⛅️Editor:Mây
____________
Nàng vươn vai đầy khoan khoái, bước chân thảnh thơi, miệng khe khẽ ngân nga khúc nhạc vui tai, nhẹ nhàng rời đi.
Lão gia tức đến giậm chân, miệng chửi không ngớt, mắng nàng bất hiếu, hỗn hào.
“Thanh Đường, dặn người dời bầy cá chi lân trong bếp sang ao ở viện Vọng Thư.”
Con đường lát đá dưới tán cây râm mát, cành lá rủ xuống, đuôi lá khẽ lướt qua búi tóc nàng.
Nàng giơ tay, ngón tay mảnh mai chạm nhẹ vào từng phiến lá rậm rạp.
Thanh Đường thoáng do dự: “Tiểu thư, người trong bếp đều là tâm phúc của Tào di nương, trước giờ quen thói cậy thế làm càn, ngoài mặt nghe lời, trong bụng chống đối.”
Ngón tay nàng nhẹ nhàng xuyên qua phiến lá, móng tay sắc như châm, rạch một đường mảnh.
“Người ta thường nói: ‘Đánh chó cũng phải ngó chủ’, nhưng chính vì đã ngó mặt chủ, mới càng nên đánh chó cho ra trò.”
“Thanh Đường, đồ trang sức trong rương trang điểm của ta, đẹp không?”
“Đẹp lắm ạ.”
Tinh xảo tuyệt luân, sống động như thật.
“Quý không?”
“Quý vô cùng.”
Ai ai cũng khao khát, chẳng có giá mà vẫn tranh nhau mua.
“Vậy việc bà già họ Phùng thèm thuồng, động lòng tham, chẳng phải là chuyện quá bình thường sao?”
Nàng xòe tay, đầu ngón tay ửng hồng như ngọc, thoáng ánh sắc lục hình lưỡi liềm từ vết lá dính lại.
“Đại luật Đại Khánh có ghi rõ: Nô tỳ trộm cắp tài vật của chủ, chủ nhân có quyền xử phạt riêng, đánh năm mươi roi.”
Bà Phùng là người của bếp, lại được Tào đi nương tín nhiệm nhất.
Năm năm qua, dựa thế mà lộng hành, cậy công mà tác oai tác quái.
Đến cả đồ ăn trong viện Trúc Vi cũng dám thò tay nhúng chàm.
Muốn răn đe, giết gà dọa khỉ, thì không ai thích hợp hơn bà ta.
“Nô tỳ hiểu rồi.”
“Vừa khéo, bà Phùng hôm nay có vào viện Vọng Thư lĩnh thưởng.”
“Thanh Đường đúng là hiểu lòng ta.” Nàng nở nụ cười.
Tại viện Vọng Thư
Chưa được bao lâu, Thanh Đường đã kêu lên thất thanh: “Có trộm!”
“Trâm cài Ngọc Tuyết Hàm Phương và bộ bộ dao cài Hoa Hải Đường cẩn mã não bị mất rồi!”
Cả phủ ai chẳng biết, đồ trong rương trang điểm của Đại tiểu thư món nào cũng là cực phẩm, giá trên trời.
Người thèm khát thì nhiều, nhưng có cơ hội ra tay lại chẳng mấy ai.
Sắc mặt nàng chợt lạnh như băng sương, giọng nghiêm nghị quát lớn:“Ai mà gan to tày trời, dám ra tay với cả ta?”
“Lục soát cho ta! Không tra ra, thì tất cả đều bị bán hết!”
Thanh Đường lập tức quỳ xuống: “Tiểu thư, là nô tỳ sơ suất để kẻ gian có cơ hội. Xin tiểu thư trách phạt.”
“Thanh Đường, có kẻ nhòm ngó thì có phòng cũng khó trọn vẹn.” Nàng đỡ khẽ tay Thanh Đường, giọng dịu lại. “Người cần bị phạt không phải là ngươi.”
“Nghĩ kỹ lại xem, lần cuối cùng ngươi thấy trâm và bộ dao cài là lúc nào?”
