⛅️Editor:Mây

_____________
“Đại ca à, không phải tiểu đệ muốn trách móc gì đâu…”

“Người ta vẫn nói, có kế mẫu thì ắt có kế phụ, trước kia đệ còn bán tín bán nghi, giờ thì tâm phục khẩu phục rồi.”

“Đại ca à, huynh còn chẳng bằng kế phụ nữa là.”

“Cố Nhị!” Nhữ Dương bá tức đến nghiến răng trèo trẹo.

Cố Nhị gia tay xoa bụng phệ, vẻ mặt cà lơ phất phơ, bật ra một tiếng “chậc” đầy khiêu khích:“Khí lực vẫn còn vượng lắm mà.”

“Sống nhăn răng ra đấy, lại cứ nói mình sắp về âm phủ.”

“Chẳng lẽ đại ca túng quá hóa quẫn, học theo lão đại nhân triều trước, tự dựng linh đường, dụ dỗ văn võ bá quan tới điếu tang để gom tiền phúng?”

Sắc mặt Nhữ Dương bá đen như đáy nồi, nắm đấm siết chặt đến trắng bệch khớp ngón tay:“Cố — Nhị!”

“Cút cho ta!”

Cố Nhị gia đứng mỏi rồi, tiện tay kéo cái ghế tròn bên cạnh ngồi phịch xuống:“Đại ca, đệ cũng sắp ba mươi rồi, huynh bớt cái giọng dạy dỗ ấy đi được chưa.”

“Tưởng mắng như con như cháu là đệ sợ chắc?”

“Người ta đã đến tận nơi, huynh không định thể hiện chút thành ý à?”

Nhữ Dương bá rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bật dậy như lò xo, giơ tay định tát cho một phát.

“Đại ca.” Cố Nhị chẳng mảy may dao động, nhếch môi cười nhạt:“Cái tát này mà giáng xuống thật, đệ sẽ mặc bộ y phục mẫu thân khâu cho lúc lâm chung, tay ôm linh vị của người, lao đầu vào bia mộ mà chết.”

Nhữ Dương bá khựng lại giữa chừng, bàn tay giơ lên đành dừng giữa không trung.

Cố Vinh thì mắt sáng như sao, lòng thầm tán thưởng — đúng là Nhị thúc, trời sinh ra để khắc đại bá!

“Nếu mẫu thân mà thấy huynh bây giờ thành ra thế này,” Cố Nhị khẽ cười, giọng uể oải, “chắc đã sớm tiếc không bóp chết huynh từ trong chậu nước tiểu rồi.”

“Mẫu thân bóp chết là chuyện của mẫu thân, huynh ép chết là chuyện của huynh, hai chuyện không liên quan.”

“Đại ca, đưa chút bạc đi, đệ thật sự sống không nổi nữa rồi.”

Cố Nhị gia một tay vỗ nhịp lên cái bụng phệ, tay kia thì chìa ra trước mặt Nhữ Dương bá, ung dung đến quá đáng.

Nhữ Dương bá quay mặt đi, hừ lạnh:“Ngươi đuổi hết đám ong bướm không sạch sẽ trong phủ ngươi đi là sống nổi ngay.”

Cố Nhị trừng mắt:“Không được!”

“Đã là phu thê một ngày, thì cả đời cũng là phu thê. Nuôi họ cả đời là trách nhiệm của đệ!”

“Mau đưa bạc đi.”

“Chần chừ thêm lát nữa, người ta mang cả đồ vàng mã tới đấy.”

Nhữ Dương bá đau gan đau ruột, mặt mày tái xanh.

Chuyện này rốt cuộc là lỗi của ai?

Khoan đã… vàng mã?

“Vàng mã gì cơ?” Ông ta thất thanh hỏi.

Cố Nhị đáp tỉnh bơ:“Thì để đốt xuống hầu hạ đại ca chứ còn gì nữa.”

