“Đám sinh viên chắc chắn là nhóm người hâm mộ đầu tiên và đông đảo nhất, thích hợp để quảng bá sơ bộ, nhưng mà e là khó qua được cửa kiểm duyệt trong nước đấy.”
Tô Tấn Cơ quay sang hỏi Chiêm Nhược: “Cậu định bán game ra nước ngoài à?”
Lúc này, tài khoản 1313 lên tiếng: “Ở nước ngoài thì có đường dây rồi.”
Chiêm Nhược tỉnh bơ: “Để tôi lo.”
Vcl, game còn chưa thấy mặt mũi đâu mà đã bàn chuyện bán buôn rồi!
Nhưng có lẽ cái trò chơi này cộng với tinh thần khởi nghiệp đã chạm đúng mạch của đám sinh viên. Tô Tấn Cơ lúc đầu cũng hăng hái tham gia một lúc, rồi chạy đi soạn hợp đồng, xem như tập tành cho quen.
Đến khi cậu quay lại, nhóm chat đã nổ tung với hàng trăm tin nhắn, mà Lữ Nguyên Câu cùng một người nữa đã bắt tay vào việc luôn rồi.
Tô Tấn Cơ: “…”
Nói là sẽ cân nhắc thêm cơ mà, hừ, đàn ông!
Còn về phía Chiêm Nhược, cái nick 1313 này chỉ là một trong những “tài khoản phụ” từ thời cô còn buôn game dạo, đã “chết lâm sàng” bao năm. Giờ bị Chiêm Nhược lôi từ nghĩa địa lên, nhổ cỏ trên bia mà xài tiếp, chả ai hay biết gì.
Còn chuyện tìm nhà phát hành game, cô vốn dĩ rành như lòng bàn tay. Khó khăn giờ chỉ là do đổi thân phận, phải làm lại từ đầu, chứ không như thời hoàng kim, chỉ cần quăng cái tên ra là cả đám công ty lớn lao vào đấu giá mua bản quyền.
Nhớ hồi đó, cô còn được chia hoa hồng, tiền vô nhanh như nước lũ… Chỉ là sau này cô “rửa tay gác kiếm”, chuyển sang làm ăn nhỏ lẻ. Làm game tốn sức lắm, đầu hói là một chuyện, còn dễ đột tử nữa.
Nếu không phải đang chạy đua với thời gian, cô cũng chẳng cần sa lầy vào vòng xoáy “đổi mạng lấy tiền, rồi lấy tiền mua mạng”.
Tiếc là cuối cùng… công cốc.
Giờ lại phải đi con đường cũ, bắt đầu từ số 0, đội ngũ thì lèo tèo, chỉ có hai tên “gà mờ”.
Nhưng cái hay của kinh nghiệm kiếp trước là – cô rành các nhà phát hành, biết tìm ai để chào hàng, cách chào hàng thế nào, tránh được nhiều đường vòng, cũng không dễ bị lừa.
Với cô, vấn đề cốt lõi giờ chỉ là làm ra cái game để mà bán.
_________________________________________________________
Cảnh sát cũng đang chạy đua với thời gian, nhưng rồi họ… tìm thấy một cái xác.
Người mất tích thứ hai, họ không cứu được.
Cả lực lượng cảnh sát đều chán nản.
Mà đó chưa phải điều tệ nhất. Tệ nhất là tin tức bị gia đình nạn nhân truyền ra ngoài, báo chí thổi phồng, xã hội xôn xao. Ít nhất ở Hải Thành thì nổ tung rồi.
Dư luận sôi sùng sục, người ta nói đủ thứ, đa phần là chửi cảnh sát. Nhưng họ đâu biết điều tra một vụ án cần kiểm tra hàng tá thông tin, đó là còn có manh mối. Nếu không có manh mối, thì đúng là mò kim đáy bể.
Chứ đâu phải như phim Sherlock Holmes, liếc mắt một cái là moi được cả quần lót của hung thủ.
Người thường thì đông, quái nhân thì hiếm như lông phượng sừng lân.
Mà hung thủ của vụ giết người hàng loạt này rõ ràng không phải dạng vừa. Hắn quá lão luyện, từ vụ đầu tiên đã chẳng để lộ chút sơ hở nào.
Chiêm Nhược chẳng quan tâm mấy chuyện này, nhưng đám người bên cạnh thì có. Tiếc là lần này, Hùng Đạt không thể như trước, dành cả ngày lướt tin tức, vì bài vở ở trường phải theo kịp, thời gian còn lại thì đổ vào công việc.