Thanh Đường nhíu mày suy nghĩ: “Nô tỳ nhớ rõ lắm. Hôm qua giờ Thìn, trước khi cùng tiểu thư ra ngoài dâng hương, nô tỳ vừa kiểm tra lại rương trang điểm, lúc đó mọi thứ vẫn nguyên vẹn.”
Nàng nhíu mày: “Vậy thì chỉ trong khoảng một ngày một đêm này thôi.”
“Trong thời gian đó, bất kỳ ai từng ra vào viện Vọng Thư đều có thể là nghi phạm.”
Lưu Vũ nhắc nhẹ: “Hôm qua tiểu thư ban thưởng cho toàn phủ, từ giờ Dậu, người ra vào viện không ngớt.”
“Khó tra.”
Một tia cứng rắn thoáng qua trong ánh mắt nàng, giọng kiên quyết không thể chối từ:“Dù có khó đến đâu, cũng phải điều tra cho ra lẽ!”
“Phủ Bá gia là dòng dõi trâm anh thế phiệt, há có thể dung thứ cho kẻ ti tiện tham lam trà trộn trong nhà?”
“Hôm nay là trộm đồ của ta, ngày mai nếu chúng dám thò tay đến ấn tín của phụ thân, hay những vật riêng tư của Tào đi nương và Nhị tiểu thư, chẳng phải danh tiếng phủ Hầu sẽ tiêu tan trong một sớm một chiều sao?”
Thanh Đường lập tức lĩnh hội, gật đầu lia lịa: “Tiểu thư anh minh.”
Nàng đảo mắt một lượt qua đám hạ nhân đứng rúm ró trong viện Vọng Thư:“Người của viện Vọng Thư tự mình kiểm tra trước. Sau đó, theo chân Thanh Đường và Lưu Vũ lục soát khắp các viện, tuyệt đối không bỏ sót bất cứ kẻ nào từng lui tới viện ta hôm qua.”
“Nếu các ngươi không muốn bị liên lụy, thì tự mà lo giữ thân đi.”
“Bị dán tội ăn trộm đồ chủ, đến lúc bị bán đi, cũng chẳng biết sẽ rơi vào chốn nhơ nhớp nào đâu!”
Vừa dứt lời, đám hạ nhân trong viện đã vội vã tản đi như chim vỡ tổ.
Không bao lâu sau, dưới sự chỉ huy của Thanh Đường và Lưu Vũ, mọi người đã khởi hành rầm rộ, khí thế bừng bừng đi lùng trộm.
Phủ Bá gia, lại bắt đầu náo nhiệt.
Nhưng lần này, khác hẳn ngày thường.
Là một loại náo động đầy bất an.
Cuối cùng, trước mặt bao người, Thanh Đường tự tay lôi ra từ đáy rương cạnh giường bà Phùng hai món trang sức bị mất: trâm cài Ngọc Tuyết Hàm Phương và bộ bộ dao Hải Đường cẩn mã não.
Bà Phùng lớn tiếng kêu oan.
Thanh Đường dứt khoát ra lệnh trói bà ta lại, nhét giẻ vào miệng, kéo thẳng đến viện Xuân Huyền.
Viện Xuân Huyền
Tào di nương đang nhỏ nhẹ an ủi Bá gia phủ Nhữ Dương đang lửa giận bừng bừng, một mặt xoa dịu, một mặt ngầm châm dầu vào lửa, toan tính ly gián.
Chợt có hạ nhân hấp tấp xông vào, phá ngang mưu kế của Tào di nương.
Sắc mặt Bá gia lập tức sa sầm, tay áo vung mạnh, chén trà trong tay như tên rời cung bay vút ra ngoài.
“Choang” một tiếng, chén ngọc vỡ tan trên nền đất, mảnh sứ văng tứ phía, nước trà bắn tung tóe.
“Cái thứ nghiệt chướng ấy lại giở trò gì nữa!”
“Chẳng được một khắc yên thân!”
“Nghiệt chướng?”
Người chưa thấy, mà thanh âm đã đến.
Thanh Đường vén rèm, Cố Vinh thần sắc lạnh lẽo, bước qua ngưỡng cửa, dáng vẻ uy nghiêm, không thể xâm phạm.
