⛅️Editor:Mây

_______________

Cố Vinh mơ mơ màng màng mở mắt, ngồi dậy.

Xác nhận lại — không phải là mơ.

Nàng quả thật đã sống lại vào thời điểm bi kịch bắt đầu.

Đưa mắt đảo quanh căn phòng, bài trí khác biệt, giữa nét mộc mạc thanh đạm lại ẩn chứa sự xa hoa không lời nào tả xiết.

Lòng nàng khẽ rùng mình, chẳng lẽ nàng đã nhận nhầm vị công tử cao quý khiêm nhường thành một vị khách hương thanh đạm rồi sao?

Bên ngoài cửa sổ, dường như có bóng người lấp ló.

Cố Vinh thu lại vẻ vui mừng trong đáy mắt, nhìn vết máu lấm tấm trên giường, khẽ day trán thở dài.

Thời cơ sống lại vẫn là đến hơi muộn, né được Phó Tự Khanh, lại không tránh khỏi dược tính mãnh liệt của xuân dược.

Người đứng ngoài cửa sổ, chẳng lẽ chính là cái vị đã giúp nàng giải độc bằng “chuyện mây mưa” sao?

Khoan đã!

Cố Vinh nhạy bén phát hiện điều bất thường — xiêm y vẫn chỉnh tề, thân thể không chút đau nhức mỏi mệt, chỉ có cổ là đau giống như bị đánh mạnh.

Nàng cúi đầu trầm ngâm, những mảnh ký ức mờ mịt dưới tác dụng của xuân dược dần hiện ra trong đầu.

Cổ Vinh bất giác đỏ tai, hai gò má cũng phơn phớt hồng.

Tin tốt là, ông trời thương xót cho nàng gặp được một vị nam Bồ Tát tâm không nhiễm bụi trần, ngồi không loạn động.

Tin xấu là, nàng quá “khát khao mãnh liệt” khiến vị nam Bồ Tát bị dọa cho hết hồn.

Đột nhiên, Cố Vinh cảm thấy — nàng đưa ít ngân phiếu quá rồi.

Liếc mắt nhìn bóng người bên ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi — đưa đầu cũng chết, rụt đầu cũng chết.

Dù xấu hổ cũng không thể trốn tránh ân nhân cứu mạng.

Cố Vinh chỉnh lại búi tóc, vén những sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, vuốt phẳng vết nhăn trên áo váy, quyết đoán mở cửa thiền phòng.

“Công tử…”

Chỉ trong chớp mắt, bóng người ấy như gió lốc lướt qua, không hề có điềm báo trước biến mất khỏi tầm mắt của Cố Vinh chẳng để lại dấu hiệu gì.

Chỉ còn lại một câu vương trong không khí: “Công tử, cô nương tỉnh rồi.”

Cố Vinh: ???

Công tử?

Khoan đã, chẳng lẽ nàng bụng đói ăn quàng khiến thuộc hạ của ân nhân cũng sợ đến phát khiếp rồi sao?

Trời xanh chứng giám, nàng thật sự chỉ muốn chân thành cảm tạ ân nhân cứu mạng, tiện thể đưa thêm một xấp ngân phiếu mà thôi!

Khụ… thật ra, nàng cũng không đến mức hoang dại như người ta nghĩ đâu.

Cúi đầu nhìn khăn tay trắng bọc quanh lòng bàn tay, hàng mi dày dài khẽ run lên.

Không sợ không biết hàng, chỉ sợ so sánh.

So với nam Bồ Tát, Phó Tự Khanh chẳng khác nào đống đồ bẩn hôi thối không thể ngửi nổi.

Chưa kịp mắng thêm vài câu, người thị vệ bị nàng dọa chạy nay đã quay lại, lộ ra bóng dáng nam Bồ Tát đứng sau lưng — thân khoác y phục trắng như tuyết, cốt cách lạnh lùng.

Hắn mang nửa chiếc mặt nạ màu bạc như sương tuyết, để lộ đôi mắt lạnh lùng cùng nửa khuôn mặt hoàn hảo không tì vết.

Cố Vinh tinh mắt liếc thấy trâm ngọc cài tóc của hắn, ánh ngọc lưu chuyển, giống như dòng suối trong dưới lớp băng, quý giá vô ngần.

Phật tổ linh thiêng — hắn tuyệt đối không phải tiểu tử nghèo khó gì cả.

Không ai mù mắt mấy đời, nhưng nàng thì có thể!

Không kịp nghĩ nhiều, Cố Vinh thu lại tâm thần, hơi khom người thi lễ, giọng dịu dàng thuần hậu:“Đa tạ ân nhân đã ban thuốc cứu mạng.”

Tạ Chước khẽ nhíu mày, ánh mắt điềm tĩnh như mặt hồ thu, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Mỹ nhân nồng nàn mê hoặc như hoa anh túc, không một tiếng động hóa thành đóa lê hoa dưới sương sớm — quả thật khiến người ta kinh ngạc.

Thấy nam Bồ Tát khí chất cao quý lạnh nhạt, Cố Vinh lại liếc nhìn mặt nạ bạc, liền hiểu ra.

