Trò chơi đúng là vũ khí giao tiếp đỉnh cao, phá tan mọi rào cản và ngại ngùng trong tích tắc. Hùng Đạt ngồi trên bàn ăn cứ thao thao bất tuyệt về game, thi thoảng lại lôi chuyện thiết kế phần mềm ra kể…
Chiêm Nhược thản nhiên: “Các cậu học đúng chuyên ngành này mà, sau này kiểu gì chả có cơ hội.”
“Ước gì tụi mình thiết kế được một con game, tiền sẽ vào như nước luôn!” Hùng Đạt mơ mộng.
Lữ Nguyên Câu chỉnh ngay: “Tiền vào như nước là bọn vận hành game với bên nắm bản quyền hưởng, chứ không phải ai thiết kế game cũng được ôm tiền. Như tụi mình, sau này ra trường không đi làm bảo mật mạng thì cũng hợp tác làm mấy game nhỏ bán cho công ty game. Còn muốn tự vận hành, trước tiên phải có một đội ngũ và nền tảng.”
Mà đội ngũ với nền tảng thì đồng nghĩa với tiền.
Tạo ra được game chưa chắc đã nổi tiếng. Có những dự án chưa kịp ra mắt đã chết yểu, hoặc ra đời xong cũng “ngáp ngáp” mà đi luôn.
“Thôi, thiết kế được game đã là đỉnh rồi, vận hành thì để bọn đại gia lo, không phải việc của đám tép riu như tụi mình,” Hùng Đạt – chuyên gia nằm dài kiểu cá mặn – buông câu bâng quơ.
Đúng là tuổi trẻ, nhắc đến khởi nghiệp là mắt sáng rực, nhiệt huyết ngút trời. Ngay cả Tô Tấn Cơ – người lạnh lùng nhất đám – cũng nhập cuộc sôi nổi. Nhưng mà…
Chiêm Nhược từ nãy im re, chỉ lo đẩy mấy tấm ảnh chụp màn hình lên một trang web, rồi đưa điện thoại cho Lữ Nguyên Câu: “Xem đi.”
Lữ Nguyên Câu ngạc nhiên, liếc qua đoạn code, trầm ngâm: “Code khối thiết kế game à?”
Cô không định để họ hỏi han từng chút, vì họ chưa từng đụng đến mảng này, chắc chắn sẽ dè dặt, ngại hỏi hoặc hỏi lung tung không ra đâu vào đâu. Thôi thì cứ thẳng thắn luôn cho nhanh.
“Chỉ là một phần trong khung sườn thôi.”
“Tôi là người lên ý tưởng game, tiện thể lo việc vận hành giao dịch. Cậu ấy làm khung sườn, nhưng cần người đổ nội dung.”
“Coi hợp đồng với lịch sử giao dịch đây.”
“Hiện tại bọn tôi định hoàn thành game nhỏ này trong một tháng, gấp rút lắm, thiếu người.”
“Cậu có hai lựa chọn tham gia. Một, tôi chuyển ba vạn vào tài khoản bạn Tô, ký hợp đồng xác định quan hệ thuê mướn. Các cậu làm việc được giao trong một tháng, nội dung công việc không vượt quá giá trị ba vạn. Nếu vượt quá khả năng, các cậu có quyền dừng. Hoàn thành đúng hạn, ba vạn là của các cậu, hợp tác xong. Hai, không có ba vạn, ký hợp đồng luôn, các cậu tham gia với tư cách nhà thiết kế, hưởng phần trăm lợi nhuận cuối cùng. Nhưng cường độ công việc phải khớp với tiến độ phát triển game. Cổ phần thì hai cậu mỗi người 5%, tôi 20%, anh ấy 70%.”
“Có gì thắc mắc cứ hỏi.”
Rồi cô tỉnh bơ ăn tiếp.
Ba người kia thì ăn không nổi nữa. Ít nhất Tô Tấn Cơ và Lữ Nguyên Câu đều buông đũa, liếc nhau. Tô Tấn Cơ – dân chuyên – xem kỹ hợp đồng, tra luôn công ty đối tác trên điện thoại ngay trước mặt Chiêm Nhược: “Bốn ngày hai giao dịch, cho hỏi hai giao dịch này mất bao lâu?”
