“Nhìn từ trường hợp của Chu Hiến với Triệu Cảnh Tú, hệ thống  dựa vào mạng lưới huyết thống để mở rộng phạm vi kích hoạt nhiệm vụ, hay là tính luôn cả quan hệ xã hội?”

Hệ thống: “Tính cả, nhưng phải có sự tiếp xúc giữa cô với đối phương mới được. Chứ không lẽ người ta ở gần nhà cô là tự dưng kích hoạt à...”

Tóm lại, càng quen biết nhiều người, tần suất nhiệm vụ càng cao.

Cái này với Chiêm Nhược thì hơi bị khó nhằn. Bản chất cô nàng là kiểu dân kỹ thuật chết dí trong nhà, vốn không mặn mà gì với giao tiếp xã hội.

“Vậy nên tôi không uổng công quen biết thằng nhóc lùn tịt kia.”

“Hỏi tí, cái hệ thống của cậu có phải tên Conan không? Tôi có bị trời đánh không đây?”

Hệ thống: “...”

Liếc nhìn thông báo nhiệm vụ từ hệ thống, Chiêm Nhược vớt cái bánh chẻo, chấm chút giấm, nuốt chửng rồi lại vào phòng sách mở máy tính bù đầu làm việc.

Phải tăng tốc thôi, đêm nay 12 giờ có “hàng” đấy.

_______________________________________________________________________________

Khu phát triển ngoại ô phía đông Hải Thành, đúng 12 giờ đêm, một bóng đen lảo đảo bước đi trên con đường vắng tanh. Trời đầy sao, xa xa ánh đèn đường hắt lại chút ánh sáng yếu ớt. Bên trái là rừng cây mờ mờ, bên phải là một dãy công trình đang thi công.

Thời buổi này, dân có tiền toàn chạy lên núi, thế là mọc lên nào biệt thự đỉnh núi, nào công viên giải trí giữa rừng. Nhưng dạo gần đây dự án hình như gặp trục trặc, tạm nghỉ vài ngày. Công nhân đa số về quê, chỉ còn lác đác vài người ở lại.

Hùng Nhân Hà, một gã đốc công cỏn con, hơn 40 tuổi, độc thân vui tính, chẳng có sở thích gì ngoài đánh bài, nhậu nhẹt, xoa mạt chược. Đêm hôm khuya khoắt, gã lọ mọ về lán trại, định dùng đèn pin điện thoại soi đường, nhưng thấy pin còn có 1%, gã đút luôn điện thoại vào túi.

Chai rượu trên tay lắc lư, rượu thì uống sạch từ đời nào, chai không kêu lanh canh. Bỗng gã nghe thấy tiếng động khe khẽ từ xa.

Hử?

Hùng Nhân Hà ngẩn ra, đầu óc lập tức nghĩ ngay đến cái gì đó, khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ chắc lại có thằng công nhân nào dẫn gái về đây, chắc là “ngứa” quá chịu không nổi.

Chuyện này trước giờ cũng chẳng phải hiếm.

Gã độc thân bao năm, bản tính cũng chẳng tử tế gì, nhưng nhát gan, bị mấy ông anh trong nhà quản chặt, nên không dám làm chuyện bậy bạ. Dù vậy, điều đó không ngăn gã rón rén mò tới xem lén cho đã mắt.

Quả nhiên, vừa đến gần, gã nghe thấy tiếng “ư ử”, như thể có cô nàng bị bịt miệng đang r*n rỉ.

Gã hứng chí, nép vào khe hở công trình mà rình. Ai ngờ vừa nhìn, gã suýt nữa sợ đến hồn bay phách lạc.

Hồn bay phách lạc một cái, tinh thần gã bỗng dưng thay đổi.

Chiêm Nhược xuất hiện, vừa tiếp nhận ký ức của gã này, lập tức chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Gái gú gì đâu! Rõ ràng là một gã mặc áo khoác bị một gã cao to phía sau dùng dây thừng siết cổ. Gã áo khoác giãy giụa điên cuồng, miệng phát ra tiếng “ư ử”.

