Bảy giờ tối, An Bộ kết thúc công việc, về nhà ngâm mình trong bồn tắm, hầm thêm một nồi canh —— ngoài rau củ ra, các loại canh dưỡng huyết bổ khí cũng có thể giúp tăng thêm một ít sinh khí. Sau khi bổ sung được vài chục điểm nguyên khí, cô đeo ba lô lên vai, lại tiếp tục tràn đầy năng lượng bước ra khỏi cửa.

Với một xác sống mỗi ngày có ít nhất hai mươi giờ phải cố gắng để xoát sự tồn tại của mình, các hoạt động phong phú là điều không thể thiếu. Cả ngày hôm nay cô đã làm việc, buổi tối thì quyết định đi quẩy một trận ở quán bar.

Quán bar Bành Phái nằm ở con phố giải trí trung tâm thành phố, quy mô không lớn nhưng phong cách thiết kế lại cực kỳ đặc sắc. Khi An Bộ đến thành phố này một năm trước, quán bar đầu tiên cô ghé qua chính là “Bành Phái”, cũng từ đó mà có một mối quan hệ khá thân thiết với ông chủ quán.

“Đù má, Bộ Bộ, cậu lại thay đổi phong cách nữa rồi à?” Một thanh niên nhuộm tóc xanh lam chỉ tay vào An Bộ vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, gương mặt đầy vẻ hoảng hốt la lên.

Chàng thanh niên tóc dài đứng bên phải cười rồi tiếp lời: “Mỗi lần nhìn thấy phong cách của Bộ Bộ, tôi lại cảm thấy gu thẩm mỹ của mình không đủ xài.”

Ba người còn lại cũng tỏ ra đồng tình sâu sắc, ai nấy đều vừa buồn cười vừa bất lực nhìn An Bộ.

Lúc này, An Bộ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng bên trong, khoác ngoài là áo khoác đen, phía dưới là quần short jeans, thắt thêm một chiếc thắt lưng bản to đính đá lấp lánh. Vòng một gợi cảm, eo thon, chân dài, vừa sexy lại vừa ngầu.

Nhưng đó chưa phải là điểm nhấn. Điểm nhấn thực sự là lớp trang điểm trên khuôn mặt cô, phấn mắt màu tím đậm, son môi màu cam đỏ, bên khóe mắt phải còn vẽ một đóa hoa hồng màu xanh, xung quanh là những sợi dây leo vàng kim đan xen quấn lấy nhau, phủ kín lấy nửa khuôn mặt. Sự phối màu ấy chói mắt đến mức kinh người, mang theo một cảm giác kỳ dị đánh sâu vào thị giác. Nếu giữa đêm khuya thanh vắng bất ngờ gặp phải khuôn mặt này, đảm bảo sẽ bị dọa đến mức tè ra quần.

Thật ra, kiểu trang điểm này không phải do An Bộ cố tình tạo ra, mà là bởi vì thị giác của cô có vấn đề, cô hoàn toàn không thể phân biệt được màu sắc, chỉ có thể nhận biết được sự tương phản sáng tối giữa các sắc thái trắng đen xám. Trong mắt cô, tất cả mọi người đều có làn da màu xám – trừ người da đen.

Năm người đang đứng trước mặt An Bộ là các thành viên của ban nhạc Bành Phái, mỗi tuần biểu diễn ba buổi. An Bộ thỉnh thoảng cũng lên sân khấu cùng họ, nhưng không phải là ca sĩ chính, cũng không chơi guitar hay đàn phím, mà là tay trống jazz.

Tay trống nữ khá hiếm, bởi vì đánh trống yêu cầu thể lực cao, thể chất nữ giới vốn yếu hơn nam giới nên chơi ngắn hạn thì được, còn biểu diễn liên tục suốt hai ba tiếng thì lại khá đuối.

Sức mạnh của An Bộ phụ thuộc vào điểm sinh khí. Vận động càng mạnh mẽ càng có lợi cho việc phát huy sức mạnh. Chỉ cần bổ sung dinh dưỡng kịp thời, đảm bảo không bị đói thì cô hoàn toàn có thể "xả đòn" cả một thế kỷ.

“Thôi được rồi, đừng tám nữa, chuẩn bị lên sân khấu thôi.” Ca sĩ chính – Varus hô một tiếng, dẫn cả nhóm bước lên sân khấu.

Tầm mười giờ đêm là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu nhộn nhịp. An Bộ theo các thành viên lên sân khấu, khuôn mặt mang phong cách Gothic dưới ánh đèn màu của cô càng thêm vẻ yêu dị ma mị. Dù vị trí của cô không nổi bật, nhưng lớp trang điểm lấp lánh đã giúp cô ngay lập tức thu hút sự chú ý, khiến người xem không khỏi “đứng hình”, đánh sâu vào thẩm mỹ của đa số mọi người.

Tuy nhiên, trong một môi trường xa hoa hỗn loạn như thế này, những yếu tố phi truyền thống cũng chẳng khiến ai cảm thấy lạ, cùng lắm chỉ nhận được vài tiếng huýt sáo đùa cợt. Huống hồ còn có những người vốn đã quen với cái đẹp lệch chuẩn.

