“Thi Thi, cậu quen cô gái này à? Cô ta là thiên kim nhà ai vậy?” Cô bạn tóc xoăn đứng cạnh Nguyên Thi Thi tò mò hỏi.

Nguyên Thi Thi khoanh tay, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý, liếc nhìn Tân Nghiên: “Tớ cũng đang muốn biết đây, hay là phiền Tân tiểu thư tự giới thiệu một chút đi?”

Tân Nghiên siết chặt lấy áo choàng tắm, cứng nhắc đáp: “Tôi không phải tiểu thư gì cả, chỉ là một người bình thường mà thôi.”

“Ồ?” Cô gái tóc xoăn tỏ ra hứng thú, “Người bình thường mà cũng vào được Hoán Sắc Hoa Đô để mà tiêu tiền thì cũng đúng là hiếm thấy thật đấy.”

Nguyên Thi Thi cười khẽ một tiếng: “Chắc là đến để mở mang tầm mắt mà thôi, mấy hạng mục cơ bản thì cũng không quá đắt, tiết kiệm vài tháng lương là cũng đã chi tiền được rồi.”

Tân Nghiên cúi gằm đầu xuống, nỗi buồn vừa mới khó khăn lắm mới đè nén xuống được lại ùn ùn kéo tới. Cô cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng cảm giác tự ti lại khiến cô không thể phản bác nổi.

“Thi Thi, đi thôi, đừng có mà nấn ná ở đây nữa, chắc anh chàng massage đẹp trai mà tớ đặt đang đợi tớ ở trong phòng rồi đấy.” Cô gái tóc xoăn lên tiếng giục.

“Được, chờ một chút.” Nguyên Thi Thi vỗ nhẹ lên tay bạn mình, rồi quay sang Tân Nghiên, giọng điệu vừa khách sáo vừa châm chọc: “Ba ngày nữa là tiệc đính hôn của tôi và Hòa Phủ, cô là ‘bạn học cũ’ của anh ấy, không biết đã nhận được thiệp mời chưa? Nếu chưa thì tôi có thể nhắn với Hòa Phủ để gửi bổ sung cho cô một tấm.”

Giọng điệu cao cao tại thượng cùng với vẻ giả vờ hào phóng này của cô ta khiến Tân Nghiên vừa nhục nhã vừa phẫn uất, hồi lâu mới nghiến răng nặn ra được ba chữ: “Không cần đâu.”

“Vậy thì tiếc thật.” Trong mắt Nguyên Thi Thi lóe lên một tia chế nhạo, rồi cô ta khoác tay bạn mình, dịu dàng nói, “Đi thôi, làm spa nào.”

Hai người bọn họ kiêu sa bước đi, nhìn theo bóng lưng họ, nước mắt của Tân Nghiên cuối cùng cũng không kìm được, lã chã tuôn rơi.

“Sao lúc nãy không phản kích lại?” Một giọng nói nhẹ nhàng bất ngờ vang lên bên tai cô ấy.

Tân Nghiên lau nước mắt, quay đầu nhìn An Bộ, nghẹn ngào nói: “Tớ phải phản kích kiểu gì? Bảo với cô ta rằng tớ mới là bạn gái của Lương Hòa Phủ à?”

“Không không không.” An Bộ kéo cô ấy vào phòng tĩnh dưỡng, bảo nhân viên massage ra ngoài, rồi nói, “Cậu phải nói với cô ta rằng: Lương Hòa Phủ là tên cặn bã mà tôi đã đá bỏ, cảm ơn cô đã không ngần ngại mà rước tên cặn bã ấy về nhốt vào trong lồng, dũng cảm hy sinh vì sự hòa bình của xã hội.”

“Phì.” Tân Nghiên bật cười qua hàng nước mắt.

Tân Nghiên cười rồi, nhưng An Bộ thì không. Cô đưa Tân Nghiên đến đây là muốn cô ấy sớm lấy lại tinh thần, đừng vì một tên cặn bã mà ủ rũ không thôi, vậy mà tất cả lại bị cái vị “vợ sắp cưới” kia phá cho tan tành. Cô đã không xúi Tân Nghiên xách theo xăng và axit đến để trả thù xã hội là đã tốt lắm rồi, thế mà cái cô kia còn không biết điều mà tới đây để diễu võ dương oai, buồn cười chết đi được! - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

“Tân Nghiên.” An Bộ nhẹ nhàng vỗ lên đầu Tân Nghiên.