Bộp, gã áo khoác ngã vật xuống đất, gã phía sau cũng squat theo, vẫn siết chặt dây. Cơ bắp tay gã kia nổi cuồn cuộn, gã áo khoác đạp chân loạn xạ trên mặt đất, tay quờ quạng ra sau cố túm lấy đối phương, nhưng chẳng thể làm gì trước ý định giết người của kẻ kia. Bụi đất trên mặt sàn bị cào ra thành từng vệt nhỏ.

Chẳng mấy chốc, gã áo khoác nằm im, chẳng rõ sống chết ra sao.

Dù sống hay chết, gã hung thủ kia, từ thể lực đến trạng thái, đều ăn đứt Hùng Nhân Hà – gã lùn say khướt này. Mà nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Hùng truyền đời lùn tịt à?

Chiêm Nhược không định xông ra chơi tay đôi, chỉ tính rút điện thoại tìm cơ hội báo cảnh sát. Liếc nhìn điện thoại, thấy thông báo pin 1%, cô  ngẩn ra, mặt biến sắc. Định tắt âm thì điện thoại tự động sập nguồn.

Mà điện thoại sập nguồn thì thường có nhạc!

Hùng Nhân Hà này lại còn bị điếc, ngày thường để volume max, thế nên…

Âm thanh sập nguồn vang lên chói lói, phá tan sự tĩnh lặng của không gian.

Xong đời!

Chiêm Nhược ngẩng đầu, lập tức thấy gã cao to kia đã vứt dây thừng, đang kéo xác gã áo khoác, quay phắt lại nhìn. Khuôn mặt gã lộ rõ dưới ánh trăng, thoạt nhìn hơi ngơ ngác, trông như kiểu người thật thà.

Nhưng nhờ ký ức của Hùng Nhân Hà, Chiêm Nhược lập tức nhận ra – gã này là Trần Thiên, người phụ trách công trình!

Bốn mắt chạm nhau, Chiêm Nhược quay đầu co giò chạy. Trần Thiên, từ vẻ ngơ ngác ban nãy, lập tức lộ vẻ hung tợn, nhặt một cây gậy thép dưới đất, rượt theo như điên.

Chiêm Nhược định dựa vào ký ức chạy về lán trại cầu cứu, nhưng nhận ra còn xa lắm, mà cơ thể này say bí tỉ, chân tay chậm chạp. Trần Thiên thì lực lưỡng, chạy về lán kiểu gì cũng bị tóm cổ xử đẹp.

Thế là Chiêm Nhược quẹo ngoặt, lao thẳng vào một tòa nhà đang thi công bên cạnh.

Trần Thiên nắm cây gậy thép, điên cuồng đuổi theo sau.

Tiếng bước chân của hai người vang vọng không ngừng trong khung tòa nhà chưa hoàn thiện, chẳng có lấy bức tường nào để ngăn âm thanh.

Cơ mà Trần Thiên đuổi theo đuổi mãi thì thấy có gì đó sai sai. Hắn theo tiếng bước chân lên tới tầng bốn, nhưng phát hiện cả tầng chẳng có ma nào!

Không thể nào! Hắn ở dưới đuổi, rõ ràng ở chân cầu thang thấy bóng dáng của người kia lướt lên tầng bốn mà.

Trần Thiên khỏe như voi, vừa mới “xử đẹp” một thằng to con xong, vẫn còn sức rượt theo Chiêm Nhược chạy vòng lên tầng năm mà vẫn dư sức lực.

Đáng tiếc, con mồi biến mất tăm. Hắn cau mày, không nhịn được liếc xuống cầu thang.

Đêm khuya thanh vắng, cả tầng lầu trống rỗng lạnh lẽo, rợn cả người.

Nhưng rợn hơn nữa là đèn công trình của cả tòa nhà đột nhiên sáng rực lên!

Má ơi, lần này đến lượt Trần Thiên suýt bị dọa đứng tim.

