⛅️Editor:Mây
__________
Tào di nương cố tình khích tướng nàng, điều này nàng rõ hơn ai hết.
Tốt nhất là vừa chọc giận nàng, vừa khiến thanh danh vốn đã nhơ nhuốc lại càng thêm bại hoại.
Chỉ tiếc Tào di nương đã quên mất một điều — tiếng xấu đến mức này rồi, thì có thối thêm một chút cũng chẳng khác gì.
Kẻ ác mà làm điều tốt, thiên hạ tán tụng là “bừng tỉnh quay đầu”; người tốt mà làm điều ác, thiên hạ lại mắng là “bản chất bộc lộ”.
Người thiện quay đầu liền thành ác, kẻ ác quay đầu lại là thiện.
Đổi góc nhìn mà nói, cái danh ác độc khắp thành kia, há chẳng phải là một cơ hội trời ban sao?
“Aiyo!” Cố Vinh bật thốt lên, “Chẳng lẽ phụ thân phát hiện Tào di nương xa hoa hoang phí trong bữa sáng, lần nào cũng tiêu tốn đến hàng trăm, hàng ngàn lượng bạc rồi ư?”
“Tào di nương, vốn dĩ vãn bối không nên nghị luận chuyện đúng sai của trưởng bối. Nhưng chỉ một bữa sáng mà dùng đến ba con cá xà lân để hầm canh, thật sự là quá đỗi xa xỉ.”
“Hai mươi năm trước, phủ Nhữ Dương bá từng sa sút, phụ thân cũng vì thế mà phải chịu biết bao khổ sở. Nay người không thể chịu nổi cảnh xa xỉ phung phí, âu cũng là điều dễ hiểu. Người làm thê thiếp, sao có thể lấy đó mà giận dỗi phụ thân chứ?”
“Thôi thì, ta là trưởng nữ của phụ thân, là đích nữ của phủ Nhữ Dương bá, đã biết phụ thân tức giận đến phát bệnh, càng nên đến bên giường hầu hạ người.”
Thật giả lẫn lộn tức là thật.
Hư hư thực thực chính là thực.
Lời nàng nói, dẫu có truyền đến tai Ngự sử, nàng cũng không sợ nửa phần.
Cố Vinh nhón lấy khăn tay, giả vờ chấm giọt lệ vốn không hề tồn tại nơi khóe mắt, nét mặt chan chứa hối lỗi:“Muội muội Phù Hi, e là tỷ tỷ không thể giúp muội chọn y phục được rồi.”
Ừm, không thể giúp nhìn chọn — nhưng lại rất có thể giúp một cái bạt tai.Tào di nương và Cố Phù Hi có muốn tiếp tục chọn nữa không?
“Tào di nương, Phù Hi muội muội, hai người cứ từ từ chọn nhé.”
“Chọn xong rồi, cứ như trước kia, tính cả vào danh nghĩa của thương hành nhà họ Vinh là được.”
Cố Vinh cố ý nhấn cao giọng, nhắc nhở đầy ân cần.
Chớp mắt, tiếng thì thầm bàn tán từ bốn phương tám hướng rơi vào tai Tào di nương, chẳng khác nào từng nhát dao róc thịt giữa pháp trường.
Mà bà ta — lại chẳng thể phản bác được lời nào!
Phủ bá mua cá xà lân không tiếc tiền là thật. Hồi trước, Tào di nương còn dựa vào việc ấy mà vênh váo ra mặt giữa đám phu nhân quyền quý kia.
Cố Vinh!
Không được, bà ta đã đè đầu Cố Vinh suốt năm năm — tuyệt đối không thể để con tiện nhân kia xoay chuyển cục diện!
“Trưởng tỷ.” Cố Phù Hi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng dịu dàng yếu ớt, “Không trách mẫu thân, là do Phù Hi sai.”
“Phù Hi từ nhỏ thể chất suy nhược, mẫu thân tình cờ nghe nói cá xà lân rất có hiệu quả với bệnh của Phù Hi, nhất thời lo lắng quá mà làm càn. Chung quy cũng là một tấm lòng từ mẫu mà thôi.”
