⛅️Editor:Mây

_____________

“Ân nhân.”

“Cứu ta…”

Thanh âm mềm mại như rót bên tai, đầu ngón tay lướt qua cần cổ, men theo xương quai xanh, vén nhẹ vạt áo, tay áo đỏ tươi, hương thơm phảng phất, màn trướng xanh biếc che ánh trăng.

Tạ Chước choàng tỉnh khỏi cơn mộng.

Ân nhân.

Nàng gọi hắn là ân nhân.

Từng chữ quanh quẩn nơi môi lưỡi, chậm rãi sinh ra một cảm giác khó diễn tả bằng lời.

Gương mặt diễm lệ, yêu mị kia, như khắc sâu trong tâm trí bằng một tư thái không gì có thể lay chuyển.

Đẹp đến nao lòng.

Không thể quên.

Không thể xua đi.

Hắn!

Hắn lại mộng xuân!

Một giấc mộng hoang đường.

Tạ Chước áp tay lên ngực, tim đập dồn dập như chim non sợ hãi, đập loạn trong lồng ngực.

Hơi thở dồn dập, nặng nề, trong đêm tối tĩnh mịch lại càng rõ ràng.

Hắn sao có thể mộng mị ra điều hoang đường như vậy?

Lại còn là trong thiền phòng Phật Ninh Tự.

Nơi ấy là chốn hắn thanh tu mười năm, ngồi thiền tĩnh tâm, ngộ đạo.

Là cửa Phật thanh tịnh.

Là vấy bẩn.

Là buông thả.

Tạ Chước lau mồ hôi lấm tấm trên trán, vừa xấu hổ vừa chật vật khoác áo đứng dậy, ra đứng bên cửa sổ.

Đẩy cửa sổ ra, tiếng mưa lất phất, hóa ra đêm xuân đã bắt đầu rơi.

Mưa xuân rơi nhẹ, ướt áo hoa lê, gió liễu thổi qua, mát mà chẳng lạnh.

Trời thấp chạm đất, cỏ thơm liền mây, ngàn nhánh liễu lẫn khói, chẳng phân màu xanh.

Tiếng mưa gió rì rào, từng âm vang vọng bên tai, mà không lọt nổi vào tâm trí.

Tâm hắn vẫn chẳng thể tĩnh.

Hắn chỉnh lại y phục, thắp đèn, ánh nến lặng lẽ leo lét.

Ngồi xếp bằng trước án thư, tâm lặng như nước, trải giấy, chấm mực.

“Như Lai nói sắc thân đầy đủ, tức chẳng phải sắc thân đầy đủ, ấy gọi là sắc thân đầy đủ.”

“Như Lai nói tướng mạo đầy đủ, tức chẳng phải đầy đủ, ấy gọi là tướng mạo đầy đủ.”

Kim Cang Kinh.

Trong viện, mưa gió phất qua rừng trúc, bóng cây lay động như bút lông ngà chấm mực, quét loạn trên tờ tuyên thành dát vàng.

Một giọt mực rơi xuống, hủy cả trang kinh.

Chớp mắt, cỏ dại mọc tràn.

Tiếng gió thê lương, bóng cây rung rinh càng thêm hoành hành vô pháp vô thiên.

Thoáng giống…

Tạ Chước gắng đè xuống vọng niệm, mắt nhìn chăm chăm vào vết mực loang trên đoạn kinh đã thuộc làu làu, hàng mi dày dài khẽ run, khẽ thở dài.

Hắn không kìm được mà bắt đầu hoài nghi—phải chăng lời các cao tăng xem mệnh, nói hắn có duyên với Phật, chỉ là ngụy ngôn?

Hồng trần chưa dứt, lục căn chưa sạch.

Chẳng lẽ sự thanh chính tự giữ của hắn, chỉ là một lớp ngụy trang yếu ớt?

Giọt mực ấy, chính là chứng cứ không thể chối cãi.

Tạ Chước đưa tay, cẩn thận dời trang giấy bẩn sang một góc, nín thở tập trung, lại chấm mực viết tiếp.

