⛅️Editor:Mây

____________
Nhữ Dương Bá gia ngây người, nhìn Cố Vinh khóc đến mức không thở nổi, lệ tuôn như suối chảy.

“Phụ thân, người… vẫn còn sống à?”

Cố Vinh ngấn lệ lưng tròng, mặt đầy kinh hoảng như vừa thấy người chết sống lại.

Bá gia: ???

“Choang!”

Chén trà trong tay ông ta va mạnh vào bàn cờ, phát ra một tiếng giòn vang. Mày nhíu chặt, như hai con rết giận dữ quấn xoắn trên trán.

Phẫn nộ có.

Ngơ ngác cũng có.

“Người đâu mà hấp ta hấp tấp , còn ra thể thống gì!”

“Sớm đã biết ngươi bất hiếu cứng đầu, không ngờ đến cả lời nguyền chết phụ thân cũng nói ra miệng!”

“Phụ thân…”

Cố Vinh nức nở, giọng uất ức:“Là do Tào di nương…”

“Tào di nương giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao phu nhân quý tộc ở Nghê Thường các, nói rằng phụ thân vì tức giận quá mà ngất lịm.”

“Nữ nhi vừa nghe tin, trong lòng hoảng loạn vô cùng, mới cuống cuồng chạy về.”

Liệu có phải kẻ ác đổ vấy trước?

Không.

Đây rõ ràng là… thuật lại sự thật khách quan.

Cố Vinh nghĩ vậy, lòng dạ càng thêm yên ổn, không gợn chút áy náy.

Bá gia mặt mày sầm lại, đen như đáy nồi:“Hoang đường!”

Cố Vinh phối hợp gật đầu lia lịa, bộ dạng như vẫn chưa hết kinh hồn:“Đúng vậy, Tào di nương quả là ăn nói hồ đồ.”

“Dù gì cũng là tiểu thiếp của người, có tức giận đến đâu cũng không thể ở nơi công cộng mà rủa phu quân mình như vậy.”

“Nói gì mà ba lần bảy lượt đem cá xà lân ra khoe khoang, nào là với người này người kia, nào là chỉ là món ăn bình thường.”

“Thế gian đâu có bức tường nào chắn được gió? Lỡ như lời đồn truyền đến tai Ngự sử, chẳng phải người sẽ bị dâng tấu hặc tội sao?”

“Từ sau khi người đưa thiếp thất lên chính vị, đã khiến Thánh thượng sinh lòng bất mãn. Nếu lại có thêm chuyện mới chồng chất chuyện cũ, chỉ e mười phần thì tám chín phần sẽ bị giáng chỉ quở trách.”

“Nữ nhi thật lòng thương xót cho cảnh ngộ của phụ thân.”

Một câu cuối vừa dứt, sắc mặt Bá gia lập tức thay đổi.

Tay áo rộng khẽ động, quét ngang bàn cờ, làm ván thế ông ta kỳ công sắp đặt phút chốc tan hoang hỗn loạn.

Tào thị bị điên rồi chắc?

Mạch máu thái dương Bá gia nảy từng nhịp giật giật, suýt chút nữa thổ huyết tại chỗ.

Ông cố hít sâu, cưỡng ép bản thân ổn định lại:“Tào thị không phải hạng nữ nhân không phân nặng nhẹ, chẳng lẽ là do ngươi ở bên ngoài gây chuyện, cố ý dựng chuyện vu vạ để đổ lên đầu người khác?”

Cố Vinh cụp mắt, âm thầm trợn ngược.

Tào di nương ấy à, là đang cho lão phụ thân bạc tình này uống cả bình thuốc lú lẫn thì có.

Chẳng lẽ ngày nào cũng gội đầu bằng nước mê hồn hay sao?

Trong lòng mắng chửi đến vậy, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng nhu thuận như nước:“Phụ thân nói như thế, thật khiến nữ nhi đau lòng.”

“Nếu nghĩ như vậy có thể khiến người thấy dễ chịu hơn, thì nữ nhi cũng chẳng oán than gì.”

