Chu Hiến đã sớm đoán được, liền nói: “Yên tâm đi, chuyện chúng ta biết thì bên cảnh sát chắc chắn cũng biết cả rồi. Bọn người đó mà dám bạo lực mạng em họ, con sẽ khiến chúng không còn chỗ làm người.”
________________________________________________________
Xong việc nghiêm túc, hai vợ chồng tò mò hỏi Chu Hiến sao lần này đi công tác mà trông phong trần mệt mỏi thế.
“Lần trước nghe con nói đi cái trấn nhỏ nào đó, trấn đó cũng có doanh nghiệp của công ty mày à?”
“Không, chuyện lặt vặt thôi.”
“Không phải bố mẹ nói quá , chứ lương con không thấp, nhưng sao ông sếp cứ giao mấy việc vớ vẩn cho con làm? Thư ký chứ có phải bảo mẫu đâu, may mà con là đàn ông con trai.”
“…”
Chu Hiến nhớ tới Chiêm Nhược, tâm trạng đang tốt đẹp bỗng tụt dốc không phanh. Tắm rửa xong, về phòng, anh mở máy tính tìm kiếm.
Nào là ghép thận, làm sao để khớp… Lâu thật lâu, anh tắt máy, mặt mày tối sầm.
Vì anh nhận ra Chiêm Nhược không đời nào tự đi bệnh viện kiểm tra nguồn thận. Cô bị kiểm tra một cách bị động.
Thông thường, người cần ghép thận sẽ ưu tiên tìm người có quan hệ huyết thống như cha mẹ, con cái. Chiêm Nhược với bà Thẩm chẳng có liên hệ máu mủ, đáng lẽ không nằm trong danh sách lựa chọn. Vậy nên, bọn họ đã chủ động nhắm đến thận của Chiêm Nhược, có kế hoạch từ trước.
Có hai khả năng: một là động cơ quá mạnh, kiểu “cứ lôi Chiêm Nhược vào, chết ngựa thì coi như ngựa sống”, rồi vô tình trúng mánh. Hai là nhà họ Thẩm đã luôn theo dõi Chiêm Nhược, biết hết mọi thứ về cô.
Nếu là trường hợp đầu, đáng sợ. Nếu là trường hợp sau, cũng đáng sợ không kém — theo dõi từ lâu, nhưng chẳng bao giờ chu cấp đồng nào, kể cả khi vợ trước bệnh nặng qua đời cũng chẳng thèm ló mặt.
Điều này nói lên cái gì?
“Cái đéo gì thế!” Chu Hiến phun ra một câu.
Nghĩ lại, lời mẹ nói cũng có lý, sau này đúng là không thể tiếp tục làm chân chạy việc vặt cho nhà họ Thẩm.
Chuyện ghép thận của Chiêm Nhược, khéo mà nổ ra drama to.
______________________________________________________________
Chu Hiến bắt đầu nung nấu ý định nhảy việc, nhưng đâu dám lộ ra ngay, vì còn chưa tìm được bến đỗ mới. Thế nên, ngoài việc bù đầu với công việc, anh vẫn phải tiếp tục “cưa” Chiêm Nhược.
Nhưng… sau hai ngày điều tra, vụ án nhà em họ đã có kết quả, anh lại phát hiện Chiêm Nhược mất tích.
Cô nàng chắc chắn chẳng có bao nhiêu tiền, chạy đi đâu được chứ?
Gọi điện thì không liên lạc được, chắc bị block rồi.
Chu Hiến gọi hỏi trường học, bên đó bảo không có tin tức gì. Anh thấy phiền phức rồi đây. Vì thế, anh quyết định cuối tuần sẽ lái xe tới trường, tìm vài giáo viên và bạn học thân với Chiêm Nhược để hỏi han.
Nhưng anh đâu biết, cuộc gọi của mình như hòn đá ném xuống ao, khơi lên vài vòng sóng lăn tăn.
