Sáng hôm sau, Tân Nghiên tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Vừa mở mắt ra đã thấy An Bộ mặt không cảm xúc, ngồi bên mép giường, bày ra một gương mặt đúng chuẩn “gương mặt của người chết” nhìn cô ấy chằm chằm.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Tân Nghiên ngơ ngác hỏi, rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Cậu nói xem?” An Bộ buồn bã nói: “Cũng không biết là ai phát rồ lên rồi chạy tới cửa hàng tiện lợi nhà người ta mua rượu rồi uống tới say mèm!”
Tân Nghiên sững người, rồi ôm mặt đau khổ kêu lên: “Bộ Bộ, tớ thất tình rồi!”
“Ừ, kể nghe xem nào, sao lại ra nông nỗi này?” An Bộ rót cho cô ấy một ly nước rồi tựa đầu vào đầu giường, chờ nghe một màn thổn thức từ tận cõi lòng của cô ấy.
Tân Nghiên ngẩn người một lúc, giọng trầm xuống: “Anh ta sắp đính hôn rồi.”
“Cái gì?” An Bộ chưa từng gặp bạn trai của Tân Nghiên, chỉ biết anh ta là con nhà giàu, là bạn học cũ của cô ấy. Sau này vì lý do nào đó mà Tân Nghiên phải nghỉ học giữa chừng, không có bằng cấp, tạm thời chỉ có thể làm phục vụ ở nhà hàng. Dù vậy, hai người bọn họ vẫn duy trì mối quan hệ yêu đương gần ba năm. Để có thể xứng đáng với anh ta, ngoài giờ làm, Tân Nghiên còn đăng ký học lớp đào tạo lập trình điều khiển CNC* ở trung tâm VM, cố gắng bồi dưỡng bản thân, mong một ngày nào đó có thể đạt được thành tựu trong sự nghiệp.
(*CNC là viết tắt của “Computer Numerical Control” – điều khiển số bằng máy tính)
Cô ấy luôn tin rằng tình cảm giữa họ vững chắc không gì có thể lay chuyển được, cho đến ngày hôm qua, mọi thứ bỗng chốc sụp đổ.
Câu chuyện thì cũ rích mà cũng đầy thực tế: công tử nhà giàu bỏ người bạn gái bình dân, chọn đính hôn với một tiểu thư môn đăng hộ đối với mình. Điều tàn nhẫn nhất là bạn trai của Tân Nghiên cũng chưa từng thật lòng với cô, chỉ xem cô như là một người bạn tình cố định. Cô ấy sạch sẽ, xinh đẹp, lại ngoan ngoãn, anh ta cảm thấy bao nuôi một tình nhân như vậy rất tiện lợi nên mới duy trì mối quan hệ này suốt ba năm trời. Cuối cùng, dưới áp lực từ gia đình, anh ta quyết định đính hôn với một thiên kim tiểu thư danh giá.
Tân Nghiên không hề báo trước chuyện mình sẽ đi đón anh ta ở sân bay, định dành cho anh ta một bất ngờ. Nhưng điều đập vào mắt cô lại là hình ảnh anh ta tay trong tay với một cô gái, hai người bọn họ vừa đi vừa cười đùa, cử chỉ thân mật. Lúc đó cô còn tự an ủi rằng chắc cô gái kia chỉ là em gái anh ta, cô liền lấy hết can đảm bước tới chào hỏi.
Thế nhưng, vị thiếu gia kia chỉ sững người vài giây, sau đó điềm nhiên giới thiệu: “Đây là vị hôn thê của tôi, Nguyên Thi Thi.”
Còn khi nói về Tân Nghiên, anh ta chỉ thản nhiên đáp: “Bạn học cũ của anh, Tân Nghiên.”
Bạn học cũ, ngay cả ba chữ “bạn gái cũ” cũng không có.
Nhìn thái độ của anh ta, Tân Nghiên làm gì mà còn không hiểu nữa? Nếu anh ta có chút tình cảm với cô, anh ta đã không dễ dàng phủ nhận mối quan hệ của họ như vậy. Thái độ của anh ta thậm chí còn chẳng có chút hoảng loạn hay chột dạ nào, cứ như cô chỉ là một người xa lạ lướt ngang qua đời anh ta vậy.
