Thẩm Triều Quang làm gì để tâm tới một anh phục vụ cỏn con, nhưng ánh mắt của Chiêm Nhược... chẳng hiểu sao lại khiến gã giật thót tim một cái. Cái giật thót này làm gã bực mình, thế là gã lập tức xả cơn tam bành của đại thiếu gia, lạnh lùng phun một câu:

“Đồ tạp chủng.”

Rồi gã định quay lưng bước đi... nhưng, Chiêm Nhược đưa tay quệt vệt cà phê chảy trên mặt, dưới gầm bàn, đôi chân thon dài bất ngờ tung một cú đá chuẩn xác trúng ngay khuỷu chân của Thẩm Triều Quang. Gã đau điếng, người khom xuống, và đúng khoảnh khắc đó... Chiêm Nhược đứng bật dậy, tay còn lại nhanh như chớp túm lấy cái đầu đang cúi xuống của gã.

Cộp!

Cả quán lặng như tờ, anh phục vụ đẹp trai lao ra cũng khựng lại. Đến khi anh ta định tiến tới lần nữa thì…

Khoảnh khắc đầu Thẩm Triều Quang đập xuống bàn, đau đến mức đầu óng vang, gã gào lên thảm thiết, hoa mắt chóng mặt. Chưa kịp phản ứng, Chiêm Nhược đã lách người ra khỏi chỗ, nhanh chóng tung thêm một cú đá trúng khuỷu chân phải của gã. Đau đến mức gã quỵ xuống, đầu lại bị cô túm chặt.

Cộp!

Lần hai.

Lần này, đầu gã bị đập mạnh xuống bàn, mũi máu chảy ra. Ly cà phê uống dở của gã bị Chiêm Nhược thẳng tay đổ luôn lên đầu.

Cà phê hòa lẫn máu, chảy ròng ròng.

Cảnh này... khiến mọi người nghẹt thở. Vì hầu hết mọi người chưa kịp định thần thì đã nghe hai tiếng “cộp cộp” vang lên.

Sức bùng nổ của cô nàng đáng sợ thật. Quan trọng hơn, cô chẳng hề có chút dao động cảm xúc nào.

Dùng trạng thái tĩnh lặng nhất để tung ra hành động tàn nhẫn nhất.

Mà sức lực của cô giờ đây ngang ngửa đàn ông trưởng thành. Thẩm Triều Quang, vốn bị rượu chè gái gú rút cạn sức, trông thì to cao nhưng ở tư thế bất lợi thế này, chẳng phát huy được tí ưu thế nào, chỉ biết vùng vẫy trong vô vọng.

Đúng lúc này, hai người bước vào quán cà phê.

Một thanh niên mặc vest bảnh bao và một cô gái trẻ xinh xắn.

Vừa vào, Chu Hiến đã thấy không khí sai sai. Quay sang nhìn cảnh trước mắt, trong đầu chỉ có một từ: “Đjt!”. Anh ta lập tức muốn kéo cô em họ chuồn ngay lập tức.

Nhưng Thẩm Triều Quang đã nhìn thấy, gào lên: “Chu Hiến!”

Gã hùng hổ lắm, nhưng Chiêm Nhược túm tóc gã giật một phát, khiến gã ngã lăn quay ra đất.

Chẳng thèm để ý đến Thẩm Triều Quang đang gào thét bất lực, Chiêm Nhược cố vuốt lại mái tóc dính nhớp bù xù, nhưng thấy không ổn, bèn bước tới gần, hạ giọng nói với Chu Hiến: “Ngày nào cũng ăn mặc bảnh bao thế này để làm gì? Chẳng ai dạy cho thái tử gia kia biết con gái của vợ trước cũng có quyền thừa kế ngang ngửa à? Cần gì phải xét nghiệm DNA như con riêng? Nói khó nghe chút, nếu giờ Thẩm Mạc Lâm bị xe tông chết, tôi tìm luật sư tệ nhất cũng được chia vài tỷ, trừ phi ông ta lập di chúc trước. Nhưng theo hiểu biết của tôi, ông ta chưa lập đâu.”

“Nghe nói công ty anh đang theo đuổi một dự án thu mua tầm hơn 50 tỷ, còn có đối thủ cạnh tranh nữa, đúng không?”

“Vậy sao các anh vẫn cứ không biết điều thế nhỉ?”

Chu Hiến bị cô mỉa mai thêm lần nữa, lập tức hiểu ý.

Quả thận của cô là để đe dọa tính mạng bà Thẩm, thoạt nhìn thì đó là giá trị duy nhất của cô, nhưng không phải.

Nó lại là thứ có giá trị nhỏ nhất.

