⛅️Editor:Mây

_____________
“Nhưng mà…”

Nhưng mà, dù gì thì cũng là nữ nhi.

Ngay cả nam tử như hắn còn mang danh công tử bông, huống chi là nàng.

Những lời dèm pha rơi vào thân nàng, tất sẽ biến thành vết dao sắc bén.

“Nhị thúc.” Nàng mỉm cười như xuân về hoa nở, “Danh tiếng ấy à, mới thật là vật ngoài thân.”

“Lúc để tâm, nó là đao nhọn mổ tim khoét thịt.”

“Lúc không để tâm, lại hóa gió xuân lướt mặt, phất áo bay qua.”

Nhị gia họ Cố nghe xong mà đầu óc mịt mờ như sương khói, đôi mắt tròn vo chực nói lại thôi.

“Vinh nhi, có phải Tào thị lại làm gì quá đáng rồi không?”

Chẳng ai vô duyên vô cớ mà đột nhiên ngộ ra đạo lý nhân sinh.

Cái gọi là tiêu dao, nói khó nghe một chút thì chỉ là bất đắc dĩ đập vỡ bình, thôi thì đành phó mặc.

Cố Vinh khựng lại, rồi khẽ lắc đầu: “Có thể ứng phó được.”

“Vậy nhị thúc đi đây.” Cố nhị gia nửa tin nửa ngờ, đột nhiên vỗ bốp cái chậu đồng trong tay, cất giọng the thé rống to: “Nhữ Dương bá thân thể tráng kiện, phúc thọ kéo dài; Tào di nương rủa phu quân chết sớm!”

Một tiếng hú vang vọng trời đất, dọa Cố Vinh suýt nữa nhảy dựng.

Chỉ thấy Cố nhị gia sải bước như bay, đi càng lúc càng xa, nàng vội vã đuổi theo, dúi cho mấy tờ ngân phiếu.

“Vẫn là Vinh nhi thương ta.” Cố nhị gia chẳng từ chối, cười hì hì nói.

Cố Vinh: …

Lời này nghe rất dễ khiến người ta hiểu nhầm.

Cố nhị gia nhét ngân phiếu vào tay áo, tiếp tục gõ chậu rống lớn.

“Tào di nương mỗi bữa cơm nghìn lượng.”

“Nhữ Dương bá trách thê tử lại bị mắng ngược.”

“Nhữ Dương bá thất đức chẳng có chủ cương, đáng giận đáng cười!”

Giọng vang như chuông, kinh động cả bầy chim trên tán cây bay tán loạn.

Cố Vinh giật giật khóe mắt.

Cố nhị gia thật sự không sợ bị Nhữ Dương bá đánh chết sao?

“Nhị thúc.”

Cố nhị gia khựng bước: “Vinh nhi, đừng bảo con muốn khuyên ta đấy nhé.”

“Danh tiếng của con đã thối lắm rồi, Tiểu Tri thì quanh năm ốm yếu, chưa ra khỏi trúc vi viện được mấy lần, ngàn vạn lần đừng để cái đạo lý họ hàng một thể, vinh nhục cùng nhau trói buộc lấy mình.”

Cố Vinh dở khóc dở cười.

Danh tiếng của nàng đã nát tới mức khiến nhị thúc ghi nhớ kỹ càng như vậy sao?

“Con chỉ muốn nhắc nhị thúc, nếu định đập thì chọn đoạn tre chẻ ra ấy.”

“Nếu không, đau tay.”

“Vinh nhi đúng là thương ta!” Cố nhị gia thuận miệng thuận lòng.

“Vinh nhi, nói với phụ thân con, rằng nhị thúc vì ông ấy mà giải sầu giải nỗi lòng đây.”

“Đánh hổ thì phải có huynh đệ, ra trận thì phải có phụ tử.”

“Gió tiêu điều nước Dịch lạnh, tráng sĩ một đi chẳng trở về.”

“Ta quả là vị công tử bông có học vấn nhất thiên hạ!”

Bóng dáng Cố nhị gia khuất nơi góc tường.