Ngay khoảnh khắc đó, cô như cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ. Ba năm yêu đương bị anh ta dùng một câu nói đập cho nát tan. Dưới ánh nhìn kiêu kỳ của vị hôn thê xinh đẹp ấy, cô thậm chí không còn đủ sức để lên tiếng chất vấn, chỉ biết trơ mắt nhìn họ tình tứ bước khỏi tầm mắt của mình.
Rồi cô nhận được tin nhắn từ anh ta. Anh ta bảo, anh ta sắp đính hôn rồi, nhưng nếu cô vẫn muốn tiếp tục thì anh ta sẵn sàng nuôi cô.
Nuôi cô? Chẳng phải là muốn cô làm một người tình nhân lén lút trong bóng tối sao? Hóa ra thân phận của cô, cũng chỉ xứng để làm một ả tình nhân rẻ tiền?!
Tân Nghiên không nhớ mình đã rời khỏi sân bay như thế nào, lúc đó cô chỉ muốn tìm một chỗ để trút hết mọi cảm xúc. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
“Vậy là, cửa hàng tiện lợi đó đã trở thành nơi trút bầu tâm sự của cậu?” An Bộ nhìn cô đầy thích thú, “Tớ chỉ tò mò chút thôi, tại sao cậu lại chọn đúng cửa hàng đó?”
Tân Nghiên lí nhí trả lời: “Vì kệ rượu của cửa hàng đó đặt ngay bên cạnh cửa sổ…”
An Bộ: “… Heh.” Thế mới nói, những thứ dễ khiến người ta trở thành đồ não tàn không nên đặt ở những chỗ dễ thấy quá.
“Này này, hình như cậu đang sai trọng tâm thì phải?” Tân Nghiên bỗng nhận ra điều gì đó, “Tớ vừa mới bị một tên cặn bã làm cho tổn thương, thế mà cậu chỉ quan tâm đến cái cửa hàng tiện lợi đó thôi á?”
“Chính cậu cũng thừa nhận anh ta là một tên cặn bã rồi, thế vì sao cậu còn vì loại người đó mà tự làm khổ bản thân? Đáng lẽ lúc ở sân bay cậu nên kết thúc dứt khoát, chứ không phải đứng đó ngu ngơ nhìn bọn họ rời đi.”
“Ngoài làm vậy, tớ còn có thể làm gì bây giờ?” Tân Nghiên cúi đầu, khóe mắt hoen cay: “Vừa nhìn vị hôn thê của anh ta là đã biết người ta là thiên kim tiểu thư nhà giàu, hai người họ trai tài gái sắc, tình cảm mặn nồng. Nếu lúc đó tớ gây sự, chẳng phải sẽ càng thêm phần chật vật thảm hại hay sao? Gần bốn năm qua tớ cứ nghĩ bọn tớ thật lòng yêu nhau, hóa ra tớ chỉ là trò tiêu khiển của anh ta. Chẳng lẽ chỉ vì xuất thân thấp kém mà tớ không xứng với anh ta ư? Xuất thân thật sự quan trọng đến vậy sao?”
Đúng là rất quan trọng.
An Bộ từng thấy quá nhiều cặp đôi đũa lệch, thân phận chênh lệch, kết cục của họ đa phần đều chẳng ra gì. Tình yêu vốn đã là một thứ khó gặp, huống chi là một mối quan hệ ngay từ đầu đã không ngang hàng. Câu chuyện về cô bé Lọ Lem chỉ có trong cổ tích. Những công tử nhà giàu đã quen với đủ kiểu mỹ nhân, có bao nhiêu người sẽ chịu vì một cô gái bình thường mà thật sự động lòng, thậm chí còn vì cô gái đấy mà hy sinh cơ hội mở rộng sự nghiệp gia tộc? Hơn nữa, tuy Tân Nghiên xinh đẹp, nhưng những cô gái nhà giàu vừa xinh vừa giỏi cũng không thiếu, mà công tử nhà giàu thì lại có quá nhiều sự lựa chọn, lại còn dễ dàng có được những điều đấy.
