Dây thừng siết chặt cổ, đỏ rực cả lên, hơi thở bị bóp nghẹt, thịt ở cổ bị nghiền ra máu…

Cơ thể ngã ngửa ra sau, đầu cũng ngẩng lên, Chiêm Nhược nhìn rõ mặt đối phương.

Dù mặt mày đỏ bừng, gân xanh nổi đầy, cô vẫn nhận ra gã này là ông chủ Giang Thắng.

Hắn không phải vô tình đi ngang, cũng chẳng phải định úp sọt Trần Thiên. E rằng… hắn với Trần Thiên là một giuộc.

Vì hai gã này lần lượt là ông chủ và người phụ trách, còn thằng cha nằm bẹp dưới đất kia là một kiểm tra viên mới toanh ở công trường.

Khi Giang Thắng càng siết chặt dây, mặt mày hung tợn, trong khoảnh khắc đó, Chiêm Nhược biết mình toi rồi.

Nhưng cô cũng chắc chắn một chuyện – thể lực của Giang Thắng thua xa Trần Thiên. Dù sao, trong ký ức, gã này thuộc dạng ăn chơi hưởng lạc giống Hùng Nhân Hà.

Chân tay vùng vẫy, tay không ngừng cào cấu cánh tay đối phương, cố kéo dây ra, nhưng sức lực dần cạn kiệt… Chân cũng rã rời, mặt cô đỏ bừng, một lúc sau, cơ thể đột nhiên thả lỏng.

Dù sao cũng là ông chủ, rượu thịt ngập mồm, gái gú tơi bời, thể lực của Giang Thắng sao bằng Trần Thiên. Thấy gã đốc công Hùng Nhân Hà từng nhậu chung giờ nằm im như chết, Giang Thắng thở phào, buông tay.

Hắn thò tay kiểm tra hơi thở của Hùng Nhân Hà, thở hắt ra một hơi dài, mặt đỏ gay mãi chưa bình thường lại, tim đập thình thịch. Không dám chần chừ, gã lòng dạ độc ác này lập tức chạy đi tắt cầu dao tổng, cả khu vực chìm vào bóng tối.

Hắn liếc về phía lán trại xa xa, thấy tối om, rõ ràng chẳng ai bật đèn để ý bên này. Nhìn lại hai “cái xác” dưới đất, hắn mới yên tâm, rồi hùng hục chạy lên lầu, bắt gặp Trần Thiên đang bất tỉnh, thương tích đầy mình.

Nói thật, Giang Thắng là ông chủ, không trực tiếp tham gia vụ Trần Thiên giết kiểm tra viên, vì hắn biết một mình Trần Thiên là đủ, hắn chỉ cần núp gần đó đợi xử lý xong. Nhưng động tĩnh Trần Thiên truy đuổi Hùng Nhân Hà làm hắn giật mình. Hắn vừa trốn vừa quan sát, thấy hai gã chạy vào tòa nhà, tưởng Trần Thiên xử Hùng Nhân Hà dễ như ăn cháo. Ai ngờ lại nghe tiếng Trần Thiên gào lên thảm thiết.

Lúc đó, hắn lập tức nhặt sợi dây thừng, núp vào bóng tối. Quả nhiên, lát sau Hùng Nhân Hà chạy xuống…

Giờ nhìn Trần Thiên bất tỉnh, thê thảm không tả nổi, Giang Thắng gọi hai tiếng, không phản ứng. Chẳng rõ sống hay chết, nhưng trong mắt Giang Thắng lóe lên vẻ tàn nhẫn.

Trần Thiên thế này, đưa đi bệnh viện thì khác gì tự vạch áo cho người xem lưng, dễ lộ tẩy chuyện của bọn chúng. Nhưng nếu kiểm tra viên và Hùng Nhân Hà mất tích, lỡ có điều tra, vết thương của Trần Thiên khó mà che giấu. Muốn dứt điểm mọi chuyện, chỉ còn một cách… cho cả ba biến mất luôn!

Ba người, cùng biến mất!

Giang Thắng quyết đoán túm chân Trần Thiên, vác xuống lầu. Thật ra hắn có thể đẩy thẳng xuống, nhưng máu me bắn tung tóe, đêm hôm khuya khoắt thế này, dọn dẹp mệt lắm.

Đây cũng là lý do Trần Thiên dùng dây thừng giết kiểm tra viên. Người chết, không tìm thấy xác thì tính là mất tích. Cảnh sát có mò đến, lỡ phát hiện gì thì phiền phức to.

Nhưng xác thì xử lý kiểu gì đây?

______________________________________________________

Trong khu đại học sầm uất của Hải Thành, dù đã quá 12 giờ đêm, chung cư Lãng Quang nhiều phòng vẫn sáng đèn. Chẳng làm sao nổi, sinh viên mà, năng lượng dư thừa.