Bá gia nghe vậy, trong lòng lại cảm thấy… kỳ quái.

Không cãi lại sao?

“Ngươi…”

“Lão gia, người nhất định phải làm chủ cho thiếp thân a——”

Tiếng khóc ai oán như vỡ đê vang lên, không báo trước mà chen ngang lời Bá gia sắp nói ra.

Lửa giận trong lòng ông ta, bùng một tiếng cháy rực.

Hết kẻ này khóc đòi đưa tang, đến đứa khác r*n rỉ như mất phụ thân.

“Tào thị! Ngươi còn ra thể thống gì nữa không?”

Giây lát ấy, Bá gia hiếm khi thấy bản thân… nhớ đến Vinh thị.

Vinh thị tuy xuất thân thương hộ, nhưng từ cử chỉ đến phong thái, từ cách ứng xử đến quy củ lễ nghi, chẳng thua gì các tiểu thư thế gia chân chính.

Nghĩ lại mới thấy, hình như ông ta… chưa từng thấy Vinh thị thất thố bao giờ.

Tựa như bị người bóp chặt cổ họng, tiếng khóc than của Tào thị lập tức im bặt, ấp a ấp úng:“Bá gia, thiếp… thiếp cũng là hết cách thôi mà.”

Bá gia bực bội vung tay áo, tiện tay hất toàn bộ quân cờ trên bàn xuống đất.

Tanh tách tanh tách, từng quân cờ rơi xuống, nảy lên rồi lại rơi, va chạm, rải khắp nền nhà.

Cố Vinh nhìn mà thấy buồn cười trong bụng, liền ra tay trước, giận dữ trách móc Tào thị:“Tào đi nương tâm tư thực sự hiểm độc.”

“Phụ thân gạt đi bao dị nghị, nâng đỡ một người không lên nổi mặt bàn như đi nương làm kế thất, đã là nhân nghĩa tận cùng.”

“Tào đi nương sao có thể quên đi ơn sâu như thế? Không những không biết cảm kích, lại còn buông lời cay nghiệt, nguyền rủa phụ thân?”

“Thật khiến người ta lạnh lòng.”

“Hay là cảm thấy làm kế thất ở Bá phủ ấm ức quá, muốn một bước lên trời làm đương gia phu nhân của Bá phủ?”

“Nếu không phải Tào đi nương ở Nghê Thường Các năm lần bảy lượt tuyên bố phụ thân tức đến hôn mê bất tỉnh, thì sao ta lại phải gấp rút hồi phủ, vô cớ bị phụ thân quở trách?”

“Tào đi nương, đi nương nợ ta một lời giải thích!”

Vài ba câu nhẹ nhàng, dễ dàng chạm đến sợi dây mẫn cảm trong đầu Bá gia.

“Tào thị!” Bá gia quát to: “Ngươi thật sự ra ngoài bêu riếu bản phủ đấy à?”

Tào thị siết chặt khăn tay, vo đi vo lại đến méo mó.

“Bá gia, ngài không biết đâu.”

“Đại tiểu thư ngày càng ăn nói không kiêng nể, dám đem chuyện dùng ba con cá xà Lân nấu canh buổi sáng trong phủ mà rêu rao khắp nơi.”

Cố Vinh kêu lên kinh ngạc:“Chẳng phải phụ thân là vì Tào đi nương hoang phí xa xỉ mà tức đến ngất xỉu sao?”

“Vậy là vì chuyện gì?”

“Chẳng lẽ là vì dì ra lệnh đánh gãy chân bà Phùng?”

“Tào đi nương, đi nương đừng có vu oan cho phụ thân.”

“Phụ thân là người cao phong lượng tiết, giữ mình trong sạch, giữa người và bà Phùng trong sạch quang minh, hoàn toàn không có tư tình, lại càng không hề lưu luyến.”

“Tào đi nương, cẩn trọng lời nói!”

Bá gia cảm thấy buồn nôn như thể vừa nuốt phải ruồi nhặng.

Ông và bà Phùng?

Cố Vinh dám nói, nhưng người khác dám tin chắc?

