Vào sinh nhật hai mươi tuổi, An Bộ dùng số tiền mình mà tích góp được từ việc làm thêm để mua một chiếc ô tô mới. Còn chưa kịp đăng ký biển số, cô đã lái xe đi thử một vòng, kết quả gặp phải tai nạn do sập cầu, cả người lẫn xe đều rơi thẳng xuống dòng sông lớn. Dù đã cố gắng giãy giụa để thoát thân, cuối cùng cô vẫn không thể trốn thoát khỏi cái chết, bị ngạt thở ngay sát bên cửa kính xe sắp bị vỡ vụn.

Với người bình thường, cái chết là dấu chấm hết. Nhưng với cô, sau khi chết, cô lại bất ngờ “sống lại” trong chính thi thể của mình. Tuy nhiên, cô đã không còn nhịp tim, không còn hô hấp, không còn mạch đập, cơ thể cũng lạnh ngắt, hoàn toàn không mang theo bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.

An Bộ không lấy làm ngạc nhiên vì chuyện “sống lại” này, bởi cô là người kế thừa của Sổ Sinh Tử – đúng vậy, chính là quyển sách ghi lại giờ sinh ngày tử của vạn vật chúng sinh, một trong ba bộ sách của trời đất: Thiên thư, Địa thư và Nhân thư. Chỉ có điều bản Nhân thư mà cô nắm giữ là bản tàn thứ phẩm, công năng hữu ích duy nhất chính là có thể nhìn thấy sinh khí và tử khí của mỗi người, đồng thời, dựa theo thuộc tính cá nhân và bối cảnh thời đại của cô mà ngẫu nhiên tạo ra một bộ thân phận và giấy tờ chứng nhận vô cùng chân thật, không chút sơ hở, có thể xem là hệ thống “giấy tờ giả” cao cấp nhất.

Lúc còn sống, An Bộ rất hiếm khi sử dụng đến Sổ Sinh Tử. Quyển sách này ngoài việc giúp cô thấy được đủ loại hiện tượng kỳ quái và làm giấy tờ giả thì chẳng có tác dụng gì thực tế cả. Cho đến khi cô chết đi, âm dương đảo ngược, điểm sinh khí trong Sinh Bộ của cô từ mười vạn tụt xuống chỉ còn 101, trong khi điểm tử khí trong Tử Bộ lại từ 10 tăng vọt lên hơn sáu triệu. Cả thế giới trong mắt cô trở nên tràn ngập tử khí.

Hơn sáu triệu tử khí này không chỉ đến từ chính An Bộ, mà còn bao gồm cả người dân xung quanh và tất cả những oan hồn đã chết đuối trong dòng sông lớn này suốt bao năm qua. Nếu không phải bởi vì chết một cách bất ngờ ở đây thì cô cũng không hề hay biết rằng trong lòng sông lại tích tụ nhiều linh hồn như vậy. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

An Bộ – một xác sống chỉ có 101 điểm sinh khí – chỉ có thể di chuyển một cách chậm chạp, năm giác quan bị suy yếu nghiêm trọng. Phải dồn hết sức lực, cô mới đập vỡ được cửa kính xe để bò ra ngoài. Lênh đênh trôi dạt theo dòng nước, từ đó bắt đầu quãng đời lưu lạc kéo dài suốt một thời gian dài.

Sau tai nạn, cô được coi là người mất tích. Cha mẹ cô chưa từng từ bỏ hy vọng tìm lại con. Trước đó, hai người chị của cô cũng đã mất tích. Tuy nhiên, An Bộ có linh cảm rằng các chị của mình vẫn còn sống, bởi sinh khí trên người họ mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Nhưng cô không muốn cha mẹ mình lại phải chịu thêm nỗi đau chia ly. Vì vậy, sau bảy tháng lang bạt, khi tích lũy được 1000 điểm sinh khí đủ để miễn cưỡng mang dạng người, cô đã quay trở về bên cha mẹ và kể rõ mọi chuyện. Dù khó tin đến đâu, họ vẫn dang tay đón nhận cô, bảo vệ và chở che cô suốt mười năm, giúp cô yên tâm tích lũy sinh khí.

Mười năm sau, An Bộ cuối cùng cũng đã có thể sống một cách quang minh chính đại giữa chốn đô thị. Cô dần dần tự tìm ra phương pháp tích lũy sinh khí tương đối ổn định. Suốt mấy chục năm sau đó, cô vẫn luôn ở bên cha mẹ, không đi đâu xa. Cho đến khi họ qua đời, cô lấy danh nghĩa là “cháu gái” để lo liệu tang lễ cho hai người bọn họ. Từ đó, không còn gì vướng bận, xác sống An Bộ bắt đầu hành trình ngao du bốn phương.