Cách trường Đại học T bốn con phố là khu chung cư Lãng Quang, một khu nhà siêu hot dành cho sinh viên. Đây là khu đại học, xung quanh có cả chục trường lớn nhỏ, gần khu thương mại, nên sinh viên mê tít. Thành ra giá nhà và tiền thuê trọ ở đây lúc nào cũng chát chúa.
Hai thằng sinh viên mặc áo phông với quần đùi, một cao một lùn, tay xách nách mang túi đồ, bên trong đầy ắp rau củ, trái cây, và đồ ăn vặt, vừa từ ngoài vào khu chung cư.
Cả hai không để ý phía sau có Chiêm Nhược, vừa mua vài túi sủi cảo và bánh trôi từ tiệm tạp hóa.
Trên đường đi, thằng lùn mặc áo phông in hình hoạt hình Putin cứ bô bô cái mồm, kể đủ thứ chuyện bát quái nghe được trong trường.
Từ trường khác đến trường mình, không có chuyện gì là không bị moi ra, cái gì cũng khiến thanh niên hào hứng cả buổi.
Khu chung cư đông đúc, thang máy xuống, tổng cộng bảy tám người đứng chờ, lần lượt chen vào. Chiêm Nhược đứng nép ở góc, theo từng tầng đi lên, người dần dần rời đi. Khi chỉ còn lại ba người, cô liếc nhìn hai thằng trước mặt.
“Này, tôi vừa trực ban, nghe lỏm được phòng giáo vụ nhận điện thoại của ai đó, hình như hỏi về Chiêm Nhược, hỏi cô ấy có quay lại trường không. Chính là Chiêm Nhược năm ngoái dính drama đó, giờ vẫn có người chửi cô ấy kìa.”
“Cô giáo còn căng thẳng, sợ lại là chủ nợ nào đó tìm tới.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chiêm Nhược cũng tội thật… Bị thằng Nghê Trạch tán tỉnh, tưởng đâu thành chuyện cổ tích Lọ Lem với hoàng tử, ai ngờ dính phải vụ này.”
“Thằng Nghê Trạch cũng hài, biết chủ nợ tìm tới, tối hôm trước còn thắp nến bày hoa tỏ tình, hôm sau lặn mất tăm, còn bảo ghét nhất là dân cờ bạc… Hừ!”
Thằng lùn còn định tiếp tục bóc phốt Nghê Trạch, thằng cao bên cạnh liếc nó: “Liên quan gì tới cậu mà bát quái dữ vậy? Thích Chiêm Nhược hả?”
“Tôi chỉ thấy thằng Nghê Trạch ngứa mắt thôi, thích gì mà thích, có quen đâu. Nghe nói Chiêm Nhược tính trầm, nhát như cáy, chả trách bị bắt nạt. Tên đúng như người, Chiêm Nhược, yếu xìu thật.”
Vừa dứt lời, đèn trong thang máy bỗng chập chờn, nhấp nháy. Hai thằng giật mình, ngay sau đó đèn tắt phụt, nhưng trong thang máy vẫn còn chút ánh sáng.
Đúng cái nút bấm tầng 12 trên bảng điều khiển thang máy.
Đó là tầng mà căn hộ họ thuê nằm ở đó.
“Xong đời rồi, chỉ có hai đứa mình, mau gọi điện cho quản lý tòa nhà…”
Bỗng nhiên.
Cả hai nghe thấy phía sau có tiếng sột soạt quái lạ, quay đầu lại nhìn.
Đột nhiên, “bốp” một cái, ánh sáng trắng lóe lên, một khuôn mặt ma quái hiện ra.
“Aaaa!!!”
Túi nilon rơi cái bịch, đồ đạc văng tứ tung, thanh niên lùn tịt hét lên, suýt nữa khóc thét.