Sáng tạo ý tưởng, thiết kế bản vẽ gốc, lên hình…
Điểm dễ chịu nhất có lẽ là Chiêm Nhược – vị “khách hàng” này – đưa ra yêu cầu vừa cụ thể vừa thoải mái: không được quá kinh dị, nhưng phải chân thực, kích thước phải toát lên cảm giác hồi hộp. Chỉ cần đáp ứng được mấy điểm đó, còn lại thì tha hồ sáng tạo.
Hùng Đạt dè dặt hỏi một câu: “Vậy phong cách kiểu… ‘xốc tới tận rốn’ thì sao?”
Chiêm Nhược: “…”
Có nhất thiết phải “xốc” tới mức đó không?
Cô nhịn một lúc, rồi bất ngờ nhướn mày: “Nếu làm được không khí hồi hộp mà vẫn gây bất ngờ, thì cứ thử đi.”
Ồ hô, tôi hiểu rồi!
Muốn bất ngờ tới mức “xốc” luôn hả?
Hùng Đạt vốn là kiểu người cảm xúc dạt dào, óc tưởng tượng phong phú. Tuy lười biếng, cần người kèm cặp, nhưng chỉ cần đưa cho cậu ta một cái khung, cậu ta có thể tạo ra một tác phẩm đầy sáng tạo.
Đây là điều Chiêm Nhược nhận ra sau khi xem qua các tác phẩm trước đây của cậu ta ở trường, nên cô không can thiệp kiểu chỉ tay năm ngón.
Ba ngày bận rộn trôi qua, cả hai đều bắt đầu lộ đôi mắt gấu trúc (trừ Chiêm Nhược, vì mắt gấu của cô gần đây đã thành “hàng nửa cố định”). Tô Tấn Cơ – người duy nhất vẫn sống cuộc đời bình thường – sợ hai người này đột tử, đành đảm nhận việc tiếp tế đồ ăn. Nhưng mắt gấu vẫn không giảm, trong khi chi phí ăn uống thì tăng vùn vụt… Cậu cũng chịu không nổi luôn.
“Sáng dậy sớm! Chạy bộ! Không thì tôi lấy ba vạn tiền cọc đi Trương Gia Giới ngắm khỉ luôn đấy!”
***Trương Gia Giới là một thành phố ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc, nổi tiếng với cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp, đặc biệt là Vườn quốc gia Trương Gia Giới.***
Hùng Đại và Lữ Nguyên Câu: “...”
Không phải bọn họ muốn thức khuya đâu, mà tại Chiêm Nhược với cái tên “1313” kia nhanh như tên bắn, yêu cầu thì một số thứ họ làm không nổi, chỉ biết vừa làm vừa tìm hiểu vừa học.
Đầu trọc mẹ luôn!
Mẹ nó, khó hơn cả bài tập trên trường gấp mấy lần, quả nhiên thực hành mới là chân ái duy nhất.
Tô Tấn Cơ lên tiếng: “Đó là vì thể lực hai người xuống dốc, trạng thái kém, dẫn đến hiệu suất thấp. Tôi từng thấy những tinh anh thực thụ, điểm mạnh nhất của họ là biết tự điều chỉnh trạng thái, chứ không phải cắm đầu cày như trâu.”
“Thôi kệ, dậy đi.”
Tô Tấn Cơ từ nhỏ đã bị gia đình quản lý kiểu kỷ luật sắt, nghiêm túc lên là không ai dám dây vào. Hùng Đại vốn định cãi lại rằng mình mới là Lão Đại, ai ngờ Lữ Nguyên Câu phản bội, để lại anh ta cô đơn như gà trống bất lực, đành lết dậy... Lúc ra ngoài, tên này lại nổi máu liều, đập cửa ầm ầm gọi Chiêm Nhược dậy luôn.
Chiêm Nhược, mặt mày xám xịt như vừa đi bán than về, nhìn họ với năng lượng tiêu cực bùng nổ.
Hùng Đại lấy hết can đảm, hùng hổ nói: “Chạy, chạy bộ! Không là đột tử đấy!”
Tôi có bệnh nan y hộ thân, làm sao mà thức khuya đột tử được chứ?!
Chiêm Nhược vừa định đóng sập cửa, ai ngờ Tô Tấn Cơ nhanh tay chặn lại. Chỉ thấy vị nam thần đẹp trai đến mức dì căng tin chỉ muốn mỗi bữa cho thêm hai cái đùi gà, lạnh lùng phán: “Tôi đang cân nhắc cho hành vào mọi món ăn, không thì cậu cứ tiếp tục ăn sủi cảo với bánh trôi nước đi.”
Chiêm Nhược, kẻ ghét hành nhất trên đời: “...”