Ca sĩ chính Varus nhanh chóng chào hỏi mọi người, khéo léo khuấy động bầu không khí bằng vài câu bông đùa rồi ra hiệu bằng tay. Trong tiếng gào thét náo động, buổi biểu diễn bắt đầu.

An Bộ đứng trước bộ trống jazz, phối hợp nhịp nhàng với tiết tấu âm nhạc, hai tay đan chéo vung lên, thỏa sức gõ xuống mặt trống, toàn thân đều dồn lực, từng cú đánh đều chuẩn xác không thừa không thiếu, động tác vừa đẹp mắt lại cực kỳ cuốn hút.

Đám đông ban nãy còn xì xầm bàn tán về khuôn mặt kỳ dị kia của cô, bây giờ ai nấy cũng đều bị nhịp trống mạnh mẽ ấy kích thích, mặc sức thả mình vào cơn cuồng nhiệt. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Khi bản nhạc gần kết thúc, giọng hát của ca sĩ chính đột ngột dừng lại, các nhạc cụ khác cũng im bặt theo. Trong khoảng lặng ngắn ngủi ấy, chỉ còn lại tiếng trống vang lên dồn dập như cuồng phong bão tố, sấm sét rung trời, hai cánh tay thon gầy phô diễn kỹ thuật điêu luyện đến kinh ngạc, trong nháy mắt đã khiến cả khán phòng bùng nổ. Cùng với bầu không khí càng ngày càng sục sôi, An Bộ cũng thu hoạch được một lượng lớn điểm sinh khí.

“A a a a a ——” Những tiếng hét vang dội không ngừng vang lên, khán giả lại một lần nữa bùng nổ.

“A a a! Varus, em yêu anh! Yêu Yêu, chị ngầu quá đi!”

“Yêu Yêu, đánh thêm một bài nữa!”

“Yêu Yêu” là biệt danh của An Bộ trong ban nhạc. Tuy rằng cô không biểu diễn thường xuyên, nhưng vẻ ngoài yêu dị cùng với kỹ thuật xuất sắc của cô đã để lại ấn tượng cực kỳ mạnh trong lòng khán giả.

Một tiết mục kết thúc, An Bộ rời khỏi sân khấu, nhường lại vị trí cho tay trống chính thức của ban nhạc. Bài hát tiếp theo nhanh chóng bắt đầu, nhưng mọi người đều cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, tựa hồ như là bây giờ lại không còn cái cảm giác máu nóng sôi sục như trước nữa…

“Bộ Bộ, đây, loại rượu trái cây ‘Váy Hồng Thướt Tha’ được pha chế riêng cho em đấy.” Ông chủ quán bar, Leo, đẩy ly rượu trái cây trên quầy bar về phía An Bộ.

“Cảm ơn.” An Bộ vẫn giữ nguyên khuôn mặt trang điểm yêu diễm đến quỷ dị của mình, thản nhiên cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm. Cô chỉ có thể uống các loại rượu trái cây dưới 18 độ cồn, và tuyệt đối không được uống quá nhiều, nếu không sẽ làm giảm điểm sinh khí. Thực tế thì, bất kỳ loại đồ uống nào vào miệng cô cũng chẳng khác gì nước lọc, không có hương vị gì cả, cô uống chỉ để tạo cảm giác mà thôi.

“Bộ Bộ, em thật sự không nghĩ đến chuyện gia nhập ban nhạc sao?” Leo cười nói, “Với kỹ thuật của em, nếu ra mắt thì nhất định sẽ nổi tiếng.”

An Bộ nghiêng người dựa vào quầy bar, ngón tay lướt chậm trên miệng ly, lười nhác đáp: “Nếu em muốn debut thì em đã debut từ lâu rồi.”

Tham gia ngành nghề có độ hot cao là một trong những cách tăng sinh khí nhanh nhất. Mà showbiz thì khỏi phải nói cũng biết độ hot của nó như thế nào. Nhưng An Bộ tuyệt đối không thể làm ngôi sao, chính xác hơn là không thể trở thành bất cứ người của công chúng nào cần phải lộ diện trước mặt mọi người. Cô sẽ không già đi, việc giữ vẻ ngoài trẻ trung mười năm còn có thể tin được, nhưng hai mươi năm, ba mươi năm vẫn không thay đổi gì thì rất dễ khiến người khác nghi ngờ.

Để tránh đi những phiền toái không đáng có, cô chỉ có thể từ bỏ con đường làm minh tinh, âm thầm mà rực rỡ, lặng lẽ tích lũy độ nổi tiếng.

“Chậc, đáng tiếc thật.” Leo không rõ là thật hay giả mà cảm thán một câu.

Ngay lúc cả hai đang nói chuyện, một nhóm cảnh sát mặc thường phục bất ngờ xông vào quán bar. Người đi đầu giơ thẻ lên cao, lớn tiếng nói: “Cảnh sát kiểm tra đột xuất, tất cả giữ im lặng, đứng yên tại chỗ, chờ kiểm tra ngẫu nhiên.”