“Trong phủ đệ có A Tứ, tổ tiên ba đời đều làm hàng mã, tay nghề tinh xảo nổi danh. Nào là đồng nam đồng nữ, trâu ngựa xe ngựa, nhà cửa phòng ốc, thứ nào cũng sống động như thật.”

“Mấy năm qua đệ tiêu không ít bạc của huynh, giờ nghe tin huynh sắp tắt thở, dù tình hay lý cũng nên có chút tấm lòng.”

“Đại ca mà thấy mấy món A Tứ làm, chắc chắn sẽ rất thích.”

Sắc mặt Nhữ Dương bá đổi từ trắng sang đen, rồi từ đen sang xanh rờn.

Cả đời này ông ta rốt cuộc đã tạo nghiệp gì mà rước được đứa đệ đệ thế này?

“Đại ca, đệ dặn dò quản gia rồi, nửa canh giờ không thấy đệ quay về, sẽ mang vàng mã tới tận cửa.”

Nhữ Dương bá hít sâu một hơi lạnh:“Ngươi rước lắm người như vậy vào phủ, không thấy xui xẻo à?”

“Tào thị, đưa hắn một trăm lượng.”

“Một trăm lượng?” Cố Nhị cau mày, bất mãn rõ rệt:“Đại ca coi đệ là ăn mày chắc?”

“Người trong phủ đệ từng hát cho quý phụ kinh thành, tận tai nghe Tào thị khoe khoang: ‘Phủ Nhữ Dương bá không thèm chấp mấy trăm lượng bạc, chỉ đáng mấy con cá thôi!’”

“Trong mắt huynh, đệ còn không bằng con cá sao?”

Ánh mắt Nhữ Dương bá nheo lại, ngữ khí đầy nghi ngờ:“Ngươi dám để mỹ nhân nạp vào phủ đi diễn xướng cho người ta xem?”

“Ngươi không thấy mất mặt à?”

Cố Nhị bĩu môi:“Nàng ấy thích.”

“Vả lại, chúng ta phân gia rồi.”

“Rút lui mười ngàn bước mà nói, nếu không phải vì nàng ấy đi hát, đệ cũng chẳng biết phủ Nhữ Dương bá tiêu xài xa xỉ cỡ nào.”

Đầu Nhữ Dương bá như muốn nổ tung:“Tào thị! Cho hắn một ngàn lượng!”

Tào thị mặt mày tái mét:“Thiếp thân… thiếp thân đi lấy ngay…”

Cố Nhị nghe vậy thì cười như Phật Di Lặc, vừa đắc ý vừa giả vờ vô tình:“Đại ca, lúc đệ vào thành, nghe thấy khắp phố xá người người rì rầm bàn tán, bảo rằng Tào di nương ở phủ Nhữ Dương bá loan tin: đại bá bệnh tình nguy kịch, e là không qua nổi.”

“Tin đồn thế này, huynh mặc kệ thật sao?”

“Nếu không chặn lại, lần sau người mang vàng mã đến tế viếng huynh sẽ là đồng liêu đấy.”

Lại thêm một nhát đâm thẳng tim, đau không tả nổi.

“Đại ca, hay để tiểu đệ ra mặt giải thích vài câu?”

“Mặc dù một ngàn lượng thật chẳng là gì, không mua nổi tài ăn nói khéo léo như đệ, nhưng dù sao chúng ta cũng là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, cần gì tính toán rạch ròi?”

Cố Vinh cúi đầu giả vờ không nghe thấy gì, trong lòng thì âm thầm gật đầu đồng tình —Một ngàn lượng đúng là không nhiều thật.

Một mình Phó Tự Khanh thôi, nàng đã chi ra hai vạn lượng rồi.

“Ngươi thì giúp được cái gì?” Nhữ Dương bá gắt gỏng, “Không phá thêm chuyện là may rồi!”

“Cầm bạc, rồi cút nhanh cho ta!”