“Gì vậy?” Tân Nghiên ỉu xìu ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Cậu từng nghe truyện cô bé Lọ Lem chưa?” An Bộ hỏi.

Tân Nghiên khó hiểu: “Một bộ truyện cổ tích nổi tiếng đến vậy, ai mà chưa từng nghe qua chứ?”

An Bộ cười đến vô cùng quyến rũ: “Vậy cậu có muốn làm cô bé Lọ Lem một lần không?”

Tân Nghiên ngơ ngác: “Là sao cơ?”

“Tớ sẽ làm bà tiên đỡ đầu của cậu, tặng cậu đôi giày pha lê, dẫn cậu tới bữa tiệc đính hôn của họ. Phép màu này có thời hạn, chỉ trong một đêm.” An Bộ giơ một ngón tay lên, “Từ đó trở đi, hy vọng cậu sẽ hoàn toàn quên thằng đàn ông kia đi, bắt đầu một cuộc sống mới.”

Ba ngày sau, từ sáng sớm, An Bộ đã có mặt trước cửa nhà Tân Nghiên với tinh thần phơi phới. Trên tay cô là một chiếc ô đen che nắng, váy dài đỏ rực, đôi giày cao gót ánh vàng lấp lánh, cô đứng dưới nắng rực rỡ trông chẳng khác nào nữ yêu bước ra từ địa ngục, chẳng có chút dáng vẻ nào giống với bà tiên đỡ đầu cả.

Tân Nghiên ngơ ngác nhìn An Bộ, rồi lại ngơ ngác để cô dắt mình ra khỏi cửa, thẳng tiến đến trung tâm mua sắm.

Giày cao gót năm con số, lễ phục sáu con số, trang sức bảy con số, cộng thêm cả stylist chuyên nghiệp, An · Bà Tiên Đỡ Đầu · Bộ đã tiến hành một cuộc đại tu toàn diện từ đầu đến chân cho Tân Nghiên.

Cả người Tân Nghiên trông đáng yêu đến lạ, cảm giác như An Bộ thật sự có phép màu vậy, muốn gì là có nấy. Cô ấy chỉ biết há hốc mồm ngạc nhiên, đến mức quên hết cả buồn phiền. Bảo sao người ta nói mua sắm giúp giải tỏa căng thẳng, An Bộ đã dùng cách vung tiền như rác để chứng minh điều đó một cách hùng hồn.

Hơn 9 giờ tối, bên ngoài khách sạn Thánh Đạt, xe sang tụ họp như nêm cối, các nhân vật nổi tiếng và giới nhà giàu từ mọi ngành nghề đều lần lượt đến nơi, ai nấy đều ăn mặc hào nhoáng, phô diễn sự xa hoa tột bậc.

Không bao lâu sau, một chiếc siêu xe thể thao màu đỏ rực phóng tới và dừng lại trước cửa khách sạn trong một tiếng “vút” nhẹ.

Nhân viên mở cửa lập tức bước lên, cung kính mở cửa xe. Một đôi chân thon dài từ tốn bước ra, đôi giày thủy tinh dưới chân lấp lánh ánh sáng. Một mỹ nhân có dáng người cao ráo, khí chất kiều diễm, tao nhã bước xuống xe.

Bao ánh nhìn kinh ngạc đều đổ dồn về phía này. Lần đầu tiên Tân Nghiên xuất hiện trước đám đông trong dáng vẻ lộng lẫy như thế này, trái tim nhỏ bé không ngừng đập thình thịch, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi vì căng thẳng.

“Ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, ánh mắt đừng né tránh, hãy xem mình là một nữ hoàng.” Trong đầu cô chợt vang lên lời nói của An Bộ, “Tất cả những người trước mặt cậu, đều là diễn viên trên cùng một sân khấu. Kỹ thuật diễn của ai giỏi hơn, người đó sẽ làm chủ câu chuyện.”

“Tớ sợ tớ không làm được.”

“Không làm được thì đã làm sao chứ? Cậu đừng quên, phép màu của tớ chỉ kéo dài trong một đêm. Có diễn hỏng thì cùng lắm vỗ mông chạy lấy người, dù sao thì người ta cũng đâu có trả tiền để cho cậu lên sân khấu đâu.”

“Bộ Bộ, cậu không đi cùng tớ sao?”

“Yên tâm đi, đến lúc đó tớ sẽ đến tìm cậu.”

……

Tân Nghiên hít sâu một hơi, chậm rãi bước đi.