Chết tiệt!

Hùng Nhân Hà đang ở tầng ba!

Vì công tắc điện của tòa nhà này cũng ở tầng ba.

Nghĩ tới việc ánh sáng bất thình lình này dễ gây chú ý bên phía lán trại công nhân – nhỡ có ai chưa ngủ, đứng ngoài trời thấy ánh đèn bên này, tò mò chạy sang xem thì toi, lộ hết!

Trần Thiên không còn giữ được bình tĩnh, cuống cuồng lao xuống dưới.

________________________________________________________________________________

Vài phút trước khi Trần Thiên lao xuống, Chiêm Nhược vừa dốc hết sức bình sinh chạy lên tầng ba, rồi tiếp tục chạy lên trên, nhưng cố tình dậm chân thật mạnh, để lộ chút bóng dáng, rồi lập tức kiễng chân, nhẹ nhàng lướt theo phía trong cầu thang quay lại tầng ba.

Cô vừa tới phòng cạnh cầu thang tầng ba thì Trần Thiên từ dưới đuổi lên.

Nếu không có cầu thang với bức tường ngăn, hai người coi như đã “chạm vai” nhau rồi.

Hắn vừa chạy lên, Chiêm Nhược lập tức mượn ánh trăng sáng ngó vào đống đồ chất trong phòng.

Nói ra thì, chỗ này trước khi thành công trường vốn là một nhà máy hóa chất. Vì không đạt tiêu chuẩn an toàn của chính phủ nên phá sản, đất bị thu hồi, sau đó được dự án xây dựng này đấu thầu thành công.

Nhà máy thì dỡ rồi, nhưng đống nguyên liệu bên trong thì chưa xử lý. Ông chủ nhà máy không biết là nợ nần bị truy sát hay ôm cô bồ nhí chuồn mất tiêu, nhà máy thì dễ dỡ, nhưng đống hóa chất nguy hiểm này xử lý thế nào? Lỡ có chuyện gì thì vẫn là trách nhiệm của bên thầu. Thế là liên hệ với chính phủ, chính phủ bảo sẽ cử người tới lấy, nhưng đợi mãi chả thấy ai.

Đội xây dựng bất đắc dĩ phải chuyển đống nguyên liệu này lên mấy tầng đã xây xong, vì khu vực này ít công nhân qua lại. Nếu để dưới mặt đất công trường, người qua kẻ lại, không chỉ chậm tiến độ mà còn dễ bị táy máy. Nói khó nghe, lỡ nhân viên bất cẩn làm rơi tàn lửa hay tia lửa thì toi. Vậy nên cứ để trên lầu cho lành.

Trong phòng này, từng bao chất liệu đủ màu, mấy thùng nhựa trắng, mới có cũ có. Thật ra, từng thứ đơn lẻ thì cũng không nguy hiểm lắm, nhưng cái hay của hóa học là “phản ứng”. Chỉ cần thao tác đúng bài, dioxide gì đó nổ tung dễ như chơi, sợ chưa?

Tất nhiên, ở đây không có dioxide hay đá khô gì đâu, nhưng… Hùng Nhân Hà đi qua đây nhiều lần, chính gã chỉ huy chuyển đống đồ này lên đây, nên nhớ rõ chúng trông thế nào. Chữ thì gã đọc được, nhưng là cái gì thì chịu, không dám đụng.

Dù vậy, Chiêm Nhược vẫn lôi bật lửa ra soi nhanh đống đồ, xác định thành phần.

Cô vẫn giữ chai rượu, giờ nhanh chóng đổ nước tẩy đậm đặc và phân urê từ thùng nhựa trắng vào, cởi áo thun nhét vào miệng chai, để lộ một đoạn vải ra ngoài rồi đổ thêm ít cồn công nghiệp…

Xong xuôi, cô chạy sang phòng khác, đẩy công tắc điện.

Công tắc vừa bật, ánh sáng rực lên, Trần Thiên ở trên nghe tiếng bước chân quả nhiên đuổi xuống.

