“Êy, cậu không biết à, năm ngoái cái đứa chủ nợ của cậu ta tới tìm, cậu ta liền lôi bạn cùng phòng ra làm bia đỡ đạn. Chủ nợ thì lôi lôi kéo kéo định động tay động chân, cậu ta thì chuồn mất tiêu, suýt nữa làm bạn cùng phòng gặp họa. May mà có một anh sinh viên đi ngang qua cứu người, không thì hậu quả khó lường. Trường còn định phạt cậu ta, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại chìm xuồng, chỉ bắt cậu ta nghỉ học một năm. Chắc là nhờ giáo sư Mai với chủ nhiệm lớp giúp đỡ. Mà nói thật, không hiểu sao giáo sư Mai lại coi trọng cậu ta như vậy, mới học kỳ hai năm hai đã đặc cách cho cậu ta vào phòng thí nghiệm tham gia dự án. Đúng là có người chống lưng sướng thật!”

“Cậu ta còn cãi là mình không có bỏ chạy, bảo là về ký túc xá lấy tiền cho chủ nợ, còn dặn bạn cùng phòng rời đi trước. Ai ngờ bị chủ nợ với anh năm tư cứu người lật tẩy ngay tại chỗ, bảo cô ả chạy mất dép, bỏ bạn cùng phòng bơ vơ. Mà bạn cùng phòng còn bênh nữa chứ! Sau đó cậu ta cắt đứt liên lạc với mọi người, chắc là xấu hổ quá. Ờ thì ban đầu tụi tôi cũng thấy tội tội, ai ngờ…”

“Nhưng mà trong ảnh sao cậu ta gầy gò dữ vậy, trước đây hình như không thế đâu ha.”

Một người mở đầu, mấy người khác dù không rành lắm cũng hùa theo vài tin đồn, thế là câu chuyện càng lúc càng sôi nổi.

Hùng Đạt định nói gì đó, thì Lữ Nguyên Câu bỗng lên tiếng: “Thật ra bọn tôi nói dối đó. Bọn tôi gặp cậu ấy mấy lần rồi, hôm Tô Tấn Cơ về còn rủ cậu ấy qua nhà ăn cơm. Nhưng mà cậu ấy tính tình khó ưa, lạnh lùng, suốt ngày ở nhà như bà cụ non. Thấy cậu ấy cày học để đuổi kịp tiến độ, nhưng trạng thái không ổn lắm nên bọn tôi rủ cậu ấy đi chạy bộ cho khỏe, ai ngờ thể lực cậu ấy yếu xìu, chẳng thích chạy chung, mỗi người tự chạy đường mình. Sở dĩ giải thích là vì thấy cậu ấy cũng khổ, quay lại học đã phải cố gắng nhiều. Nếu còn dính vào rắc rối của Tô Tấn Cơ, không chừng bị người ta công kích, nên bọn tôi không nói. Nhưng giờ thấy rắc rối to thật, thôi thì nói luôn cho rồi.”

Mấy người vừa nãy còn thao thao bất tuyệt lập tức im bặt, không khí ngượng nghịu. Những người khác muốn nói gì đó, nhưng nhất thời chẳng biết mở lời ra sao.

“Còn chuyện năm ngoái, bọn tôi không tham gia là vì không rõ đầu đuôi. Nhưng cá nhân tôi tin vào con mắt nhìn người của giáo sư Mai, với cả mấy ngày tiếp xúc với cậu ấy, tạm thời tin cậu ấy không phải người xấu. Còn sau này có phát hiện ra bản chất thật của cậu ấy hay không, thì để sau hẵng tính.”

Còn bản chất gì nữa? Nhỏ này cả ngày chẳng cười nổi một cái, lúc nào cũng rầu rầu, đầu bù tóc rối, chẳng thích nói chuyện. Mà có nói thì toàn lời khó nghe, chỉ khi lôi kéo bọn tôi nhập hội thì mới ra vẻ nghiêm túc, y như bán hàng đa cấp!

