⛅️Editor:Mây
_________
Gian phòng phía tây.
Nhữ Dương bá khẽ hít một hơi, trong không khí mơ hồ vương mùi máu tanh nhàn nhạt, ông cau mày.
“Lan Chỉ, ta đã bị bệ hạ miễn hết chức vụ, còn bị lệnh đóng cửa suy ngẫm ba tháng.”
Nhữ Dương bá quỳ ngồi trên bồ đoàn, mắt hơi rũ, mí mắt khẽ khép, thần sắc uể oải, như kẻ mất hết tinh thần.
Tào thị sững người.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vẻ dịu dàng hiền thục trên mặt nàng tựa như bức bích họa cũ kỹ bị mưa gió bào mòn, từng mảng từng mảng rạn nứt bong tróc.
Ý niệm xoay chuyển, bà lập tức thu lại kinh ngạc.
“Bá gia chẳng qua là sơ sót, tính tình lại nể vợ, bệ hạ sao phải nổi giận đến thế?”
Tào thị cố nén cơn đau nơi lưng và hông, giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên hai bên tóc mai của Nhữ Dương bá, động tác dịu dàng như mưa xuân gió thoảng, tựa muốn xoa dịu nỗi phiền muộn trong lòng ông.
Nhữ Dương bá không mở mắt, chỉ theo thói quen vỗ nhẹ mu bàn tay bà: “Đêm trừ tịch năm ngoái, thánh ân ban món ăn.”
Tào thị giật mình, ngón tay bỗng cứng lại, chiếc vòng tay vàng ròng vô tình mắc vào một sợi tóc của Nhữ Dương bá.
Ông đau đến nhíu chặt mày.
“Bá gia, là thiếp sơ suất,” Tào thị cúi đầu, giọng nhu mì như nước, “thiếp một lòng muốn giải ưu cho người, lại chẳng phát hiện sơ hở trong đề nghị của đại tiểu thư.”
Vừa nói vừa tháo sợi tóc mắc vào vòng, đoạn dứt khoát tháo chiếc vòng tay xuống, đặt lên bàn án, tiếp tục giúp ông xoa nhẹ tóc mai.
Lông mày Nhữ Dương bá từ từ giãn ra, thấp giọng hỏi: “Lan Chỉ, nàng nói xem, có phải là Vinh Vinh cố tình trả thù, hay chỉ là ngẫu nhiên sai sót?”
“Thiếp không dám tùy tiện suy đoán,” Tào thị hiểu rõ tính tình ông, càng giỏi nhìn sắc mặt đoán ý.
Bà lờ mờ nhận ra, Nhữ Dương bá bắt đầu sinh lòng áy náy với Cố Vinh.
Từ một tiểu thiếp không thể gặp ánh sáng, từng bước lên làm Nhữ Dương bá phu nhân, lòng áy náy của ông chính là then chốt.
Mà bà tuyệt đối không thể để nỗi áy náy ấy lớn thêm một phân.
Nhữ Dương bá bảo: “Cho phép nàng nói.”
Tào thị dịu giọng: “Bá gia, đại tiểu thư là trưởng nữ của phủ Nhữ Dương bá, danh tiết vinh nhục đều gắn liền với hưng suy của phủ. Thiếp nghĩ, nàng hẳn không hồ đồ đến mức ấy.”
Bà dừng lại một chút, tiếp lời: “Lùi vạn bước mà nói, cho dù đại tiểu thư thực sự hồ đồ phạm phải sai lầm lớn, thiếp cũng tin nàng không phải cố ý, chẳng qua là nhất thời bốc đồng.”
“Đại tiểu thư từ nhỏ đã mất mẫu thân, thiếp là kế thất của bá gia, nếu nàng có điều sai trái, thiếp cũng có trách nhiệm giáo dưỡng không chu toàn.”
Lời nói nhẹ nhàng như nước mùa xuân, mang theo vài phần oán trách bản thân, càng làm lòng Nhữ Dương bá dần nguôi ngoai.
“Lan Chỉ, nàng hiền lương ôn thuận, không tranh không đoạt, là người hòa nhã dịu dàng nhất.”