Cố Vinh nhướng mày, chẳng thèm đón lời:“Muội muội Phù Hi, tỷ tỷ lo lắng bệnh tình của phụ thân, nay thấy muội bình tĩnh lại lý lẽ đầy mình như thế, thật khiến ta cảm thấy hổ thẹn vô cùng.”
“Vậy tỷ về phủ trước, hầu bệnh phụ thân.”
Người thực sự thể nhược là Tiểu Tri, chẳng phải Cố Phù Hi.
Cố Vinh rút tay áo, thản nhiên phất một cái:“Thanh Đường, hồi phủ.”
Trước khi đi, nàng còn không quên nói thật to thêm một câu:“Mẫu thân ta đã không còn, ta tuyệt đối không thể mất thêm phụ thân!”
Tào di nương: …
Cố Phù Hi: …
Sau một tràng lời lẽ đẫm tình đẫm nghĩa của Cố Vinh, đến cả da mặt dày như Tào di nương và Cố Phù Hi cũng không thể thản nhiên tiếp tục chọn áo chọn xiêm như chưa có gì xảy ra.
Vài câu chống chế yếu ớt, nghe chẳng khác nào biện giải cho có lệ, Tào di nương vội vàng kéo Cố Phù Hi bỏ đi không dám quay đầu.
“Tiểu thiếp được nâng làm chính thất, phút chốc lên đời, đúng là khiến người ta cười rụng răng.”
“Bữa sáng mà dám dùng ba con cá xà lân để bồi bổ thân thể, gan cũng lớn thật.”
“Bồi tới bồi lui, chẳng phải cuối cùng vẫn là ngất xỉu đó sao?”
Khách nhân trong Nghê Thường Các đều là người giàu có quyền quý.
Tào thị vừa rời đi, vài vị phụ nhân liền tụm ba tụm năm, lắc đầu cười khẩy.
“Cũng có thủ đoạn lắm, mới có thể khiến Nhữ Dương bá mê muội đến thế.”
“Thủ đoạn hay không, bổn phu nhân chẳng quan tâm. Ta chỉ để ý — nhà Nhữ Dương bá đúng là lắm của cải thật.”
Người vừa cầm khăn nói, là người tính khí thực tế.
“Quên rồi à? Nguyên phối của Nhữ Dương bá là tiểu thư nhà họ Vinh ở Giang Nam đấy. Năm xưa, tiểu thư nhà họ Vinh gả vào phủ bá, hôn sự ấy rình rang đến mức nào — thật sự là mười dặm hồng trang kéo dài bất tận, ruộng đất, vàng bạc, cửa hiệu, thương hành, ngọc thạch, cổ họa, khiến người ta thèm đỏ cả mắt.”
Một vị phu nhân từng tận mắt chứng kiến hôn sự hoành tráng thuở ấy cất lời.
“Nhà họ Vinh vẫn còn con cháu, Nhữ Dương bá chẳng đến nỗi động vào hồi môn của người ta chứ?”
“Ai biết được.”
“Nghe nói con trai út nhà họ Vinh sinh ra đã mang bệnh, sống không quá tuổi thành niên. Còn Cố Vinh lại là thân nữ nhi — chẳng lẽ Nhữ Dương bá và tiểu thiếp kia có thể trơ mắt nhìn đống của cải trời ban ấy rơi vào tay người khác à?”
“Nhưng người kinh thành ai chẳng biết — Cố Vinh ngỗ nghịch bất hiếu, tâm địa độc ác, nhỏ tuổi đã coi tính mạng hạ nhân như cỏ rác, ngang nhiên đánh chết đầy tớ, là một kẻ bất hiếu thứ thiệt. Trong khi đó Tào thị lại là người từ bi rộng lượng, coi hai đứa con của nguyên phối như ruột thịt.”
“Chậc, chuyện hậu viện sâu như biển, ai có thể nói cho rõ được đây.”
“Thôi thôi, giải tán đi, ai chọn vải cứ chọn, ai đặt kiểu cứ đặt.”
Ngoài Nghê Thường Các.
Tào di nương và Cố Phù Hi mặt mày đỏ bừng, tìm khắp cũng không thấy xe ngựa đâu cả.
