⛅️Editor:Mây

______________

Trong thiền phòng, Tạ Chước và Yến Tầm mắt to trừng mắt nhỏ.

Giữa chân mày Tạ Chước vẫn là vẻ lạnh nhạt khó gần, nhưng ở ngực lại như có sợi tơ vướng mắc, nghẹn nơi cổ họng, một bụng buồn bực không thể lên không thể xuống.

Đặc biệt là khi trông thấy xấp ngân phiếu dày cộp trong lòng bàn tay, những tạp niệm rối ren càng lúc càng sinh sôi.

Hắn trầm giọng hỏi:“Yến Tầm, ngươi vào đây làm gì?”

Yến Tầm cười ngả ngớn, mang theo vài phần vô lại:“Tiểu hầu gia đang ghen đấy à?”

Tạ Chước: …

Không ai biết, dưới lớp mặt nạ băng sương ấy lúc này là gương mặt như ngọc bị tuyết phủ kín, khẽ nở hoa xuân.

Chỉ thấy chớp mắt sau, Yến Tầm đã phi thân ra từ một cửa sổ khác, giọng nói nhẹ như gió:“Tiểu hầu gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ trông nom cô nương ấy thật sát.”

“Chỉ là… tiểu hầu gia nên cẩn thận một chút, bên cạnh Trưởng Công chúa điện hạ còn có cả quận chúa Nhạc An đấy.”

“Phúc khí người Tề, e là không dễ hưởng đâu.”

Lông mày Tạ Chước càng chau lại.

Nhạc An với hắn thì có can hệ gì?

Chẳng qua chỉ là một tiểu thư được dưỡng dưới gối mẫu thân trong lúc hắn tĩnh dưỡng ở Phật Ninh tự mà thôi.

---

Ngoài thiền phòng, bên cạnh rặng trúc.

“ Cố cô nương.”

Bạch y áo vải, tóc đen mềm mại mượt mà, dưới làn tóc ấy là dung mạo tẻ nhạt vô vị, không chút đặc sắc.

Phó Tự Khanh dường như định hành lễ, nhưng một tay ôm sách, một tay cầm chổi, liền lúng túng vụng về, vẻ hoảng loạn không che giấu được.

Cố Vinh sắc bén nhận ra trong mắt Phó Tự Khanh có tia cảm xúc chợt lóe, phức tạp mịt mờ.

Có ngờ vực không hiểu, cũng có gượng gạo giả đứng đắn.

Nàng khẽ cười nhạt, đúng là cái loại “vừa muốn làm kỹ nữ, vừa muốn lập đền thờ”.

Chó được nhà họ Vinh dùng bạc nuôi lớn, đến khi lông cánh đầy đủ lại tự nhận là người thanh cao không nương nhờ ơn ai.

Cố Vinh cụp mắt, cổ tay khẽ xoay vòng vòng chiếc vòng ngọc bạch không tì vết, giọng điệu hờ hững:“Ngươi là ai?”

Dường như thứ chắn đường trước mặt nàng chỉ là mèo chó không hơn không kém.

Phó Tự Khanh hô hấp nghẹn lại, cơn nhục nhã như sóng dữ ập đến, đôi gò má gầy gò lộ ra vẻ bối rối mỏng manh, rồi hóa thành tiếng cười tự giễu:“Tại hạ họ Phó, tên Tự Khanh, đã từng có duyên gặp cô nương vài lần.”

“Có lẽ là tại hạ tầm thường vô vị, khó lọt nổi vào mắt Cố cô nương.”

“Cũng đúng, trông cũng rất tầm thường.” Cố Vinh chậm rãi ngước mắt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, bộ dáng có vẻ nghiêm túc mà trào phúng:“Họ Phó?”

Nhìn bộ mặt làm ra vẻ chính nhân quân tử kia của Phó Tự Khanh, Cố Vinh chỉ thấy buồn nôn ghê tởm.

Có người muốn tự rước lấy nhục, nàng tự nhiên vui lòng thành toàn.

Ai bảo nàng chính là đại tiểu thư Cố Vinh nổi danh hung ác tai tiếng khắp kinh thành này chứ?

“Phó… là họ Phó trong phủ Vĩnh Ninh hầu sao?”

Nói đến đây, nàng thong thả vung khăn tay che miệng, cong môi cười khẽ, giả bộ kinh ngạc nói:“Không thể nào… chẳng lẽ ngươi chính là đứa con mà Vĩnh Ninh hầu chán ghét vì xuất thân thanh lâu sao?”

Phải, nàng chính là đang cố tình làm nhục hắn.

