm mặt bàn, vang lên một tiếng “keng” trong trẻo, như phụ họa cho tư thế nhục nhã của Đan Chu.

Nàng hoàn toàn phớt lờ ánh mắt ngập tràn hoang mang của Thanh Đường, đôi mắt lạnh lẽo như sương đêm mùa thu, thản nhiên lại vô tình.

Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Đan Chu, cố ý hỏi:“Đan Chu, ngươi nói thử xem, thứ thuốc này ngươi lấy từ đâu ra? Sao lại to gan đến vậy, dám hạ dược với ta?”

Thuốc phát tác càng lúc càng mạnh, dục hỏa sục sôi, Đan Chu thở dốc như cá mắc cạn, vừa xé rách lớp áo mỏng trên người, vừa kẹp chặt đôi chân quỳ rạp dưới đất, cầu xin tha mạng:“Tiểu thư, tiểu thư… cứu nô tỳ… xin người cứu nô tỳ…”

“Nóng… nóng quá…”

Cố Vinh nhàn nhã nâng tay, lại rót một chén trà lạnh, để nước trà mát lành như mưa xuân rơi lách tách trên tóc Đan Chu, từng giọt từng giọt thấm lạnh vào da thịt.

“Thuốc ngươi chuẩn bị, chẳng lẽ không rõ tác dụng đến mức nào sao?”

“Nể tình chủ tớ từng có giao tình, ta nói thẳng cho ngươi biết — trừ giải dược ra, chỉ có một cách để giải.”

“Ngươi yên tâm, nếu ngươi thất khiếu đổ máu mà chết, ta sẽ truyền lệnh cho toàn bộ hạ nhân phủ Nhữ Dương bá đến xem cái chết của ngươi, lấy đó làm gương để răn đe, để cho thiên hạ biết kết cục của kẻ phản bội là như thế nào.”

“Đan Chu, ngươi chỉ còn mười hơi thở nữa thôi.”

Nói đến đây, Cố Vinh trầm ngâm chốc lát, giọng nói chậm rãi hạ xuống, pha chút dụ dỗ như rót mật vào tai, dịu dàng mà mê hoặc:“Đan Chu, ngươi có người trong lòng không?”

“Hay để bổn tiểu thư tìm giúp ngươi một người nhé?”

“Hoặc là… chính ngươi tự đi tìm cũng được.”

Chén trà lạnh đổ ập xuống, như giọt sương sớm rơi xuống mặt hồ, mang đến cho Đan Chu một thoáng tỉnh táo ngắn ngủi…

Tỉnh táo chỉ lóe lên trong chớp mắt, ánh mắt nàng vẫn mông lung mơ hồ, như bị bao phủ trong tầng tầng sương mù dày đặc, khó phân rõ mọi thứ xung quanh là thực hay là mộng.

Chỉ cảm thấy âm thanh khi thì như suối nhỏ róc rách bên tai, lúc lại tựa tiếng vọng từ núi xa, lờ mờ như vang vọng nơi tận cùng chân trời.

Tiếng ấy dường như mang theo sự trầm thấp của nam nhân, lại phảng phất nét uyển chuyển dịu dàng của nữ tử, mộng ảo hư huyễn, khuấy động ngọn lửa nóng bừng trong cơ thể nàng tuôn trào mãnh liệt.

“Đan Chu, đi đi.”

“Ra khỏi cánh cửa này, không chỉ có thể sống sót, mà còn được ở bên người mình yêu trọn đời.”

Cố Vinh liếc nhìn Thanh Đường một cái, Thanh Đường lập tức hiểu ý, lặng lẽ buông tay khỏi thân thể Đan Chu đang bị ghì chặt.

Trước ham muốn tột độ, lý trí hoàn toàn sụp đổ, bản năng chi phối tất cả lời nói và hành động.

Đan Chu quý mạng, không nỡ tự hủy, lại càng không dám tìm cái chết.

Phó Tự Khanh chính là lựa chọn duy nhất của Đan Chu.

Quả đúng như Cố Vinh dự liệu, Đan Chu chẳng màng đến đôi vai lộ hờ hững, cấp tốc lao ra khỏi cửa như điên cuồng tìm đường sống.

“Tiểu thư…” Thanh Đường lòng ngổn ngang trăm mối, nghi hoặc lẫn bối rối, tâm trạng rối như tơ vò, nhất thời chẳng thể lý giải nổi.

Nàng mấp máy môi, lời định nói mấy lần rồi lại nuốt trở vào.

Cố Vinh khoát tay:“Hiện tại chưa phải lúc giải thích nghi nan.”

“Lập tức đến thỉnh võ tăng của Phật Ninh Tự đi tìm người, cứ nói Đan Chu đột nhiên mất tích, tìm mãi không thấy, sợ gặp chuyện chẳng lành, mời các vị đại sư ra tay trợ giúp.”

Thanh Đường mím môi, cằm khẽ nhích lên, cuối cùng kiên quyết gật đầu.

Nghĩ nhiều cũng vô ích, mệnh lệnh của tiểu thư, chính là nguyên tắc sống của nàng.

Cố Vinh vốn nổi tiếng rộng rãi hào phóng, thân là tỳ nữ thân cận của đại thí chủ hương hỏa lớn nhất chùa, chỉ cần nàng mở lời, các vị võ tăng tất nhiên sẽ tận lực giúp đỡ.

Một đoàn tăng nhân rầm rập kéo đi, cuối cùng phát hiện Đan Chu đang hôn mê bất tỉnh, y phục xốc xếch, nằm trong thiền phòng nơi Phó Tự Khanh tá túc.

---

Lúc này, Cố Vinh đang cùng phương trượng chùa Phật Ninh đàm đạo trong tịnh thất, bàn về việc trùng tu kim thân tượng Phật trong Đại Hùng Bảo Điện.

Dù là một cao tăng đắc đạo, lục căn thanh tịnh, sau khi nghe nguyện vọng của Cố Vinh, phương trượng vẫn không giấu được lòng kinh ngạc.

Phương trượng vuốt chòm râu bạc trắng, nụ cười hiền hòa như gió xuân thổi qua đồng cỏ, gật đầu tán thưởng:“Cố thí chủ quả là người có đại thiện tâm.”

Bấy giờ, Thanh Đường hớt hải chạy tới báo tin, sắc mặt Cố Vinh và phương trượng đồng loạt trầm xuống.

Cố Vinh là giả vờ.

Phương trượng là thật sự… mất mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play