“Sao cô ta lại đến đây?” Nguyên Thi Thi quay đầu nhìn vị hôn phu của mình, chỉ thấy anh ta đang ngơ ngẩn nhìn về phía cửa, như thể hồn phách cũng đều bị câu đi mất.
Ánh mắt Nguyên Thi Thi lóe lên vẻ giận dữ, cô ta bước tới, nắm lấy cánh tay của Lương Hòa Phủ, lạnh lùng chất vấn: “Anh gửi thiệp mời cho cô ta à?”
Lương Hòa Phủ hoàn hồn lại, thấy sắc mặt của vị hôn thê không tốt, vội vàng nói: “Không có.”
“Vậy tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?” Nguyên Thi Thi tức tối trừng mắt nhìn anh ta.
“Làm sao mà anh biết được?” Lương Hòa Phủ cảm thấy không vui với thái độ nghi ngờ của cô ta, không nhịn được lại liếc mắt nhìn về phía Tân Nghiên.
Thấy vậy, lửa giận trong lòng Nguyên Thi Thi lại càng bốc cao hơn, nhưng vẫn cố kiềm chế, cô ta siết chặt tay Lương Hòa Phủ, lạnh lùng dõi theo bước chân đang tiến về phía này của Tân Nghiên.
Đinh Di ở bên cạnh hạ giọng hỏi: “Người đó là bạn gái cũ của vị hôn phu cậu à? Cậu nói cô ta chỉ là người bình thường thôi mà? Nhìn bộ đồ cô ta mặc kìa, đâu có giống bộ đồ mà người bình thường có thể mặc nổi?”
Nguyên Thi Thi cười khẩy: “Ai mà biết được cô ta mượn từ tên coi tiền như rác nào?”
Bực vl! Mới nãy cô ta còn khoe khoang với đám chị em trong giới về cô “bạn gái cũ” của vị hôn phu, kết quả bây giờ người ta đường đường chính chính xuất hiện, lại còn lộng lẫy đến mức hút hết tất cả mọi ánh nhìn, đoạt hết mọi sự nổi bật của cô ta, người không biết còn tưởng rằng cô là nữ chính của bữa tiệc này đấy!
“Ha hả.” Đinh Di chỉ cười mà không nói gì thêm.
Tân Nghiên bước từng bước tiến đến trước mặt Lương Hòa Phủ, các ngón tay đang đan vào nhau siết chặt đến phát đau, sống lưng thẳng tắp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng anh, ‘đàn anh’.”
Ánh mắt Lương Hòa Phủ không rời khỏi cô, đây là lần đầu tiên anh ta nhận ra rằng, hóa ra cô cũng có một mặt xinh đẹp động lòng người đến nhường này. Ngày trước, cô giống như một món đồ trang sức đã cũ, vì đã quen dùng nên thỉnh thoảng được anh ta mang ra khoe mẽ một chút. Nhưng giờ đây, cô lại như một viên ngọc được mài dũa tỉ mỉ, tỏa sáng lấp lánh, hấp dẫn đến mức khó mà rời mắt được.
Lương Hòa Phủ đã từng gặp không ít mỹ nhân, Tân Nghiên chưa hẳn là người đẹp nhất, nhưng sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại khiến ấn tượng của anh ta về cô đã bị lật đổ hoàn toàn, tạo nên một cú chấn động mạnh mẽ trong lòng anh ta.
Nguyên Thi Thi thấy dáng vẻ thất thần, hồn vía lên may của Lương Hòa Phủ, lửa giận trong lòng dâng trào. Cô ta âm thầm véo anh ta một cái rồi mỉm cười đầy ẩn ý hỏi: “Tiểu thư Tân Nghiên, không biết thiệp mời hôm nay là do ai gửi cho cô vậy?”
Tân Nghiên không thèm nhìn cô ta lấy một cái, ánh mắt vẫn chỉ chuyên chú dán chặt vào Lương Hòa Phủ, trong ánh mắt chứa chan thiên ngôn vạn ngữ, ngập tràn tình cảm mãnh liên hòa lẫn với nỗi u sầu. Cô ghi nhớ thật kỹ lời dặn của An Bộ: lúc gặp mặt, chỉ cần chú ý đến Lương Hòa Phủ, những người còn lại đều chỉ là phông nền trên sân khấu. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Sự thờ ơ của Tân Nghiên khiến Nguyên Thi Thi cảm thấy bị sỉ nhục, cô ta đang định nổi giận thì nghe thấy Tân Nghiên tiếp tục nói: “Hôm nay tôi đến đây với tư cách ‘đàn em khóa dưới’, đặc biệt tới để chúc mừng một câu. Tình cảm chân thành trên đời vốn khó gặp, nếu đã có được rồi thì mong anh hãy trân trọng, đừng lãng phí thời gian hai ba năm chỉ để rồi cuối cùng lại chọn cách vứt bỏ.”