Lữ Nguyên Câu, vừa đọc sách xong, tắm rửa, định uống cốc sữa rồi đi ngủ, bước qua phòng khách thì thấy Hùng Đạt vẫn ôm ghế sofa xem TV. Trời ạ, lại cái phim thần thánh kiểu “bỏ lựu đạn vào quần nổ tan xác quỷ”.

“Còn xem! Mai có tiết sáng đó.”

“Không ở ký túc để làm gì? Để thức khuya tự do chứ sao! Ngủ sớm thế này thì còn gọi gì là trẻ trung nữa.”

“Kỳ thi giữa kỳ sắp tới rồi, lần này mà trượt nữa, cậu lại bị bố cậu cắt tiền tiêu vặt, lúc đó đừng có tìm tôi tôi khóc lóc.”

“Ê, đừng nhắc chuyện đó. Từ đầu năm tôi đã muốn khởi nghiệp rồi… Ồ, tôi có ý tưởng rồi!”

Hùng Đạt nhìn Lữ Nguyên Câu cởi trần khoe body sáu múi, cổ quấn khăn tắm, bèn dò hỏi: “Tiểu Mã, cậu nói xem, nếu tôi chụp cậu thế này, đăng lên web  trường bán, chia năm năm, cậu thấy thế nào?”

Lữ Nguyên Câu đang mở tủ lạnh lấy sữa, chẳng thèm quay đầu, bỏ sữa vào lò vi sóng hâm nóng, nói: “Chụp tôi chỉ tổ tốn công. Muốn kiếm bộn tiền thì đi chụp Tô Tấn Cơ kìa.”

Tô Tấn Cơ là bạn cùng phòng còn lại của bọn họ. Cả ba có biệt danh, Đại Hùng, Nhị Kê, Tiểu Mã, giờ Nhị Kê đang ở nhà dưỡng thương.

“Thôi đi, tôi nghiêm túc mà, tiền quan trọng lắm… cậu nhìn gì thế? Con nhỏ kỳ quái nhà bên ngủ chưa? Chắc cũng thức khuya ha, mắt thâm quầng kiểu đó chắc sắp kết nghĩa với gấu trúc rồi.”

Lữ Nguyên Câu ra ban công hóng gió, ngắm cảnh đêm, nghe vậy liếc sang bên cạnh, đáp: “Ngủ rồi.”

Hùng Đạt chán nản, còn Lữ Nguyên Câu thì về phòng ngủ. Nhưng 15 phút sau, cậu bị tiếng khóc như đưa đám của Hùng Đạt cùng tiếng đập cửa inh ỏi đánh thức.

Gì thế, nữ chính bị nổ chết à?

Lữ Nguyên Câu mở cửa, thấy Hùng Đạt mặt mày hoảng loạn, khóc lóc kể: “Chú tao, chú tao… nói bên đó có án mạng, chú chết rồi! Điện thoại chú hết pin, chú bảo tao báo với người nhà, nếu không liên lạc được thì đừng lo, chú đang ở bệnh viện hoặc đồn cảnh sát!”

Lữ Nguyên Câu: “?”

Để tôi sắp xếp lại cái đã, câu chuyện này lắm drama với cả lỗi logic quá trời luôn, đúng hông?

Tình hình cụ thể là sao đây?

____________________________________________________

Mười lăm phút trước.

Khu công trường vắng tanh, hai cái xác cộng thêm Trần Thiên bị thương nặng nằm bất tỉnh, xếp hàng ngay ngắn. Cách đó không xa là khu vực đang đổ bê tông, còn một cái hố chưa san phẳng.

Giang Thắng mồ hôi nhễ nhại, đã khởi động xe bơm bê tông. Xi măng trong máy quay tít mù, đợi chín tới là bơm được rồi. Nhân lúc này, Giang Thắng định lôi xác gã kiểm tra chất lượng vào hố trước, rồi tới Trần Thiên, cuối cùng là Hùng Nhân Hà.

Khi hắn túm vai Trần Thiên lôi đi, chẳng để ý cái “xác” nằm nghiêng bên cạnh, tức Hùng Nhân Hà, đột nhiên mở mắt.

Lúc giả chết, bị lôi “xác” cọ qua mặt đất, tay cô mò được vài hòn đá, trong đó có một viên nhỏ xíu sắc cạnh, cô giấu vào tay áo. Giờ lộ ra, cạnh đá sắc lẻm, cô giơ tay rạch mạnh vào gót chân sau của Giang Thắng, lúc hắn đang quay lưng.

Máu phun tứ tung.