“Tám chín ngày.”
Tám chín ngày, mười ba vạn.
Chả trách cô nàng có tiền trả tiền thuê nhà, chắc chắn là từ phần chia lợi nhuận.
Tô Tấn Cơ đánh giá năng lực của bên Chiêm Nhược. Ai vào được Đại học T đều không phải dạng vừa, đầu óc hơn người. Từ đầu cậu đã thấy Chiêm Nhược không đơn giản, dù gánh nợ khủng mà vẫn bình an vô sự quay lại học. Giờ thì đúng là không phải may mắn.
Lữ Nguyên Câu suy ngẫm: Nếu là thật, hiệu suất của đối phương cao kinh khủng. Nhưng dự án lần này rõ ràng lớn hơn hai vụ trước.
“Sao tự nhiên lại làm dự án to thế này? Nếu làm như trước, các cậu chẳng cần tìm người, cũng không phải chia lợi nhuận. Dự án này rủi ro bán hàng cao, thời gian và công sức bỏ ra cũng nhiều.”
Đương nhiên là vì cô “trùng sinh” sau ba năm trời, thời gian đó với cô như tờ giấy trắng, chỉ có thể làm mấy dự án nhỏ để luyện tay và tiếp thu kiến thức mới.
May mà giờ tuy sức lực cô không bằng hồi ở nước ngoài, nhưng chỉ số thông minh lại tăng vọt, nên hiệu suất tổng thể còn cao hơn trước.
Nhưng bí mật này nói sao nổi.
Thế là Chiêm Nhược chỉ đũa vào con cua trong bát, bắt đầu ba hoa chích chòe: “Cua hồ Dương Thành nặng đúng 2 lạng, giá đội lên gấp mấy lần. Nhỏ hơn thì rẻ bèo. Hai con 1 lạng gộp lại cũng chẳng bằng một con 2 lạng. Nhiều không có nghĩa là lời nhiều, đôi khi còn phí cả tài nguyên để tạo ra nó.”
“Quan trọng là đừng lãng phí thời gian và sáng tạo cho mấy thứ lặt vặt ở cái ao nhỏ. Ngoài biển khơi kia có cá ngừ vàng cơ mà!”
“Muốn ra khơi thì phải tích tiền mua tàu.”
“Kỹ thuật ra khơi cũng phải mài dũa trên hành trình. Cứ quanh quẩn trong hồ, kỹ năng học được chả bao nhiêu.”
Lữ Nguyên Câu im lặng. Trong thế giới công nghệ phát triển chóng mặt, thời gian là biến số lớn nhất. Cứ mải mê với mấy thứ kỹ thuật nhỏ thì chẳng tiến xa. Công nghệ không phải cứ quen tay là giỏi, nó là một thế giới mới luôn mở rộng, như USB, nội dung cứ tăng mãi.
Lữ Nguyên Câu: “Cậu không sợ tụi này kỹ năng kém, không đáp ứng được yêu cầu à?”
Chiêm Nhược: “Tôi có nói tụi cậu yếu là tôi đá đâu? Trong hợp đồng này, tôi là bên A.”
Cả ba: “...”
Cậu nói chuyện đúng chất bên A luôn rồi đó!
“Với lại,” Chiêm Nhược múc bát súp cá, chưa uống, nói tiếp: “Kỹ năng hạn chế là câu khiêm tốn giả trân ai cũng nói với bên thuê mình đầu tiên. Sớm hay muộn chả khác gì. Nhưng cậu lấy đâu ra tự tin rằng các cậu của sau này sẽ giỏi hơn các cậu của bây giờ?”
“Không bước bước đầu, các cậu bây giờ với các cậu tốt nghiệp năm tư chả khác gì nhau.”
Trong ngành này, không có sản phẩm thì chả có giá trị. Thậm chí, lớn tuổi hơn còn bị mất giá.
Lữ Nguyên Câu nghĩ về đoạn code vừa thấy, liếc Tô Tấn Cơ. Cậu ta hiểu ý, hỏi lại Chiêm Nhược: “Tụi này không cần chịu rủi ro giao dịch thất bại hay lo mở rộng kênh bán hàng?”