Hùng Đạt lập tức hùa theo: “Đúng đúng đúng! Nếu cậu ấy thật sự không phải người tốt, thì cứ coi như bọn tôi đích thân nhảy vào hang cọp để dò la thực hư, khỏi để mọi người đồn đại lung tung.”

Thật ra bọn tôi biết nhỏ không phải người tốt từ lâu rồi, nhưng cứ không nói cho các cậu đó!

Mọi người: “…”

Hai đứa này bị bỏ bùa hay gì?

Thật ra suy nghĩ của Hùng Đạt và Lữ Nguyên Câu rất đơn giản, không phải dựa vào vài ngày tiếp xúc mà đánh giá con người, mà là tâm lý “hâm mộ kẻ mạnh”. Một người giỏi giang như thế lại còn đang hợp tác với bọn họ, hiệu quả làm việc và tư duy của cô nàng này lại đỉnh như vậy, làm sao có thể cố ý bỏ rơi bạn cùng phòng đối mặt với chủ nợ nguy hiểm được? Chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả? Với hoàn cảnh lúc đó của Chiêm Nhược, trường học và việc học là lá chắn lớn nhất cho tương lai của cậu ấy, đâu ai dại gì tự phá hủy nền tảng của mình. Chủ nợ cũng đâu thể giết người bịt miệng để che giấu cho cậu ấy. Vậy nên nếu một năm trước Chiêm Nhược gây ra chuyện như thế, chẳng phải bị ngu đi hay sao?

Trừ phi cậu ấy không cố ý, hoặc đúng như Chiêm Nhược giải thích – bị người ta chơi khăm.

Dĩ nhiên, cũng có thể bọn họ phán đoán sai. Vậy thì cứ như Hùng Đạt nói, tiếp tục quan sát thêm, chẳng lẽ Chiêm Nhược ăn thịt được bọn họ?

Thái độ của hai người quá rõ ràng, dân khoa Máy tính cũng chẳng tiện nói thêm, vì Hùng Đạt và Lữ Nguyên Câu rất được lòng mọi người, chẳng ai muốn gây nội chiến làm gì.

Bên phía Tô Tấn Cơ thì chẳng ai dám buôn chuyện, vì dân khoa Luật không dễ dây vào. Tin đồn khó mà len lỏi vào, mà có vào thì cũng bị phân tích tới tấp, phản hồi lại toàn logic sắc bén. Hơn nữa Tô Tấn Cơ không thích bị đồn đại, thường khiến cả hai bên khó chịu, nên dân khoa Hóa cũng chẳng tự chuốc lấy nhục.

Cậu ta chỉ biết chuyện qua tin nhắn riêng của Hùng Đạt và Lữ Nguyên Câu. Là một trong những gương mặt đại diện của khoa Luật, Tô Tấn Cơ lập tức bắt đầu phân tích.

Chuyện năm ngoái? Sao lại trùng hợp thế, đúng lúc Chiêm Nhược vừa quay lại thì bị đào lên?

Tình trạng cơ thể cậu ấy giờ khác xa trước đây, người không quen khó mà nhận ra. Chiêm Nhược lại sống khép kín, ai rảnh rỗi mà biết rõ danh tính cậu ấy, lại còn có tâm đào bới như vậy?

Đầu óc Tô Tấn Cơ nhanh nhạy, lập tức sắp xếp lại manh mối.

Mua thận, nhà họ Thẩm?

Ép Chiêm Nhược vào đường cùng, rồi buộc cậu ấy khuất phục?

Chỉ dựa vào một nhà họ Thẩm thì khó mà tra, vì Hải Thành lắm người họ Thẩm có tiền. Nhưng nếu tính thêm bệnh tật cần thay thận, thì phạm vi thu hẹp đi nhiều rồi.

Tô Tấn Cơ vốn định dò la một chút, nhưng lại nghĩ chuyện này là của Chiêm Nhược, mà hai người họ hình như cũng chỉ là hàng xóm láng giềng thôi.

Ừm... báo cho cậu ấy một tiếng là được rồi, đằng nào cũng chẳng thân thiết lắm.