Lương Hòa Phủ nghe mà đau lòng không thôi, anh ta đang định mở miệng thì đã bị Nguyên Thi Thi giơ tay cản lại. Cô ta bước lên trước, giọng điệu gay gắt dọa người: “Tôi và Hòa Phủ nhất định sẽ bên nhau dài lâu, không cần cô phải lo lắng. Mong rằng cô cũng sẽ tìm được một người đàn ông tốt, sống những ngày tháng thật bình dị, đừng mơ mộng đến những điều viển vông. Cho dù gà rừng có khoác lên mình áo gấm hoa phục thì cũng không thể hóa thành phượng hoàng được đâu.”
“Cô nói đúng.” Ánh mắt Tân Nghiên chợt trở nên thanh tĩnh chưa từng có, lạnh lùng nhìn lướt qua người Nguyên Thi Thi, “Cho dù gà rừng có khoác lên mình áo gấm hoa phục thì cũng không phải là phượng hoàng.”
Câu này chỉ đổi đi vài chữ, kết hợp với ánh mắt khinh thường kia của cô, lập tức biến thành một lời châm chọc đối với Nguyên Thi Thi, ngầm ám chỉ cô ta bất quá cũng chỉ là một con gà rừng ở trong ổ phượng.
Những người đứng gần không nhịn được bật cười khe khẽ, sắc mặt Nguyên Thi Thi sầm xuống, cô ta đang định lên tiếng thì một nữ phục vụ bất ngờ xuất hiện, đúng lúc chen giữa cô ta và Tân Nghiên.
Tân Nghiên trông thấy nữ phục vụ đó, đôi mắt lóe lên chút kinh ngạc, nhưng rồi thấy đối phương kín đáo nháy mắt với mình, cô lại không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, tâm trạng căng thẳng cũng dịu xuống.
Người đó không ai khác chính là An Bộ đang cos bà tiên đỡ đầu của Tân Nghiên. Cô nâng khay lên ra hiệu, Tân Nghiên hiểu ý, đưa tay lấy một cái ly rượu, hướng về phía Lương Hòa Phủ: “Đàn anh, tôi mời anh một ly.”
Tầm nhìn bị ngăn trở, Nguyên Thi Thi: Cái quỷ gì thế, nhỏ phục vụ này chui từ đâu ra đây, chướng mắt vcl!
Lương Hòa Phủ nâng ly lên, vừa thầm khen Tân Nghiên hiểu chuyện, vừa mỉm cười phong độ cụng ly với cô.
Ngay khoảnh khắc đó, Tân Nghiên bất ngờ hắt mạnh ly rượu vang lên mặt anh ta, đồng thời gằn từng chữ một: “Chúc Lương thiếu gia và Nguyên tiểu thư trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc.” Ngón tay buông lỏng, chiếc ly rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Tay của Lương Hòa Phủ khựng lại giữa không trung.
Nguyên Thi Thi thì trợn mắt há hốc mồm.
Mọi ánh mắt đều lập tức đổ dồn về phía này. Trước mắt họ là một Lương Hòa Phủ cực kỳ thảm hại, một Nguyên Thi Thi phẫn nộ đến cực điểm, cùng với một bóng hình kiêu hãnh đang ngẩng cao đầu, xoay người rời khỏi nơi đây.
An Bộ âm thầm bấm like cho màn xuống sân khấu cực kỳ ngầu lòi của Tân Nghiên, rồi nhanh chóng rút khỏi hiện trường, hòa mình vào dòng người. Không ai để ý tới sự rời đi của một cô phục vụ nhỏ bé, chỉ có Giản Ninh Huyên là lập tức phát hiện ra khi cô vừa đi được bảy, tám mét. Ánh mắt quét qua, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng cô biến mất nơi cánh cửa bên hông.