Nam Bồ Tát không muốn lộ thân phận, càng không muốn dây dưa.

Vậy thì càng tốt!

Dùng ngân phiếu cắt đứt ân tình, khỏi phải ràng buộc về sau.

“Ân cứu mạng khó báo đáp, chút ngân phiếu này chỉ là tấm lòng cảm tạ.” Cố Vinh móc ra một xấp ngân phiếu dày hơn, hai tay dâng lên.

Tạ Chước mím chặt môi, tâm trạng rối bời, mãi một lúc mới mở miệng:“Đây là gì?”

“Tiền mua mạng.” Cố Vinh buột miệng.

Người đứng bên cạnh Tạ Chước là Yến Tầm, cố gắng giữ vẻ mặt chết rồi sống lại, âm thầm sửa lời:“Là… tiền bán thân.”

Tạ Chước chỉ cảm thấy xấp ngân phiếu này nóng như thiêu đốt trong tay, thiêu tới tận tâm can, khiến cả người hắn không yên.

Giữa lúc hai bên còn đang giằng co, từ con đường lát đá quanh co giữa rừng trúc, một bóng người quen thuộc đột ngột lọt vào tầm mắt của Cố Vinh…

Chớp mắt, một luồng hàn ý chạy dọc sống lưng khiến cả người Cố Vinh lạnh toát, máu huyết như chảy ngược, trong đáy mắt lóe lên sát ý băng lạnh.

Phó Tự Khanh!

Đời trước, mọi nghiệt duyên rối rắm đều bắt đầu từ ngày hôm nay – đêm nàng bị Phó Tự Khanh chiếm đoạt.

Nàng còn nhớ rất rõ, khi dược tính tan đi, bản thân đang mê man mơ hồ dần dần tỉnh lại, liền trông thấy Phó Tự Khanh ở cuối giường, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt ngập nước, áo lam giặt bạc lả lơi che thân, cả người cuộn tròn như một tiểu khả liên nhi(*) đáng thương bị vùi dập tiết trinh. Dáng vẻ như thể sắp khóc mà không dám khóc, khiến người ta không khỏi sinh lòng trắc ẩn, tự trách không thôi.

(*)"Tiểu khả liên nhi (小可怜儿)" là một cụm từ trong tiếng Trung, thường dùng để mô tả một người (thường là nữ) có vẻ ngoài yếu ớt, đáng thương, khiến người khác dễ sinh lòng trắc ẩn, muốn bảo vệ.

  • "小": nhỏ, bé
  • "可怜": đáng thương
  • "儿": hậu tố thường dùng để tăng tính biểu cảm, thân mật

Có thể hiểu là:" Cô bé đáng thương/đứa trẻ đáng thương. 

Tùy ngữ cảnh, nó có thể mang sắc thái thương xót thật sự hoặc mỉa mai, châm chọc người cố tình giả vờ yếu đuối để lấy lòng người khác.

___________

Khi nàng còn đang nghĩ cách bù đắp, Phó Tự Khanh đã sửa sang trường y, chân trần đứng trên nền gạch xanh, dáng người ngay ngắn như tùng, dáng vẻ nho nhã đoan chính, cúi người thật sâu với nàng, giọng nói thanh như ngọc vỡ từ núi Côn Sơn:“Tiểu sinh Phó Tự Khanh, da thịt đã tương giao, thoái thác trách nhiệm là trái với lời dạy của thánh hiền.”

“Quân tử phải trong ngoài như một, thanh bạch chính trực. Không dám giấu Cố cô nương, Phó mỗ gia cảnh nghèo hèn, chỉ có hư danh tú tài, nếu Cố cô nương chê bai, Phó mỗ tuyệt không oán trách.”

“Nếu may mắn được Cố cô nương không ghét bỏ, Phó mỗ nguyện cả đời không phụ.”

Khi ấy, ánh mắt nàng đột nhiên mù quáng, lại cho rằng Phó Tự Khanh có phong cốt nho nhã, vui không thất lễ, giận không lộ sắc.

Bây giờ hồi tưởng lại,đó nào phải quân tử ôn nhuận? Rõ ràng là một loại ép buộc vô hình.

Hắn luôn miệng gọi nàng là “Cố cô nương”, cứ thế ép nàng dấn thân vào vũng nước ấm – từng chút từng chút bị luộc chín.

Danh tiếng nàng vốn đã xấu, lại đối với kế mẫu như nước lửa khó cùng tồn tại, trong phủ Nhữ Dương Bá không còn chỗ dung thân. Suy nghĩ một lúc, nàng liền gật đầu đồng ý gả cho hắn.

Sau khi thành thân, nàng bị hắn mê hoặc, không tiếc dùng toàn bộ gia sản thân mẫu để lại từ nhà ngoại – một sản nghiệp đồ sộ như núi – để trải đường thăng tiến cho hắn.

Nhi tử của một kỹ nữ lầu xanh bị người đời cười chê, chớp mắt đã trở thành trọng thần đương triều.

