Một chiếc xe chạy qua đống sắt vụn và lốp xe phế thải, dừng lại ở ngã ba.

Chu Hiến, ngồi trong xe, liếc nhìn đường dây điện hoang vắng ven đường và những mái nhà làng quê thấp thoáng phía xa. Gần đó còn có một hồ nước nhỏ. Sau khi kiểm tra định vị GPS để xác nhận đúng nơi, anh xoay vô lăng sang phải, xe từ từ lăn bánh vào.

Thực ra chỉ khoảng mười lăm, hai mươi mét đường, có thể thấy vài chiếc xe cũ bị cỏ dại bao quanh. Mọi thứ ở đây dường như đều toát lên vẻ xập xệ.

Xe dừng trước một xưởng lớn.

Đây là một xưởng sửa xe, nhưng có vẻ đã bị bỏ hoang. Cổng chính để mở, bên trong chất đầy linh kiện bừa bộn. Trước sân còn có một chiếc xe gần như sắp thành phế liệu.

Đôi giày da tránh những vết bẩn trên mặt đất, nhưng không thể tránh được mùi gỉ sắt và xăng dầu, thỉnh thoảng còn thoảng đến chút mùi khai nồng, có lẽ do vài tài xế tiểu tiện bừa bãi ngoài trời.

Có chút khó chịu, Chu Hiến lấy khăn tay trong tôi vest che nhẹ mũi, gọi vào trong vài tiếng:

 

 

“Có ai không? Có ai ở đây không?”

Chẳng ai trả lời, cánh đồng hoang vắng kéo dài, mang đến cảm giác rờn rợn khó tả.

Sau ba tiếng lái xe liên tục để đến đây, Chu Hiến vốn đã mệt mỏi, giờ lại thêm chút bực bội. Anh bước đến cổng, nhìn vào trong vài lần, rồi nhìn quanh, vẫn không thấy bóng người.

Anh đi đến cạnh xe, liếc vào trong, lấy điện thoại ra định gọi số đã tra được. Ngay khi vừa định nhấn nút…

Một bàn tay đen nhẻm bất ngờ chui ra từ gầm xe, túm chặt lấy cổ chân anh.

Chu Hiến: “!!!”

Một gã tinh anh công sở bảnh bao, lịch lãm bị dọa đến mức hét lên như heo bị chọc tiết.

“Gào cái gì? Anh giẫm lên cờ lê của tôi rồi.”

Hả?

Đối phương buông tay, Chu Hiến lùi lại, vừa cố bình tĩnh nhịp tim đập thình thịch, vừa hoảng hồn nhìn bàn tay ấy. Chỉ thấy nó nắm lấy chiếc cờ lê, rồi như ma quỷ rút lại vào gầm xe.

Bàn tay gầy guộc, bám đầy vết bẩn đen, trông có chút đáng sợ.

Người vừa lên tiếng đúng là một cô gái, giọng lạnh lùng, khàn khàn, không khó nghe, nhưng rợn người, đủ để làm diễn viên lồng tiếng cho ma nữ trong phim kinh dị.

“Xin chào, cho hỏi có phải cô Chiêm Nhược không?”

Từ dưới gầm xe vang lên tiếng đáp.

“Ừ.”

“Tôi là Chu Hiến, thư ký của ông Thẩm Mạc Lâm. Lần này tôi đến đặc biệt để tìm cô.”

“Ồ.”

“Thực ra ba ngày trước, bên chúng tôi đã liên lạc với cô một lần qua điện thoại, có thể người đó giải thích không rõ, nên cô cúp máy.”

“Đúng vậy.”

“Cô Chiêm, cô có thể chui ra từ gầm xe để nói chuyện với tôi không?”

“Đợi sửa xong.”

Chu Hiến trong lòng bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Anh lấy khăn ướt lau mồ hôi trên mặt.

Thời tiết hôm nay hơi nóng.

Theo thông tin từ thám tử, Chiêm Nhược năm 19 tuổi đã thi đậu Đại học T ở Hải Thành với thành tích xuất sắc. Nhưng đến năm thứ ba đại học, cha cô, Chiêm Đông Viễn, vì cờ bạc mà nợ một khoản tiền lớn. Sau khi bị chủ nợ đánh đập, ép trả nợ, ông ta tuyệt vọng và tự sát.

Về mặt pháp lý, con cái không có nghĩa vụ trả nợ cờ bạc của cha mẹ, đặc biệt khi cô đã từ bỏ quyền thừa kế tài sản.