“Trong năm ngày sau khi xong, giao dịch sẽ hoàn tất.”
Chiêm Nhược uống ngụm súp cá: “Đó là việc của tôi, các cậu không cần lo. Nếu dự án chết yểu, ba vạn là số bảo đảm cho các cậu.”
Được rồi, Tô Tấn Cơ quay sang hai người kia, bày tỏ: “Nguyên tắc thì tôi sẽ soạn hợp đồng, các cậu không chịu rủi ro. Tùy các cậu quyết định tham gia hay không và tham gia kiểu gì. Nhưng cá nhân tôi muốn các cậu làm bên A.”
Ý là khuyên bọn họ tham gia với tư cách nhà thiết kế, chứ không phải kiểu thuê ngoài làm công, vì Chiêm Nhược đã nhìn ra chút “mèo mả gà đồng” từ cái biểu cảm của Lữ Nguyên Câu khi xem mấy nội dung lập trình kia.
Cộng sự của Chiêm Nhược chắc hẳn là một đại thần “chân to” ghê gớm.
Hùng Đạt nãy giờ im như thóc, cuối cùng cũng có cơ hội chen lời. Cậu giơ đôi đũa lên, hỏi: “Vậy tôi cần thiết kế cái gì đây?”
Hài hước làm sao khi thanh niên này đã bắt đầu tự tưởng tượng mình là “đại thiết kế gia” rồi.
Chiêm Nhược tỉnh bơ đáp: “Chỉ cần không phải thiết kế ‘quần lót sấm sét’ là được.”
Hùng Đạt: “…”
Đjt, nhỏ này này đúng là “cục gai” chính hiệu.
Ăn xong, lấy lại điện thoại, Chiêm Nhược cũng vừa chén sạch phần của mình. Cô bảo bọn họ đồng ý thì qua phòng bên cạnh tìm cô, rồi cứ thế tự nhiên đứng dậy chuồn mất, để lại ba thanh niên… vẫn còn đang đói meo.
“Thế nào, ổn không?” Hùng Đạt vẫn cảm thấy sự kiện này phát triển hơi bị đột ngột. Từ một sinh viên bỗng dưng hóa thành nhà thiết kế,cậu có chút hoảng loạn.
Tô Tấn Cơ là người bình tĩnh nhất, vì cậu ta chỉ đóng vai “người gác cổng”, không tham gia trực tiếp. “Quan điểm của tôi là các cậu nên nhận lời. Thứ nhất, tham gia thì chẳng mất gì, không ổn thì rút giữa chừng, hoặc coi như làm part-time kiếm ba củ. Xét về giá trị lao động thị trường, dù các cậu học giỏi, sau này ra trường lương cũng không thấp hơn mức này, thậm chí có thể có “đại gia” trả cao hơn. Nhưng cơ hội để các cậu làm bên A thì hiếm lắm, trừ phi các cậu đủ can đảm tự lập team khởi nghiệp. Vậy thì thà lên thuyền của cậu ấy cho lẹ.”
Hùng Đạt gật gù, thấy cũng có lý. “Còn thứ hai?”
“Thứ hai, cậu như Tiểu Mã thì còn đỡ, chứ như cậu, ngày nào cũng say sưa với phim kháng Nhật với game, đến năm tư tốt nghiệp mà không có tác phẩm nào ra hồn, chắc chỉ đi làm công 996, rồi tới tuổi trung niên tiến tới ICU, cày như trâu chỉ để kiếm cái lương mười mấy nghìn. Vậy thì mức lương cậu ấy đưa bây giờ đâu có tệ.”
***ICU là đơn vị chịu trách nhiệm theo dõi và điều trị tích cực 24/24 cho những trường hợp người bệnh nguy kịch. ***
“Tuổi trẻ bán chút sức lao động, cũng đáng mà.”
Hùng Đạt: “…”
Đúng là dân luật, miệng lưỡi như rắn độc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngành này đúng là có chút “ăn cơm thanh xuân”. Điểm xuất phát cao thì vẫn quan trọng hơn.