“Tu Bồ Đề, ý ông thế nào?”

Hết thảy đều là không, sáng tỏ tâm tánh.

Hết thảy đều là không!

Lần này, không còn do dự, không còn vọng niệm.

Giọt mực kia, như tan vào màn mưa, cuối cùng cũng bị rửa sạch.

Tựa như tất cả trong mộng, chỉ là ảo ảnh do mưa xuân dẫn lối.

Hắn đặt bút lông ngà vào gối bút hình song hạc ngậm vòng.

Tạ Chước chậm rãi đứng dậy, xoa bóp đầu gối đau nhức, màn mưa vẫn dệt kín trời, sắc trời vẫn u ám.

Nhưng hắn không còn buồn ngủ.

Hắn nhớ lại mười năm Phật Ninh Tự, nhớ đến bóng dáng cao lớn mơ hồ trong ký ức.

Từ giá y phục lấy ra một chiếc áo choàng vân cẩm, vung lên khoác lên vai, đẩy cửa bước ra ngoài.

Dưới mái hiên, Tạ Chước giương chiếc ô giấy dầu màu nhạt, đi qua con đường nhỏ trong vườn phủ Trung Dũng hầu, hướng về từ đường cổ kính trang nghiêm.

Từng giọt mưa tí tách rơi xuống phiến đá xanh, nở bung thành hình hoa.

Bất chợt, hắn muốn dâng cho phụ thân một nén hương.

Cũng xem như là… chút tâm huyết của bản thân.

Từ khi sinh ra, hắn thể chất yếu nhược là thật, được cao tăng xem mệnh cũng là thật.

Nhưng trước năm năm tuổi, có phụ thân che chở, chưa cần bi bô học nói đã vào Phật Ninh Tự tu tĩnh.

Năm năm tuổi, phụ thân phụng chỉ ra trận, dẫn quân đánh Bắc Hồ, thu hồi lãnh thổ đã mất.

Đại quân khải hoàn.

Phụ thân trọng thương không chữa được, máu nhuộm sa trường.

Có người nói, là vì hắn chần chừ chẳng thuận theo thần Phật, nên mới khắc mệnh thân nhân.

Ngày hạ táng linh cữu, cũng là ngày hắn bị đưa vào Phật Ninh Tự thanh tu.

Khói hương mờ ảo, Tạ Chước quỳ trên bồ đoàn, môi mấp máy, như đang tụng kinh, nhưng không một âm thanh vang lên.

Đã chẳng có lòng hướng Phật, sao có thể lục căn thanh tịnh?

Gió ngừng, mưa tạnh.

Hương tro tàn, hoa cũng tàn.

Phương đông lờ mờ hiện ánh sáng trắng nhạt.

Chim chóc trở lại cành, hót líu lo.

Canh ba giờ Mão, Yến Tầm theo lệ cũ đến tịnh viện gọi Tạ Chước thức dậy.

Tịnh Đàm viện, cửa sổ mở toang.

Tiếng mài giấy khô ráp vang lên không dứt.

Yến Tầm khẽ động tâm—tiểu hầu gia tuổi trẻ vốn quý trọng sức khỏe, từ khi nào lại dậy sớm thế?

Bước qua ngưỡng cửa, đập vào mắt là bóng lưng tiểu hầu gia.

Thẳng mà thả lỏng.

Ánh mắt liếc qua tập kinh dày cộp trên bàn, Yến Tầm không khỏi nhíu mày.

Không phải dậy sớm, mà là cả đêm không ngủ.

Rốt cuộc là ai có thể làm lung lay tâm cảnh vốn như mặt nước tĩnh lặng của tiểu hầu gia?

Đi thêm hai bước, cuối cùng cũng thấy rõ món đồ tiểu hầu gia đang mài giũa.

Chuỗi hạt Phật bằng trầm hương.

Yến Tầm: Tiểu hầu gia ngày càng bất thường.

Trực giác nói cho hắn biết—tiểu hầu gia lúc này không muốn bị quấy rầy.