Giang Thắng rú lên đau đớn, quỳ sụp xuống, nhưng vẫn cố gượng đau ở gót chân, định vùng dậy. Chiêm Nhược đã nhanh như chớp bò dậy, thấy dây thừng hơi xa, không kịp trói, nên lập tức tung một cước cao vút đạp thẳng vào lưng Giang Thắng.

BÙM! Giang Thắng ngã sấp, khuỷu tay chống đất định bò lên lần nữa, nhưng Chiêm Nhược nhanh hơn, đạp thẳng vào cẳng chân bị thương của hắn, tiện tay nhặt hòn đá bên cạnh đập mạnh vào chân còn lại.

Aaaa!!

Tiếng kêu như heo bị chọc tiết, tuyệt vời, hắn bò không nổi nữa.

Nhưng lỡ đâu?

Cô lại đập BÙM BÙM BÙM thêm vài phát nữa. Nửa đêm tối om, một ông chú lùn tịt mặt lạnh như tiền đập ông chủ “yếu đuối” không thương tiếc, đúng chuẩn sát thủ máu lạnh.

Giang Thắng hoảng hồn, liên tục xin tha.

Sau đó, Chiêm Nhược xác nhận chân cẳng hắn đúng là “tàn phế tạm thời” mới dừng tay. Nhưng cô ra tay cũng có chừng mực, ngoài gót chân thì mấy chỗ khác chỉ là vết thương ngoài da, không đến nỗi tàn tật hẳn, không thì sợ dính kiện tụng.

“Mày… mày sao chưa chết?!”

Chiêm Nhược, người vừa diễn xuất đỉnh cao bắt chước phản ứng của tay kiểm tra chất lượng lúc bị giết để qua mặt Giang Thắng, giờ vẫn còn thấy cổ đau rát và xương họng như muốn gãy. Cô chẳng thèm đáp, chỉ mệt mỏi ngồi bệt xuống đất. Lười quay lại nhặt cái điện thoại của Trần Thiên rơi lúc bị tấn công, cô moi tôi Giang Thắng lấy điện thoại, mở ra xem.

“Chà, nhiều em út thế này, thảo nào phải bớt xén vật liệu kiếm tiền. Chăm sóc ‘sức khỏe’ kiểu này chắc phá sản luôn quá!”

Giang Thắng giờ bò còn không nổi: “…”

Ông chú độc thân này từ bao giờ mồm mép ác thế?

Cô bấm 110.

Ồ, lại là chị tổng đài xinh đẹp.

Chị tổng đài: “Lại là anh hả, tôi nhớ giọng anh mà. Sao lại đổi số nữa? Quậy phá hả?”

Chiêm Nhược kể chi tiết sự việc, cuối cùng còn nhắc: “Gã kiểm tra chất lượng tôi không biết chết chưa, giờ vẫn nằm đó. Nhưng hai tên hung thủ còn lại bị tôi đánh gãy giò, không nhúc nhích được đâu. Làm ơn cử luôn xe cứu thương tới nhé…”

Để tăng độ tin cậy, cô chụp ảnh gửi đi.

Chị tổng đài: “…”

Không hiểu sao, cứ cảm thấy gã này mới giống hung thủ.

Nhưng chị tổng đài chuyên nghiệp khỏi chê, vừa liên lạc với cảnh sát và bệnh viện, vừa hướng dẫn Chiêm Nhược đi kiểm tra gã kiểm tra chất lượng.

Sờ cổ, đo nhiệt độ, kiểm tra nhịp tim…

Chiêm Nhược tuy là nhân tài trong ngành, nhưng không phải siêu nhân, chỉ biết sơ sơ vài kỹ năng cứu hộ, chứ không chuyên nghiệp tới mức này. Cô chỉ báo cáo tình hình từng bước cho chị tổng đài.

Thật ra nhịp tim đã ngừng, trước đó Chiêm Nhược sờ rồi.

Nhưng cảnh sát không từ bỏ cứu hộ, mà Chiêm Nhược giờ cũng có sức và thời gian, nên làm hồi sức tim phổi một lúc…

Nếu người này toi thật, Hùng Nhân Hà có thể gặp rắc rối, vì điều tra hung thủ còn tùy vào năng lực và thời gian của cảnh sát. Nên Chiêm Nhược đã gọi điện báo trước cho Hùng Đạt, tránh để người nhà Hùng Nhân Hà lo sốt vó.

Cô hiểu cái cảm giác lo cho người thân.

Còn lại… kệ cha nó.

Chiêm Nhược cũng chẳng quan tâm hắn sống hay chết, miễn cô làm tròn bổn phận là được. Nhưng không ngờ…

Gã kiểm tra chất lượng này đúng là còn chút hơi tàn thật.