“Lo mà quản cho tử tế đám oanh oanh yến yến trong phủ ngươi đi.”

“Đã bước chân qua cửa nhà họ Cố, thì không thể làm mất mặt nhà họ Cố.”

Cố Nhị gia nhíu mày:“Chưa bước qua cửa mà.”

“Chỉ đơn giản là cùng nằm một giường, đắp chung một chăn, tình nghĩa trong sáng.”

“Đại ca thay vì lo chuyện của ta, chi bằng dạy bảo Tào thị nhà huynh cách làm một đương gia chủ mẫu cho ra dáng Nhữ Dương bá phủ đi.”

“Còn nữa, đại ca, nghe ta một câu: đã không làm được một vị kế phụ, thì xin hãy đối xử tử tế với A Vinh.”

Nhữ Dương bá lập tức nhắm nghiền mắt, không thèm nhìn hắn thêm một cái.

Cố Nhị gia nghiêng người về phía trước, chìa tay chọt chọt vào chóp mũi Nhữ Dương bá, ra chiều nghiêm túc:“Chưa tắt thở.”

Nhữ Dương bá: “……”

Tào thị chậm rì rì tiến vào, trong tay là ngân phiếu một nghìn lượng.

Cố Nhị gia giật phắt tờ ngân phiếu, miệng còn lầm bầm:“Ki bo từng chút một.”

“Lúc đại tẩu còn sống, ta chỉ cần ra ngoài uống trà ăn điểm tâm, người còn tự tay nhét cho ta trăm lượng.”

“Đại ca, ta đi đây.”

“A Vinh, tiễn Nhị thúc một đoạn?”

Cố Vinh không đáp ngay, ánh mắt dừng lại nơi Nhữ Dương bá.

Nhữ Dương bá vô cảm phất tay:“Đi đi.”

Một đứa là trưởng nữ nghịch ngợm bất hiếu.

Một kẻ là đệ đệ ăn cây táo rào cây sung.

Hắn còn có thể làm được gì?

Cố Vinh khẽ hành lễ, mỉm cười:“Con tiễn Nhị thúc.”

Cố Nhị gia tí ta tí tởn đi phía sau, còn tiện tay hốt luôn cái chậu đồng trên giá để thau cao sáu chân.

Khóe mắt Nhữ Dương bá giật giật:“Phủ đệ của ngươi nghèo đến mức không còn nổi cái chậu rửa mặt à?”

Cố Nhị gia chẳng buồn quay đầu:“Kẻ ẩn cư trong núi ắt có diệu pháp.”

“Đại ca chớ quản!”

Tới cổng hông Nhữ Dương bá phủ.

“A Vinh, tiễn đến đây thôi.”

“Nghe Nhị thúc một lời, đừng cứng đầu với phụ thân và Tào thị.”

“Con đã đến tuổi cài trâm, danh tiếng lại còn tệ hơn cả ta năm xưa, như vậy sao được?”

“Tào thị dù gì cũng là bá phu nhân, hôn sự của con vẫn còn nằm trong tay bà ta.”

Cố Nhị gia lúc này thu lại dáng vẻ đùa cợt, vẻ mặt đầy lo lắng.

Cố Vinh cong cong đôi mắt, cười rực rỡ như gió xuân:

“Vậy thì con sẽ học theo Nhị thúc, nuôi đầy đủ xuân hạ thu đông, mười hai canh giờ, hai mươi bốn tiết khí.”

“Con nuôi nổi.”

“Không được đâu!” Cố Nhị gia trợn tròn mắt.

Cố Vinh nghiêng đầu, hồn nhiên hỏi:“Ngày ngày Nhị thúc sống phóng khoáng tiêu dao, khoái hoạt vô ưu chẳng phải rất tốt sao?”

“Đời người tại thế, chẳng phải là để vui lúc đương thời hay sao?”

Cố Nhị gia lẩm bẩm:“Ngẫm lại thì… cũng rất có đạo lý.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play