Hệ thống giấy tờ “giả” trong Sổ Sinh Tử cuối cùng cũng phát huy tác dụng quan trọng của mình, cho phép cô tùy ý thay đổi thân phận, dù là bao nhiêu năm trôi qua thì cô cũng không phải lo việc bị coi là người “không có căn cước”.

An Bộ không bao giờ lưu lại ở một nơi quá năm năm. Cô cố định thay thân phận mỗi mười năm một lần. Những thân phận khác sẽ tùy tình huống mà thay đổi cho phù hợp.

Giờ đây đã là năm thứ 82 kể từ khi cô biến thành xác sống. Năm 2175 theo dương lịch, thân phận hiện tại của cô là một biên dịch viên ngôn ngữ, người nước C, 25 tuổi, mồ côi, vừa mới tốt nghiệp, chưa có công việc ổn định, thuê nhà sống trong một căn hộ ở khu dân cư Minh Tường.

Gửi bản dịch cho khách hàng xong, An Bộ duỗi người, hoạt động đôi tay đôi chân đã hơi cứng lại, sau đó vào bếp ép một ly nước ép rau quả.

Cơ thể cô hiện tại đã không còn tiêu hóa theo cách thông thường nữa. Năng lượng sẽ được hấp thu trực tiếp và phân giải trong cơ thể. Rau quả là loại thực phẩm mà cô đã thử nghiệm nhiều lần rồi mới chọn ra, vừa dễ hấp thu lại có lợi cho sức khỏe, mỗi lần có thể tăng từ 5 đến 50 điểm sinh khí. Tuy nhiên, nếu không bổ sung kịp thời, sinh khí sẽ bị sụt giảm.

Chỉ tiếc rằng vị giác của cô đã không còn giống người thường, ăn uống đối với cô chỉ là một nhiệm vụ cung cấp năng lượng, hoàn toàn không mang lại bất kỳ khoái cảm ẩm thực nào.

Lúc này, sinh khí trong người cô đang là 413,605 điểm. Thính giác và khứu giác còn ổn, nhưng vị giác, thị giác và xúc giác vẫn đang trong trạng thái bất thường.

Xem giờ thì đã hơn chín giờ tối, An Bộ thay một bộ đồ tối màu thoải mái, cầm chìa khóa rời khỏi căn hộ.

“An Bộ, tối thế này mà còn ra ngoài à?” Dì Trương, hàng xóm đối diện vừa dắt chó đi dạo về, vừa hỏi. ( app truyện T Y T )

“Vâng, cháu có chút việc cần phải giải quyết.” Cô mỉm cười chào hỏi rồi đi ra bãi đậu xe, lái xe ra rồi hòa vào dòng người đông đúc ngoài đường.

Chỉ một lát sau, hệ thống điều khiển trong xe phát ra âm thanh thông báo: 【Chủ nhân, có người gọi xe Paopao, tọa độ K3C9, cách đây 780 mét. Có nhận đơn không?】

“Nhận.” An Bộ lái xe theo chỉ dẫn trên bản đồ điện tử, tiến về phía điểm tọa độ được hiển thị bên trên.

Đúng vậy, hiện tại công việc của cô chính là tài xế thuê của dịch vụ Paopao, chuyên đưa đón những hành khách đặt xe, đây là một trong những nghề tay trái của cô.

Từ khi trở thành xác sống, mỗi ngày cô chỉ có thể ngủ hai tiếng. Một khi ngủ quá hai tiếng rưỡi, não bộ và cơ thể sẽ bắt đầu cứng đờ. Vì vậy, mỗi ngày cô đều phải học tập, làm việc hoặc vận động, tóm lại, tuyệt đối không được để bản thân rảnh rỗi.

Đến vị trí được chỉ định, cô nháy đèn vài cái, liền thấy hai người đàn ông dìu một người đang say khướt bước tới trước xe, đỡ anh ta vào ghế sau, cài dây an toàn, sau đó nói với An Bộ: “Tài xế, làm phiền đưa anh ấy đến khu vườn Hoài Tú.”

“Được.” An Bộ nhìn hai người bọn họ một cái, hơi cau mày.

Lúc này họ mới để ý tài xế là một cô gái. Vì cô đội mũ nên không nhìn rõ mặt, chỉ nghe giọng thì đoán được là một người còn trẻ. Nữ tài xế chạy đêm như cô quả thật không nhiều.

Trong khi họ còn đang ngẩn người thì An Bộ đã lái xe đưa vị khách say mèm đi mất.

Khu vườn Hoài Tú chỉ cách đây ba bốn cây số, đèn tín hiệu cũng không nhiều nên chẳng mấy chốc là đến nơi. Nói đến đèn tín hiệu, phải khen một câu về xe ô tô hiện đại, nó có thể kết nối với hệ thống giao thông thông minh, tự động nhận biết đèn tín hiệu. Nếu không có tính năng này, với thị giác dị thường của An Bộ, cô căn bản chẳng thể cầm lái được.