Phần còn lại của bữa tiệc, An Bộ không quan tâm đến nó nữa. Với bản lĩnh của nhà họ Lương, việc xử lý tình huống này cũng không thành vấn đề. Huống hồ chuyện xảy ra chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trừ những người ở gần đó, đa số khách mời cũng chỉ coi như trò cười bên lề để bàn tán lúc rảnh miệng, nhà họ Lương cũng chẳng đến mức vì vậy mà làm khó một cô gái. Tuy vậy, trong lòng Nguyên Thi Thi và Lương Hòa Phủ chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu gì cho cam. Dù chẳng thể bù đắp được hoàn toàn những tổn thương mà Tân Nghiên đã phải chịu đựng, nhưng ít nhất cũng xem như là một cái kết dứt khoát, mạnh mẽ.
Bước ra khỏi khách sạn, An Bộ nhanh chóng tìm thấy Tân Nghiên đang ngồi thu mình trong một góc bên đường. Cô ấy ngồi xổm, gục đầu nức nở, như đang tiễn biệt mối tình đã chết kia bằng những giọt nước mắt cuối cùng.
“Được rồi, về nhà thôi.” An Bộ cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng trùm lên đầu cô ấy.
Tân Nghiên nắm lấy vạt áo, cúi gằm mặt, uể oải đứng dậy, dáng vẻ chẳng khác gì một cô vợ nhỏ tủi thân đứng bên cạnh An Bộ.
An Bộ nắm tay cô ấy, lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Chỉ chốc lát sau, chiếc siêu xe thể thao đã đưa Tân Nghiên đến trước đó lại phóng tới, dừng trước mặt hai người bọn họ.
An Bộ mở cửa xe, đỡ Tân Nghiên lên xe trước, sau đó mới ngồi vào theo.
Im lặng một lúc, Tân Nghiên bất chợt nói với giọng u sầu: “Bộ Bộ, nếu cậu là đàn ông, cậu nhất định sẽ trở thành hình mẫu bạn trai lý tưởng trong lòng mọi cô gái.”
“Cho dù không phải đàn ông, tớ cũng có thể là người 'bạn trai' hoàn hảo nhất.” Chút tự tin này thì An Bộ vẫn có thừa.
Tân Nghiên khựng lại, ngập ngừng nói: “Tớ không có hứng thú với con gái, không chơi cắt kéo đâu nhé.” Dù An Bộ có tốt đến mấy, cô cũng không thay đổi được giới tính.
“... Cậu suy diễn hơi xa rồi đó.” Bộ não của cô gái này đôi khi thật sự rất khó hiểu.
Tân Nghiên thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hỏi: “Cậu nói xem, lần này tớ làm Lương Hòa Phủ mất mặt như vậy, anh ta có trả thù tớ không?” Làm chuyện xấu xong rồi, bây giờ mới vào mode hèn.
“Yên tâm đi.” An Bộ quả quyết, “Tuy Lương Hòa Phủ là một tên cặn bã, nhưng anh ta cũng chưa tới mức ra tay với phụ nữ.” Nhưng vị hôn thê của anh ta thì khó mà nói trước được.
Tân Nghiên cúi đầu, ánh mắt đờ đẫn, như thể lại đang đắm chìm trong hồi ức.
An Bộ không làm phiền, bởi cô biết, để buông bỏ một mối tình không phải là chuyện dễ dàng, thời điểm vượt qua được nó, phải là do chính Tân Nghiên quyết định.
An Bộ đưa cô ấy về nhà mình, chuẩn bị sẵn một phòng cho cô ở tạm.
Tân Nghiên tắm rửa xong xuôi, cẩn thận xếp lại váy áo, giày dép, trang sức, rồi trịnh trọng giao trả cho An Bộ.
“Bộ Bộ, cảm ơn cậu.”
“Đám đồ này đều là mua cho cậu đó, cứ giữ lại mà dùng.”
Tân Nghiên lắc đầu: “Phép màu dành cho cô bé Lọ Lem giúp cô ấy tìm được tình yêu của hoàng tử. Còn tớ, tớ lại dùng phép màu này để kết thúc một chuyện tình nực cười. Cái gì không thuộc về mình thì mãi mãi không thể miễn cưỡng được. Thứ đáng để trân trọng, chỉ có những điều thực sự tồn tại. Giống như tình bạn của Bộ Bộ, cho tớ mười tên Lương Hòa Phủ, tớ cũng sẽ không đổi.”
An Bộ lườm cô một cái: “Một tên cặn bã còn chưa đủ, còn muốn thêm mười tên nữa hả?”
“Ý tớ là hiểu về mặt tinh thần thôi ấy mà.” Tân Nghiên cười, khoác tay cô, “Tớ chỉ muốn cậu biết, cậu là người tuyệt vời nhất!”
