Sáng hôm sau, Hùng Đạt và Lữ Nguyên Câu mắt thâm quầng như gấu trúc, lết xác đi học. Khi đi ngang qua cánh cửa đóng im ỉm của nhà bên, Hùng Đạt bất thình lình buột miệng: “Con nhỏ đó chắc vẫn được ngủ nướng cả tháng trời nhỉ?”
Miệng thằng này mở ra là chua như vắt cả lít nước chanh.
Lữ Nguyên Câu- người đã thức trắng đêm lo lắng cùng Hùng Đạt, có chút dè chừng Chiêm Nhược – cô gái mà cậu chả rõ thực hư ra sao. Cậu vỗ cái bốp vào đầu Hùng Đạt: “Sắp muộn rồi, đi lẹ đi!”
Hai người xuống lầu, cắm đầu học cả ngày.
Đại học T là trường top đầu quốc gia, lịch học dày đặc, xung quanh toàn học bá. Dù Hùng Đạt trông ngố tàu thế nào, áp lực học hành cũng không tha cho cậu ta.
Đến hơn 5 giờ chiều tan học, cả hai đạp xe về khu nhà, Hùng Đạt mặt mày xám xịt, rõ ràng bị đống bài vở hành cho tơi tả, đến sức mà lải nhải cũng chẳng còn, chỉ muốn về ôm giường ngủ bù…
Đột nhiên, cửa thang máy từ tầng hầm mở ra, Hùng Đạt mừng như bắt được vàng: “Nhị Kê!”
Người ngoài nghe cái tên “Nhị Kê” này, không khỏi ngoảnh nhìn.
Trời đất, một anh chàng đẹp trai cực phẩm mà lại mang cái tên này á?
Có hai nữ sinh đứng gần đó, mắt sáng rực như đèn pha.
A, là anh ấy!
Tô Tấn Cơ, đang kéo vali từ tầng hầm lên, lịch sự từ chối lời đề nghị thêm WeChat của hai cô nàng, liếc Hùng Đạt: “Cậu còn gọi tôi thế nữa, tớ sẽ mách bố mẹ cậu chuyện điểm số của cậu đấy.”
Hùng Đạt: “Dạ dạ, Nhị Kê, em không dám nữa đâu!”
Tô Tấn Cơ, với vẻ ngoài thanh tao như ngọc, lạnh lùng cao quý, chẳng thèm để ý cậu ta. Lữ Nguyên Câu vừa định đóng cửa thang máy thì thấy có người đi tới, bèn giữ cửa. Người kia bước vào.
Tô Tấn Cơ không để tâm lắm, nhưng Hùng Đạt thì hừ một tiếng.
Chiêm Nhược, xách túi trái cây, chả buồn liếc bọn họ.
Thang máy đi lên, hai nữ sinh ra ở tầng dưới, không quên vẫy tay chào tạm biệt nam thần Tô Tấn Cơ.
Hùng Đạt nói: “Hôm qua tôi kêu ca với ban quản lý về cái thang máy này rồi, bảo là vấn đề dây đèn, không ảnh hưởng an toàn, nhưng họ sẽ sửa sớm. Hôm nay chắc không lại…”
Bụp, thang máy tối om, đèn tắt phụt.
ĐM!
Đột nhiên, có tiếng sột soạt. Hùng Đạt lôi ra một cây đèn pin…
Bật!
Một cái mặt béo ú như đầu ma hiện ra trước mặt Chiêm Nhược.
Đáng sợ không? Kinh dị không?
Rất kinh dị, đến Tô Tấn Cơ cũng giật mình, còn Chiêm Nhược… cô vung tay, một cú đấm nhỏ…
“A!”
Hùng Đạt ôm một bên mắt, tức tối: “Sao cậu đánh người ta hả?!”
Chiêm Nhược mặt lạnh như quan tài, liếc cậu ta: “Cậu dọa tôi, tôi không được đánh cậu chắc?”
Đjt, kịch bản không giống trong tưởng tượng!
Hùng Đạt tủi thân, sắp khóc tới nơi.