Cô là con gái hợp pháp của Thẩm Mạc Lâm, đương nhiên có quyền thừa kế. Hành vi của Thẩm Mạc Lâm năm xưa vốn đã bị chỉ trích, vi phạm nghiêm trọng quyền lợi phụ nữ. Nếu Chiêm Nhược chi tiền thuê luật sư kiện ông ta vì không chu cấp một đồng nào bao năm nay, cả về pháp lý lẫn dư luận xã hội, Thẩm Mạc Lâm chắc chắn sẽ khốn đốn.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là—dự án cô vừa nhắc đến.

Dự án lớn thế, từ năm ngoái đã rục rịch, cả giới tài chính đều biết. Vậy mà một cô gái bỏ học, ở quê như cô…

Về nguyên tắc, cô “đi cHàn Quang”, nhà họ Thẩm “đi giày”. Lời cô nói không sai, chỉ là anh không ngờ một cô gái trẻ lại nhìn thấu đáo đến vậy.

Thực ra, anh không biết Chiêm Nhược chẳng định đi con đường này. Đánh địch một ngàn, tự hại tám trăm, nhà họ Thẩm đáng để cô tự hại tám trăm sao? Ai ngờ Thẩm Triều Quang lại là một thằng ngu thế này.

Từ lúc gã mở mồm gọi “đồ tạp chủng”, Chiêm Nhược đã không kìm được cơn nóng máu.

Hồi trước, cô và chị gái nương tựa nhau mà sống, từ nhỏ đã bị người ta mỉa mai, nên cực kỳ nhạy cảm với những từ liên quan đến xuất thân gia đình. Chắc nguyên chủ cũng thế.

Thực ra giờ Chiêm Nhược cũng hối hận.

Người ướt nhẹp dính nhớp, bị thiên hạ nhìn như xem kịch,

nói thử xem, mấy người có ngại hay không?

Chiêm Nhược, cái tên nghe đã thấy oách xà lách, khiến Chu Hiến cảm thấy như đang cầm củ khoai nóng bỏng tay. Anh ta nhếch mép, định mở miệng nói gì đó thì Chiêm Nhược đã chìa tay ra, phán một câu gọn lỏn: “Ví tiền.”

Chu Hiến: “…”

Nói cả đống lời đe dọa tui đây mà!

Không còn cách nào, anh đành móc ví ra. Chiêm Nhược cầm lấy, liếc mắt nhìn Triệu Cảnh Tú vẫn đang “mù lòa” bên cạnh, chẳng khách sáo gì, rút phăng đống tiền mặt trong ví rồi đưa cho nhân viên cửa hàng.

“Bồi thường thiệt hại, thật xin lỗi.”

“Còn nữa, có thể cho tôi vào rửa ráy một chút không?”

Không đưa tiền thì cũng đâu từ chối được. Một cô nhân viên gật đầu, dẫn Chiêm Nhược đi. Nhưng về khoản bồi thường, quầy lễ tân phải tính toán thiệt hại rồi mới thu tiền.

Chiêm Nhược tiện tay ném ví lại vào lòng Chu Hiến.

Chu Hiến nhìn cái ví giờ chỉ còn thẻ ngân hàng, rơi vào trầm tư. Làm việc cho nhà họ Thẩm khó thế sao?

Lương cao thật, nhưng rủi ro cũng không nhỏ.

Tự nhiên công quỹ lại do anh chi!

Nhưng chẳng còn cách nào khác. Chu Hiến định nhờ một nhân viên trông chừng cô em gái nhỏ của mình, rồi đi gặp Thẩm Triều Quang, phân tích lợi hại cho anh ta nghe. Ai ngờ Thẩm Triều Quang chắc thấy mất mặt quá, đứng dậy, ôm cái mũi đang chảy máu, lườm Chu Hiến một cái sắc lẹm rồi bỏ đi.

Chắc đi bệnh viện kiểm tra vết thương, rồi báo cảnh sát luôn.

Có nên nhắc anh ta rằng báo cảnh sát cũng chẳng ích gì không? Thẩm Mạc Lâm sẽ không giúp đâu.

Tại sao ư?

Vì chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài.

Ai bảo Chiêm Nhược thật sự là con gái nhà họ Thẩm chứ.

Còn trông mong Chiêm Nhược bị tống vào tù? Vậy thì cứ để nhà họ Thẩm tự đập đá vào chân mình đi.

Thẩm Triều Quang đúng là kiểu ngang tàng quen thói, lại được đám người xung quanh tâng bốc là “thái tử gia”, tự xây dựng hình tượng bá đạo tổng tài, mà chẳng biết nhìn trước ngó sau. Có khi không phải cứ thế mạnh là đè được người ta. Nhà giàu còn biết giữ gìn danh tiếng, huống chi nhà họ Thẩm đâu phải nhà giàu chính gốc.