Nhưng đám chủ nợ chẳng quan tâm, vẫn tìm đến trường học, liên tục quấy rầy Chiêm Nhược, gây ảnh hưởng cực kỳ tệ. 

Chiêm Nhược định bỏ học, nhưng sau đó được thầy giáo thương tình, thương lượng cho cô tạm nghỉ học một năm. Sau đó, trường học mất liên lạc với cô.

Nhiều người bảo cô đã đổi tên, lẩn trốn để tránh chủ nợ.

Cũng có người nói cô không chịu nổi áp lực lớn như vậy và đã tự sát.

Không ngờ cô vẫn ở cái xưởng sửa xe này.

Chẳng lẽ cô chọn thừa kế cái xưởng đổ nát này? Còn định dựa vào sửa xe để kiếm tiền trả nợ?

Gần một năm kể từ khi rời trường, cô giờ vừa tròn 22 tuổi, đang trong tình trạng cực kỳ túng thiếu.

Nghĩ đến thông tin trong hồ sơ, Chu Hiến càng thêm tự tin với mục đích chuyến đi này.

Cho đến khi người dưới gầm xe chui ra.

Chu Hiến giật mình, người trước mặt khác xa bức ảnh chứng minh thư trong hồ sơ.

“Cô là Chiêm Nhược?” Anh có chút không tin.

Chiêm Nhược tháo găng tay, vỗ vỗ lớp bụi trên đó, trong làn bụi bay mù mịt liếc anh một cái. Bộp, chiếc cờ lê bị ném lên bàn, giọng cô uể oải, yếu ớt: “Không phải, anh đi được rồi.”

Người gầy như que củi, quần áo lôi thôi, toàn thân đầy dầu mỡ và vết bẩn. Gương mặt trông như mắc bệnh nan y, khắc nghiệt.

Nơi sạch sẽ nhất trên người cô là cổ tay trái, quấn vài vòng băng gạc.

Đừng nói là khác xa cô gái xinh đẹp rạng rỡ trong ảnh, ngay cả so với những cô gái trẻ bình thường cũng kém xa.

Nhìn qua đã khiến người ta không ưa.

Chu Hiến kiềm chế tính khí, mỉm cười: “Cô Chiêm Nhược, ông Thẩm Mạc Lâm là cha ruột của cô. Ông ấy rất nhớ cô và muốn tôi đến đón cô về nhà.”

Người bình thường nghe tin này, dù không xúc động, cũng sẽ ngạc nhiên hoặc hỏi han này nọ.

Cô thì không, cầm chai nước lên ừng ực uống cạn nửa chai, rồi đậy chặt nắp, hỏi: “Ông ta sắp chết à? Vậy cũng chẳng đến lượt tôi khiêng quan tài đâu nhỉ?”

Thẩm Mạc Lâm khi còn nghèo khó đã kết hôn với mẹ của cô, nhưng khi con gái chưa đầy tháng, sự nghiệp của ông ta đột nhiên cất cánh. Sau đó, ông ta mắc sai lầm mà đàn ông thường mắc phải, còn để lại một trai một gái, đều lớn hơn Chiêm Nhược.

Mẹ cô dứt khoát ly hôn, mang theo con gái nhỏ sống cuộc đời gian khó. Sau đó, bà tái hôn với Chiêm Đông Viễn. Tuy không phải cha ruột, ông ấy đối xử rất tốt với mẹ con cô, trừ chuyện sa vào cờ bạc sau này – một việc hồ đồ – thì quả thực có thể coi là một người cha tốt, đặc biệt với đứa con gái không cùng huyết thống.

Nguyên chủ vốn đã biết chuyện này, nhưng cũng chẳng muốn so đo. Nhưng vài ngày trước, một trợ lý bên phía Thẩm Mạc Lâm gọi điện đòi cô ngàn dặm đưa thận. Nhớ lại mẹ ruột mình năm xưa vất vả dẫn đến cơ thể kiệt quệ, sau khi kết hôn chưa được mấy năm thì qua đời, tam quan của nguyên chủ tan tành. Hận mới hận cũ dâng trào, chỉ cúp máy đã là cô kiềm chế lắm rồi.

Tất nhiên, Chiêm Nhược cũng thấy ghê tởm.

Chu Hiến hơi khựng lại, nhưng đôi mắt dưới cặp kính lóe lên một tia sáng.

“Cô Chiêm Nhược hình như biết kha khá về ngài Thẩm nhỉ.”