Lữ Nguyên Câu: “…”
Tô Tấn Cơ, vừa bị dọa cho hồn vía lên mây: “?”
Tô Tấn Cơ nhìn Chiêm Nhược, không có ấn tượng gì về cô nàng này, nhưng cũng chẳng nói gì thêm. Lúc này, điện thoại Chiêm Nhược reo lên. Cô liếc màn hình, số lạ, thẳng tay cúp máy.
Hùng Đạt thầm nghĩ: Hừ, chắc chắn là chủ nợ gọi tới!
Kết quả, cửa thang máy mở ra… cả ba nhìn thấy một gã đeo kính, vest chỉn chu đứng dựa tường, tay cầm điện thoại. Gã ngẩng lên, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm, phun ra hai câu khiến Hùng Đạt thấy quen quen.
“Cô tưởng trốn là tôi không tóm được cô à?”
“Cô ngây thơ quá rồi.”
Hùng Đạt: Câu này, hình như tôi nghe mấy thằng phản diện Nhật nói với nữ đồng chí bị bắt trong phim rồi thì phải.
Lữ Nguyên Câu: Trong phim “Tổng tài bá đạo yêu tôi” cũng có.
Nhưng mà, nhìn người này bảnh bao thế kia, không giống chủ nợ lắm.
Chiêm Nhược chẳng bất ngờ khi Chu Hiến tìm tới, thản nhiên bước ra khỏi thang máy: “Rồi sao?”
“Tôi tò mò lắm, cô lấy đâu ra tiền thuê chỗ này, lại còn thuê hẳn ba tháng?”
“Bán thân.”
“…”
Trời đất, đúng là cao thủ, cao thủ thật sự!
Hùng Đạt, Lữ Nguyên Câu, Tô Tấn Cơ vốn định đứng ngoài cuộc, ai ngờ nghe được câu này, cả ba sững sờ.
Giây tiếp theo, Chu Hiến liếc qua ba người họ.
Không khí bỗng dưng gượng gạo hết sức.
Trời ơi! Oan uổng quá đi!
Hùng Đạt lập tức lao ra mở cửa nhà mình, để chứng minh họ chỉ là hàng xóm.
Chu Hiến thực ra cũng chẳng tin: “Cô là con gái trẻ trung, tội gì nói mấy lời chọc tức tôi. Lần này tôi đến không có ý xấu, tôi biết cô không phải loại người đó.”
Chiêm Nhược cũng mở cửa, nghe vậy thì quay lại liếc anh ta, cười như không cười: “Loại người đó? Nghe khinh khỉnh ghê. Nhưng anh đã muốn thay nhà họ Thẩm mua thận của tôi, lại không cho tôi bán thân. Chẳng lẽ mua đứt một lần thì cao quý hơn kiểu kinh tế tuần hoàn à?”
Chu Hiến nghẹn họng.
Cô nàng này đúng là mồm mép độc địa.
Chiêm Nhược dựa cửa, lười biếng nhìn anh ta, ánh mắt toát lên vẻ khinh khỉnh: “Vì phép lịch sự, đáng ra tôi nên mời anh vào nhà, nhưng tôi nghĩ anh chẳng muốn đâu. Anh đang dao động rồi, lần này chỉ đến cho có, đối phó công việc thôi, đúng không…?”
BÙM!
Cửa đóng sập.
Chu Hiến: “…”
Anh ta quay người định đi, đúng lúc thấy ba cậu sinh viên đang nhìn mình.
Chẳng nói gì thêm, cuối cùng Tô Tấn Cơ vào nhà, lạnh lùng liếc anh ta một cái, đột nhiên lên tiếng: “Thưa anh, cấy ghép thận phải có sự đồng ý tự nguyện của đương sự. Nếu không, mọi cách thức đều là phạm pháp, tội không nhẹ đâu. Mong anh tự trọng.”
BÙM, cửa đóng sập.
Chu Hiến không nhịn được muốn giật cà vạt, nhưng bỗng nhận ra một điều.
