⛅️Editor:Mây
_____________
“Thanh Đường, người ta ai cũng có chí hướng riêng.”
“Đan Chu tự cho rằng, Phó Tự Khanh chính là cây ngô đồng của nàng ta.”
Nghe vậy, Thanh Đường khẽ nhổ một ngụm nước bọt: “Ngô đồng?”
“Hắn ta xứng sao?”
“Đồ háo sắc!”
“Bùn thối!”
“Con cóc ghẻ cũng mơ ăn thịt thiên nga, không soi gương thì cũng nên có…”
Hỏng rồi, nói trơn miệng quá đà.
Thanh Đường vội vàng chuyển chủ đề: “Tiểu thư, nên sang viện Xuân Huyền dùng bữa sáng rồi.”
Cố Vinh đưa tay chọc vào ấn đường của Thanh Đường, cười bất đắc dĩ nhưng đầy chiều chuộng:“Ngươi đấy…”
…
…
“Không vội đến viện Xuân Huyền đâu, qua viện Trúc Vi ăn sáng với Tiểu Tri trước đã. Ăn no uống đủ mới có sức mà ‘gây chuyện’.”
“Bọn họ muốn đợi, thì cứ để họ đợi đi.”
Thanh Đường chỉnh trang lại thái độ, nghiêm túc nói: “Không phải gây chuyện, là trừ gian diệt ác!”
“Đi thôi đi thôi.” Cố Vinh bật cười.
Tại viện Trúc Vi, Cố Tri vừa đau khổ vừa hạnh phúc.
Hắn thích được gặp A tỷ mỗi ngày.
Nhưng gặp A tỷ thì cũng có nghĩa là phải ăn đàng hoàng, không được ba thìa cho qua.
Tuy nhiên, nếu ngày ba bữa đều có A tỷ bên cạnh, hắn nguyện cố mà ăn hết.
“Bất Ngôn, dìu thiếu gia đi dạo trong viện một lát.” Cố Vinh dịu dàng dặn dò.
Bất Ngôn như con vẹt líu lo trả lời: “Ăn xong đi trăm bước, sống đến chín mươi chín!”
Cố Vinh không nhịn được bật cười.
…
Chờ Cố Vinh từ tốn dạo bước đến viện Xuân Huyền, sắc mặt của Bá gia Nhữ Dương đen sì như mực, u ám như mây giông.
“Phụ thân, sớm.”
“Tào di nương, sớm.”
“Phù Hi Muội muội, sớm.”
Cố Vinh mỉm cười như hoa nở rộ.
Bá gia Nhữ Dương không chịu nổi bộ dạng xuân sắc dạt dào ấy của nàng, theo phản xạ muốn đập bàn thị uy.
Nhưng lại nhớ đến kiểu mỉa mai châm chọc của nàng, đành nuốt cục tức vào bụng, cố nhẫn nhịn.
“Đại tiểu thư, bá gia chờ ngươi đã lâu.”
Tào thị ra vẻ hiền hậu.
Cố Vinh nhướng mày: “Ồ ~”
“Thì ra là Tào di nương.”
“Mới một đêm không gặp, mà đuôi mắt của di nương lại thêm mấy nếp nhăn rồi.”
“Ta thật là kiến thức nông cạn, không ngờ câu ‘một ngày không gặp như cách ba thu’ lại có thể biểu hiện cụ thể đến thế.”
“Ta còn rất tò mò ‘một đêm bạc đầu’ là như thế nào, di nương khi nào thì cho ta mở mang tầm mắt đây?”
Gương mặt hiền lành của Tào di nương bỗng chốc cứng đờ.
Bà ta theo bản năng đưa tay xoa đuôi mắt, càng xoa càng thấy lòng trĩu nặng.
Bá gia Nhữ Dương không chịu nổi nữa: “Câm miệng!”
“Tào thị là trưởng bối của ngươi!”
Cố Vinh kéo ghế ngồi xuống, thản nhiên nói: “Thế sao?”