“Sắp tới cậu định thế nào?” An Bộ hỏi.
“Sắp tới á?” Tân Nghiên mơ hồ. Ý của người đàn ông đó đã rất rõ ràng: hoặc là chấm dứt, hoặc là làm tình nhân bí mật. Không có sự lựa chọn thứ ba.
“Khi nào bọn họ đính hôn?” An Bộ chợt hỏi một câu.
“Không biết nữa.” Tân Nghiên vô lực dựa vào đầu giường, giọng nói đều mất hết sức sống, tâm như tro tàn.
An Bộ liếc cô ấy một cái, cầm lấy laptop trên tủ đầu giường, mở trình duyệt rồi tra cứu nhanh. Quả nhiên trong một bản tin giải trí đã hiện lên thông tin mà cô cần.
【Đại công tử nhà họ Lương và thiên kim tiểu thư nhà họ Nguyên sẽ tổ chức lễ đính hôn vào ngày 28 tháng này】
Đại công tử Lương Hòa Phủ, cùng vị hôn thê Nguyên Thi Thi của anh ta.
Ngày 28? Còn đúng ba ngày nữa.
“Được rồi, đừng rúc trong chăn nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo chút.” An Bộ gập laptop lại, kéo Tân Nghiên đứng dậy.
Tân Nghiên túm chặt tấm chăn không chịu buông, kêu gào thảm thiết: “Không! Cứ để tớ chết dí trên giường đi, tớ không muốn ra ngoài!”
“Đây là giường của tớ, nếu cậu dám chết dí ở đây, tớ sẽ lột sạch đồ cậu rồi quẳng cậu ra giữa đường lớn cho người ta chiêm ngưỡng.”
“Làm sao mà cậu lại có thể ác độc như vậy được!!” Tân Nghiên phẫn nộ lên án.
Cuối cùng, Tân Nghiên vẫn phải cúi đầu trước dâm uy của An Bộ, bước chân nặng trịch theo cô ra khỏi cửa.
An Bộ đưa cô tới tiệm ăn sáng ngoài khu dân cư, gọi cho cô ấy một phần sữa đậu nành và quẩy, còn mình thì chỉ gọi một ly sữa tươi. Món ăn ở đây rất sạch sẽ, là một trong số ít những hàng quán không làm cô bị giảm điểm sinh khí. Còn về hương vị? Cô không có ý kiến.
Tân Nghiên rõ ràng chẳng có chút khẩu vị nào, cầm quẩy trên tay, ngẩn người nhìn bức ảnh gia đình của ông chủ quán treo trên tường.
An Bộ lấy tờ mười tệ ra, huơ huơ trước mặt cô ấy: “Ăn hết bữa sáng này đi, coi như phần thưởng cho cậu đấy.” ( app truyện TᎽT )
Tân Nghiên lạnh nhạt liếc cô một cái. Tuy đang thất tình, nhưng cô ấy cũng không phải là trẻ thiểu năng trí tuệ, cho nên cô quyết đoán, trực tiếp giật lấy tờ tiền trong tay An Bộ rồi bắt đầu ăn.
An Bộ: “……” Tiền tài quả nhiên vạn năng.
Ăn sáng xong, An Bộ định dẫn cô ấy đến công viên giải trí để xả stress. Kết quả chứng minh lựa chọn này hoàn toàn sai lầm. Tân Nghiên vừa bước chân vào công viên, nước mắt đã lã chã tuôn rơi, ngồi thụp xuống đất khóc nức nở: “Trước đây anh ta cũng thường đưa tớ đến công viên giải trí.”
An Bộ: “……” Là lỗi của cô, cô quên mất rằng công viên giải trí là một trong những thánh địa hẹn hò của các cặp đôi.
Kéo Tân Nghiên đứng dậy khỏi mặt đất, An Bộ quyết định đưa cô ấy đến một nơi mà bạn trai của cô ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ dẫn cô ấy đến —— thẩm, mỹ, viện.
