⛅️Editor:Mây
____________
Chết chẳng được yên thân thì đã sao?
Lúc còn sống biết sống cho tốt là đủ rồi.
Đối với lời nguyền rủa từ Lâm thị, Cố Vinh thần sắc vẫn ung dung tự tại, chẳng mảy may để tâm. Trái lại, Thanh Đường thì thất sắc, vừa kinh hãi vừa giận dữ, tức tối giơ tay lên, tát cho Lâm thị một bạt tai như trời giáng.
“Gan chó nhà ngươi, cũng dám buông lời xằng bậy trước mặt đại tiểu thư?!”
Tiếng tát giòn tan, vang dội như nổ bên tai.
Thanh Đường bẩm sinh sức lớn, một cái tát rơi xuống, nửa bên mặt của Lâm thị lập tức tê dại, khóe miệng sưng đỏ nứt toác, một vệt máu rịn ra, theo khóe môi nhỏ xuống, men theo chiếc cằm gầy gò cay nghiệt kia mà chảy dài.
Lâm thị bị tát đến choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, màng tai ong ong, miệng đầy mùi máu tanh nồng đến buồn nôn.
“Đại tiểu thư nhất định sẽ bình an vui vẻ, trường thọ vô ưu.” — Thanh Đường nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như muốn đâm thủng Lâm thị.
Ngay cả Cố Vinh cũng ngẩn người trong thoáng chốc, đến khi hồi thần, thì Lâm thị đã bị nhét giẻ vào miệng, lôi xềnh xệch ra ngoài.
“Thanh Đường, chó sủa vài tiếng cũng chẳng đáng bận tâm.”
“Nào, lại đây, để ta xem tay ngươi.”
“Đau không?”
Khóe mắt Thanh Đường hoe đỏ, giọng cũng nghẹn lại, như sắp khóc: “Nô tỳ giận đến phát run.”
Cố Vinh đưa khăn lụa đã thấm nước lạnh áp vào lòng bàn tay nàng, rồi tiện tay chỉ về phía bình hoa trên án kỷ:“Lần sau có gặp hạng người như thế, cứ tiện tay nhấc bình lên, phang cho một cái vỡ sọ là xong.”
Hơi lạnh từ lòng bàn tay lan dần, từng chút từng chút xoa dịu cơn giận trong lòng Thanh Đường.
Lúc này nàng ta mới sực nhận ra mình đã thất thố, mặt hơi đỏ lên, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Chiếc bình này… thật sự đắt quá.”
“Tiểu thư, nô tỳ tự tiện ra tay, nguyện chịu phạt.”
“Chịu phạt?” Cố Vinh liếc mắt nhìn nàng ta một cái, khẽ cong môi: “Đúng là nên phạt.”
“Bàn tay sưng đỏ như bánh bao rồi kia kìa.”
“Vậy thì phạt ngươi theo bản tiểu thư ra ngoài một chuyến coi như chuộc lỗi nhé.”
Thanh Đường chớp chớp mắt đầy hoang mang, nghi hoặc nói: “Tiểu thư, mang Lâm thị kia chặt lưỡi chặt tay rồi ném tới viện Xuân Huyền, ắt sẽ khiến Tào đi nương nổi trận lôi đình.”
“Bà ta giận dữ, thể nào cũng sẽ thừa dịp gây chuyện trước mặt lão gia. Hiện giờ ra khỏi phủ, chẳng phải để bà ta muốn nói gì thì nói sao?”
Cố Vinh chậm rãi cụp mắt, giọng điềm đạm mà đầy hàm ý châm chọc:“Đại sự đang bày ra trước mắt, bà ta còn tâm trí đâu mà đếm xỉa đến những chuyện lặt vặt này với ta?”
Đêm hôm ấy, Bá gia và Tào thị đối diện trong gian thiên phòng của từ đường, chong đèn suốt canh dài mà đàm đạo.
Bàn chuyện gì?
Lẽ nào không bàn đến vạn quan gia sản của nhà họ Vinh, không bàn đến chuyện nàng bất hiếu nghịch ngợm, mà lại đi ôn tình nhắc nghĩa phu thê sao?
Vậy nên, trong những ngày sắp tới, Tào thị ắt sẽ tận tâm tận lực diễn tròn vai từ mẫu.