Ít nhất cũng biết nhà họ Thẩm hiện có mấy đứa con.

Bộp! Chai nước đặt xuống bàn, không nhẹ không nặng, cô lịch sự hỏi: “Anh muốn tôi bảo anh cút ngay bây giờ, hay đợi anh nói xong mục đích rồi mới bảo anh cút?”

Chu Hiến hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề: “Vợ ông Thẩm sức khỏe kém, cần thay thận. Sau khi điều tra, thấy thận của cô phù hợp để cấy ghép. Ông Thẩm quyết định đưa cô về nhà họ Thẩm, đồng thời lo hết nợ nần cho cô, nhưng với điều kiện cô không được quyền thừa kế, cũng không được đe dọa con cái của ông bà Thẩm, nếu không thỏa thuận sẽ vô hiệu…”

Chiêm Nhược nhìn anh ta, giọng sắc lạnh, chỉ một chữ.

“Cút.”

Chu Hiến hiểu được sự tức giận của cô với Thẩm Mạc Lâm, nhưng vẫn giữ vẻ tinh anh xã hội, nhắc nhở: “Cho tôi nhắc, món nợ của ông Chiêu để lại ít nhất còn 5 vạn.”

“Mà nếu đám chủ nợ biết cô đang trốn ở đây…”

Chiêm Nhược liếc anh ta, muốn nói hôm qua đám chủ nợ đã tìm đến rồi, nhưng cuối cùng không nói gì, đưa tay chạm vào cờ lê, định làm gì đó thì trong đầu vang lên giọng máy móc.

“Đêm nay 12 giờ, cô sẽ tỉnh lại trên giường của hắn, thay hắn đối mặt với một vụ giết người kinh hoàng.”

“Thất bại, chết.”

“Thành công, được điểm thuộc tính dùng cho trí tuệ, sức mạnh, thể chất – tam giác vàng tùy chọn.”

“Cô có thể từ chối, nhưng sẽ đột tử.”

Đột tử chẳng khiến cô sợ, vì nguyên chủ cũng như cơ thể cũ của cô, mắc cùng một căn bệnh nan y.

Chỉ khác là cô ở giai đoạn cuối, dùng tiền kéo dài được vài năm, còn cơ thể này mới giai đoạn đầu, nhưng vì nghèo mà đã rơi vào ngõ cụt.

Cùng là bệnh nan y, chỉ khác ở chỗ đứng một chân hay hai chân trước cửa địa phủ.

Thứ cô quan tâm chỉ là “phần thưởng”.

Trong tam giác vàng, trí tuệ và sức mạnh dễ hiểu, nhưng thể chất có thể cứu mạng cô. Ít nhất tối qua, khi tỉnh lại trong cơ thể này, hệ thống 《Người Thứ Ba》 mà cô bị ràng buộc đã nói vậy.

Cô chính là “người thứ ba” không ai phát hiện trong hiện trường giết người, cũng là một linh hồn.

Nói trắng ra là quỷ nhập vào nạn nhân để đối đầu hung thủ, sống sót để lấy thưởng.

Điều kiện của nạn nhân vì thế cực kỳ quan trọng.

Chiêm Nhược nhìn thân hình cao to một mét tám của Chu Hiến, hỏi hệ thống: “Nếu tôi đồng ý, có yêu cầu gì khác không, như là anh ta không được rời xa tôi quá mức?”

Hệ thống: “Hiện tại cô còn yếu, không được cách xa quá 30km. Sau này khi thuộc tính cao hơn, phạm vi sẽ rộng ra.”

Vậy thì không thể để anh ta tức giận mà chạy về Hải Thành, Chiêm Nhược thầm tính toán.

Cô lặng lẽ trao đổi với hệ thống, khiến Chu Hiến bị ngó lơ một lúc, sắc mặt anh ta càng lúc càng khó coi. Cuối cùng, anh ta mất kiên nhẫn, kéo cà vạt, hỏi: “Nghĩ xong chưa? Cô chẳng có lựa chọn nào khác. Cơ hội chỉ đến một lần, quá giờ là hết. Nếu cô không muốn, thì thôi.”

Lần này giọng anh ta lạnh tanh, còn làm bộ như mấy bà cô mua đồ cò kè giá cả rồi giả vờ bỏ đi.

Người này trong mắt nhà họ Thẩm chỉ đáng giá một quả thận, còn trong mắt anh ta chỉ là vài ngày lương.

Cô bày đặt gì với anh ta chứ.