Sau chuyện lần này, dù có ngốc đến đâu, Tân Nghiên cũng nhận ra An Bộ không phải người bình thường. Nhưng cô lại không hỏi về thân phận của An Bộ, cũng không có ý định tìm hiểu về nó. Cô không muốn để tình bạn giữa mình và An Bộ bị nhuốm màu tiền bạc, càng không muốn biến sự giúp đỡ của cô ấy thành điều đương nhiên.
An Bộ xoa đầu cô ấy, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.
“À mà.” Tân Nghiên bất chợt nói, “Tớ tính thi lại đại học.”
“Ồ? Không tệ.” An Bộ bày tỏ sự ủng hộ của mình.
Tân Nghiên hít một hơi thật sâu, ngước nhìn trần nhà: “Trước đây vì gia đình gặp phải biến cố nên tớ mới phải bỏ học giữa chừng. Sau đó vì muốn xứng với Lương Hòa Phủ, tớ đã cố gắng tìm một công việc tử tế, mong có được thành tựu trong sự nghiệp. Nhưng bây giờ, tớ chỉ muốn sống vì chính mình, thi đậu vào ngôi trường mơ ước, kiên trì theo đuổi lý tưởng.”
“Cần tớ giúp gì không?”
“Không cần đâu.” Tân Nghiên cười nói, “Những năm qua tớ vẫn luôn tranh thủ học thêm, cũng tích cóp được ít tiền, lại có thể vừa học vừa làm, chắc cũng không đến nỗi.”
Nói đến đây, gương mặt cô ấy bất giác ánh lên nét tự tin.
An Bộ nằm nghiêng trên giường, nheo mắt cười nhìn cô ấy. Giữ được tinh thần thuần túy và ý chí kiên cường như vậy, sau này cô nàng này nhất định sẽ trở thành một người phụ nữ rất xuất sắc.
Nửa đêm, hai người bọn họ ngồi trước máy tính, hào hứng so sánh ưu khuyết điểm của các trường đại học, thảo luận đến tận khi trời sáng.
Vài ngày sau, Tân Nghiên quyết định chọn một trường đại học ở tỉnh lân cận, vì vậy cô nghỉ việc tại nhà hàng, chuẩn bị chuyển đi sớm để ôn luyện cho kỳ thi đại học dành cho người trưởng thành sẽ diễn ra sau hai tháng nữa.
Ban đầu vì không nỡ rời xa An Bộ, cô ấy định học ở một trường trong tỉnh. Nhưng An Bộ lại cho rằng cô ấy nên đến tỉnh khác thì tốt hơn, tránh để Nguyên Thi Thi tìm tới gây phiền phức, vì thế cô ấy mới thay đổi quyết định.
Trước ngày lên đường, hai người bọn họ đã cùng nhau dạo chơi khắp thành phố suốt cả ngày, chụp rất nhiều ảnh, sau đó ôm nhau nói lời tạm biệt, lưu luyến chia tay.
Tiễn Tân Nghiên xong, An Bộ đem toàn bộ ảnh rửa ra, dán từng tấm một vào cuốn nhật ký ảnh, sắp xếp theo dòng thời gian. Dưới bức ảnh đầu tiên của Tân Nghiên, An Bộ viết: “Tân Nghiên, 24 tuổi, tháng 2 năm 2174 theo lịch Dương, gặp nhau tại lớp đào tạo lập trình điều khiển số VM, từ đó kết bạn…”
Trong tủ của An Bộ còn cất giữ sáu, bảy chục cuốn nhật ký ảnh dày cộp và một con chip sao lưu, ghi lại toàn bộ những người và sự việc mà cô đã từng trải qua suốt mười năm qua. Vì trí nhớ của cô phải được ôn lại liên tục nếu không sẽ nhanh chóng bị lãng quên, nên mỗi lần đi đâu, gặp ai, thấy gì, cô đều ghi chép lại cẩn thận.
Ngoài ra, bảy mươi năm nhật ký ảnh cùng với chip sao lưu đều đã được cô gửi vào két sắt ngân hàng. Ngoại trừ bức ảnh gia đình mang theo bên người, ký ức từ mười năm trước của cô hầu như đều đã nhòe đi. Thế nhưng, chỉ cần chiếc két sắt ấy vẫn còn, những thứ được cô xem như báu vật ấy sẽ không bao giờ bị thất lạc.
Sau khi cất giữ cẩn thận ký ức thuộc về Tân Nghiên, An Bộ nhanh chóng nhận được một công việc làm thêm mới — linh vật của công viên giải trí Cool & Fun: Bé Gấu Mặt Đơ.