“Truyền lời với Phí quản sự, chuẩn bị xe ngựa, hai khắc nữa xuất phủ.”
“Phải rồi, nhớ báo cho hạ nhân trong phủ biết, rằng bản tiểu thư ra tay độc ác với lão nô, cũng là vì muốn thay Tào di nương xả giận.”
Tự mình đi xem một chuyến, mới biết hai vạn lượng bạc kia có đáng đồng tiền bát gạo hay không.
Viện Xuân Huyền.
Ba ngày quỳ gối, hai chân Tào thị như bị dùi đục, từng trận đau nhức xuyên vào tận xương, chẳng khác nào có kim thép chọc vào cốt tủy.
Vết thương sau lưng cùng nơi mông bỏng rát như dao cạo, từng chút từng chút cắt rạch da thịt.
Ngồi không được.
Nằm cũng chẳng xong.
Chờ đến ngày Cố Vinh gả vào nhà họ Thẩm, bà ta nhất định sẽ khiến nàng sống không bằng chết!
Đến lúc đó, Cố Vinh thân mình khó bảo toàn, cái đồ ốm o bệnh tật ở viện Trúc Vi kia, liệu còn sống được mấy ngày?
A hoàn đang quỳ dưới chân, cẩn cẩn dực dực xoa nắn vết bầm trên đầu gối Tào thị, không dám thở mạnh.
“Phu nhân.” — Bên ngoài màn sa, giọng nói a hoàn mang theo rõ ràng vẻ hoảng loạn, sợ hãi.
Tào thị nhíu chặt mày, quát khẽ đầy bực bội: “Cuống cuồng như thế, còn ra thể thống gì!”
Nghe tiếng quát, a hoàn lập tức quỳ rạp xuống đất, giọng run như sắp khóc:“Khởi bẩm phu nhân, đại tiểu thư đã sai người mang Lâm thị đến đây rồi ạ!”
“Cái… cái gì cơ?”
Tào thị gặng hỏi, giọng điệu mang theo đôi phần thiếu kiên nhẫn.
A hoàn thân mình run nhẹ, lời nói vấp váp, lưỡi như dính lại:“Kh… khởi bẩm phu nhân, đại tiểu thư có nhắc tới, rằng trong thời gian người chịu phạt quỳ gối tại từ đường, Lâm thị đã có nhiều hành vi vô lễ, phỉ báng mỉa mai, thậm chí còn cố tình giày vò,quả thực là nô tài càn rỡ, dám khi quân mạo chủ. Vậy nên đại tiểu thư đặc biệt…”
Nói tới đây, a hoàn nuốt khan một ngụm nước bọt, cố gắng lấy lại bình tĩnh:“…đặc biệt truyền lệnh, chặt tay móc lưỡi, để răn đe kẻ khác.”
“Ngươi nói cái gì?!”
Tiếng quát lạnh lẽo như băng của Tào thị cắt ngang câu nói, khiến cả gian phòng bỗng chốc im bặt.
Tào thị giận đến nỗi siết chặt tấm chăn gấm dưới thân, hai hàm răng cắn chặt vang lên răng rắc.
Lâm thị chết thì chẳng đáng tiếc!
Nhưng tuyệt đối không nên để Cố Vinh ra tay, lại đẩy hết tiếng ác lên đầu bà ta!
Vốn dĩ còn toan tính mượn chuyện Lâm thị mà gây áp chế Cố Vinh, chẳng ngờ Cố Vinh lại ra tay trước, đoạt thế chủ động.
“Đỡ ta ra ngoài xem thử!”
Chỉ thấy Lâm thị tóc tai tán loạn, miệng đầy máu tươi, há miệng thật lớn mà bên trong trống rỗng kinh hãi. Hai cổ tay mềm nhũn rũ xuống, máu tươi nhỏ tí tách trên phiến đá xanh, thấm ra một mảng đỏ sẫm.
Tào thị kinh hoảng đến mức lùi liền hai bước, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Cố Vinh… nàng ta quả thật dám!
Dám móc lưỡi Lâm thị, lại còn chặt đứt gân tay bà ta.
Một tiểu cô nương mới vừa cập kê, vậy mà tàn nhẫn như quỷ dữ chốn u minh, thủ đoạn vô pháp vô thiên, chẳng thèm câu nệ điều chi.