Chuồn thôi, chuồn thôi.

---

Phủ Nhữ Dương bá.

Nhớ lời căn dặn của Cố Vinh, đèn lồng ở viện Vọng Thư thắp sáng suốt đêm.

Gió mưa về đêm, lạnh buốt thấu người.

Không biết đã thổi rụng bao nhiêu cánh hoa xuân trong vườn, cũng như khiến bao đèn lồng nghiêng ngả.

Nửa đêm trước, cơn ác mộng kéo Cố Vinh rơi vào ngục tối không ánh sáng.

Sống không được.

Chết không xong.

Tiếng tụng kinh văng vẳng bên tai, nàng bừng tỉnh.

Nửa đêm sau, nhìn vào sân viện sáng trưng dưới hàng chục chiếc đèn lồng, nàng không mộng thêm lần nào nữa.

Hư tình giả ý của Phó Tự Khanh đã không còn trói buộc được nàng.

Ngục tối cũng chẳng thể vùi dập nàng!

“Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?” Thanh Đường nghe thấy tiếng động trong phòng, nhẹ gõ cửa, khẽ hỏi.

Cố Vinh ngồi dậy, hắng giọng một cái: “Vào đi.”

Thanh Đường bưng chậu đồng bước vào, trên thành chậu vắt một chiếc khăn lụa trắng mềm mại.

Rửa mặt thay y phục.

Ngồi trước gương đồng.

Thanh Đường mở chiếc hòm trang điểm khảm ngọc lục bảo và trân châu, vô số trâm ngọc sáng lóa khiến gian phòng như bừng sáng thêm mấy phần.

“Tiểu thư, hôm nay cài bộ đầu hoa sen quấn cành của Trân Bảo Các mới đưa tới được không?”

“Hoặc là, chọn cây trâm vàng hình công xòe đuôi, đuôi trâm đính hồng ngọc lấp lánh, cực kỳ tôn dung mạo tiểu thư.”

Cố Vinh liếc qua hộp trang sức, nghĩ tới tính toán trong lòng hôm nay, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đơn giản thôi, cài một cây trâm bạch ngọc thanh nhã là được.”

“Bảo Phí lão bá buộc xe ngựa từ sớm, dùng bữa xong, ta muốn xuất phủ.”

Mái tóc được chải thành muôn hình vạn trạng, trâm ngọc tinh xảo phức tạp, chải vào đã phiền, tháo xuống lại càng phiền.

Thanh Đường không nhiều lời hỏi han, chỉ gật đầu đáp ứng.

Cố Vinh nhẹ nhàng vuốt ve cây trâm bạch ngọc, ngẩng đầu nhìn vào gương đồng.

Trong gương đồng có gương mặt nàng, cũng có cả gương mặt của Thanh Đường.

“Thanh Đường, đã đến lúc ta giải đáp thắc mắc cho ngươi rồi.”

Thanh Đường mím môi, cụp mắt xuống, giọng thấp nhưng lạnh lùng: “Tiểu thư, nô tỳ đại khái cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.”

“Đan Chu phản bội tiểu thư, cùng tên khốn Phó Tự Khanh dùng thủ đoạn hạ dược đê tiện mưu hại tiểu thư.”

Cố Vinh khẽ vỗ mu bàn tay Thanh Đường: “Đan Chu hầu hạ ta nhiều năm, ta lại không chịu cho nàng một cơ hội biện bạch, ngươi có thấy ta quá cay nghiệt, vô tình không?”

“Chính vì Đan Chu hầu hạ tiểu thư bao năm, tiểu thư đối với nàng rộng lượng khoan hòa, nên nàng càng đáng chết.” Thanh Đường không chút do dự.

Nói đến đây, vẻ mặt Thanh Đường dần nhuốm vẻ bi ai và khó hiểu.

“Rõ ràng là…”

“Rõ ràng Đan Chu hiểu rõ cảnh ngộ khốn cùng, chật vật chống đỡ của tiểu thư, vậy mà vẫn…”

“Nàng ta đáng chết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play