“Hiện giờ thì bổn cô nương nhớ ra rồi.”

“Phó công tử?”

Phó Tự Khanh sắc mặt sa sầm, bàn tay nắm chổi gỗ siết chặt đến kêu răng rắc, sống lưng vẫn ưỡn thẳng tắp:“Cố cô nương xuất thân cao quý, gia thế hiển hách, đương nhiên không thể hiểu được khổ cảnh của tại hạ. Nếu có thể lựa chọn, tại hạ há lại không mong được như cô nương?”

“Chỉ tiếc, con người chẳng thể chọn được nơi mình sinh ra.”

“Mẫu thân của ta tuy thân phận thấp hèn nhưng chưa từng ô uế, chỉ là tin lầm kẻ bạc tình mà thôi.”

Cố Vinh cười như hoa nở đầu cành:“Vậy sao?”

“Phó công tử, mọi người đều chê cười ngươi… mà ngươi——”

“Lại là người buồn cười nhất.”

“Cốt cách cao ngạo không phải là thứ gồng lên là có, chân tướng lại càng không phải muốn bịa sao cũng được.”

Cố Vinh hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm sống lưng cứng đờ như ván quan tài của hắn, ý vị thâm trường:“Đúng là, con người không thể chọn xuất thân… nhưng lại có thể chọn lối đi. Chỉ tiếc, ngươi lại chọn làm súc sinh.”

Từng câu từng chữ như kim châm chọc vào da thịt, Phó Tự Khanh tức đến mặt đỏ bừng:“Cố cô nương cớ gì phải làm nhục tại hạ như vậy?”

“Chó chắn đường chẳng phải cũng là súc sinh đó sao?” Cố Vinh ngông nghênh đến cực điểm.

Tuổi mới đôi mươi, da mặt Phó Tự Khanh còn chưa dày như tường thành vì quyền lợi và năm tháng.

Không dễ gì nha!

“Chó khôn thì đừng chắn đường!”

“Tiểu thư! Tiểu thư!” Thanh âm thở dốc từ xa vang đến, Thanh Đường vội vã chạy đến.

Cố Vinh nhìn tiểu nha hoàn hoạt bát sáng sủa trong ký ức đang rạng rỡ chạy về phía mình, môi khẽ cong lên, khóe mắt lại đỏ hoe, tay cầm khăn run nhẹ:“Thanh Đường…”

Năm đầu sau khi nàng gả cho Phó Tự Khanh, Thanh Đường từng thay nàng về phủ thăm đệ đệ Cố Tri, không ngờ lại rơi xuống nước chết đuối.

Nay nhớ lại, chuyện này quả thật đầy nghi hoặc.

Ánh mắt Phó Tự Khanh lóe lên, chỉ thấy gương mặt Cố Vinh mang ý cười, má lúm như hoa nở trong gió xuân, đôi mắt trong suốt dịu dàng như ánh trăng mùa thu.

Hắn từ lâu đã biết, đại tiểu thư phủ Nhữ Dương bá – Cố Vinh – dung nhan kiều diễm khuynh thành, phong tư tuyệt thế.

Cũng từng nghe qua, nàng bất kính kế mẫu, bất hòa huynh muội, tính tình ngông cuồng bá đạo, tàn nhẫn tùy tiện, danh tiếng xấu lan xa.

Hắn càng rõ, trong Nhữ Dương bá phủ, nàng chật vật chênh vênh như đi trên băng mỏng, bước nào cũng gian nan.

Sau vài lần gặp gỡ, hắn nhận ra sự hung hăng cay nghiệt ấy chỉ là cái vỏ tự bảo vệ mình.

Cho nên, hắn lựa chọn nàng.

Gia thế tốt, dung mạo đẹp, lại nắm trong tay sản nghiệp kếch xù của nhà thân mẫu ở Giang Nam.

Huống hồ còn mang tiếng xấu, bản tính tự ti, thiếu cảm giác an toàn, khát cầu duy nhất là được yêu thương — loại người như vậy, đúng là con cá dễ câu nhất.

Không ngờ… hắn nhìn lầm rồi.

Sự ngang ngược và độc ác của Cố Vinh, giống như được rèn luyện trong kịch độc.

Nhưng mà… nàng không phải đã trúng xuân dược hay sao?

Rốt cuộc là sai sót ở khâu nào?

Phó Tự Khanh nhíu chặt mày, ánh mắt không ngừng lướt qua váy áo của Cố Vinh, dường như muốn tìm ra chút manh mối khác thường.

“Đồ háo sắc vô sỉ!”