Ba giây sau, Chiêm Nhược lia đèn pin lên cao, cả khoang thang máy sáng bừng. Cô từ trên cao nhìn xuống anh chàng lùn đang chân mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, rồi liếc sang anh chàng đeo kính, không biết từ bao giờ đã rút ra một quả dưa leo dài ngoằng giơ lên thủ thế, “Xin lỗi nha.”
Anh chàng lùn tức đến xì khói: “Sao mày lại cầm đèn pin soi vào mặt mày hả?!”
Độc ác quá thể!
Chiêm Nhược bình tĩnh giải thích: “Các cậu bảo ở đây chỉ có hai người thì tôi phải soi sáng để các cậu biết tôi có mặt chứ.”
Thanh niên lùn bán tín bán nghi: “Thật hả?”
Chiêm Nhược: “Tôi nói dối thì các cậu đánh chết tôi à?”
Trời má!
Con nhỏ này ghê gớm thật.
Anh chàng đeo kính thì nghi ngờ hỏi: “Vậy sao cậu không bấm tầng? Ở cùng tầng với tụi tôi hả?”
Chiêm Nhược không trả lời, vì thang máy đã đến nơi.
Tầng 12, cửa thang máy mở, cả hai thấy cửa căn hộ 1206 đối diện đang mở toang, bà chủ nhà đang hăng hái sai người dọn dẹp. Thấy Chiêm Nhược bước lên, bà ta lập tức cười tươi rói tiến tới: “Dọn gần xong rồi, hôm nay cô dọn vào ở luôn cũng được, tủ lạnh gì đó tôi kiểm tra hết rồi.”
Trong lúc Chiêm Nhược đứng tán gẫu đôi câu với bà chủ nhà, hai anh chàng kia vẫn còn trong thang máy, lúi húi nhặt đồ rơi vãi dưới sàn.
Nhặt xong, thanh niên lùn hỏi Chiêm Nhược: “Cậu là hàng xóm mới ở đây hả?”
“Ừ.”
Thanh niên lùn bĩu môi, nhưng vì phép lịch sự vẫn nói: “Vậy sau này cũng tính là hàng xóm. Tôi là Hùng Đạt, còn đây là Lữ Nguyên Câu. Bọn tôi còn một thằng bạn cùng phòng, nhưng nó đi leo núi bị thương, giờ đang dưỡng bệnh ở nhà.”
Không thù dai, lại còn biết điều phết.
Chiêm Nhược liếc nhìn cái áo in hình Putin của Hùng Đạt, thầm nghĩ.
Hùng Đạt, Putin? Khai thật đi, tự lòi ba trăm lạng bạc nhé.
*“Tự lòi ba trăm lạng bạc”: từ một thành ngữ Trung Quốc “此地无银三百两” (nơi này không có ba trăm lạng bạc), ám chỉ việc ai đó cố che giấu điều gì nhưng lại vô tình để lộ, tương tự như “càng che càng hở”.
Hùng Đạt nhạy bén, gào lên: “Không được cười!”
Chiêm Nhược: “Có gì mà cười? Nếu tôi nói tên tôi ra, các cậu chắc chắn cười sập nhà.”
Hứ, cái tính hiếu thắng chết tiệt, nói xem nào, để tôi xem tôi có cười không!
Lữ Nguyên Câu và Hùng Đạt tò mò nhìn cô.
Đúng lúc này, bà chủ nhà từ trong phòng bước ra, đưa hợp đồng: “Nào nào, Chiêm Nhược, xong xuôi rồi, ký tên đi…”
Lữ Nguyên Câu và Hùng Đạt: “???”
________________________________________________________________
Vào nhà, đóng cửa cái sầm, Hùng Đạt bắt đầu gào lên: “Con nhỏ đó có độc, chắc chắn có độc! Sao nó có thể là Chiêm Nhược được?! Nghe đồn nhỏ đó còn xinh xắn lắm mà, cậu nhìn đi!”
Nghĩ lại mấy lời mình buột miệng trong thang máy, đúng là muốn độn thổ.