“Mẫu thân ta nói, Tào thị là thê tử nuôi từ bé của phụ thân.”
Sắc mặt Bá gia biến đổi: “Nói bậy!”
“Mẫu thân ngươi cao quý tự trọng, sao có thể thốt ra lời dơ bẩn làm tổn hại thanh danh người khác như thế?”
“Ồ~” Cố Vinh tựa người vào lưng ghế, ánh mắt uể oải: “Là ta mơ thấy đấy.”
Lông mày Bá gia nhíu chặt: “Đừng nói nhảm nữa.”
“Phụ thân cũng nói mới đây nằm mộng thấy mẫu thân, sao không kể cho ta nghe?”
Cố Vinh cười tươi rói: “Có lẽ là mẫu thân vẫn còn niệm tình phu thê, sợ phụ thân tức giận quá mức mà thổ huyết giữa giấc mộng, cho nên mới không đến tìm.”
“Phụ thân căng thẳng như vậy, chẳng lẽ… mộng là thật?”
“Nếu đã có thê tử nuôi từ bé, thì sao còn đích thân mang sính lễ xuống Giang Nam cầu hôn mẫu thân?”
“Chẳng lẽ là vì tham của hồi môn bạc vạn của mẫu thân?”
“Ồ, ăn cơm mềm à?”
“Hay là cảm thấy ăn đồ của nhà tuyệt tự thì càng ngon?”
“Không chỉ tự mình ăn, còn kéo cả thê tử nuôi từ bé cùng ăn?”
“Chắc không đến mức đó đâu nhỉ.”
“Dù sao thì phụ thân cũng là bá tước ba đời kế tục.”
“ Cá Xà lân à?” Cố Vinh chỉ vào bát súp cá màu trắng sữa ở giữa bàn ăn.
“Nếu ta nhớ không nhầm, cá xà lân xưa nay là cống phẩm.”
“Từ năm năm trước, nước suối Tân Nguyệt cạn dần, cá xà lân cũng hiếm hơn hẳn.”
“Trừ phần dâng lên làm cống phẩm, thì mỗi con giá ít nhất cũng hơn trăm lượng bạc.”
“Người xưa từng nói: ‘Rượu Lỗ như hổ phách, cá Vấn như vảy gấm.’”
“Thánh y Đại Càn từng đích thân viết vào ‘Tân Nguyệt Dược Vật Chí’: cá xà lân mắt rồng râu rồng, dáng rồng không sừng, nên lấy tên là ‘xà’, thích mưa nên thêm chữ ‘lân’.”
“Bổ não ích trí, thanh lọc, dưỡng nhan, tăng khí, kéo dài tuổi thọ.”
“Là đại bổ phẩm thượng hạng.”
“Trong bát ngọc trắng này…” Cố Vinh nhẹ nhàng đếm từng con bằng đầu ngón tay thon dài. “Ba con.”
“Xem kích cỡ, chắc phải đáng giá năm trăm lượng.”
“Còn điểm tâm, bánh trái khác…”
“Phủ Nhữ Dương Bá thật đúng là nơi giàu sang bậc nhất kinh thành, một bữa cơm đơn giản thôi mà cũng ngót nghét ngàn lượng bạc.”
“Tào Di nương à, phủ Nhữ Dương Bá đã xa hoa thế này, xin bà đừng than nghèo kể khổ trước mặt ta nữa.”
“Có điều…”
Cố Vinh dừng một chút rồi tiếp lời: “Trước khi mẫu thân lâm trọng bệnh, từng quản sổ sách phủ bá gia. Tổng cộng cộng lại, cũng chỉ chừng vạn lượng bạc.”
“Sau khi mẫu thân mất, Tào di nương vào phủ, chỉ mang theo một cái bọc rách rưới nhẹ tênh, không có gì đáng giá.”
“Dù trong cái bọc đó toàn bạc phiếu đi chăng nữa, cũng chẳng đủ để sống kiểu tiêu tiền như nước thế này.”