“Còn Cố Vinh, từ dung mạo đến tính tình đều giống hệt Vinh thị, quá mức cứng cỏi sắc bén, chẳng chịu lưu tình.”
“Trong lòng nó có oán, tự nhiên sẽ không cùng nàng hòa thuận mẫu từ nữ hiếu.”
“Năm năm nay, phủ Nhữ Dương bá bởi nó mà gà chó không yên, nhiều lần trở thành trò cười nơi trà dư tửu hậu của bọn quan lại quyền quý kinh thành.”
“Thực tình là khó coi.”
Nghe vậy, Tào thị than nhẹ một tiếng, mặt đầy ưu sầu.
“Danh tiếng của đại tiểu thư quả thật hơi khó nghe.”
“Danh tiết ảnh hưởng đến hôn sự, nếu cứ tiếp diễn, việc thành thân của nàng e là khó bề suôn sẻ.”
“Không giấu bá gia, thiếp cũng có tư tâm, sợ rằng danh tiếng của đại tiểu thư sẽ ảnh hưởng tới Phù Cảnh.”
“Phù Cảnh tư chất thông minh, tuổi nhỏ đã là tú tài, lại may mắn được theo học với đại nho Kỷ Tòng Gia của Minh Trạm thư viện, tương lai tất sẽ đỗ đạt tiến sĩ, vào triều làm quan.”
“Văn nhân trọng thanh danh, chỉ cần một vết nhơ nhỏ thôi cũng đủ hủy cả tiền đồ.”
“Phù Cảnh trong thư gửi về không chỉ một lần nhắc tới việc đại nho Kỷ Tòng Gia từng hỏi đến thanh danh ngày càng sa sút của phủ Nhữ Dương bá, còn dặn dò Phù Cảnh rằng: ‘Nhà yên cửa ổn, mới không vướng hậu hoạn.’”
Vừa nói, nước mắt đã rơi lả chả.
Nhữ Dương bá bỗng mở choàng mắt, giọng hoảng hốt: “Việc lớn thế này, sao nàng không nói sớm với ta!”
Chẳng có gì quan trọng hơn tiền đồ của Cố Phù Cảnh.
Tào thị nghẹn ngào: “Phù Cảnh hiếu thuận, không muốn khiến bá gia khó xử.”
Nhữ Dương bá lập tức đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng.
Đúng vậy, ông đã quên mất, người đọc sách trọng danh tiết.
Cố Vinh còn ở trong phủ một ngày, phủ này liền chẳng thể an ổn.
Nhưng, Cố Vinh không chỉ là đại tiểu thư của phủ Nhữ Dương bá, mà còn là đại tiểu thư của nhà họ Vinh ở Giang Nam.
Một khi Cố Vinh thành thân, ắt sẽ đem theo gia tài bạc triệu của họ Vinh rời phủ.
Từ giản vào xa dễ, từ xa về giản khó.
Nếu phủ Nhữ Dương bá mất đi nhà họ Vinh, thì…
Không thể để vậy!
Kỳ hạn đóng cửa suy ngẫm vừa hết, ông nhất định phải dùng vàng bạc châu báu trải đường, tìm cách trở lại triều đình nắm quyền.
Nếu không, chẳng qua chỉ là kẻ phú quý rảnh rang, hữu danh vô thực.
“Lan Chỉ, phu thê ta kết tóc bao năm, sớm chiều kề cận gần hai mươi năm, hôm nay ta cũng không vòng vo nữa.”
“Nàng chưởng quản nội trạch, thu xếp việc nhà, rõ ràng nhất tình hình phủ bá. Nhìn thì vẻ vang hiển quý, thực ra tiêu pha như nước, chỗ thủng thì to hơn trời.”
Tào thị lau lệ, nghiêm túc nói: “Ăn mặc ở đi lại, lễ nghi đón tiễn, chỗ nào cũng không thể thiếu bạc.”
“Năm ngoái, chỉ riêng quà Tết đưa đến các phủ cũng đã tốn hơn vạn lượng.”