Sắc mặt Chiêm Nhược hình như tốt hơn mấy hôm trước nhiều, dù trông vẫn hơi bệnh bệnh…
Cô ta bị bệnh gì nhỉ?
Chu Hiến không khỏi thắc mắc.
______________________________________________________
Vào nhà, không đợi Tô Tấn Cơ hỏi, Hùng Đạt đã tuôn hết những gì mình biết về Chiêm Nhược.
Tô Tấn Cơ cau mày, sắc mặt hơi lạnh, đưa ra nhận xét giống Lữ Nguyên Câu: “Cô ấy không đơn giản. Không cần thiết thì đừng tiếp xúc nhiều.”
Cần thì giúp, nhưng đời tư thì không cần dây dưa.
Hùng Đạt gật đầu lia lịa: “Tôi cũng đâu muốn làm bạn hàng xóm thân thiết gì đâu. Trời ạ, tôi còn tưởng hàng xóm sẽ là một anh em tốt, bốn đứa tụ lại đánh mạt chược, ăn lẩu, chill chill thì sướng biết bao…”
Nếu là học tỷ hay học muội, chắc hơi khó. Vì nhà này có Tô Tấn Cơ, anh chàng này hào quang chói lòa, thu hút ong bướm, dễ khiến quan hệ phức tạp. Trước đây từng có tiền lệ thế này rồi.
“Nhưng mà, tôi thấy Chiêm Nhược có một điểm rất hay ho.”
“Cô ấy chẳng thèm ngó Nhị Kê, trời đất, lần đầu tiên luôn!”
Lữ Nguyên Câu hiếm hoi đồng tình: “Đúng thế, cô ấy hình như không để tâm chuyện này.”
Một nam thần đẹp trai thế đứng ngay trước mặt, mà cô ấy như không thấy.
Tô Tấn Cơ đang uống nước suýt sặc, ném lon nước về phía Hùng Đạt: “Tinh thần tốt thế, không lo cho chú cậu nữa à?”
“Chú tôi gọi điện được rồi, vụ án hình như điều tra rõ. Tay kiểm tra chất lượng tỉnh lại, chỉ điểm, hai tên hung thủ kia chứng cứ rành rành, đành nhận tội. Công trình đúng là có vấn đề chất lượng, cục xây dựng đang cho người kiểm tra.”
“Vậy tốt, chú cậu chắc vài ngày nữa ra được.”
Trừ phi là nghi phạm nặng, còn không cảnh sát không giam người. Về lý, Hùng Nhân Hà là người tự do.
“Đúng thế! Để ăn mừng, Tiểu Mã, xuống bếp đi!”
Lữ Nguyên Câu nghe xong câm nín: “Không, hôm nay tôi có bài tập thiết kế.”
Năm phút sau, Lữ Nguyên Câu thua dưới màn oanh tạc của Hùng Đạt, đành vào bếp…
“Hết xì dầu rồi, Đại Hùng, xuống mua lọ đi.”
Hùng Đạt đang xem TV hăng say nhưng không dám không đi, thế là ra ngoài, nhưng lại lười chảy thây, cậu ta do dự một chút…
_________________________________________________________
Chiêm Nhược đang gõ code, mở cửa: “Có chuyện gì?”
“Nhà cô có xì dầu không?”
Hùng Đạt vừa đối diện khuôn mặt lạnh lùng đặc trưng của Chiêm Nhược là hơi rợn, quầng mắt còn âm ỉ đau.
Chẳng nói có hay không, Chiêm Nhược quay vào bếp, lát sau cầm ra một lọ đưa anh ta.
Hùng Đạt định cảm ơn…
BÙM, cửa đóng sập.
Sờ sờ mũi, Hùng Đạt quay về nhà.
Tô Tấn Cơ hơi bất ngờ, nhưng thông minh như cậu ta lập tức hiểu ra: “Mượn của nhà bên?”
“Hehe, cô ấy thật ra cũng được mà.”
Mắt mày còn thâm quầng kìa.