“Lời phụ thân vừa rồi, nữ nhi thực không hiểu nổi.”
Nàng ngồi xuống bên dưới, nghiêng đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn Bá gia.
“Những gì nữ nhi làm, chẳng qua đều là vì giữ thể diện của phụ thân, cũng là để bảo vệ thanh danh của hầu phủ, tuyệt không mang tư tâm.”
“Phụ thân không những chẳng lời tán thưởng, lại còn mắng nhi nữ là nghịch nữ…”
Lời chuyển hướng, nàng quay đầu nhìn Tào di nương:“Tào di nương, người nói xem, có phải phụ thân hồ đồ rồi không?”
Nàng khẽ than một tiếng, thong thả nói tiếp:“Cũng khổ cho Tào di nương, phải nhọc tâm vì một người hồ đồ như vậy.”
Bá gia nghiến chặt răng hàm, phát ra tiếng ken két, giọng nói nặng nề, không giấu nổi bực bội:“Chuyện đã rõ như ban ngày, ngươi tự mình xử trí là được, cần gì phải kéo nhau đến viện Xuân Huyền, quấy nhiễu thanh tĩnh nơi này?”
“Nhi nữ bất tài, không dám quyết đoán.” Cố Vinh đáp, giọng trầm thấp, mang theo vài phần uể oải cùng thất vọng, khiến người nghe chẳng thể không động dung.
“Chiếc trâm Ngọc Tuyết Hàm Phương cùng bộ bộ dao Hải Đường khảm mã não, đều đã được tìm thấy trong rương dưới giường của bà Phùng trong bếp.”
“Vật chứng người chứng, đều đủ.”
“Lẽ ra là chuyện rõ ràng như ban ngày, không chối vào đâu được. Nào ngờ bà Phùng lại dám lớn tiếng la hét, nói bản thân là tâm phúc của Tào di nương, ta thân là đích nữ, lại không có quyền xử trí bà ta.”
“Chuyện như thế, nhi nữ bất lực, đành phải đến tìm Tào di nương hỏi một lời cho rõ ràng.”
“Ta đây, rốt cuộc có quyền xử lý bà Phùng hay không?”
“Nếu Tào di nương muốn che chở cho người của mình, thì ta lập tức sai người cởi trói cho bà ta, lại kính cẩn hai tay dâng trả trâm cài Ngọc Tuyết Hàm Phương cùng bộ bộ dao Hải Đường khảm mã não.”
“Còn về sau, nếu bà Phùng cả gan trộm cả ấn tín công văn của phụ thân, gây nên họa lớn không thể cứu vãn… Thì cũng đành chịu.”
“Dù sao thì, bà Phùng có Tào di nương che chở.”
“Mà Tào di nương, lại là người được phụ thân nâng niu trong lòng bàn tay.”
Nói đến đây, Cố Vinh khẽ chặc lưỡi:“Khó trách bà Phùng lại dám lộng hành đến thế.”
“Nếu vậy thì, chi bằng đổi họ cả phủ Bá gia thành họ Tào đi là vừa.”
“Dẫu sao, đến cả nô tỳ phòng bếp cũng có thể tùy tiện cưỡi lên đầu trưởng nữ đích xuất như ta.”
Tào di nương nắm khăn tay đến mức gần như vò nát, mặt mày vặn vẹo.
“Đại tiểu thư thật biết đùa.”
“Bá gia anh minh mẫn đạt, chẳng mấy chốc sẽ khiến hầu phủ rạng rỡ như thuở tổ tiên huy hoàng năm xưa.”
“Bà Phùng là quản sự của bếp, một lòng tận tụy, người trong bếp đều tán dương. Trưởng tôn của bà ta theo Nhị thiếu gia học tập tại Minh Trạm thư viện, hầu hạ bên mình, tận tâm tận lực.”
“Trong chuyện này, có khi nào… là hiểu lầm chăng?”
Ngay lúc ấy, Cố Vinh lập tức cất giọng cao hơn, chất vấn:“Hiểu lầm sao?”