Trong đại sảnh bữa tiệc, An Bộ mặc đồng phục phục vụ của khách sạn, tay cầm khay, len lỏi giữa các vị khách, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, nhanh chóng ghi nhớ lại toàn bộ đặc điểm của những người có mặt tại đây — khuôn mặt, chiều cao, trang phục, thần thái, cách hành xử v.v…

Đó là thói quen của cô, chủ yếu là để rèn luyện trí não. Cô chỉ có khả năng ghi nhớ trong một thời gian ngắn, nếu sau ba ngày không ôn lại thì cô sẽ gần như quên sạch. Thế nên, những kỹ năng và kiến thức cô từng học, cô đều phải thường xuyên ôn luyện lại, liên tục thực hành, nếu không sẽ phải học lại từ đầu.

An Bộ đặt lại ly rượu vừa rót xong lên khay, định bước đi thì bất ngờ có một bàn tay đưa tới, lấy đi một ly rượu vang đỏ. Những ngón tay thon dài khẽ kẹp lấy miệng ly, móng tay được cắt gọn gàng, dưới ánh rượu ánh lên sắc ngọc dịu dàng.

An Bộ men theo bàn tay đó, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của nó.

Khoảng chừng ba mươi tuổi, cao hơn An Bộ cả một cái đầu, thân hình có tỉ lệ hoàn mỹ như tạc, ngũ quan sắc nét mang chút nét lai Tây, đôi mắt như những viên băng ngọc sắc lạnh, toát ra khí chất xa cách lạnh lùng. Đứng dưới ánh đèn sáng rực, anh nổi bật như hạc giữa bầy gà, khí chất vô cùng thu hút.

Người đàn ông này chính là vị khách mà mấy ngày trước mà cô đã từng phục vụ trong nhà hàng, người mà Ziena phái phái chảy nước miếng nhưng lại không chạm vào được. Chỉ là cô đã không còn nhớ rõ nữa.

Giản Ninh Huyên cầm lấy ly rượu nhưng không lập tức rời đi, mà đứng lại bên cạnh An Bộ, ánh mắt sắc như dao dán chặt lên người cô.

An Bộ bị anh nhìn đến khó hiểu, không nhịn được hỏi: “Thưa ngài, ngài còn cần giúp đỡ điều gì sao?”

“Cô từng làm phục vụ ở nhà hàng Carys phải không?” Giản Ninh Huyên hỏi.

“Vâng.” An Bộ gật đầu: “Ngài là khách quen của Carys ạ?”

“Không.” Sau khi xác nhận được suy đoán của mình, Giản Ninh Huyên cũng không nói gì thêm, ánh mắt dừng lại một lúc trên tấm bảng tên được gắn trên ngực cô.

Có ý gì đây?

An Bộ thầm nghi ngờ trong lòng, cô không cho rằng đối phương đang “thèm khát” sắc đẹp của mình. Ánh mắt ấy lạnh lùng cao ngạo, nhìn cô cứ như đang nhìn một cái xác chết. Mà nghĩ kỹ thì cũng đúng, cô vốn dĩ cũng đã là một cái xác chết hàng thật giá thật, nhưng cứ bị người ta nhìn chằm chằm như vậy thì đến cả xác chết cũng phải vùng dậy.

An Bộ quyết định bỏ chạy là thượng sách, cô để lại một nụ cười lịch sự với người đàn ông rồi xoay người ôm khay rượu bước vào sảnh lớn.

Đi được hơn mười mét, cô phát hiện người đàn ông kia cũng đang lững thững đi theo phía sau mình, không đến gần, chỉ đơn thuần là đi theo, giữ khoảng cách khoảng bốn, năm bước chân.

An Bộ: “……” Anh zai à, anh muốn làm gì thì anh nói đi! Cứ như cái đuôi bám riết theo phía sau, anh không biết bản thân anh gây chú ý cỡ nào sao?

Bảy, tám phút sau, cuối cùng An Bộ cũng không nhịn được nữa, dừng bước lại hỏi: “Thưa ngài, rốt cuộc ngài có chuyện gì sao?”

Giản Ninh Huyên thản nhiên đáp: “Tôi chỉ là đang tùy tiện đi xung quanh một chút.”

An Bộ trừng mắt: Cái hội trường này lớn như vậy, vì cớ gì mà you cứ “tùy tiện đi xung quanh” mị?!

Giản Ninh Huyên liếc thấy ánh lửa le lói trong mắt cô, mặt không biểu cảm hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

An Bộ: “……” Trời cao cho anh zai một gương mặt đoan chính đứng đắn, không phải để anh zai dùng nó để giả ngây giả ngô như vậy đâu.