Ở trung tâm thành phố có một thẩm mỹ viện quốc tế nổi tiếng tên là “Hoán Sắc Hoa Đô”, chuyên kinh doanh các hạng mục như chăm sóc sắc đẹp, body, spa hương liệu, dưỡng sinh trị liệu, yoga, tạo hình sức khỏe... Kỹ thuật vô cùng chuyên nghiệp, mà giá cả cũng cực kỳ “chuyên nghiệp”.
Tuy nhiên, Tân Nghiên không có khái niệm gì đối với mấy chuyện này, cô chỉ thấy nơi này bài trí sang trọng, phong cách quý phái, như thể bản thân đang bước vào một thế giới khác vậy.
Cô nhân viên tiếp tân thấy hai người bước vào, ánh mắt nhanh chóng mà kín đáo liếc qua trang phục của họ, rồi nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Chào quý khách, không biết hôm nay tôi có thể phục vụ gì cho hai người ạ?”
Tân Nghiên kéo tay áo An Bộ, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?”
An Bộ đáp: “Làm một liệu trình spa, thư giãn một chút.”
“Chắc đắt lắm nhỉ?”
“Chỉ là làm liệu trình spa thôi mà, chẳng tốn bao nhiêu đâu.” An Bộ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
Nghe vậy, khóe miệng cô tiếp tân hơi hơi run rẩy một chút. Spa bình thường thì giá cũng chỉ từ vài trăm đến hơn nghìn, nhưng ở chỗ này, gói cơ bản nhất cũng phải trên 10.000 tệ. Không ngờ vị mỹ nữ mặc đồ giản dị trước mặt lại là một phú bà thâm tàng bất khả lộ!
An Bộ rút ra một chiếc thẻ, đưa cho cô tiếp tân, chọn một gói spa còn trống chưa có ai đặt lịch trước.
Sau khi thanh toán, một nhân viên khác tiến đến, nhiệt tình dẫn họ vào trong.
Tân Nghiên chưa từng đến nơi như thế này, cái gì cũng cảm thấy mới lạ, nỗi buồn trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
“Chi phí bao nhiêu, lát nữa tớ chuyển khoản lại cho cậu.” Tân Nghiên biết An Bộ muốn làm cô vui lên, nhưng cô cũng không phải loại người thích ăn chùa uống chực.
“Ừm, cậu mời tớ một bữa ở nhà hàng chay dưỡng sinh là được rồi.”
Tân Nghiên không chút nghi ngờ mà gật đầu đồng ý. Cô từng đến nhà hàng dưỡng sinh đó vài lần, giá cả ở đấy khá cao, một bữa ba món một canh cũng phải năm sáu trăm tệ.
Hai người bọn họ thay áo choàng tắm, mỗi người bước vào một bồn nước ngâm mình.
Tắm xong, An Bộ vào phòng tĩnh dưỡng trước để làm massage toàn thân. Chỉ cần không bị bấm huyệt ngực hay bị cố ý bắt mạch thì cô cũng chẳng lo bản thân bị phát hiện là xác sống.
Massage giúp kích thích hoạt động của cơ bắp, mỗi lần An Bộ tắm đều tự xoa bóp cho bản thân, nhưng vì không thể massage toàn thân nên mỗi tháng cô đều đến spa một lần. Có điều, viện thẩm mỹ “Hoán Sắc Hoa Đô” này thì là lần đầu tiên cô ghé đến.
Cô nhắm mắt thả lỏng cơ thể. Dù không cảm nhận được sự thư thái hay sung sướng như người bình thường, nhưng sự thay đổi của cơ bắp thì cô vẫn cảm nhận được.
Ngay lúc đó, ngoài tấm màn ngăn bất ngờ vang lên một giọng nữ lạnh lùng: “Tân Nghiên? Có phải là cô Tân Nghiên hay không? Bạn học cũ của Hòa Phủ ấy.”
Trong căn phòng tĩnh dưỡng, An Bộ chậm rãi mở mắt, qua khe hở của tấm màn mờ, cô lờ mờ nhìn thấy ba bóng người, một là Tân Nghiên, hai người còn lại một trái một phải đứng trước mặt Tân Nghiên.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyên viên massage: Khách hàng mà mình phục vụ hôm nay là một cái xác, trải nghiệm này đủ để mình khoác lác suốt cả đời o( ̄︶ ̄)o