Lúc điện thoại của Chiêm Nhược reo lên, cô  đã chạy bộ xong xuôi, mồ hôi nhễ nhại, đang lấy cái khăn quàng cổ lau mặt, trên cổ tay đeo đồng hồ đếm bước chân xịn sò.

Khi đi ngang qua góc đường mòn trong rừng... bất thình lình, từ phía sau, một kẻ lao ra, bịt chặt miệng cô, lôi tuột về phía rừng cây.

Nhưng ngay giây tiếp theo, kẻ phía sau bị Chiêm Nhược dậm mạnh vào mu bàn chân, đau đến mức rên hừ một tiếng, buông tay ra. Chiêm Nhược xoay người lùi lại, nhìn thẳng vào kẻ đang nhảy nhót vì đau.

“Ơ, hóa ra là anh à.”

Một trong số các chủ nợ.

Tới nhanh thế cơ à.

Chiêm Nhược nhìn chằm chằm gã, nhưng chẳng thèm bỏ chạy, ngược lại còn nói: “Dù năm vạn không phải con số nhỏ, nhưng cũng đâu đến mức khiến anh lặn lội bay từ xa đến Thượng Hải để chơi trò ú tim tôi thế này? Anh không biết nợ tiền với hành hung người là hai chuyện hoàn toàn khác à?”

Gã mặt mũi bặm trợn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, “Cô nợ tiền mà còn lý sự hả?”

Gã định chửi thêm vài câu cho hả giận.

Chiêm Nhược lấy khăn lau lại chỗ vừa bị bàn tay to tướng của gã bịt, bình tĩnh nói: “Chắc chắn người sai anh đến đây là muốn ép tôi ngồi xuống nói chuyện, đúng không? Nói đi, gặp ở đâu?”

Mười lăm phút sau.

Vòng qua nửa cái công viên, tới một quán cà phê trong khu phố thương mại đối diện.

Gã chủ nợ dẫn người tới nơi xong là chuồn mất.

Khéo thế, quán này cô từng ghé một lần. Chiêm Nhược liếc nhìn anh chàng phục vụ đẹp trai sau quầy cà phê, người mà cô từng gặp, đang bận làm cà phê, trước mặt là cả đám con gái đứng ngắm anh ta trổ tài.

Thu lại ánh mắt, Chiêm Nhược bước tới một bàn rồi ngồi xuống, ngẩng lên thấy một gã công tử bảnh bao hơn cả Chu Hiến, vest chỉnh tề, bóng loáng.

Bộ đồ này chắc cũng ngót nghét 20 vạn, đó là còn chưa tính đồng hồ với cài áo.

Sao mà lồng lộn thế không biết.

“Chắc cô biết tôi là ai rồi nhỉ, Thẩm Triều Quang.”

Gã ta ung dung tự giới thiệu, khi phục vụ tới, gã thoải mái gọi cho cô một ly cà phê, chẳng thèm hỏi cô thích gì, ra vẻ hào phóng kiểu quý tộc.

Nhớ lần trước cô tới đây, trong túi chỉ còn vài chục đồng. Cùng một thế giới, cùng một ông bố, mà đổi người thì đúng là muốn xịt axit tại chỗ luôn.

Chiêm Nhược chẳng cáu, nhưng Thẩm Triều Quang thấy cô không động vào ly cà phê, chỉ đặt điện thoại lên bàn, ánh mắt lóe lên tia khinh miệt, nhàn nhạt nói: “Chuyện khác thì không cần nói nhiều, chắc Chu Hiến cũng nói hết với cô rồi. Bố tôi có chút áy náy với cô, nhưng nếu cô nghĩ dựa vào chút áy náy đó mà leo cao, thì một quả thận là không đủ đâu, huống chi cô còn chẳng muốn bỏ quả thận nào.”

“Áy náy? Chưa chắc nhé. Người ta bảo ‘xuân phong đắc ý mã đề tật’, thăng quan phát tài thì vợ chết, ồ, xin lỗi, tôi không nói bà Thẩm hiện tại đâu, mà là mẹ tôi. Hồi đó nếu Thẩm Mạc Lâm chê vợ cưới từ thuở nghèo khó, cứ nói thẳng ra là xong, việc gì phải lén lút bên ngoài làm khổ cả hai người phụ nữ. À, mà nghe nói anh với cô em gái của anh còn lớn hơn tôi nữa à?”