Hắn vừa chạy tới khúc quanh cầu thang, Chiêm Nhược châm lửa đốt áo thun quấn chai rượu, rồi ném thẳng tới.

Thứ nguy hiểm thế này mà cô ném cực kỳ chuẩn.

Chẳng sao cả, vì cơ thể này đâu phải của cô.

Chiếc áo cháy trong không trung, lửa nhanh chóng lan theo vải vào trong chai…

Trần Thiên không biết đây là gì, bản năng né tránh, nhưng dù không trúng hắn, thứ đó chưa chạm đất đã…

ẦM!!!

Trần Thiên gào lên thảm thiết, một chân bị nổ tan tành máu thịt, cả người bị lực nổ hất vào tường, ngất xỉu tại chỗ.

Chiêm Nhược liếc qua, biết hắn không chết, chỉ tạm thời mất một chân, không đứng dậy nổi, chẳng còn là mối đe dọa. Cô lục túi hắn lấy điện thoại, chạy ra mép phòng nhìn xuống dưới, chỗ này thấy rõ động tĩnh bên dưới.

Xác kẻ bị bóp cổ vẫn còn đó, lán trại bên kia chưa có phản ứng gì. Cô định xuống lầu, bỗng mắt tinh nhìn thấy ngoài công trường, ở con đường vòng quanh khu rừng, có một chiếc xe bán tải.

Nó hình như màu trắng thì phải.

Gần đây có kha khá xe cộ, nhưng đỗ xa lắc xa lơ thế kia thì hiếm thấy, thế nên Chiêm Nhược chỉ liếc một cái, vừa bấm điện thoại vừa phi như bay xuống lầu.

Ông chú Hùng Nhân Hà già khú đế rồi mà vẫn còn nghiện rượu, giờ lại chạy lên chạy xuống cái tòa nhà này, làm cô mệt muốn chết.

Chiêm Nhược thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, mắt mũi cứ mờ mịt cả đi. Lúc quay lại chỗ cái người bị siết cổ kia, giờ mới nhìn rõ mặt mũi người ta.

Trong trí nhớ của Hùng Nhân Hà, ông chẳng quen gì người này, vì không cùng dự án. Nhưng mà, người này là tay kiểm tra chất lượng mới toanh vừa vào làm.

Hử?

Dự án có vấn đề gì rồi hả? Cần phải giết người diệt khẩu sao?

Chiêm Nhược thầm đoán mò, tay thì bấm số 110.

Vừa nghe giọng bên kia, ôi chao, đúng là cái chị tổng đài viên xinh xắn hôm nọ luôn!

“Alo, chào cô, tôi cần báo cảnh sát, chỗ tôi đây…”

Chiêm Nhược còn chưa nói hết câu, đã ngồi xổm xuống kiểm tra xem người bị siết cổ này có thực sự “đi bán muối” rồi không. Xác nhận là người ta không còn thở nữa, nhưng vô tình liếc sang thì… ơ kìa, sợi dây thừng mà Trần Thiên vứt cạnh xác ban nãy… biến mất tiêu rồi!

Khoan đã, Trần Thiên vứt dây xong là đuổi theo cô ngay, làm gì có chuyện quay lại lấy. Mà cái người bị siết cổ này chắc chắn không thể đội mồ sống dậy được!

Vậy vấn đề là… sợi dây đâu rồi? Tự mọc chân chạy mất à?

Thế nên… còn một người nữa!

Chỗ này có người thứ tư!

Ngay giây tiếp theo, khi Chiêm Nhược thấy phía trước mình xuất hiện một cái bóng dài ngoằng, cô hoảng hồn, định né ngay lập tức. Nhưng xui cái là đang ngồi xổm, lại mệt lử cả người, phản xạ chậm như rùa. Chưa kịp làm gì, một sợi dây đã từ phía sau quàng tới.

Cổ bị siết chặt…

Người phía sau dùng cả hai tay, ra sức kéo!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play