Tất nhiên, chuyện này cũng liên quan đến việc Chiêm Nhược ngày trước dễ bị bắt nạt quá. Ai ngờ được một năm sau cô nàng “đột biến” luôn.

Chu Hiến bó tay, chỉ còn cách vừa dẫn Triệu Cảnh Tú đi mua cà phê, vừa tiện thể gọi điện báo cáo cho Thẩm Mạc Lâm.

Nhưng Chu Hiến không để ý, trong đám khách hàng đang xì xào bàn tán trong quán, có một người không hề ồn ào. Vì anh ta đang quan sát.

Lúc này, người đó liếc nhìn Chu Hiến, rồi quay người rời khỏi quán.

Ở một góc đường vắng, anh ta gọi một cú điện thoại.

Báo cáo chi tiết toàn bộ sự việc.

Đầu bên kia sốc lắm, hỏi đi hỏi lại.

“Thật chứ? Chiêm Nhược còn đập vào đầu đại thiếu gia hai phát?”

“…Cô ta điên rồi à?”

“Tôi thấy không phải. Chu Hiến hình như cũng bị cô ta dọa, ngoan ngoãn đưa ví tiền luôn. Có vẻ định khuyên đại thiếu gia, nhưng anh ta không nghe, bỏ đi rồi. Tôi đoán giờ Chu Hiến đang báo cáo lại cho ông Thẩm.”

“Ồ, Thẩm Triều Quang ngu hơn tôi tưởng. Thế cái điện thoại bị bẻ gãy thật sự có đoạn ghi âm à?”

“Có, nhưng không chỉ ghi âm. Tôi nghi cái đồng hồ thể thao của Chiêm Nhược thực ra là thiết bị quay video. Cuộc nói chuyện giữa hai người chắc chắn bị ghi lại hết, kể cả việc đại thiếu gia ra tay bẻ điện thoại trước… Nên cô ta chẳng lo lắng gì.”

Là một thám tử giỏi theo dõi, khả năng quan sát của anh ta đúng là không tầm thường.

“Cô ta vốn chẳng cần lo. Nếu chuyện vỡ lở, một kẻ cHàn Quang như cô ta sợ gì? Chỉ có Thẩm Triều Quang không nhìn ra, tự dâng mặt lên cho người ta đánh, haha. Nhưng Chiêm Nhược này thông minh hơn tôi nghĩ. Chả trách đám chủ nợ chẳng làm gì được cô ta.”

“Thế còn cái đồng hồ của cô ta…”

“Tôi sẽ lo…”

_______________________________________________

Trong quán cà phê, Chiêm Nhược đã cởi áo sơ mi ra. Nhưng đồ lót bên trong cũng ướt sũng.

Áo sơ mi thì khỏi nói, nhìn không nổi luôn.

“Chào chị, chị có cần thay đồ không?”

Cô nhân viên bước vào, thấy áo sơ mi bị Chiêm Nhược vứt sang một bên. Cô nàng đang mặc mỗi đồ lót, cúi xuống gội đầu. Không thì cà phê khô lại, dính bết vào tóc mất…

“Cảm ơn em. Nhiều đồ thế này cơ à?”

Chiêm Nhược hơi bất ngờ, thầm nghĩ quán này dịch vụ tốt thật. Bình thường người như cô chắc chả được cửa hàng chào đón.

“À, không phải em đưa đâu. Anh A Nam đưa đấy. Anh ấy không biết chị hợp mặc gì, nên chọn đại vài kiểu. Yên tâm, đều là đồ mới, chưa ai mặc đâu. Chị cứ chọn cái nào vừa mà thay.”

Cô nhân viên nói xong thì đi ra.

Anh chàng đẹp trai đó? Sao anh ta có sẵn đồ nữ mới thế… còn có cả áo hai dây.

Mà toàn là lụa xịn.

Chiêm Nhược ngẫm nghĩ, chắc đàn ông có cái sự mê lụa bẩm sinh.

Cô đành chọn một cái áo ngắn tay màu tối đơn giản, buộc gọn tóc ướt rồi bước ra ngoài. Bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chu Hiến vẫn còn đó, dẫn cô em họ nhỏ ngồi uống cà phê, ăn bánh ngọt.

Triệu Cảnh Tú sau này chắc chắn sẽ hận anh ta: nhiều bánh ngọt thế kia, không béo chết mới lạ.

A Nam đang thanh toán, thấy Chiêm Nhược ôm đống quần áo bước ra, lập tức chạy tới, “Học tỷ, chị có bị thương không?”