Cố Vinh thu ánh mắt lại, xoay người trở về Nhữ Dương bá phủ.

Trong lòng thầm tính toán, sau khi tính sổ hết thù hận, học theo nhị thúc sống cuộc đời say sưa vô độ, khoái hoạt tiêu dao rốt cuộc có khả thi hay không.

Nàng nên dưỡng mấy vị thư sinh thanh tú môi đỏ răng trắng?

Hay là dưỡng vài người võ sư vai rộng eo thon, thân hình vạm vỡ?

Hoặc dưỡng vài người biết xướng ca thỏ thẻ?

Dưỡng mấy người này hẳn không khó.

Nàng bạc vàng đầy rương.

Khó nhất chính là dưỡng mấy vị mang phong cách như nam Bồ Tát kia.

Nàng đọc nhiều sách hơn nhị thúc, đặt tên cho họ cũng phải cầu kỳ hơn đôi chút.

Thế thì, ngày tháng về sau vẫn đáng mong chờ lắm thay.

Cho nên, tiền đề để sống cuộc đời hoan ca mộng mị, chính là báo thù, có oán phải trả.

Ai cũng đừng hòng ngăn nàng.

Vừa bước chân vào Xuân Huyền viện, Cố Vinh đã nghe thấy tiếng khóc ai oán thê lương của Tào di nương và Cố Phù Hi, xen lẫn đó là tiếng đồ sứ vỡ vụn.

Cố Vinh mắt sáng lên, đưa tay chấm mấy giọt nước trong lu cát tường giữa sân, bôi lên mặt.

“Tào di nương, người khóc đến thống thiết thế này, chẳng lẽ lại là phụ thân bị người chọc giận đến ngất đi nữa rồi?”

Trong phòng, Nhữ Dương bá đang ôm cái bồn rửa bút hình song ngư, ném cũng chẳng được, đặt xuống cũng không xong.

Cố Vinh vén rèm bước vào phòng, quét mắt nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, lại nhìn hai người đang quỳ gối khóc sướt mướt trên đất – Tào di nương và Cố Phù Hi – hai kẻ hoa lê đẫm mưa.

Tâm nàng chẳng hề có chút lòng trắc ẩn dư thừa nào.

Hai năm đầu sau khi mẫu thân nàng mất, vì mưu tính của Tào di nương và Cố Phù Hi, nàng đã bao lần bị Nhữ Dương bá phạt quỳ ở từ đường.

Nàng đã quỳ dưới trời đông tuyết phủ.

Cũng đã quỳ giữa cơn mưa giông mùa hạ.

Gió rét gào thét, sấm sét vang trời, bóng cây ngoài từ đường trong màn đêm đen như mực, dưới ánh chớp rạch trời, trông chẳng khác gì lũ quỷ khát máu giương nanh múa vuốt.

Nàng có thể không sợ ư?

Nhờ Tào di nương và Cố Phù Hi châm ngòi thổi gió, Nhữ Dương bá không cho hạ nhân chuẩn bị cơm nước cho nàng, ba bữa chỉ cho uống nước lã và mấy cái bánh bao cứng như đá.

Lần bị phạt lâu nhất là năm ngày.

Năm ấy, nàng mới mười hai.

Không phải do Nhữ Dương bá từ bi mà tha, mà vì nàng nghe lỏm bọn gia nhân quét tước ngoài từ đường nói rằng Tiểu Tri bị cảm phong hàn, bệnh tình nặng dần, sợ rằng không qua được mùa đông.

Thế là nàng dùng nến trên bàn thờ đốt tấm rèm rủ trong từ đường.

Từ đường là nơi truyền thừa của một phủ, quý trọng nhất.

Lửa bốc lên nhanh, nhưng cũng được dập nhanh.

Nhưng xà cột chạm rồng khắc phượng vẫn hóa thành tro bụi.

Hai chữ “bất hiếu” bị đóng chặt lên người nàng.

Tiểu Tri đúng là đã bị bệnh.