Một nam thần khoa Luật đàng hoàng mà cũng học được cách dùng hành để uy hiếp người ta.
Bộ tôi không gọi được đồ ăn ngoài hay sao?
________________________________________________________
Trong công viên gần đó, ba sinh viên đại học – hai cao một lùn – hòa vào đám đông chạy bộ buổi sáng. Ban đầu còn có một cô nàng gầy gò mặt mày sắc lạnh chạy cùng, nhưng sau đó... họ phát hiện Chiêm Nhược mất tích.
Tô Tấn Cơ, người có thể lực đỉnh nhất, sợ cô nàng này chết queo trong thùng rác, vội quay lại tìm.
Ồ, hóa ra đang vịn cây với lan can, lê lết từng bước.
Đúng lúc đó, bên cạnh cô là một bà cụ múa thái cực kiếm, bước chân như bay, vèo vèo vèo, nhanh nhẹn như Hồng Miêu Lam Thố, trong lúc Chiêm Nhược đi được mười bước, bà cụ đã múa xong một bài, còn kết thúc bằng một động tác nâng chân cao hoàn hảo.
***Hồng Miêu Lam Thố : nhân vật trong hoạt hình thiếu nhi TQ- Thất Kiếm Anh Hùng.***
Tô Tấn Cơ: “...”
Nhỏ này không phải mắc bệnh thật chứ?
Anh hỏi, Chiêm Nhược chỉ thở hổn hển, ỉu xìu đáp: “Nằm ỳ trên giường có tính không?”
“Có, tính là bệnh tinh thần.”
Chiêm Nhược: “Ồ, thế cậu tránh xa tôi ra, lỡ tôi đập chết cậu thì tôi cũng không phải ngồi tù đâu.”
Người này, đến sợi tóc cũng toát ra năng lượng tiêu cực, cực kỳ không có lợi cho tinh thần luật pháp.
Tô Tấn Cơ mặc kệ, tự chạy bộ chậm rãi, thỉnh thoảng tập vài động tác trên dụng cụ thể thao gần đó, trông người vừa năng động vừa bắt mắt.
Nhưng cậu tính sai rồi.
Vừa đẹp trai vừa khỏe mạnh thế này, đúng chuẩn rể quý nhà mình!
Các bà cô, bà cụ mắt sáng như đèn pha, tim đập thình thịch, chỉ thiếu nước túm cậu lại hỏi ngày sinh tháng đẻ để mai mối cho con gái ở nhà.
Tô Tấn Cơ không lường trước được, như Tôn Ngộ Không lạc vào động Bàn Tơ bị yêu nhền nhện quấn lấy. Cậu cố ngoảnh đầu cầu cứu Chiêm Nhược, ai ngờ con nhỏ đó như mù, cứ thong thả bước đi... đợi thở lại được thì bắt đầu chạy chậm.
Rồi chạy xa luôn.
Nhanh hơn cả Trư Bát Giới đòi chia tài sản về Cao Lão Trang ngay khi sư phụ bị treo cổ.
Tô Tấn Cơ: “???”
Chăm sóc một con ma ốm mà lại tự chuốc họa vào thân?
______________________________________________________
Sau đó, Tô Tấn Cơ không thèm để ý Chiêm Nhược nữa, nhưng ngày nào cũng dung túng cho Hùng Đại gọi cô đi chạy, tâm lý trả thù cực mạnh, chỉ là không nói chuyện với cô thôi... Nhưng sau khi nghe tin xấu từ Hàn Quang, hôm nay anh đặc biệt chạy sát bên cô.
Chiêm Nhược hơi khó hiểu: “Tôi khởi động cũng khá bùng nổ, cậu không cần đi theo, tôi chết không nổi đâu.”
Nhỏ này mà cũng dám dùng từ “bùng nổ”?
Tô Tấn Cơ mặt lạnh tanh: “Tên sát nhân liên hoàn kia vẫn chưa bị bắt. Giờ chỉ biết hắn nhắm vào sinh viên các trường đại học top đầu, rất có khả năng sẽ ra tay ở khu mình.”
Chiêm Nhược nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Nếu không có tin tức công khai, cô cũng không thể xác nhận tối hôm đó Hàn Quang thật sự đến vì vụ án sinh viên đại học. Hàn Quang nghĩ tới sự cố đêm đó khiến kế hoạch của hung thủ thay đổi, cô đương nhiên cũng nghĩ tới.
Cô còn liên tưởng đến chiếc xe bán tải màu trắng.