Tào thị nghĩ mãi không thông — vì sao Cố Vinh lại còn cứng đầu khó trị hơn cả con tiện nhân họ Vinh năm xưa?
Ngay lúc đó, Bá gia chậm rãi đến trễ, nhưng vừa vào cửa, đôi mày đã phủ một tầng sương lạnh, trầm giọng quát:“Còn không mau kéo đi?”
Dứt lời, quản sự ngoại viện là Đới Lương liền không chút do dự đá thẳng vào hõm gối của Lâm thị, rồi ném ánh mắt ra hiệu cho đám tỳ phụ.
Trên nền đá xanh của viện Xuân Huyền, máu đọng từng vũng lớn nhỏ, tanh nồng khó tả.
Tào thị như thể bị dọa sợ, lệ ngấn nơi mi, ngập ngừng nói chẳng nên lời:“Lão gia… thiếp… thiếp thật không biết chuyện này.”
Sắc mặt Nhữ Dương bá xanh mét, nghiến răng bật ra hai chữ:“Nghiệt nữ!”
Sau đó, ánh mắt lướt sang phía Tào thị, đổi giọng hỏi:“Lâm thị quả thực từng có hành vi xúc phạm nàng sao?”
Tào thị cụp mi, nức nở không đáp.
Nhìn vậy, trong đáy mắt Nhữ Dương bá thoáng hiện lên một tia thương xót.
“Đới Lương, tạm thời thu lại quyền quản lý điền trang và sản nghiệp trong tay Lâm thị.”
“Tuân mệnh.”
Đới Lương cúi đầu lĩnh mệnh, rồi lui bước.
“Nghiệt nữ kia đâu?”
“Truyền nó lăn tới đây!”
Bọn tỳ phụ vội cúi đầu run rẩy thưa:“Khởi bẩm lão gia, đại tiểu thư… đã xuất phủ rồi ạ.”
Cố Vinh: ???
Tạ ơn lời mời.
Nàng lúc này, đang ung dung du ngoạn khắp phố phường thịnh hoa đất Thượng Kinh, thưởng thức nhân tình thế thái bốn phương tám hướng.
Cố Vinh khẽ “ồ” một tiếng, khóe môi vương nét cười.
Phải thừa nhận, Đông gia của Tứ Phương Thư Cục quả thực nói là làm, lời hứa vàng đá.
Dân gian đã bắt đầu truyền tai nhau, kỹ viện trong truyện chính là Vạn Xuân Lầu — vậy thì việc gán nhân vật Phó Tự Khanh cho người thật ngoài đời, còn cách bao xa?
Kỹ nữ thanh lâu mang thai vốn chẳng hiếm, nhưng sinh hạ rồi tự mình nuôi lớn hài tử lại là chuyện xưa nay hiếm thấy.
Phó Tự Khanh… e là chẳng thể che giấu được nữa rồi.
Tại một tiểu viện dưới danh nghĩa của nàng, Cố Vinh đã đổi sang nam trang, bôi vẽ sơ sài đôi nét lên mặt, rồi lại đường hoàng bước vào Tứ Phương Thư Cục.
“Mã chưởng quầy, bản công tử muốn diện kiến quý Đông gia.”
“Có tiện không?”
Mã chưởng quầy đang gảy bàn tính rôm rả, bỗng ngẩng đầu lên.
Thì ra là vị thần tài từng một lần ném ra vạn lượng bạc, khiến Yến công tử cũng phải chấn động lòng người.
Yến công tử nhìn thấy “thần tài” kia, hai mắt liền sáng rực.
Thần tài mà lên tiếng, dù có bất tiện… cũng phải biến thành tiện.
Ai biết được lần này, vị này lại muốn tung ra mấy vạn lượng nữa?
“Thần…”
“Công tử mời lên nhã gian trên lầu, thưởng sách thưởng trà.”
“Tiểu nhân lập tức đi mời Đông gia đến.”
Cố Vinh mỉm cười, khẽ gật đầu.
Thanh Đường ghé sát tai nàng, nhỏ giọng thì thầm:“Tiểu thư,ban nãy chưởng quầy hình như suýt nữa gọi người là thần tài.”
Cố Vinh khẽ mím môi, bình thản đáp:“Ta chẳng qua cùng lắm cũng chỉ là một kẻ tiêu tiền phá của mà thôi”.