Ơ, học tỷ?

Anh chàng phục vụ đẹp trai đã đứng ngay trước mặt.

Chiêm Nhược: “Cảm ơn vụ quần áo nhé. Cậu cũng học ở Đại học T à?”

Gương mặt điển trai, trắng trẻo của A Nam nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh dễ thương, “Em nhỏ hơn chị một khóa, học khoa Mỹ thuật, nhưng chắc chị không biết em đâu.”

Anh chàng này lúc nghiêm túc thì có vibe thư sinh u sầu, nhưng cười lên lại là một phong cách khác hẳn, thảo nào đám con gái mê như điếu đổ.

“Lần trước thấy chị hình như bị bệnh, trông tiều tụy lắm. Lần này nhìn khỏe hơn nhiều rồi.”

Hử?

Ngay cả đám bạn thân như Hùng Đạt, dù chơi với cô gần đây, vẫn nghĩ cô đang ở trạng thái “góa bụa tiều tụy” mãi mãi, chỉ là không còn thê thảm như lúc đầu. Anh chàng này đúng là để ý thật.

“Ừ, ăn uống nghỉ ngơi đều đặn hơn chút rồi.”

Chiêm Nhược không muốn nói nhiều, trả lại quần áo xong là chuồn luôn.

A Nam nhìn theo bóng lưng cô, hơi ngẩn ra, cho đến khi một giọng nói quyến rũ, gợi cảm vang lên bên tai: “Người ta đi mất rồi, còn không mau đem quần áo của chị cất lại đi?”

A Nam quay đầu, thấy bà chủ quán, cũng chính là chị gái mình, đứng ở cầu thang, khoanh tay liếc xéo.

A Nam cười ngố, vội chạy lên lầu.

Bà chủ lườm một cái, thầm nghĩ đúng là thằng ngốc, tự dưng đi thầm thương trộm nhớ một bộ xương di động. Da dẻ thì nhợt nhạt, nhưng ngũ quan thì đúng là xịn thật.

Cô nàng diễm lệ, kiều diễm thu hút không ít ánh nhìn. Chu Hiến cũng liếc qua mấy lần, bên tai vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Triệu Cảnh Tú.

“Anh, anh nói là đợi chị kia ra gặp anh, chị ấy ra chưa?”

Vị anh họ vừa chứng kiến Chiêm Nhược ngang nhiên bước qua bàn mình như không có ai: “...”

“Chưa, chắc chị ấy thấy xấu hổ quá, lén chuồn từ cửa sau rồi. Chúng ta phải học cách giữ thể diện cho người khác, đó là phép lịch sự.” Chu Hiến, người đã bị Chiêm Nhược tát thẳng mặt bằng thực tế không dưới một lần, tỉnh bơ đáp.

“Vâng, em hiểu rồi.”

_________________________________________________

Đêm khuya, ở một khu vực nào đó tại Thượng Hải. Nơi này không phải trung tâm, khá vắng vẻ. Trong một căn hộ thuê ở khu chung cư, khắp nơi ngập vỏ mì gói, khoai tây chiên. Một thanh niên ngồi trước mấy cái máy tính, tay gõ lạch cạch, liếc nhìn đồng hồ.

Hai giờ sáng.

Bắt đầu được rồi.

Trưa nay, hắn đã gửi trojan cho đối phương, nhưng... thất bại.

Hắn cau mày, nhưng nghĩ lại, ngay cả người thường cũng cài phần mềm diệt virus, thỉnh thoảng quét một lần, nên chuyện này cũng không lạ.

Địa chỉ IP, lỗ hổng cổng, xâm nhập…

Chừng mười mấy phút sau, hắn xâm nhập thành công, bắt đầu tìm kiếm đoạn video kia.

Trừ phi đối phương không chuyển video từ đồng hồ sang máy tính.

Nhưng điều này khó mà xảy ra.

Thế nên... tìm một lúc, hắn thấy rồi, bắt đầu sao chép và đánh cắp.

Xong xuôi, xóa dấu vết, thoát ra, giao video cho “kim chủ”.

Hê, 5000 tệ vào túi, dễ như ăn kẹo!

Dù sao đối thủ cũng chỉ là một nữ sinh khoa Hóa. Nếu là ba thằng cha bên cạnh, chắc chắn hắn không làm nổi.

Nhưng hắn đâu biết, lúc này đây, trong căn phòng sách tối om, Chiêm Nhược đã tắm rửa xong xuôi, mắt thâm quầng như gấu trúc, đang thong thả cầm ly sữa uống từng ngụm, vừa nhìn tên hacker kia tha hồ tung hoành trong máy tính của mình.

Hệ thống: “...”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play