Lữ Nguyên Câu đặt đồ lên bàn, nhíu mày: “Nhỏ này kỳ kỳ, tốt nhất ít dây vào. Nhưng đúng là vừa nãy tụi mình cũng hơi thất lễ, coi như mình đuối lý.”
Hùng Đạt ngớ ra: “Nhìn nhỏ như sắp toi tới nơi, chắc bệnh nặng hả?”
Lữ Nguyên Câu không nói gì, chỉ bảo: “Chắc không phải cùng một người. Nếu đúng là Chiêm Nhược đó, nợ cả đống tiền thế, sao lại ở đây được? Cậu cũng nghe rồi, nhỏ thuê nguyên căn hộ đối diện một mình.”
Căn hộ của họ rộng, một trăm năm mươi mét vuông, ba người ở dư sức. Căn đối diện tuy chỉ năm mươi mét vuông, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, còn có ban công riêng giống nhà họ.
Tiền thuê gần chục ngàn một tháng, vốn là căn hot, nhưng ai cũng nghe nói bà chủ nhà định bán nhà, chỉ còn bốn tháng nữa là giao dịch xong. Thuê giờ thì chẳng bõ, dễ bị đuổi sớm, lại phải tìm chỗ khác. Dân ở đây đa phần là sinh viên, cần ổn định để học hành, ai rảnh chịu cảnh xáo trộn thế này.
Không ngờ có đứa ngốc nhận cái đĩa bay này, thảo nào bà chủ nhà sướng rơn, thiếu điều múa dân vũ, còn miễn phí dọn nhà.
“Không biết, nhưng không giống đồn đại, mà còn kỳ hơn cả đồn đại.”
Hùng Đạt cảm thán, lướt điện thoại xem tin tức, bỗng hứng chí: “Ê, cậu xem, vụ cô gái mù mấy hôm trước, hóa ra đúng là bố dượng giết vợ để lừa bảo hiểm, cô con gái riêng may mắn thoát chết, hắn còn định giở trò đồi bại, ai ngờ bị nạn nhân phản sát. Tôi xem hung thủ là ai… Trời má, đúng là quả báo!”
Đang loay hoay sắp xếp nguyên liệu nấu ăn, Lữ Nguyên Câu giật mình quay sang nhìn thằng bạn: “Gì vậy?”
Hùng Đạt, đang ngồi khoanh chân trên sofa, lật người cái bụp, giơ điện thoại khoe tấm ảnh hung thủ bị tóm: “Hóa ra hung thủ là bố của một nữ sinh ở trường Triệu An. Ông này phát hiện con gái mình bị Triệu An làm nhục, nhưng con bé không dám nói, trầm cảm nặng, phải nghỉ học, rồi tự tử. Gần đây ổng mới đọc được nhật ký của con bé, biết chuyện, tức điên lên nên mới…”
Lữ Nguyên Câu nhíu mày, đoạn phán một câu chuẩn không cần chỉnh: “Nhưng ổng cũng suýt giết Triệu Cảnh Tú thật mà. Nếu không phải cô bé lanh trí, thì tội của ổng với Triệu An chắc cũng tám lạng nửa cân.”
Với người thường, việc ông bố kia giết Triệu An chẳng ai thấy ghét, dù gì nó cũng chẳng hợp tinh thần pháp luật. Nhưng đó là chuyện thường tình của con người. Cơ mà nếu tính thêm vụ ổng tấn công cô gái trẻ kia, thì ý nghĩa nó khác hẳn rồi.
Nghĩ cũng rối não thật.
“Ừ, may mà ổng không thành công, không thì… Trời ạ, thủ phạm chính là Triệu An, mà cô bé tự tử kia cũng đáng thương vãi!”
Hùng Đạt vốn mềm lòng, bắt đầu lo lắng cho người ta, tiện tay chuyển tin này vào nhóm anh em, tag thêm một thằng bạn cùng phòng: “Gà Nhì Gà Nhì (Nhị Kê ), vết thương cậu sao rồi, khá hơn chưa? À, nhà mày bên hệ thống công an đúng không, kể nghe coi ông này sẽ bị phán xử thế nào?”