Lúc đó cô đã thấy có gì đó không ổn, vì nếu là xe của đội thi công, không lý nào lại đậu ở chỗ đó, thường thì xe sẽ đậu gần lán công trường. Vị trí chiếc xe kia đậu, ngược lại giống như để tiện đi vào khu rừng…
Mà muốn vận chuyển một người sống, cần phải có xe.
Chiếc xe đó là của hung thủ vụ án liên hoàn?
“Con đường đó không có camera ghi lại được người hay xe nào ra vào sao?”
“Chẳng có gì đâu, trong lúc thi công từng xảy ra tai nạn, làm hỏng hệ thống điện đường, mà khu đó lại đầy đường làng ngõ xóm. Tên đó xảo quyệt lắm, khả năng phản trinh sát đỉnh cao luôn.”
Những thứ khác thì bọn họ- mấy người thường, đâu có tư cách biết thêm.
Chỉ biết cẩn thận từng li từng tí thôi.
Còn Chiêm Nhược, cô cũng chẳng thể nào mở miệng nói ra manh mối về chiếc xe bán tải màu trắng. Trông chờ Hùng Nhân Hà nhớ ra rồi báo cảnh sát á? Xác suất chắc còn thấp hơn cả trúng số.
Hai người chỉ trao đổi vài câu, rồi Tô Tấn Cơ đã phóng vèo lên phía trước.
Chạy xong, cả ba đi học. Chiêm Nhược thì chậm như rùa, vẫn còn lề mề tập thể dục trong công viên.
Hùng Đạt và Lữ Nguyên Câu trông tinh thần phấn chấn hơn hẳn, chắc vì có việc nghiêm túc để làm, nhìn cũng đĩnh đạc hơn nhiều. Nhưng đám bạn trong lớp lại thấy hai người này dạo gần đây bận rộn quá, thế là có người tò mò hỏi.
“Bận gì mà bận thế?”
“Bài tập chất đống, không bận sao nổi?!”
“Xì, đồ đại thần, lần nào cũng nước đến chân mới nhảy mà vẫn thi ngon hơn bọn tôi, còn giả vờ khiêm tốn!”
Hùng Đạt và Lữ Nguyên Câu đối phó vài câu, bỗng có người tò mò hỏi tiếp: “Ê, nghe nói Chiêm Nhược quay lại rồi, cái cô ở khoa Hóa năm ngoái suýt làm bạn cùng phòng tiêu đời ấy.”
Lữ Nguyên Câu nhạy bén hơn, lên tiếng trước Hùng Đạt: “Hả? Sao lại nói về cậu ấy?”
“Cô ấy không phải ở ngay cạnh nhà các cậu sao?”
Cái gì, chuyện này mà cũng biết nữa?
Hùng Đạt cũng thấy không ổn, im lặng để Lữ Nguyên Câu xử lý. Anh chàng cười tươi như hoa, không phủ nhận mà giả vờ như nhớ ra điều gì: “Ồ, đúng là nhà bên cạnh có người mới dọn đến, nhưng mấy ngày nay tôi có gặp được mấy đâu, hình như không quen. Có chắc là Chiêm Nhược không?”
“Cậu không biết à? Bên nhóm khoa Hóa đã lan truyền ảnh cậu ta ra vào tòa nhà của các cậu rồi.”
“Chắc là người trong khu cậu ở chụp lén rồi gửi đi thôi, đây, bạn tôi gửi cho tôi xem nè.”
Lữ Nguyên Câu và Hùng Đạt nhìn thử, đúng là ảnh chụp lén thật.
Trong đó có một tấm còn chụp cả ba người họ chạy bộ, nhưng trong khi họ chạy thì Chiêm Nhược… ừ thì, đi bộ kiểu rùa bò.
“Tô Tấn Cơ cũng về rồi mà, nghe nói Chiêm Nhược đang bám theo cậu ấy.”
Bậy bạ!
Mấy ngày nay nhỏ đó làm phiền Nhị Kê nhà tôi đến phát cáu, còn quay ra vắt kiệt sức lao động bọn tôi, đúng là ác bá bóc lột mà!
Hùng Đạt không nhịn được, lên tiếng thanh minh: “Không có đâu, bọn tôi chạy bộ có thấy ai bám theo đâu. Chẳng thấy cậu ấy luôn, chắc chỉ tình cờ thôi. Với lại cậu ấy cũng đâu làm gì, sao lại nói người ta thế.”
Từ lâu bọn họ đã ngầm hiểu với nhau, ở trường không đi lại quá gần với Chiêm Nhược. Chủ yếu là vì Tô Tấn Cơ quá nổi, dễ khiến Chiêm Nhược bị vạ lây những rắc rối không đáng có.
Ai ngờ đâu, rắc rối vẫn cứ ập đến.