Thẩm Triều Quang sa sầm mặt, nhưng vẫn nhếch mép, nhấp một ngụm cà phê, “Cô nên tự hỏi tại sao mẹ cô lại bị loại. Chẳng qua là vì không xứng với bố tôi. Bà ấy biết tiếng Anh không? Hiểu nghệ thuật cắm hoa không? Xuất thân thấp kém như thế, làm sao giúp được chồng, chỉ tổ kéo chân ông ấy. Chắc chỉ biết giặt giũ nấu cơm thôi, đúng không? Nhưng xem ra cô còn chẳng bằng mẹ cô. Ít nhất bà ấy biết điều, biết cuốn gói rời đi, còn cô... một quả thận đổi lấy món nợ hơn năm vạn, cô lời to rồi còn gì.”

Ối giời, cái giọng điệu lý lẽ hùng hồn này đúng là nuốt cả núi sông.

Gã kết thúc bằng một câu sâu sắc: “Tham quá là phải trả giá đấy.”

Chiêm Nhược nhướn mày, “Anh hiểu lầm rồi. Tôi chưa bao giờ chê bai vụ giao dịch này không đáng. Dù sao Thẩm Mạc Lâm cũng hảo tâm cung cấp một con tinh trùng, mà theo truyền thống tốt đẹp của dân tộc, công sinh thành của bố to hơn trời, đúng không? Đừng nói một quả thận, cả bàng quang tôi cũng cho các anh được. Lý do tôi ‘không biết điều’ thế này, chủ yếu là vì các anh chơi không đẹp, làm tôi hoang mang hết cả lên.”

Lời cô đầy ẩn ý, vừa châm biếm vừa mang vẻ giễu cợt bất cần. Thẩm Triều Quang nhất thời chưa hiểu ý cô, nhưng không muốn lộ ra mình chậm hiểu, gã đặt ly cà phê xuống, ra vẻ điềm tĩnh mà khoe mẽ: “Ồ? Vậy tôi muốn nghe xem cô giải thích thế nào.”

Anh muốn nghe thì tôi nói thật đấy nhé.

“Để tôi kể lại cho rõ ràng nhé. Ban đầu tôi đang yên đang lành ở trường thì tự dưng bị một ông chủ nợ tìm tới làm phiền, biết được bố tôi cờ bạc nợ tiền. Chuyện này thì cũng chẳng có gì, nợ tiền thì trả. Nhưng mà đám chủ nợ này đâu có đến vì tiền! Bạn cùng phòng tôi, với cái anh học trưởng ‘đi ngang qua cứu người’ gì đó, ba người này hợp sức giăng bẫy tôi, muốn ép tôi nghỉ học, phá tan tương lai. Rồi còn cử người đến quấy rối bà nội tôi, làm bà phải nhập viện. Thế là cái món nợ hơn năm vạn này, tôi không muốn gánh cũng phải gánh. Tôi bảo tôi sẽ trả, nhưng bọn chủ nợ đâu có tin, cứ muốn ép tôi. May mà ở quê tôi có người đứng ra nói giúp, bọn họ mới chịu nhường một bước. Cơ mà chưa được bao lâu, bệnh viện kiểm tra thận tôi, rồi nhà các người – nhà họ Thẩm – nhảy vào cuộc. Đầu tiên gọi điện bảo muốn mua thận, sau đó còn cử một anh thư ký ăn mặc bảnh bao nhưng mặt mày kiểu chó cậy gần nhà tới gặp tôi. Chẳng thèm nói mấy lời sến sẩm giả tạo, vào thẳng vấn đề: phu nhân nhà họ Thẩm bệnh cần thay thận, kêu tôi tới Hải Thành, nếu chịu thì sẽ giúp tôi xử lý nợ nần. Thật lòng mà nói, nếu các người đừng làm mấy trò thừa thãi đó, mà chịu bày tỏ chút tình cảm vợ chồng hay mẹ con gì đó của nhà các người, biết đâu tôi đã xiêu lòng. Nhất là nếu các người chịu diễn kịch thêm chút, kiểu như nhận tôi làm tiểu thư nhà họ Thẩm này nọ, thì một đứa thấp hèn chỉ biết rửa bát nấu cơm như tôi chắc chắn sướng rơn vì hư vinh, có khi không cần các người trả nợ giùm cũng tự nguyện hiến thận luôn rồi!”