Xe vừa đến một ngã tư, lẽ ra phải rẽ phải để vào khu vườn Hoài Tú, nhưng An Bộ lại tiếp tục lái xe chạy thẳng.

“Cô, cô định đưa tôi đi đâu?” Người đàn ông say rượu rõ ràng vẫn chưa say đến mức mất hết năng lực phân biệt, anh ta chỉ tay ra ngoài cửa xe, líu lưỡi chất vấn.

“Phía bên kia đang sửa đường.” An Bộ đáp.

“Ồ.” Nghe vậy, người đàn ông say rượu liền tin ngay, nghiêng người tựa vào ghế không nói thêm lời nào nữa.

Chỉ một lúc sau, An Bộ lái xe vào bệnh viện thành phố, sau đó xuống xe kéo người đàn ông say rượu ra ngoài, gọi hai y tá đến đưa anh ta đi kiểm tra sức khỏe, còn giúp anh ta ứng trước tiền viện phí rồi mới rời khỏi bệnh viện.

Tử khí trên người của con hàng say khướt kia nặng nề như mây đen phủ trên đỉnh đầu, dù không cần mở Sổ Sinh Tử ra thì An Bộ cũng biết anh ta sắp chết rồi. Nhìn bề ngoài thì không giống với người mắc bệnh nan y, khả năng tử vong do tai nạn ngoài ý muốn cao hơn. Nhưng với bộ dạng say mèm như vậy, về nhà chắc cũng chẳng làm được gì nên nếu có chuyện gì bất trắc, nhất định sẽ xảy ra trong khoảng thời gian này.

Bất kể là té cầu thang chết khi lên nhà, hay đột tử trong lúc ngủ, hoặc nổi điên vì say rượu mà tìm đường chết thì việc đưa anh ta vào bệnh viện đều có thể tối đa hóa khả năng tránh được những tình huống đó.

Về phần số tiền viện phí tạm ứng, An Bộ chẳng hề bận tâm đến nó. Nếu người đó có thể vượt qua được kiếp nạn, cô sẽ nhận lại được một lượng điểm sinh khí tương ứng.

Sau khi lên xe, An Bộ không nghĩ thêm về chuyện này nữa, tiếp tục công việc đón trả khách của mình.

Từ tám giờ tối đến mười một giờ là khung giờ cao điểm gọi xe, sau mười một giờ, lượng khách sẽ giảm dần. An Bộ thường làm việc đến hai giờ sáng, về nhà nghỉ ngơi hai tiếng, khoảng năm giờ thì dậy học.

Gần một giờ rưỡi, An Bộ nhận đơn cuối cùng, là hai thanh niên tầm hai mươi tuổi, ăn mặc thời thượng, diện mạo cũng coi như là được, chỉ có ánh mắt là chẳng mấy dễ chịu.

Thỉnh thoảng bọn họ lại liếc về phía An Bộ, ánh nhìn ấy chẳng tốt lành gì.

“Đến nơi rồi.” An Bộ dừng xe bên đường, ra hiệu cho họ xuống xe.

Tên tóc vàng bước xuống trước, còn tên tóc đỏ lại không xuống, hai tay bám vào ghế lái, thò đầu tới cười toe toét nói với An Bộ: “Cô em lái xe một mình vào ban đêm không sợ à?”

Bên ngoài, tên tóc vàng vừa xuống xe liền kéo cửa ghế trước ra, cúi đầu nhìn vào xe, huýt sáo một tiếng: “Ôi chao, lại còn là một cô em xinh đẹp nữa chứ.”

Chỉ nhìn qua tư thế này của bọn họ, An Bộ đã biết mình đã gặp phải lưu manh rồi.

“Các người muốn làm gì?” Cô khéo léo điều khiển cơ mặt, làm ra vẻ hoảng sợ.

“Hê hê, đừng sợ, bọn anh chỉ muốn nói chuyện phiếm thôi mà.” Vừa nói, một tay gã đã tháo mũ của An Bộ xuống.

Mấy sợi tóc rủ xuống, lộ ra vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Tên tóc vàng nhìn đến trợn cả mắt, ban đầu gã chỉ định trêu chọc một chút để đỡ ngứa tay, nhưng giờ lại nhìn thấy nhan sắc mê người như vậy, trong lòng gã lập tức cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Gã liếc mắt nhìn quanh, nơi này hẻo lánh, lại đang đêm khuya thanh vắng, đúng là thời cơ tuyệt hảo để thỏa mãn thú tính của mình.

Hai tên thanh niên nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt dâm ô, không cần nói cũng tự hiểu ý nhau.