Đúng vậy, thân mẫu của Phó Tự Khanh chính là Thanh Vu – hoa khôi nổi danh một thời của Vạn Xuân Lâu.

“Ngũ Lăng thiếu niên tranh nhau ném đầu, một khúc hồng tiêu chẳng biết bao nhiêu.” (*)

(*)Ngũ Lăng thiếu niên: chỉ những chàng trai trẻ tuổi, phong lưu, phóng khoáng, con nhà quyền quý sống ở khu vực Ngũ Lăng (五陵) – nơi an táng các hoàng đế thời Tây Hán, gần Trường An, thường được ví như nơi tụ hội của tầng lớp quý tộc hoặc thế gia công tử.

Tranh nhau ném đầu (缠头): “缠头” nguyên gốc là tiền thưởng cho kỹ nữ hoặc ca kỹ sau khi nghe hát xong; "tranh nhau ném đầu" ở đây có thể hiểu là các công tử đua nhau vung tiền thưởng để lấy lòng kỹ nữ, thể hiện sự yêu thích.

Một khúc hồng tiêu chẳng biết bao nhiêu (一曲红绡不知数): nghe một khúc nhạc do mỹ nhân thổi tiêu (hồng tiêu là cây tiêu đỏ, hoặc ẩn dụ chỉ mỹ nhân), họ không tiếc tiền bạc, số lượng thưởng hậu hĩnh đến mức không đếm xuể.

=>Câu này mô tả sự xa hoa trác táng, phong lưu của tầng lớp quý tộc trẻ tuổi thời xưa — họ đua nhau lấy lòng kỹ nữ, sẵn sàng tiêu tiền như nước chỉ để nghe một khúc nhạc hay hoặc vì sắc đẹp của mỹ nhân. Đồng thời, cũng cho thấy sức hấp dẫn của người con gái tài sắc, khiến những người quyền thế say mê.

____________________

Thanh Vu tham vọng lớn, từ lâu đã tính toán chu đáo, thừa lúc Hầu gia Vĩnh Ninh say rượu mà gối chăn một đêm, hoài thai sinh hạ Phó Tự Khanh, mưu cầu mẫu bằng tử quý.

Tiếc thay, Hầu gia Vĩnh Ninh kiên quyết không thừa nhận, còn tuyên bố phủ Hầu tuyệt không dung huyết mạch kỹ nữ làm con cháu, cắt đứt mộng làm quý thiếp của Thanh Vu trong chớp mắt.

Nhưng trong lời kể của Phó Tự Khanh, Hầu gia Vĩnh Ninh là kẻ phụ tình bạc nghĩa, còn bản thân hắn là cây tùng cây bách kiên cường giữa gió mưa sương tuyết, là đóa sen thanh khiết vươn ra từ bùn lầy mà không nhiễm bẩn.

Sau này, khi quyền cao chức trọng, hắn đường đường chính chính bỏ thê tử cưới Quận chúa Nhạc An tuổi xuân đã qua.

Trên thực tế, nàng bị giam trong ngục tối không thấy ánh mặt trời, chịu đủ mọi cực hình năm này qua năm khác. Cho đến cái đêm hay tin đệ đệ yếu ớt bệnh tật – người sống nhờ thuốc quý từng ngày – bị cảm lạnh mà qua đời, Phó Tự Khanh tỏ ra "từ bi" cho nàng một chén rượu độc, lấy danh nghĩa đẹp phu thê một đời, cho nàng được đoàn tụ với người thân.

Lúc mở mắt ra lần nữa, nàng đã ở Phật Ninh Tự.

Tính ra, chính nàng đã nuôi lớn một con ác quỷ hút máu thịt người, hại mạng đoạt hồn.

Tất cả đều là nhân quả, nhân không sai, quả chẳng uổng.

Món nợ đó, nhất định phải đòi lại!

Không thể để Phó Tự Khanh nhìn thấy nàng vừa trúng xuân dược đã ở chung với một nam tử, nếu không chẳng biết hắn sẽ rêu rao ra sao!

Thấy hắn ngày càng đến gần, Cố Vinh quyết đoán rút thêm mấy tờ ngân phiếu lớn từ thắt lưng, cứng rắn nhét vào tay nam Bồ Tát, vội vã khom người nhận lỗi, rồi bất chấp lễ nghĩa nam nữ, lập tức đẩy người vào trong thiền phòng.

“Ngươi không vào sao?” Cố Vinh nhướng mày nhìn thị vệ mặt như xác chết.

Yến Tầm: “Chậc chậc chậc… có mùi ‘bao nuôi’ rồi đây.”

Đối với vị kia Tiểu hầu gia vẫn là người không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Đường dài còn lắm gian truân, mỗi ngày tiểu hầu gia chỉ riêng việc nhìn thấy ánh mặt trời thôi e là cũng rất khó rồi đây! 

_________

Ý của Yến Tầm là Tạ Chước được Cố Vinh bao nuôi, mối quan hệ mờ ám,thân phận đặc biệt nên Cố Vinh muốn che giấu đi, giống kiểu “Kim ốc tàng kiều” :)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play