“Nhưng không, các người cứ thích chơi mấy chiêu kỹ thuật cao. Nếu tôi đoán không lầm, hôm nay anh tới cũng để tiếp tục mấy màn đó, đúng không? Cơ mà giờ ba tôi với bà nội tôi đều mất rồi, tôi thì tính tình cáu kỉnh, quan hệ xã hội tệ hại, muốn đe dọa thì chắc các người chỉ còn nước đi đào mộ thôi.”

Thẩm Triều Quang nào đã bị ai mỉa mai như thế bao giờ, nhưng anh ta chẳng thèm phủ nhận, còn đáp: “Chuyện cô ở cái trấn nhỏ đó dạy kèm học sinh, bị vợ người ta tát cho một cái, chắc chẳng ai biết đâu nhỉ?”

Lời này ẩn chứa chút đe dọa.

“Trẻ trung, xinh đẹp, chẳng trách người ta nghi ngờ cô. Chuyện này mà lọt đến tai đám bạn học của cô, họ sẽ thương hại cô, hay là sẽ bảo cô tự hạ mình đi quyến rũ chồng người ta?”

Chiêm Nhược mím môi, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Lại là bạn cùng phòng nào đó của tôi đứng ra làm chứng à?”

“Chẳng cần đến thế, chỉ là có người chụp được vài tấm ảnh. Cô muốn xem không?”

Thẩm Triều Quang điềm nhiên, như thể đã nắm chắc Chiêm Nhược trong tay.

“Thôi khỏi, cái nồi phân trước vẫn còn đội trên đầu, thêm một cái nữa cũng chẳng sao.”

Chiêm Nhược định đứng dậy đi, đưa tay lấy điện thoại, nhưng bất ngờ! Thẩm Triều Quang nhanh tay giật lấy điện thoại của cô, mở ra ngay trước mặt.

“Ôi chà, ghi âm cơ à?”

“Chưa đến nỗi ngu, nhưng chỉ thế này mà đòi đe dọa tôi? Buồn cười.”

Thẩm Triều Quang nhìn từ trên cao xuống, vẻ thắng thế rõ ràng, như thể Chiêm Nhược chỉ là con cừu non bị hổ dữ dồn vào đường cùng.

Anh ta nhếch môi xóa đoạn ghi âm, tưởng thế là xong. Ai ngờ ngay sau đó, anh ta cầm điện thoại bằng hai tay, đứng dậy, và ngay trước mặt Chiêm Nhược…

Rắc!

Chiếc điện thoại mới mua vài ngày đã bị anh ta bẻ gãy làm đôi.

Cái này thì thật sự không ai lường trước được.

Mọi người xung quanh sững sờ.

Chiêm Nhược: “…?”

Thằng cha này chắc bị bệnh gì nặng lắm hả?

Chưa dừng lại, Thẩm Triều Quang ỷ mình cao to, vươn tay lấy cốc cà phê còn chưa uống trước mặt Chiêm Nhược, rồi từ từ đổ lên đầu cô.

Cứ như một tên điên chính hiệu.

Cà phê nóng chảy xuống mặt Chiêm Nhược, khiến cô lập tức trở nên thảm hại đến cực điểm.

Nhân viên trong quán sững sờ, mẹ ơi, đang đóng phim hả?

Nhưng rồi một anh phục vụ đẹp trai hét lên: “Dừng lại!”

Chiêm Nhược đứng im, chỉ ngẩng mặt nhìn Thẩm Triều Quang.

Bốn mắt chạm nhau.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play