Năm ngày nàng quỳ trong từ đường, đám hạ nhân ở Trúc Vi viện cắt xén đồ dùng của Tiểu Tri, lại còn nhân lúc đêm khuya đẩy mở cửa sổ phòng Tiểu Tri.

Nàng nghĩ, nếu năm đó mình còn do dự vài ngày, chờ Nhữ Dương bá cho mình ra ngoài, e là khi ấy đã phải thu dọn hậu sự cho Tiểu Tri rồi.

Sau chuyện đó, nàng đã giết sạch đám hạ nhân hỗn xược tại Vọng Thư viện.

Năm sau, vườn hoa của Vọng Thư viện nở rộ chưa từng thấy.

Cũng năm nàng mười hai tuổi, nàng hiểu được: Sự sợ hãi của người khác, mới có thể bảo vệ được nàng và Tiểu Tri.

Nàng hận Tào thị.

Cũng hận Nhữ Dương bá.

Hồi tưởng lại những chuyện cũ, trong lòng Cố Vinh lại lạnh thêm một phần.

Thu lại ánh mắt, lau sạch vết nước mắt trên mặt, ngữ điệu ghét bỏ: “Tào di nương, phụ thân đang tuổi tráng kiện, phủ Nhữ Dương bá đang rực rỡ phồn hoa, người ngày ngày khóc lóc nói những lời chẳng ra sao, chẳng phải là đang rước xui xẻo vào nhà hay sao?”

“Làm ta còn tưởng phụ thân lại có chuyện gì.”

“Thật chẳng có nửa phần đoan trang thận trọng, đại khí khoan dung của chính thê.”

“Phí hết công phụ thân hao tâm tổn trí nâng đỡ người lên.”

“Còn Phù Hi muội muội,miễn cưỡng cũng xem như là đích nữ của bá phủ, học cái lối khóc lóc mè nheo chẳng ra gì thế này, chẳng lẽ sau này định làm thiếp cho người ta à?”

Cố Vinh khẽ nhíu mày liễu, chẳng hề che giấu sự lạnh nhạt và chán ghét trong giọng nói.

Nhữ Dương bá lặng lẽ đặt bồn rửa bút trong tay xuống.

Hắn bắt đầu thấy nhớ Cố Vinh điên điên khùng khùng ngày xưa.

Chứ không phải cô nương lý trí rõ ràng, lời nào lời nấy đều đâm vào huyết nhục người ta như bây giờ.

“Phụ thân, nhị thúc nhờ con chuyển lời rằng người không cần lo lắng, người sẽ giúp người giải sầu giải nỗi lòng.”

Tim Nhữ Dương bá lập tức vọt lên tận cổ.

Xác định là giải sầu, chứ không phải đổ thêm dầu vào lửa chứ?

“Hứa Quản gia, mau phái người đi xem Cố nhị lại đang giở trò gì, bất kể hắn làm gì, nhất định phải ngăn lại cho ta!”

Cố Vinh thu liễm ý cười.

Ngăn lại ư?

Không kịp đâu.

“Có chuyện gì xảy ra ở Nghê Thường các, nói đi.”

Nhữ Dương bá tự cho là đang ngồi ngay ngắn, uy nghiêm trấn áp người khác.

Cố Vinh chẳng để bản thân chịu ấm ức, chọn ngay một chiếc ghế vừa mắt mà ngồi xuống, giành lời trước: “Phụ thân, nữ nhi bị Tào di nương hù dọa nhiều lần đến mức chân mềm nhũn.”

“Chỉ mong phụ thân lượng thứ cho sự thất lễ của nữ nhi.”

“Còn tình hình trong Nghê Thường Các, lúc đó khách quý có mặt tại hiện trường ít cũng phải đến hai mươi người. Tính thêm cả tiểu nhị trong quán, cùng nha hoàn của các vị phu nhân tiểu thư, cộng lại e là hơn năm mươi người.”

“Nữ nhi khuyên phụ thân nên trực tiếp phái người ra phủ dò la một phen, đỡ phải cảnh người nào cũng nói mình có lý, cuối cùng chẳng phân được thật giả đúng sai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play