Tô Tấn Cơ nhà có điều kiện, tầm nhìn rộng, nên cậu ta công nhận đây là cơ hội tốt, đặc biệt với hai người xuất thân bình thường như Hùng Đạt và Lữ Nguyên Câu.
Nhưng Hùng Đạt cũng không ngốc, cậu rất biết bắt trọng tâm: “Nhị Kê, cậu bảo tụi tôi chọn chia 10% lợi nhuận, lẽ nào cậu nghĩ trò chơi này bán được hơn 30 vạn? Sao tôi cứ thấy 3 vạn vẫn thực tế hơn.”
Dù sao cũng là chuyên ngành của mình, Lữ Nguyên Câu tinh mắt hơn: “Không chỉ thế đâu. Hai lần giao dịch trước của cô ấy, tuy bên mua không phải công ty lớn gì, nhưng đều có thị trường nhất định. Là bên mua, họ có con mắt nhìn hàng. Điều này chứng minh thứ cô ấy bán ra đáng giá, đồng thời cũng chứng tỏ năng lực của họ. Với trình độ này, cộng thêm quy mô trò chơi như thế, nếu bán được, chắc cũng tầm 50 vạn. Nhưng trước khi vận hành và có độ hot, kênh bán hàng mới là vấn đề lớn nhất.”
Trò chơi thực sự bán giá cao thường là những game đã thu hút người chơi, có độ hot rồi mới được mua lại với giá khủng. Bán “trần” thì khó mà đạt giá cao, nhưng cũng không quá thấp.
Tóm lại, mọi thứ phụ thuộc vào tiềm năng của trò chơi. Muốn biết rõ thì họ phải ngồi xuống nói chuyện chi tiết với Chiêm Nhược về toàn bộ ý tưởng thiết kế đã.
Đang trầm tư suy nghĩ…
Hùng Đạt bỗng phun ra một câu thần thánh, mơ mơ màng màng hỏi: “À mà, hôm nay tụi mình không phải nói là không nên dây dưa quá nhiều với cậu ấy sao? Chỉ ăn bữa cơm, xong rồi cắt liên lạc luôn.”
Không khí bỗng lặng thinh.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng “vả mặt” chan chát.
Tuổi trẻ, đúng là không cưỡng nổi cám dỗ mà!
____________________________________________________
Ăn xong bữa, Lữ Nguyên Câu đã kịp kết bạn với Chiêm Nhược. Năm người lập một nhóm chat, trong đó đương nhiên có vị “đại thần” kia.
ID của đại thần là “1313”.
Chiêm Nhược đi thẳng vào vấn đề, nói về ý tưởng: một trò chơi theo chủ đề sinh tồn, với bốn loại vai: hung thủ, nạn nhân, người qua đường và cảnh sát.
Hệ thống thiết kế các phó bản, người chơi có thể tùy chọn vai để nhập cuộc, thông qua các manh mối và gợi ý để tham gia vụ án. Hung thủ dựa trên việc hoàn thành vụ giết người và thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát để đánh giá mức độ hoàn thành. Nạn nhân dựa trên khả năng sinh tồn. Người qua đường dựa trên mức độ thay đổi cốt truyện. Còn cảnh sát thì dựa trên việc bảo vệ và truy bắt…
“Phó bản chia theo cấp độ khó, càng khó thì phần thưởng càng nhiều. Điểm thưởng có thể đổi đạo cụ hoặc tăng thuộc tính cá nhân… Nhưng dù là cấp độ nào, người chơi cũng có thể qua ải, từ đó phân loại mạnh yếu. Còn việc mua thẻ tăng gấp đôi kinh nghiệm, thẻ nhân đôi phần thưởng hay skin thời trang thì giúp rút ngắn khoảng cách mạnh-yếu…”
Từ ý tưởng đến khung sườn cơ bản, Chiêm Nhược trình bày rõ ràng.
Thành thật mà nói, hiện tại trên thị trường, loại trò chơi này không nhiều. Ý tưởng sáng tạo, có điểm nhấn, không quá phức tạp, dễ tiếp cận. Quan trọng hơn, nó đánh vào tâm lý thử thách trí tuệ, dễ kích thích người chơi muốn chinh phục.