Chiêm Nhược: “…"

Trần Thiên siết cổ người ta lâu lắc vậy mà vẫn sống, mệnh cứng như đá!

Gã kiểm tra chất lượng còn le lói chút sinh cơ, còn Trần Thiên thì ngất xỉu từ đời nào. Giang Thắng thì bị phế cả hai chân, giờ nằm đó bất động.

Mọi chuyện tạm ổn.

Chiêm Nhược mệt rã rời, mắt mũi cứ cay xè, chỉ muốn lăn ra ngủ. Nhưng cô đâu biết, xa xa trong lùm cây, có một bóng đen đang lấp ló qua ánh trăng lốm đốm, nhìn chằm chằm bọn họ…

Bóng đen đó vừa bước lên một bước.

Bên phía lán công trường, vài tia sáng từ đèn pin loang loáng tiến tới.

Có người đến!

Bóng đen vội lùi lại, xoay người chuồn mất vào bóng tối. Chỗ hắn vừa rút lui, cạnh lùm cây, lộ ra một cái hố to đùng và một bao tải bự chảng.

__________________________________________________________

Chiêm Nhược cảm thấy lần này mình “bám trụ” trong cơ thể nhiệm vụ hơi lâu, chưa kịp “hồi cung” thì đã bị mấy anh công nhân vây quanh hỏi tới tấp.

“Nhanh lên, thả tôi ra! Hùng Nhân Hà giết người, còn đánh tôi bị thương nữa, nhanh đi!”

Giang Thắng thấy đám công nhân đến, đúng là cáo già, lập tức giở chiêu “kẻ cắp bà già gặp nhau”, gào lên rằng mình bị oan, rằng Hùng Nhân Hà giết người này nọ, kêu họ mau trói Hùng Nhân Hà lại để cứu hắn.

Mấy anh công nhân hoảng loạn tột độ, kiểu: “Ơ, thế này là sao?”

Theo bản năng, họ muốn nghe lời sếp mình.

Chiêm Nhược: “?”

Mấy anh này học vấn không cao, giải thích gì phức tạp là rối như canh hẹ, chưa chắc đã nghe. Thế nên, trước khi họ làm bậy, cô dứt khoát bật loa ngoài điện thoại, để giọng chị tổng đài viên từ cục cảnh sát vang lên, bảo mọi người làm theo chỉ dẫn, không được động vào đồ vật hay chứng cứ ở đây.

Công nhân: “Ờ, thế thì nghe cảnh sát chứ ai!”

Sếp với cả người phụ trách mà đi giết người, nghe thôi đã thấy rùng mình, dự án này chắc toang rồi!

Công nhân sợ nhất là dính vào mấy vụ thế này. Lúc này, mấy anh vừa chạy tới chỉ muốn mọc cánh bay về lán, chui vào chăn ngủ cho rồi. Nhưng đi thì cũng chẳng đành, đành đứng đó nhìn, chờ cảnh sát tới.

Giang Thắng tức xì khói!

Nhưng cũng chẳng làm được gì, vì chân hắn máu chảy không ngừng, cẳng chân gãy nát, đau muốn chết.

Hắn gào công nhân băng bó cho mình, nhưng… mấy anh công nhân viện cớ cảnh sát chưa kêu nên khéo léo từ chối.

Không phải họ vô tình, mà tại gã này trước giờ chẳng tử tế gì, toàn chậm trả lương, thậm chí còn nợ họ mấy tháng tiền công!

Giờ đây, mấy anh công nhân lo ngay ngáy, sợ tiền lương bốc hơi, thế là quay ra vây Giang Thắng đòi nợ. Thậm chí còn luộc luôn cái đồng hồ Rolex với cái thắt lưng LV của gã, chỉ thiếu nước lột luôn quần đùi của gã!

Giang Thắng: “…"

Đột nhiên, tiếng xe vang lên. Lần này cảnh sát tới nhanh như chớp.

Nhanh hơn cả dự đoán của Chiêm Nhược, lại còn tới cả đống xe.

Chiêm Nhược đang ngờ ngợ thì thấy mấy viên cảnh sát bước xuống từ chiếc xe đầu tiên. Đặc biệt, người dẫn đầu khiến cô ngạc nhiên.

Chính là anh chàng cảnh sát oai phong đêm đó, người đầu tiên chạy tới ôm Triệu Cảnh Tú xuống thang.

Cô liếc qua phù hiệu số trên đồng phục của họ, là của Hải Thành.

Theo tốc độ xuất cảnh bình thường, có nhanh cỡ nào cũng không thể từ cục cảnh sát ở nội thành phóng tới đây được. Chắc hẳn họ vốn đang ở gần khu này.

Chẳng lẽ… gần đây còn vụ án nào khác?

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play