Mặt bà Phùng thô ráp, nếp nhăn đủ để kẹp chết muỗi, giọng the thé như sấm ngày hạn, cánh tay to bằng cái bắp đùi, vặn một cái là gãy đôi eo ông rồi!

Đừng hù người ta nữa được không?

“Đại ca, đại ca ơi…”

“Huynh tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nha…”

“Nếu huynh mà ngã xuống rồi, Bá phủ phải làm sao đây? Đệ sau này còn biết dựa vào ai…”

Lại thêm một tràng khóc lóc thảm thiết, lúc cao lúc thấp, lúc khàn lúc gào, đủ mọi cung bậc cảm xúc.

Khóe môi Cố Vinh giật nhẹ, âm thầm giơ ngón cái.

Khóc còn nhập tâm hơn cả nàng, xúc động hơn cả nàng.

Không uổng công lúc ngang qua nhà Nhị gia, nàng đã cố tình kéo giọng thật to mà gọi.

“Cút!” Bá gia nổi giận gầm lên.

Ông tiện tay nắm lấy chén trà, ném thẳng ra ngoài.

Cố Nhị gia mắt tinh tay lẹ, vừa nhảy vừa né, lách mình trốn thoát.

“Đại ca, chẳng phải Tào thị bảo huynh sắp tắt thở rồi sao?” Cố Nhị gia đứng yên, gãi đầu, vẻ mặt mơ màng nghi hoặc.

Cố Nhị gia là lão ăn chơi khét tiếng ở Kinh Thành.

Từ năm mười mấy tuổi đã hiểu sự đời, không ai dạy mà tự thông thạo ăn chơi hưởng lạc, một đường chạy thẳng đến mức không quay đầu lại.

Tuổi đã gần ba mươi mà vẫn chưa lấy vợ, nhưng trong nhà gái đẹp lúc nhúc, yểu điệu béo gầy đủ cả.

Không ngoa khi nói, thật sự gom đủ bốn mùa, mười hai tháng, hai mươi bốn tiết khí.

Không có tài cán để vào quan trường, cũng chẳng biết lo toan chuyện nhà.

Phân được chút gia sản thì tiêu sạch sẽ, hiện giờ sống dựa vào Bá phủ nuôi.

Tất nhiên, thi thoảng cũng mặt dày qua chỗ Cố Vinh bòn rút ít bạc.

“Nhị thúc.” Cố Vinh hơi cúi người chào.

“Vinh nha đầu à.” Cố Nhị gia nhe răng cười.

Cố Nhị gia da trắng, mập mạp, đôi mắt to tròn, má phúng phính.

Không phải kiểu béo trơn tuột dầu mỡ, mà là kiểu béo tròn trịa đáng yêu.

Cổ đeo vòng vàng to oạch, thắt lưng treo đầy ngọc bội, mỗi bước đi đều leng keng vang dội.

Phú khí ngút trời, vừa nhìn là biết nhà giàu nứt đố đổ vách.

Cố Vinh cũng không có ác cảm gì với Nhị gia.

Là ăn chơi thật đấy, nhưng cũng chỉ ăn chơi, chưa từng làm chuyện thất đức phạm pháp.

Sau khi mẫu thân mất, Nhị gia là người duy nhất trong nhà họ Cố kiên quyết phản đối Hầu gia đón Tào thị vào cửa.

Chỉ là thế đơn lực mỏng, không ngăn được.

Từ khi Tào thị bước chân vào phủ, ngoài lúc tới đòi tiền thì Nhị gia chưa từng đặt chân tới Bá phủ lần nào.

Đến dịp lễ tết, thay vì bước qua cửa chính, thà leo thang trèo tường vào phủ còn hơn.

Kiếp trước, Cố Vinh từng hỏi ông vì sao.

Cố Nhị gia bảo: Ăn của nhà họ Vinh, mặc của nhà họ Vinh, tiêu của nhà họ Vinh, sống trong nhà họ Vinh – ông không làm nổi cái chuyện vong ân bội nghĩa như cầm thú.

“Vinh nha đầu, mắt con sao đỏ hoe thế kia?”

“Vừa khóc đấy à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play