Một tiếng quát giận dữ vang lên, Thanh Đường như pháo nổ lao tới, hung hăng đẩy Phó Tự Khanh ra.

“Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không, dám dùng ánh mắt vô lễ như vậy nhìn tiểu thư nhà ta?”

“Đồ súc sinh, cách xa tiểu thư nhà ta một chút!”

“Tiểu thư, chúng ta đi!”

Thanh Đường hung hăng lườm Phó Tự Khanh một cái, kéo tay Cố Vinh định bỏ đi luôn.

“Đợi đã.” Giọng Cố Vinh đột nhiên vang lên.

Phó Tự Khanh lòng khẽ động, ngỡ rằng sự tình sẽ có khúc quanh, nào ngờ chỉ thấy Cố Vinh lấy ra một tờ ngân phiếu, tùy tiện ném tới, ánh mắt cao ngạo, giọng điệu đầy khinh miệt:“Ngươi khiến bổn cô nương vui vẻ một trận, coi như thưởng cho ngươi.”

Hắn thậm chí còn thấy rõ đầu ngón tay nàng—tròn trịa, trắng nõn, ánh lên sắc ngọc dịu nhẹ.

“Thanh Đường, đi thôi.”

Phó Tự Khanh trừng mắt đỏ ngầu.

Cố Vinh!

Cố Vinh sao lại dám!

“Tiểu thư, sao người lại tới phía rừng trúc này vậy?”

“Tiểu thư, người có bị thương không?”

“Có nặng lắm không, có đau không?”

“Nô tỳ đi lấy thuốc bôi cho người nhé.”

“Biết vậy lúc nãy dù có nói gì nô tỳ cũng sẽ không đi theo Đan Chu nghe pháp sư Minh Huyền giảng kinh.”

Trong gió, tiếng cằn nhằn như bà quản gia của Thanh Đường không ngừng vang vọng.

Ngay khoảnh khắc ấy—đầu óc tỉnh táo, chân chạm đất, tai nghe lời lải nhải quen thuộc, phía sau là Phó Tự Khanh đang tức giận đến bốc khói—Cố Vinh cuối cùng cũng cảm nhận được chân thật rằng mình thật sự đã có cơ hội làm lại một lần nữa.

Kiếp này, chi bằng cứ mang danh ác nữ cho thật trọn vẹn, quậy một trận long trời lở đất.

Phủ Nhữ Dương bá!

Phó Tự Khanh!

Quận chúa Nhạc An!

Đôi mắt trong veo của Cố Vinh dần phủ một tầng âm u lạnh lẽo.

“Tiểu thư, tiểu thư?” Thanh Đường lẩm bẩm,“Người lại không nghe nô tỳ nói chuyện rồi.”

Cố Vinh vỗ vỗ búi tóc hơi rối của Thanh Đường, khẽ mỉm cười:“Có nghe, ta nghe đây.”

“Đan Chu đâu?”

Vừa nhắc tới Đan Chu, giọng nàng liền mang theo một tia lạnh lẽo khó nhận ra.

Năm xưa, lúc nàng bị giam nơi hắc lao tối tăm không thấy ánh mặt trời, chính từ miệng Phó Tự Khanh nàng mới biết được:Mỗi ngày mồng một và mười lăm, khi nàng đến chùa Phật Ninh cầu siêu cho mẫu thân, “tỷ muội tốt” của nàng—Đan Chu—đã lén lút cùng Phó Tự Khanh, kẻ đang nương náu trong chùa, phát sinh tình cảm thân thiết, thâm giao không giấu giếm điều chi.

Đan Chu vẫn luôn cho rằng mối quan hệ ấy nửa là huynh muội, nửa là tri kỷ.

Mà Phó Tự Khanh, từ đầu đến cuối, chính là kẻ cầm cờ điều binh tính toán rõ ràng.

Vì một vài lần gặp gỡ ngắn ngủi, Đan Chu đã phản bội người từng cùng nàng nương tựa mấy năm dài.

Thanh Đường không rõ ngọn nguồn, chỉ thành thật đáp:“Đan Chu đi về hướng khác để tìm tiểu thư rồi.”

Cố Vinh khẽ cong môi, cười đầy ý vị—trên đời này, còn có gì vui hơn chuyện “lấy gậy ông đập lưng ông” chứ?

Nếu có, thì chính là dùng lưỡi dao cùn, chậm rãi, từ tốn, từng chút một hủy hoại thứ mà đối phương trân quý nhất, coi trọng nhất.

Cảm giác đó, hẳn sẽ rất sảng khoái.

Chỉ tiếc, Đan Chu… còn chưa đáng để nàng hao tâm tổn trí đến vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play