Một lúc sau, tin nhắn thoại vọng tới, giọng nghe lạnh lùng phết: “Tôi chịu, không biết. Bố tôi đang bù đầu với vụ án khác, mà ổng là công an, không phải thẩm phán.”
Bắt người là việc của công an, còn xử án là của viện kiểm sát với tòa án.
Hùng Đạt định buôn thêm về nhỏ hàng xóm mới chuyển tới, kiểu bệnh bệnh mà nguy hiểm, thì bất ngờ nghe đối phương thêm một câu: “Bố tôi bảo tôi nhắc các cậu còn đi học thì giữ mình cho đàng hoàng, bớt la cà bar bủng, lo học hành tử tế. Dạo này không yên ổn đâu.”
“Nhất là mấy thằng con trai.”
Hùng Đạt với Lữ Nguyên Câu nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt.
Chú Cục trưởng nghiêm túc thế này, không giống đang đùa chút nào.
Vụ án gì mà ghê vậy? Nạn nhân toàn là nam sinh đại học à?
Hai thằng tò mò chút thôi, vì chuyện này xa xỉu với bọn họ. Gần đây cũng chẳng nghe tin ai trong khu đại học gặp nạn. Hùng Đạt nhanh chóng ôm bịch snack khoai tây nhai rôm rốp, vừa ăn vừa mở voice chat với ông chú của mình. Lữ Nguyên Câu còn nghe thấy Hùng Đạt nghiêm túc cảnh báo ông chú: “Cờ bạc hại người lắm chú ơi! Trường cháu có ông bố cờ bạc, hại con gái thê thảm luôn…”
“Chú không có con gái.”
“Cháu biết chú không có, nhưng làm lão độc thân cũng đâu vẻ vang gì!”
“Láo toét! Mày mới là thằng độc thân non choẹt!”
Lữ Nguyên Câu nghe hai chú cháu đấu khẩu, lắc đầu cười trừ.
___________________________________________________________
Bên nhà kế bên, Chiêm Nhược vừa dọn đồ vào ở, đang hí hửng nấu sủi cảo. Vừa nấu, cô vừa lướt danh bạ của nguyên chủ, đầy rẫy số của đám chủ nợ.Năm chục nghìn vừa cầm được, cộng thêm cái laptop, thoắt cái bay mất ba chục nghìn hơn. Còn lại để trả nợ cho đám kia à?
Chiêm Nhược không có tâm trạng đó. Không phải không trả, vì nguyên chủ đã bắt đầu trả rồi. Giờ mà không trả, đám chủ nợ chắc xé xác cô luôn, nhân tính nó thế mà.
Nhưng giờ trả một cục, nhà họ Thẩm sẽ lập tức ngửi được mùi, lần ra nguồn thu nhập của cô. Mà đúng lúc này, cô lại không muốn lộ cách kiếm tiền của mình – nguyên chủ học hóa học, cùng lắm chỉ đi dạy kèm học sinh cấp hai. Kỹ năng lập trình phần mềm không phải của nguyên chủ, lộ ra là kỳ cục liền, dễ khiến người ta nghi ngờ.
Hơn nữa, cái chết của cô ấy có liên quan đến cha con nhà nguyên chủ , chỉ cần hơi sơ sẩy một chút là lại để lộ cô ấy trước mặt đám người đó.
Dù việc trọng sinh nghe huyền ảo thật, nhưng khi vẫn còn là con kiến, đừng dại mà chơi kiểu châu chấu đá xe.
Ít nhất bây giờ chưa thể lộ.
Chiêm Nhược kiểm tra lại “thuộc tính” của mình.
Muốn tự bảo vệ bản thân, nhiệm vụ lần sau nếu có phần thưởng, phải cộng điểm sức mạnh mới được.
Cơ mà nhiệm vụ lần sau ở đâu nhỉ?