Nhưng Hùng Đạt vốn là người lạc quan, không thù dai, nặng tình nghĩa. Đây cũng là lý do Lữ Nguyên Câu và Tô Tấn Cơ coi anh ta như anh em, nên Tô Tấn Cơ lười nói thêm.
Nhưng giữa chừng, Hùng Đạt hăng hái vào bếp giúp, rồi “xoảng” một tiếng, lọ xì dầu vỡ tan.
Hùng Đạt: “Ờ… hay tôi mua lọ khác đền cô ấy?”
Tô Tấn Cơ: “Chứ cậu nghĩ không cần mua à?”
Thôi được, lúc Hùng Đạt ra ngoài, nghĩ một lúc, hỏi: “Có nên mời cô ấy qua ăn cơm không?”
“Ờ… tôi chỉ thấy cô ấy hơi đáng thương.”
Thằng cha đeo kính kia rõ là loại bại hoại, còn đòi mua thận, người gì mà thế? Chắc cô ấy bị bắt nạt nhiều, đáng thương quá.
Lữ Nguyên Câu và Tô Tấn Cơ nhìn nhau, không phản đối, nhưng Lữ Nguyên Câu nhắc: “Nếu muốn mời cô ấy qua ăn, xì dầu không cần mua. Tôi thấy tự trọng của cô ấy cao, lấy xì dầu rồi chắc không qua ăn đâu. Thà đừng mua.”
Trong ba người, Lữ Nguyên Câu là em út nhưng lại như “phụ huynh”, luôn tinh tế. Nhưng lần này cậu ta trật lất.
Năm phút sau, Hùng Đạt về.
“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn một mua lọ đền cô ấy. Cô ấy nhận, còn đồng ý qua ăn cơm, chẳng khách sáo tí nào, dứt khoát kinh!”
Lữ Nguyên Câu: “…”
Tô Tấn Cơ: “…”
________________________________________________________
Lúc này, trong phòng, Chiêm Nhược lưu lại công việc, rồi xách nửa túi trái cây gõ cửa nhà bên.
Đừng hỏi sao cô qua ăn cơm, rõ ràng chẳng quen.
Hỏi thì chỉ có một câu trả lời – ba người này quen Hàn Quang. Xét về mạng lưới quan hệ, họ có kết nối. Một đội trưởng đội hình sự hàng ngày tiếp xúc vô số người liên quan đến tội án, điều này có lợi cho việc mở rộng công việc của cô.
Nguy hiểm thì chắc chắn, nhưng lợi ích lớn, cô không ngại mạo hiểm để tối đa hóa lợi ích.
Hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm, thành tích chuyên môn của ba người này rất xuất sắc. Dù Hùng Đạt hay trượt môn, nhưng chỉ trượt mấy môn như tiếng Anh, còn chuyên ngành thì đỉnh cao, giỏi thiết kế đồ họa máy tính. Tuy lười như heo, nhưng thiên phú hơn người.
Còn Lữ Nguyên Câu, cùng ngành lập trình phần mềm với cô, không nổi bật như Hùng Đạt hay Tô Tấn Cơ, nhưng nền tảng vững chắc, ổn định, đúng chuẩn “đồ chơi lật đật” không bao giờ đổ.
Dù vậy, hai người này cô đều tìm được người thay thế. Quan trọng nhất là Tô Tấn Cơ.
Theo ký ức của nguyên chủ, cậu ta không chỉ là thủ khoa ngành luật, mà nhà còn có bối cảnh khủng, bối cảnh chính thống, quan hệ rộng, danh tiếng lẫy lừng. Cậu ta có thể giúp cô chặn bớt mấy vụ thăm dò không cần thiết, đồng thời che chắn cho cô.
Thế là cô ấy xuất hiện.
____________________________________________________
Vừa thấy đĩa hoa quả, cả ba người đều nghĩ bụng: Chiêm Nhược này cũng biết điều phết.
Nhưng mà… hình như hơi gượng gạo tí.