“Nếu ngài chỉ muốn đi dạo xung quanh, tôi gợi ý ngài có thể đi về phía bên bàn tiệc bên kia, vừa có thể thưởng thức món ngon, lại vừa có thể ngắm cảnh đêm.” An Bộ nhiệt tình chỉ đường.

“Tôi muốn làm gì thì cũng không cần cô quyết định giùm.” Giọng điệu Giản Ninh Huyên vẫn cứ phẳng lặng, không hề có chút dao động nào.

An Bộ: Ok luôn anh zai, mị không thể quyết định được việc you làm gì, nhưng mị có thể quyết định chán ghét you.

“Xin lỗi, ngài cứ tự nhiên.” An Bộ xoay người, không thèm để ý tới anh nữa, bắt đầu chuyên tâm làm việc.

Theo lý mà nói, người đàn ông xuất sắc như vậy lẽ ra phải là tiêu điểm được săn đón. Thế nhưng anh lại đơn độc một mình, chẳng hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, không bắt chuyện xã giao, cũng chẳng chào hỏi chủ tiệc, rốt cuộc anh tới đây dể làm gì?

Chín giờ ba mươi phút, ba của Lương Hòa Phủ bước lên bục phát biểu, đầu tiên là nói vài lời xã giao theo thông lệ, sau đó long trọng tuyên bố tin vui đính hôn của Lương Hòa Phủ và Nguyên Thi Thi, mời mọi người cùng nâng ly chúc mừng. Dưới ánh nhìn của bao người, hai người bọn họ chính thức hoàn thành nghi lễ đính hôn, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tiếp đó là thời gian khách khứa nâng ly chúc tụng, giao lưu trò chuyện.

Lương Hòa Phủ cùng Nguyên Thi Thi đi quanh hội trường, nhận lời chúc mừng từ mọi người.

“Thi Thi, vị hôn phu của cậu đẹp trai quá, cậu phải giữ cho chặt vào nhé, kẻo bị mấy con hồ ly tinh bên ngoài cướp mất đấy.” Đinh Di nửa đùa nửa thật nói.

“Đã là đàn ông chất lượng cao thì làm sao mà không bị dòm ngó cho được? Tớ không so đo với mấy mối quan hệ trước kia của anh ấy, nhưng từ nay về sau, anh ấy cũng chỉ yêu một mình tớ thôi. Phải không, Hòa Phủ?” Nguyên Thi Thi xoay đầu nũng nịu nhìn Lương Hòa Phủ.

Lương Hòa Phủ gõ nhẹ vào mũi cô ta: “Tất nhiên rồi, có một vị hôn thê xinh đẹp như vậy bên cạnh thì còn cô gái nào có thể lọt vào mắt anh được nữa chứ?”

Nguyên Thi Thi mỉm cười ngọt ngào, khiến Đinh Di đang đứng xem bên cạnh phải âm thầm bĩu môi. Chờ Lương Hòa Phủ đi khuất, cô ta lập tức ghé lại nhỏ giọng nhắc nhở: “Thi Thi, tớ nghe nói trước đây vị hôn phu của cậu có một cô bạn gái lâu năm, cậu không lo lắng sao?”

“Cậu nói đến con nhỏ đó à.” Nguyên Thi Thi hờ hững nói, “Chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt mà thôi, không đáng để bận tâm.”

“Vậy sao?” Đinh Di nhìn quanh rồi hỏi, “Hôm nay cô ta có đến không?”

“Hừ, Hòa Phủ vốn chẳng gửi thiệp mời cho cô ta. Với thân phận của cô ta, cậu nghĩ cô ta có tư cách tham gia lễ đính hôn của tớ sao?”

“Nghe cũng…” Đinh Di còn chưa dứt lời, đột nhiên một trận xôn xao vang lên từ phía cửa, mấy người bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên đó…

Một cô gái chậm rãi bước vào đại sảnh, trên người là chiếc váy dài màu lam hở vai, thiết kế thắt eo tôn lên đường cong gợi cảm, phần đuôi váy xếp ly uốn lượn mềm mại. Tóc cô được búi cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần thon dài, trên cổ đeo sợi dây chuyền gắn đá sapphire, càng tôn thêm nước da trắng mịn. Gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế, vừa cao quý lại vừa quyến rũ.

Là người xuất hiện cuối cùng, cô ấy hiển nhiên đã trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Khoảnh khắc ấy, vẻ đẹp rực rỡ của cô khiến không ít người phải kinh diễm.

________

Editor có lời muốn nói:

Lú:

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play