Có lẽ thái độ của anh ta có tác dụng, Chiêm Nhược với gương mặt chán đời cuối cùng cũng lên tiếng, gọi lại.

“Vừa nãy tôi bảo anh cút, thật ra chưa nói hết, thêm hai chữ nữa.”

“Oh? Cô Chiêm Nhược muốn giữ tôi lại kiểu gì đây.” Chu Hiến quay lại, thong thả nhìn cô.

Chiêm Nhược nhả chữ như kiểu tu tiên, không dính khói bụi nhân gian, “Quay lại.”

Cút quay lại?

Là giữ lại, không sai.

Chu Hiến: “…”

ĐM!

Nếu không phải thấy cô đã dao động, anh ta thật sự muốn bỏ đi luôn.

“Đã đồng ý thì cô thu dọn đi, tôi đưa cô về Hải Thành. Mua vé máy bay tối nay vẫn kịp.”

Anh ta nhìn đồng hồ, giọng điệu khá cứng.

Nhưng với Chiêm Nhược, anh ta gấp thế này, chắc vợ lão già Thẩm bệnh nặng lắm.

“Tôi cần sắp xếp vài việc, sáng mai anh đến đón tôi.”

“Anh đi được rồi.”

Đã gấp thì anh ta chỉ có thể ở lại thị trấn gần đây, trong phạm vi 30km là dư dả.

Nên cô chẳng cần khách sáo, đuổi người thẳng thừng.

Chu Hiến sững sờ, mặt tối sầm, định mắng cô vài câu, nhưng thấy Chiêm Nhược vốn định vào nhà lại như nhớ ra gì đó, quay lại nhìn anh ta, “Tiện hỏi, anh Chu, cơ thể anh khỏe mạnh không?”

Chu Hiến: “?”

__________________________________________________

Trong phòng tắm, Chiêm Nhược cởi đồ vẫn ngửi thấy mùi máu tanh. Cô cúi nhìn băng gạc trên cổ tay, cẩn thận lau người, rồi mặc áo ba lỗ, lấy hộp thuốc xử lý vết thương.

Tối qua cô tỉnh lại trong cơ thể này, nguyên chủ vừa cắt cổ tay tự sát, máu chảy lênh láng sàn phòng tắm. Sau khi vội tự cứu, cô biết đến sự tồn tại của hệ thống, và từ ký ức nguyên chủ hiểu được lý do cô ấy tự sát.

Cái chết của cha dượng mang đến đau khổ, món nợ khổng lồ là áp lực, phát hiện bệnh nan y là tuyệt vọng.

Nguyên chủ chịu đựng gần một năm, cuối cùng bị kết quả bệnh viện đánh gục.

Nhắc đến kiểm tra bệnh viện… hình như có gì đó mờ ám.

Trầm tư băng bó xong, Chiêm Nhược nhìn vào gương thấy dáng vẻ tiều tụy, cũng chẳng chê bai, vì cô cũng từng trải qua giai đoạn này.

Nhưng sao cô lại sống lại trong cơ thể cô gái này? Không chỉ vì cùng mắc bệnh nan y đâu nhỉ.

Mở cửa, gió từ ban công mang theo hơi nóng của con đường hoang thổi vào, ánh mắt Chiêm Nhược lướt về hồ nước gần đó, u tối.

Cô nhớ nơi này.

Ba năm trước, một chiếc xe bị ép dừng ở đây, rồi chủ xe bị khống chế, tiêm thuốc độc chết người… cuối cùng xe bị khởi động tự động lao xuống hồ, khiến cô chìm xác dưới nước.

Nơi này là nơi cô bị giết.

Nhưng quan trọng hơn – chiếc xe của cô năm đó giờ đang ở dưới lầu.

Dù đổi biển số, cũ kỹ rách nát, cô vẫn nhận ra.

Chiêm Nhược thu ánh mắt, nhìn chiếc xe dưới lầu, chìm vào suy tư.

Xe ở đây, nhưng xác đâu? Chẳng biết bị đám người đó mang đi đâu tiêu hủy, hay là cùng xe giao cho Chiêm Đông Viễn xử lý?

Lúc Chu Hiến đến, cô không sửa xe mà đang kiểm tra dưới gầm xe.

Cô tìm thấy ít tảo khô trong khe khung gầm, đã héo và mất nước hoàn toàn, chứng tỏ xe từng bị dìm xuống hồ, nhưng sau đó được trục vớt lên và để đó một thời gian.

Cơ mà nếu đã dìm xuống, hung thủ đâu cần lôi lên làm gì, đúng không?

