⛅️Editor:Mây

___________
“Thiếp thân trước khi cùng bá gia định tình, chẳng phải cũng là kẻ thẳng ruột ngựa, mạnh miệng dữ dằn đó sao? Sau khi cùng bá gia thề non hẹn biển, chỉ hận không thể moi cả trái tim ra dâng cho người.”

“Bá gia đã từng gặp công tử nhà họ Thẩm, mặt như quan ngọc, môi đỏ răng trắng, tướng mạo phong lưu.”

“Lại thêm giữ mình nghiêm cẩn,nghiêm khắc, đã đến tuổi cập quan mà ngoài không có hồng nhan tri kỷ, trong chẳng có thông phòng thiếp thất.”

“Ngoại trừ gia thế hơi kém, thì đúng là hiếm có được một người tốt.”

Một khi gả Cố Vinh cho Thẩm Hòa Chính, nhà họ Thẩm sẽ có trăm phương ngàn kế để nắm chắc nàng trong lòng bàn tay.

Không giống Nhữ Dương bá, trước sau do dự, ưu tư lắm mối.

Nhữ Dương bá vẫn còn chần chừ: “Trưởng nữ đích thân của bá phủ ta lại đi lấy một thường dân áo vải, mặt mũi để đâu?”

“Bá gia,” Tào thị ngẩng đầu nhìn ông ta, “Tổ tiên nhà họ Thẩm năm xưa cũng từng vinh hiển một thời, nay tuy suy bại, nhưng cốt cách tổ tiên vẫn còn.”

“Gia thế trong sạch, dung mạo tuấn tú, giữ mình nghiêm cẩn lại không tham tài – một chàng rể như thế, có muốn cũng khó tìm.”

Hai chữ “không tham tài” đâm thẳng vào tâm khảm Nhữ Dương bá.

“Chờ nàng điều dưỡng vết thương cho ổn, nhanh chóng tìm dịp mời hắn vào phủ gặp mặt.”

“Nếu Thẩm Hòa Chính quả thật như lời nàng nói, là bậc lương phối, thì định hôn sự này đi.”

“Gả thấp cũng có cái lợi của gả thấp, có bá phủ làm chỗ dựa, nhà họ Thẩm tuyệt không dám bạc đãi Vinh Vinh.”

Càng nói, Nhữ Dương bá càng thấy an tâm, thản nhiên vô cùng.

Tào thị âm thầm thở phào.

“Bá gia, không biết thiếp thân còn phải quỳ ở từ đường mấy ngày nữa?”

Tào thị nói với giọng mềm như nước, nghe như mưa xuân Giang Nam, nhẹ mà quấn quýt khiến lòng người ngứa ngáy.

Tướng mạo Tào thị không phải hạng kinh diễm thoạt nhìn là ngây ngất, mà là vừa đoan trang vừa yêu kiều, mỗi cái chau mày, mỗi nụ cười đều ẩn chút thẹn thùng của thiếu nữ.

Nhữ Dương bá hơi tránh mặt, quay đầu đi, thấp giọng đáp: “Chuyện này đã vào tai thánh thượng, không tiện thay đổi, quỳ đủ ba ngày đi.”

“Thiếp thân nghe theo bá gia.”

Tào thị suýt nữa cắn nát cả hàm răng, nhưng nụ cười trên mặt lại không hề thay đổi chút nào.

“Trước khi bệ hạ nguôi giận, việc quản lý nội trạch tạm giao cho tiểu Nguyễn thị phụ trách, nàng nhớ bảo Phù Hi đưa lệnh bài đến An Khang viện.”

“Vâng.”

Thấy Tào thị ngoan ngoãn nghe lời như thế, lòng Nhữ Dương bá lại mềm xuống.

Ông ta cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve má Tào thị, thuận tay vén mấy sợi tóc rối bên thái dương nàng ra sau tai.