“Mẫu thân, có khi nào Cố Vinh đã ngồi xe về phủ rồi không?”
Tào thị cau mày, trừng mắt lườm Cố Phù Hi:“Ngươi nói không lại Cố Vinh, chẳng lẽ còn khóc cũng thua nó à?”
“Ngươi sống sung sướng quá rồi, da ngứa phải không? Quên mất những ngày tháng trước mười tuổi phải lẩn trốn khắp nơi, bị người ta gọi là nghiệt chủng, không dám ngẩng đầu làm người rồi sao?”
Vừa nói, Tào thị vừa thô bạo chọc mạnh vào trán Cố Phù Hi, để lại một vết đỏ rành rành, như muốn nhắc con gái mình nhớ lấy đoạn quá khứ nhục nhã chẳng thể nói thành lời kia.
Cố Phù Hi cúi đầu, ngoan ngoãn nhỏ giọng:“Mẫu thân, nhi nữ chưa quên.”
“Con muốn hắt nước bẩn lên người Cố Vinh, nhưng còn chưa kịp ra tay thì…”
Thấy con gái mình ỉu xìu như bị rút hết khí thế, Tào thị càng thêm giận tím mặt.
“Ta sinh ra ngươi, cũng sinh ra Phù Cảnh.”
“Phù Cảnh thì biết tranh khí, có bản lĩnh. Còn ngươi, đến cả một đứa ngu đầu rỗng óc như Cố Vinh mà cũng không bằng!”
“Còn không mau đi tìm xe ngựa về đây!”
Đối với sự nhu thuận, nghe lời của Cố Phù Hi, Tào thị vừa hài lòng, lại vừa thấy chướng mắt.
“Lạ thật,” bà ta lẩm bẩm, “ta tự vỗ về tay nó, tự xưng là mẫu thân, miệng thì ngọt ngào gọi một tiếng ‘Vinh Nhi’, thế mà con tiện nhân đó lại không hề trở mặt tại chỗ.”
“Thay đổi lớn đến vậy, chắc chắn sau lưng có cao nhân chỉ điểm.”
Cố Phù Hi chớp chớp mắt, giọng rụt rè:“Hay là, mẫu thân, chúng ta tìm thời gian lên Phật Ninh tự một chuyến đi?”
“Trước hết đi tìm xe ngựa đã!” Tào thị trừng mắt, giọng đầy bực bội.
Một bên hoa nở, một bên tỏa hương.
Cùng lúc đó, Cố Vinh đang ung dung ngồi trên xe ngựa của Tào thị, nhàn nhã vén rèm, thỉnh thoảng còn cố ý cất cao giọng nói với phu xe:“Nhanh nữa đi!”
“Tào di nương bảo phụ thân ta sắp ngất đến nơi rồi kìa!”
Còn câu đó là nói với phu xe hay với người đi đường, thì mỗi người nghe sẽ có một cách lý giải riêng.
Người qua đường liếc mắt nhìn ký hiệu trước xe ngựa ——Phủ Nhữ Dương Bá.
Tào di nương nói Bá gia sắp ngất đến nơi rồi.
Tào di nương nói Bá gia đã ngất.
Tào di nương nói Bá gia sắp chết đến nơi rồi…
Vậy là, trong lúc Bá gia đang an nhàn hưởng nhã, hai tay tự chơi cờ giải sầu, bên ngoài đã đồn đại rôm rả rằng ông ta mệnh chẳng còn bao lâu.
Phong thanh dậy sóng.
Chuyện nhỏ hóa to.
Hầu gia không biết.
Tào thị và Cố Phù Hi cũng không hay.
Chỉ có Cố Vinh, giấu công ẩn danh, lặng lẽ gieo sóng gió khắp trời.
“Phụ thân!”
Vừa bước xuống xe, Cố Vinh xách váy chạy thẳng vào phủ, vừa chạy vừa khóc, vừa khóc vừa chạy:“Phụ thân à! Không có người, nữ nhi còn sống làm chi nữa đây!”
“Tào di nương nói người sắp ngất đến nơi rồi!”