Trừ phi Chiêm Đông Viễn, người sống gần đó, vô tình phát hiện vụ ám sát này, biết bí mật, rồi sau ba năm vì lý do nào đó kéo xe lên — hắn bơi giỏi, xưởng sửa xe lại có xe kéo, với một tay nghề như hắn thì chuyện này chẳng khó, nhất là ở chỗ hẻo lánh này, làm giữa đêm cũng chả ai biết.

Về việc tại sao nhiều năm sau lại làm chuyện này, Chiêm Nhược nghĩ đến món nợ cờ bạc của Chiêm Đông Viễn, lờ mờ đoán ra.

Nhưng trước hết, cô phải xác nhận thi thể mình thực sự bị dìm xuống hồ.

Nghĩ thế, Chiêm Nhược xuống lầu, không động đến đám tảo khô, mở cửa xe, dùng đèn pin soi kỹ ghế lái.

Cách cô chết không có vết thương chí mạng, cũng chẳng đổ máu, nên trong xe không có dấu vết gì, nhưng thứ cô tìm là cái này.

Trên ghế có một mảng bẩn to đùng, vì rộng quá nên nhìn như màu vốn có của ghế, nhưng rõ ràng nó bẩn kinh khủng.

Ghế da đã nứt, chứng tỏ bị phơi nắng lâu, dấu vết ngấm nước rõ mồn một, lộ ra lớp bông gòn rách bên dưới... Chiêm Nhược cạy một mẩu bỏ vào cốc, vô bếp, đổ ít nước vào, để yên.

Cách này đơn giản nhất.

Một lúc sau, mặt nước nổi lên một lớp dầu.

Không nhiều, nhưng cũng chẳng ít, ít nhất bông gòn bình thường dưới ghế không thể thấm nhiều dầu mỡ thế này — trừ khi xác nằm sát nó thời gian dài.

Chiêm Nhược chợt hiểu: Xác cô quả nhiên bị dìm xuống hồ, nhưng bị tên ngốc Chiêm Đông Viễn kéo lên sau ba năm, có lẽ qua xe và xác cô, ông ta moi được gì đó, dùng để uy hiếp đám người kia…

Nhưng Chiêm Đông Viễn cũng cẩn thận, ông ta đổi biển số xe để tránh bị tìm ra, còn xác thì là con bài tống tiền lớn nhất.

Chỉ là ông ta không lường được mình đụng phải loại người nào.

Chiêm Nhược biết rõ kẻ giết cô là ai, thế lực chúng lớn cỡ nào, nên Chiêm Đông Viễn chết chắc, chết hợp lý, chẳng để lại dấu vết giết người.

Vậy vấn đề là, xác cô rốt cuộc ở đâu?

__________________________________________________

Lục lọi đồ đạc Chiêm Đông Viễn để lại, Chiêm Nhược chẳng tìm ra manh mối nào khác, cơ thể này yếu xìu, mệt mỏi, lại đêm khuya, cô đành tạm gác chuyện này, chuẩn bị cho nhiệm vụ hệ thống.

Cô nằm trên giường chờ, hệ thống gửi tin tốt.

“Người mới làm nhiệm vụ lần đầu sẽ được tặng gói quà tân thủ để hỗ trợ.”

Chiêm Nhược khá hào hứng, nhận quà rồi mở ra, cô im lặng.

Một cái cờ lê.

Hệ thống nói giọng cứng nhắc: “Đây không phải cờ lê thường, cô có thể mang nó theo cùng với linh hồn cô.”

Ồ? Cái này thì ngon.

Kim giây vừa chạm 12 giờ, đing, tiếng chuông đồng trầm đục cổ xưa bất chợt vang lên trong đầu, rồi cô cảm thấy linh hồn mình chui vào một vùng trắng xóa, thế giới trắng xóa đang di chuyển.

Chẳng biết vài giây hay chục giây.

Tóm lại chỉ trong tích tắc, thế giới trắng xóa biến mất.

Tối đen như mực.

__________________________________________________

Chiêm Nhược tỉnh lại trong cơ thể người khác.

Đang nằm trên giường.

Bình tĩnh lại, cô lập tức sờ cái cờ lê trong tay, nhưng cảm giác cầm nó hơi lạ.

Sao kỳ vậy?

Đây có chắc là gã đàn ông to cao 1m8 không?

Tay nhỏ xíu.

Chiêm Nhược vô thức sờ xuống giữa hai chân.

Ơ?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play