“Lan Chỉ, tấm chân tình của nàng, ta đều nhớ kỹ trong lòng.”

“Tối nay, bệ hạ lại hỏi ta một lần nữa, về việc bác bỏ tấu chương xin phong tước cho nàng làm kế thất, ta có oán giận không?”

“Lan Chỉ, kiếp này e là không thể thay nàng thỉnh phong cáo mệnh nữa rồi.”

Tào thị dịu dàng mỉm cười: “Bá gia trong lòng có thiếp thân là đủ.”

Không có Nhữ Dương bá, nàng còn có Phù Cảnh.

Đợi thêm vài năm nữa, Phù Cảnh đỗ trạng nguyên, vì mẹ ruột xin phong cáo mệnh là chuyện đương nhiên.

Bệ hạ chẳng lẽ lại có lý do gì để từ chối?

Tâm tình Nhữ Dương bá sảng khoái, xách đèn lồng rời khỏi từ đường.

Ba ngày thoáng cái đã qua.

Ba ngày ấy, câu chuyện dựa theo nguyên mẫu Phó Tự Khanh như Yến Tầm đã hứa, lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thượng kinh, vào tận hậu viện phủ quan quyền quý.

Ba ngày ấy, Tào thị và Cố Phù Hi ba bữa ăn toàn cơm nguội canh lạnh, hoặc là màn thầu cứng như đá, hoặc là cơm gạo tẻ thêm vài lá rau úa nhũn vàng vọt.

Trước đó, Tào thị chưa từng biết đời này lại có loại màn thầu cứng đến vậy.

Cắn không nổi, nuốt không trôi.

Ba ngày qua đi, Tào thị và Cố Phù Hi đói đến mặt mày vàng vọt vừa bước ra khỏi từ đường, thì bà tử Lâm Thụy như có chó dữ đuổi sau lưng, hấp tấp chạy đến viện Vọng Thư dập đầu nhận sai, cầu xin nương tựa.

“Đại tiểu thư, lão nô đều làm theo lời người dặn, người phải cứu lão nô a!”

Bà ta đã đắc tội chết với Tào di nương, giờ chỉ có nước đi theo đại tiểu thư một đường mà sống chết có nhau.

Cố Vinh cười như không cười, những ngón tay trắng muốt, thon dài lơ đãng vuốt nắp chén trà, như thể đang nghịch một món đồ chơi thú vị.

Bỗng nhiên rút ngón tay lại, nắp trà rơi cái “xoảng” vào chén, tiếng trong trẻo rõ ràng.

Ngay lập tức, làm bà tử Lâm Thụy đang quỳ trên đất sợ đến run như cầy sấy.

“Lời ta dặn?”

“Ta dặn cái gì?”

“Lâm Thụy, không ngại thì nói cho rõ xem nào.”

Bà tử Lâm Thụy lập tức chết sững tại chỗ, như rơi xuống hầm băng, run lẩy bẩy không ngừng.

Lời đại tiểu thư dặn là: trong thời gian Tào di nương và nhị tiểu thư bị phạt quỳ từ đường suy ngẫm lỗi lầm, thì do bà phụ trách ba bữa cơm mỗi ngày, tuyệt đối không được để chết đói, lại càng không để tổn hại danh tiếng của bá gia.

Chuyện dở trò trong cơm canh, đại tiểu thư chẳng lẽ không rõ ràng hay sao?

Nước trắng lạnh buốt.

Màn thầu cứng như gạch.

Cơm nguội canh thiu trộn cả nước bọt với bùn đất.

Mấy món đó, đại tiểu thư cũng từng nếm qua.

Bà ta cứ tưởng đại tiểu thư là mượn cớ báo thù Tào di nương và nhị tiểu thư.

Chẳng lẽ… bà ta đoán sai rồi?

Nhưng nếu đại tiểu thư phủi tay không nhận, thì bà ta tiêu đời rồi!