Nhữ Dương bá trầm giọng: “Lan Chỉ hẳn biết rõ, những bạc ấy từ đâu mà có.”
“Vinh Vinh là trưởng nữ của phủ ta, sao có thể đem cả núi vàng núi bạc dâng tay cho nhà chồng được!”
“Bá gia nói phải,” Tào thị gật đầu lia lịa.
“Phủ bá mới là chỗ dựa cả đời của đại tiểu thư, cũng chỉ có phủ bá mới có thể làm chỗ hậu thuẫn cho nàng.”
“Tiểu thư còn trẻ tuổi, nếu bị kẻ có tâm tư lợi dụng mê hoặc…”
Tào thị dừng một chút, ngữ khí khẽ trầm xuống: “Bá gia, từ xưa hôn sự nam nữ đều do phụ mẫu làm chủ, mai mối làm chứng. Vì sự an yên suốt đời của đại tiểu thư, bá gia cần phải suy tính kỹ càng.”
Trong lòng Nhữ Dương bá có phần lưỡng lự.
“Lan Chỉ, nàng là chính thê, là đương gia chủ mẫu của phủ, việc kén rể này, vẫn phải làm phiền nàng hao tâm.”
Tào thị làm bộ thoái thác: “Bá gia cũng biết, đại tiểu thư xưa nay không ưa thiếp.”
Nhữ Dương bá phẩy tay, chẳng hề để bụng: “Không sao.”
“Thân thế gia cảnh đều là thứ yếu, chỉ cần phẩm hạnh đoan chính là được.”
Tào thị thầm mừng trong dạ.
Sau một thoáng trầm ngâm, nàng như chợt nghĩ ra điều gì, buột miệng: “Bá gia, thiếp nhớ ra rồi, thiếp quả thực có một người rất hợp.”
Nhữ Dương bá thoáng lộ vẻ nghi hoặc.
Tào thị làm như không thấy, mỉm cười nói: “Bá gia còn nhớ Thẩm Hòa Chính không?”
Nhữ Dương bá hỏi lại: “Trưởng tử của Thẩm Kỳ Sơn?”
Tào thị gật đầu: “Bá gia không biết đấy thôi, năm xưa Thẩm gia từng được mời dự hôn lễ của chúng ta. Hòa Chính công tử năm ấy vừa gặp đại tiểu thư liền kinh diễm đến thất thần, đến nay đã năm năm mà vẫn chẳng quên được.”
“Vài tháng trước, Thẩm phu nhân từng đến phủ dò hỏi.”
“Thiếp nghĩ, Thẩm gia đúng là hơi kém môn đăng hộ đối, nên đã uyển chuyển từ chối.”
“Thẩm gia là nhà sa sút, dám mơ tưởng trưởng nữ phủ bá ta sao!” Nhữ Dương bá chau mày, giọng đầy khinh miệt.
“E là nói cưới Cố Vinh chỉ là giả, nhắm vào điền trang, cửa hàng dưới danh nghĩa nàng mới là thật.”
“Tham lam đến mất mặt!”
Tào thị âm thầm siết tay, mặt ngoài vẫn vững như bàn thạch: “Bá gia, thiếp cũng từng nghi ngờ như vậy.”
“Nhưng Thẩm phu nhân một mực kêu oan, hết lời thề thốt rằng Hòa Chính thật lòng với đại tiểu thư.”
“Thậm chí còn nói, nếu phủ bá chịu gả đại tiểu thư, thì sau khi thành thân, Thẩm gia nguyện lập văn khế, hoàn trả bảy phần hồi môn về cho phủ.”
Nhữ Dương bá có phần dao động, song vẫn giữ được chút lý trí: “Thẩm gia có thể làm chủ được Cố Vinh sao?”
Chẳng phải ông khinh thường Thẩm gia, mà là… Cố Vinh đâu phải kẻ dễ trấn an.
Tào thị dịu giọng nói: “Thiếu nữ hoài xuân…”
“Một khi gặp được ý trung nhân, thì mọi gai góc đều có thể hóa thành nhu tình gió trăng.”