Tên tóc vàng nhanh chóng tháo dây an toàn của An Bộ, kéo cô ra khỏi xe, tên tóc đỏ lập tức bịt miệng cô từ phía sau, cùng nhau lôi cô vào khu vườn nhỏ bên cạnh. Hai kẻ háo sắc kia hoàn toàn không hề nhận ra, thứ bọn chúng đang kéo đi là một cái “thi thể”.

Chỉ một lát sau, từ trong khu vườn nhỏ vang lên tiếng vải vóc bị xé rách, tiếp đó là tiếng thân thể va chạm, cuối cùng là những tiếng rên rỉ kìm nén mà mê hoặc đến tận xương tủy.

Mười phút sau, An Bộ ung dung bước ra khỏi khu vườn, phủi mấy cọng cỏ dính trên người, đội mũ lên lại, ngồi vào xe, mở hệ thống theo dõi trong xe, tải đoạn ghi hình lên tổng công ty Paopao. Trong đó ghi lại rõ ràng quá trình hai tên kia kéo cô ra khỏi xe, chúng còn chưa kịp xóa đoạn ghi hình, nếu không, cô cũng chẳng đợi đến lúc vào khu vườn rồi mới ra tay.

Làm xong mọi thứ, An Bộ quay đầu xe, đạp ga rời đi.

Sáng hôm sau, khi người dân dậy sớm tập thể dục đi ngang qua vườn, đột nhiên phát hiện hai thanh niên quần áo xộc xệch ôm chặt lấy nhau, trên làn da đầy những vết xanh xanh tím tím, tư thế cực kỳ mập mờ, cảnh tượng không thể nào cay mắt hơn.

“Oải cả chưởng, hai thằng con trai chơi dã chiến trong vườn à?”

“Thật sự quá cmn đồi phong bại tục!”

“Tức vcl, đôi mắt trinh trắng mà lão tử gìn giữ suốt ba mươi năm nay bị ô uế mất rồi!”

Hai tên thanh niên tỉnh lại giữa cơn gió lạnh rít qua và tiếng bàn tán rôm rả xung quanh, rồi phát hiện mình đang bị một đám ông chú bà đì vây xem chặt chẽ, lập tức ôm mặt, bỏ chạy không dám ngoái đầu lại…

An Bộ trở về nhà, tiện tay quăng chiếc mũ lên ghế sofa, sau đó bước vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt.

Cô đứng trước gương, nhìn thân thể trần trụi của mình, làn da trắng mịn, vòng một đầy đặn, eo nhỏ thon thả, có thể nói là nhan sắc khuynh thành. Thế nhưng, trên cơ thể ấy lại chẳng có chút nhiệt độ nào, cũng không hề có sắc hồng, trắng đến mức có chút yêu dị. Đây đã là trạng thái tốt nhất của cô rồi. Khi mới chết, làn da của cô từng khô quắt, xám ngoét, trông cứ như bệnh tình nguy kịch sắp đi bán muối đến nơi, phải mất bốn, năm năm nuôi dưỡng mới dần dần nắm bắt được quy luật giữ gìn cơ thể khỏe mạnh.

An Bộ bước vào bồn tắm đầy nước ấm, ngâm mình trong làn hơi nước mờ ảo, nhiệt độ vừa phải, thế nhưng cô chẳng cảm nhận được chút dễ chịu nào, cô chỉ đơn thuần là tắm rửa và mát xa, duy trì sự sạch sẽ và độ linh hoạt của cơ bắp.

“In the dream, it seemed as if there were a destination... He was left, upon awakening, with the feeling that he wanted...” Trong phòng tắm, vang lên giọng đọc tiếng Anh chậm rãi.

("Trong giấc mơ, dường như có một điểm đến... Khi tỉnh lại, anh vẫn mang theo cảm giác như thể mình đang khao khát điều gì đó...")

Để đảm bảo não bộ luôn hoạt động bình thường, mỗi khi rảnh rỗi, An Bộ sẽ suy nghĩ, hoặc đọc thuộc lòng, hoặc làm toán, hoặc lên kế hoạch cho tương lai… Tóm lại, cô tuyệt đối không để đầu óc ngừng hoạt động.

Thói quen này, An Bộ đã duy trì suốt tám mươi năm. Từ những ngày đầu đến cả vài từ đơn cũng khó mà nhớ cho nổi, cho đến nay có thể ghi nhớ nhanh chóng, cô đã phải trải qua biết bao gian khổ và nỗ lực.

Dù rất mệt mỏi, nhưng cô chưa từng từ bỏ.

Bởi vì, cô muốn sống.

Hơn nữa, phải sống thật tùy hứng.

 _________

Editor có lời muốn nois:

Lú: Phải sống thật tùy hứng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play