Tô Tấn Cơ, xuất thân từ gia đình cảnh sát, vốn dĩ là cao thủ “đọc vị” người khác, lập tức nhận ra Chiêm Nhược này thoạt nhìn thì ốm yếu, bệnh tật, trông còn hơi khó gần. Nhưng ánh mắt cô ấy bình tĩnh như mặt hồ, thần sắc không chút gợn sóng, đúng chuẩn người “sâu như biển”.
Suy nghĩ một lúc, cậu ta chủ động chìa tay: “Chào, tôi là Tô Tấn Cơ, năm ba ngành luật.”
“Chiêm Nhược, ngành hóa.”
Bắt tay chỉ là cái chạm nhẹ, nhưng Tô Tấn Cơ cảm nhận được đầu ngón tay cô có vài vết chai, lòng bàn tay còn lấp ló mấy vết sẹo mảnh.
Liếc qua vòng băng gạc trên cổ tay cô, anh ta không để lộ cảm xúc, còn Hùng Đạt thì tiếp lời, cười tươi: “Tôi với Tiểu Mã học ngành máy tính.”
Khoa máy tính ở Đại học T cũng thuộc dạng danh giá, chỉ thua mỗi Đại học S ở Đế Đô.
Chiêm Nhược biết tỏng rồi, nên chẳng nói gì thêm.
Lữ Nguyên Câu đang mải làm món chính cuối cùng, còn phải đợi một lúc.
Giới trẻ mà, ai chịu nổi cảnh ngồi không nói chuyện gượng gạo?
Hùng Đạt, với hội chứng “xã hội hóa cực đỉnh” bẩm sinh, liền đề xuất để phá băng: “Chơi game đi!”
***"Xã hội hóa cực đỉnh" có thể hiểu là trạng thái mà một cá nhân hoặc một nhóm người tích cực tham gia vào các hoạt động, xây dựng mối quan hệ, và góp phần vào sự phát triển chung của xã hội.***
Tô Tấn Cơ liếc xéo: “Lại trượt môn à?”
Hùng Đạt: “Thế xem tivi nhé.”
Rồi cậu ta bật tivi, tiếp tục bộ phim đang xem dở. Màn hình vừa lên, đúng ngay cảnh nữ chính mặc quần da, đi giày cao gót, bắn một phát làm rụng luôn cánh quạt trực thăng trên trời.
Ồ, siêu phẩm Hollywood đây mà!
Chiêm Nhược, với đặc quyền của khách, lịch sự lên tiếng: “Thôi, chơi game đi.”
Hùng Đạt: “…”
Mình thấy bạn chẳng lịch sự tí nào đâu.
Giới trẻ giờ chơi game gì? Game MOBA chứ gì nữa. Hùng Đạt còn chu đáo hỏi: “Chiêm Nhược, bạn chơi được không?”
“Biết chút chút.”
Chiêm Nhược liếc nhìn giao diện game, thấy thiết kế nhân vật và trang chủ khác xa hồi mới ra mắt, nhưng khung tổng thể chắc chắn không đổi nhiều.
Mấy năm trôi qua, thế giới mạng thay đổi chóng mặt, huống chi là game.
Nếu trước kia nội dung chỉ ở mức 2G, thì bây giờ đã tăng gấp ba, thậm chí còn hơn.
“Bắt đầu thôi!”
Hùng Đạt và Tô Tấn Cơ đã chọn xong tướng, còn Chiêm Nhược thì lạ lẫm với hơn nửa số nhân vật, bèn chọn đại một xạ thủ kinh điển từ thời khai thiên lập địa.
“Xạ thủ hả? Chiêm Nhược, hay cậu đổi sang hỗ trợ đi, tôi bảo kê cho.”
“Không cần.”
“…”
Hùng Đạt bĩu môi: Người này đúng là không biết giao tiếp, lát nữa đừng có khóc nhè.
“Thế này đi, hai người kia kệ họ, trong ba đứa mình, ai xếp bét thì tối nay rửa bát.”
Rồi… mười phút sau, trận đấu kết thúc.
Tô Tấn Cơ liếc nhìn thành tích, thấy mình xếp thứ hai, rồi quay sang nhìn Chiêm Nhược.