Bà tử Lâm Thụy quỳ bò tới trước mặt Cố Vinh, nước mắt nước mũi ròng ròng: “Xin đại tiểu thư cứu lão nô, cứu mạng lão nô…”

“Lão nô biết sai rồi thật mà.”

“Biết sai?” Cố Vinh nhướng mày, giọng nhẹ mà sắc như dao, “Biết sai chuyện gì?”

“Là mùa đông rét mướt trượt tay đổ băng lạnh lên người bản tiểu thư?”

“Hay là đêm mưa gió không cẩn thận làm rách giấy cửa sổ, để gió lùa vào từ đường?”

“Hay là mượn oai hù dọa ép ta nuốt mấy cái màn thầu cứng như đá kia?”

“Hay là…”

“Đại tiểu thư!” Lâm Thụy bỗng gào khóc thảm thiết, “Lão nô cũng là bị ép a!”

“Chỉ cần đại tiểu thư chịu thu nhận lão nô, lão nô cả đời này là người của đại tiểu thư!”

Khóe môi Cố Vinh nhếch lên, ánh mắt lướt qua bà già đang nắm chặt vạt áo mình, quỳ đất khóc lóc cầu xin tha mạng, sắc môi thoáng lộ ra vài phần lạnh lẽo.

“Lâm Thụy, ta còn chưa nói xong đâu.”

Cố Vinh khom người xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cổ đối phương.

Bà tử Lâm Thụy chỉ cảm thấy một con rắn độc lạnh toát đang quấn lấy cổ mình, lè lưỡi, không biết lúc nào sẽ cắn một nhát.

Bà ta sợ đến không thốt nên lời, điên cuồng lùi lại.

“Đừng động!”

“Ba năm trước, tiểu công tử nhiễm phong hàn suýt nữa mất mạng, lúc đó con dâu trưởng và con gái nhà họ Lâm cũng hầu hạ ở viện Trúc Vi đúng không?”

Bà ta như bị tạt một chậu nước lạnh, sắc mặt trắng bệch, cả người cứng đờ.

“Thế nhưng sau khi tiểu công tử khỏi bệnh, lúc ta xử lý người trong viện Trúc Vi, con dâu trưởng với con gái nhà bà lại chuyển sang viện Xuân Huyền.”

“Để ta nhớ xem… gọi là gì nhỉ…”

“Xuân Hỉ?”

“Hay là Liễu Thúy?”

“Ba năm trôi qua, con dâu lớn của ngươi là Liễu Thúy chết vì khó sinh, còn con gái Xuân Hỉ thì bị gả cho quản sự ở trang điền.”

“Là thế đúng không, Lâm Thụy gia?”

“Những người khác đều đã chết, cớ gì Liễu Thúy và Xuân Hỉ nhà ngươi lại có thể toàn thân mà lui?”

“Nhà họ Lâm ngươi và Tào di nương có giao tình cũ, đương nhiên Tào di nương sẽ đối xử tử tế với nhà ngươi.”

“Người đâu, Lâm Thụy gia nô tài khi quân, trong lúc Tào di nương và Nhị tiểu thư bị phạt quỳ lại còn nhân cơ hội vùi dập, tùy tiện ngược đãi—cắt lưỡi, chặt gân tay, đưa sang viện Xuân Huyền, đích thân đến nhận tội với Tào di nương.”

“Lâm Thụy gia, bản tiểu thư cũng chẳng muốn làm thế.”

“Chỉ trách ngươi dám ức hiếp nữ nhân chính thất của Bá phủ này thôi.”

Lâm Thụy gia trừng mắt nhìn Cố Vinh như phát cuồng, giọng the thé gào lên: “Đại tiểu thư! Ngươi nhất định không được chết tử tế! Không được chết tử tế!”

Cố Vinh khẽ cong môi cười.

“Đoán đúng rồi đấy.”

Nàng vốn dĩ… chính là không chết tử tế được mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play