“Chẳng lẽ Tào di nương có bản lĩnh thần kỳ biến đất thành vàng?”
“Dạy ta được không?”
“Ta đây có nhiều cửa hàng lắm, rất đau đầu!”
Bá gia và Tào thị tức đến tím mặt, xấu hổ vô cùng.
“Cố Vinh, ngươi!” Bá gia giận dữ cầm lấy đĩa điểm tâm đã ăn vơi nửa, ném mạnh về phía Cố Vinh.
Cố Vinh hơi nghiêng đầu, Thanh Đường tay mắt lanh lẹ đã đỡ lấy.
Thanh Đường của nàng, trời sinh sức lớn tay nhanh.
Cố Vinh khẽ cười, liếc qua bàn đầy mỹ vị: “Thần lực của phụ thân, cổ kim vô song.”
“Phép thần của Tào di nương, xưa nay chưa từng thấy.”
“Thật là xứng đôi vừa lứa.”
“Có câu: Ăn không no, sức chẳng đủ, dung mạo chẳng lộ, chẳng thể sánh bằng ngựa thường.”
“Phụ thân sức khỏe như vậy, chứng tỏ ăn uống dư dả.”
“Thanh Đường, gom hết đồ ăn trên bàn bỏ vào hộp mang đi.”
“Kinh thành không thiếu kẻ áo rách cơm thừa.”
“Lãng phí là điều đáng hổ thẹn.”
“Vâng, tiểu thư.” Thanh Đường vui vẻ đáp lời.
Bá gia tức giận đến mức bật dậy định lật bàn.
Khổ nỗi, bàn tử đàn không phải hạng nhẹ.
“Nhi nữ có hiếu, sợ phụ thân tuổi cao mắt kém lú lẫn, nên xin nhắc nhở một câu.”
“Bàn tử đàn này nằm trong danh mục hồi môn của mẫu thân.”
“Mẫu thân mất, toàn bộ hồi môn phải chia đôi cho ta và Tiểu Tri.”
“Không đặt ở viện Xuân Huyền, thì cũng không thuộc về phụ thân và Tào di nương.”
"Ngỗ nghịch bất hiếu!" Nhữ Dương Bá nghiến răng nghiến lợi.
“Ngỗ nghịch bất hiếu!”
Cố Vinh mặt không đổi sắc: “Đúng vậy, là bất hiếu.”
“Danh tiếng ấy chẳng phải đã truyền khắp kinh thành từ năm năm trước rồi sao?”
“À, không chỉ bất hiếu, còn là ngông cuồng, cay độc, vô tình.”
“Trong phủ ngoài phủ, thiên hạ chỉ tay vào lưng ta mắng ta không xứng làm người.”
“Năm năm rồi, ta đã nghĩ thông một đạo lý.”
“Đã khó mà tự chứng minh trong sạch, chi bằng… dứt khoát gánh luôn tội danh.”
“Như thế, cũng không uổng những lời mắng chửi năm xưa.”
“Phụ thân thấy sao?”
“Ta – Cố Vinh!”
“Vô nhân đạo, bất hiếu, bất đễ, ngang ngược, độc ác – thì đã sao!”
Chẳng qua cũng chỉ là mấy trò không lên được mặt bàn.
Danh tiếng? Nàng chẳng cần nữa. Danh tiếng chỉ là mây bay, chẳng thể trói buộc nàng thêm một lần nào nữa.
“Ngươi còn biết liêm sỉ không!”
Cố Vinh mỉm cười sờ lên khuôn mặt nhẵn mịn như trứng bóc của mình, “Phụ thân à.”
“Nữ nhi vốn đã rất hài lòng với gương mặt này rồi.”
“Cho nên… không định cần thêm cái gọi là liêm sỉ nữa.”
“Có một gương mặt đẹp giống mẫu thân đã là quá đủ, nhiều hơn chẳng phải… thành ra mặt dày hay sao?”