Hùng Đạt, với cái giọng từng gào lên trong thang máy “Sao cậu đánh người ta hả?!”, giờ hỏi Chiêm Nhược: “Cậu không phải nói chỉ biết chơi chút thôi sao?!”
Chiêm Nhược: “Chút chút là nói về số lượng, chứ có nói mức độ đâu.”
Chút này hơi to tí, không được à?
Đụ! Con nhỏ này đúng là khó xơi!
Hùng Đạt hừ nhẹ: “Ván này không tính, chỉ là khởi động thôi. Đấu lại, phân thắng bại!”
“Nhưng tôi chỉ biết chơi mỗi xạ thủ, mấy tướng khác không quen.”
“Không sao!”
Nói là không sao, nhưng Hùng Đạt mặt dày vô liêm sỉ cướp luôn xạ thủ trước, rồi…
Ván hai kết thúc.
Hùng Đạt nhìn bảng xếp hạng, mình vẫn đội sổ, còn Chiêm Nhược vẫn đứng đầu.
“Chẳng phải cậu nói không quen sao?!”
Chiêm Nhược liếc nhìn, tỉnh bơ: “Pháp sư tầm xa, sao lại bảo nó không phải xạ thủ?”
???
Hùng Đạt: “Cùng là sinh viên đại học, điềm tĩnh chút đi. Ba ván thắng hai nha! Nhị Kê, cậu chọn xạ thủ, tôi lấy pháp sư, phải phối hợp ăn ý. Ai chơi cận chiến đây?”
Cậu ta lườm Chiêm Nhược, ánh mắt rực cháy.
Ồ, chơi xấu thế, để mình giúp bạn nhé?
Tô Tấn Cơ nhìn thành tích hai lần đứng nhì của mình, không hiểu sao cứ dính với số 2. Giữ vẻ mặt cool ngầu, cậu ta lạnh lùng nói: “Lần này thôi đấy.”
Chọn xạ thủ xong, cậu ta vô tình liếc Chiêm Nhược, thấy cô đang do dự… rồi chọn một kiếm khách nguyên bản.
Vài phút sau, Hùng Đạt chửi um sùm đủ thứ tiếng lóng, vì lần này họ đụng phải hai “siêu nhân AFK” trong đội.
Treo máy, mà tận hai người một lúc!
Vài phút sau, team địch cũng đồng loạt “mẹ kiếp” inh ỏi, dồn sức truy sát kiếm khách.
Cuối cùng, địch thắng, nhưng thắng nhọc nhằn, còn MVP thì… không thuộc về họ.
Hùng Đạt há mồm định chất vấn, Chiêm Nhược đặt điện thoại xuống, auto trả lời chuẩn chỉnh: “Xa thế còn bắn chết được, giờ địch tự dâng tới tận nơi, chém chết chúng nó thì có gì sai?”
Lý lẽ không chê vào đâu được.
Cô đâu thể nói mình từng là một trong những nhà thiết kế game này, kiếm được nồi tiền đầu tiên nhờ nó.
Mà nhân vật kiếm khách này đúng là do cô tạo ra, kỹ năng chẳng đổi tí nào, thế thì đừng trách cô tính toán chi li.
Hùng Đạt chỉ tay vào Chiêm Nhược, tức đến nghẹn lời.
Tô Tấn Cơ nhìn Chiêm Nhược: “Tôi thấy cậu nên học luật mới đúng.”
Chiêm Nhược: “May mà tôi không học, không thì với kiểu thất hứa liên tục thế này, tôi treo cổ cậu ta từ lâu rồi.”
Hùng Đạt bị cô liếc mát một cái, sợ run người.
Đáng sợ quá!
Lúc này cả ba mới giật mình nhận ra Lữ Nguyên Câu đứng ngay cạnh, món ăn đã xong từ đời nào. Nhưng thay vì gọi mọi người ăn, cậu ta lại đứng xem họ “chiến” game.
Lữ Nguyên Câu mặt vô cảm: “Chơi game mà cuốn như đi thi, mệt chưa? Ăn cơm đi.”