Quán bar là nơi tạp nham có đủ mọi kiểu người, các vụ mua bán hoặc sử dụng chất cấm cũng thường xuyên xảy ra nên cảnh sát sẽ định kỳ tiến hành kiểm tra bất ngờ.

An Bộ không có ý kiến với chuyện kiểm tra, miễn là không phải kiểm tra cô.

Thấy sắc mặt An Bộ có phần lưỡng lự, Leo nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Em sẽ không…”

“Không, chỉ là em không tiện bị kiểm tra cho lắm.” Kiểm tra mà có phát hiện ra chất cấm thì còn dễ giải thích, chứ kiểm tra không ra được gì mới thật sự đáng sợ.

Leo cũng không hỏi gì thêm, chỉ tay về phía sau quầy bar: “Đằng kia có một lối thoát hiểm, tranh thủ lúc hỗn loạn, em mau chuồn đi đi.”

“Cảm ơn anh.” An Bộ bất ngờ kéo cà vạt của Leo lại, hôn một cái lên mặt anh ấy rồi nhanh chóng lẻn vào lối đi sau quầy bar.

“Cái cô nàng này, cứ tự tiện trêu ghẹo người khác vậy thật sự ổn sao?” Leo lẩm bẩm một câu, trong mắt lại ngập tràn ý cười. Nếu anh trẻ lại mười tuổi, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua một yêu nghiệt như cô.

Quán bar Bành Phái có hai lối thoát hiểm, một lộ một ẩn, và An Bộ đi theo lối ẩn nên không bị cảnh sát chặn lại.

Lúc rời khỏi quán bar thì mới chỉ hơn mười một giờ, với An Bộ thì cô vẫn còn ít nhất bốn tiếng hoạt động nữa.

Vừa đi dạo trên phố, cô vừa suy nghĩ mình có nên quay lại chạy Paopao không.

Đúng lúc ấy, điện thoại đột nhiên reo lên. Người gọi là Tân Nghiên.

Quái lạ, chẳng phải hôm nay cô ấy đi đón bạn trai à? Giờ này không ở nhà hay khách sạn ôm ấp bạn trai đi, gọi điện cho cô làm gì?

An Bộ bắt máy, vừa alo một tiếng đã nghe đầu dây bên kia vang lên một thanh âm xa lạ: “Chào cô, tôi là chủ cửa hàng tiện lợi Nguyên Nguyên. Chủ nhân của chiếc điện thoại này đang say rượu trong cửa hàng của tôi, không biết cô có thể đến đón cô ấy không?”

“Cửa hàng tiện lợi?” An Bộ cứ tưởng rằng mình nghe nhầm. “Cô ấy uống rượu ở cửa hàng tiện lợi nhà anh? Uống đến mức say luôn?”

“Đúng vậy.” Thanh âm của người chủ tiệm nghe như có chút uất ức. “Phiền cô đến nhanh một chút nhé.”

“Được, phiền anh gửi địa chỉ cho tôi.”

Mười lăm phút sau, An Bộ đến nơi thì thấy Tân Nghiên đang say khướt nằm co ro dưới gầm bàn, hai tay ôm chặt lấy chân ghế, khóc như thể tim gan đứt từng đoạn. Bên cạnh cô ấy là mấy chai rượu rỗng nằm lăn lóc, trên sàn còn có một vũng chất lỏng khả nghi, mùi vị nồng nặc đến mức khiến người ta sinh ra ác niệm.

Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên trông hiền lành đang nhăn nhó nhìn về phía họ. Thấy An Bộ bước vào, không những không thở phào nhẹ nhõm mà trái lại còn càng thêm căng thẳng. Lý do rất đơn giản: An Bộ còn chưa kịp tẩy trang, bộ dạng ma mị theo phong cách u tối khiến người ta nhìn là biết ngay cô chính là một “cô gái hư”, thậm chí còn thuộc dạng hư hỏng trẻ trâu cấp độ cuối

“Cô… cô là người nói chuyện với tôi lúc nãy à?” Chủ tiệm hỏi với vẻ không chắc chắn lắm.

“Vâng.” Thấy sắc mặt đối phương có chút kỳ quái, An Bộ tự cho rằng mình hiểu được tâm trạng của chú ta. Một cái cửa hàng tiện lợi tử tế, đang yên đang lành bị một con ma men chiếm cứ, dọa cho khách không ai dám vào, tâm trạng của ai mà chẳng tụt dốc. Nhưng thực tế là, chú ta hẳn là bị dọa bởi lớp trang điểm không còn nhân tính của An Bộ.

“Xin lỗi anh, đã làm phiền rồi.” Vừa nói, An Bộ vừa đỡ Tân Nghiên dậy, đồng thời nói lời xin lỗi với chủ tiệm. Tân Nghiên cũng thật là thiên tài mà, thế mà cũng nghĩ ra được cách mua rượu rồi uống đến say mèm trong cửa hàng tiện lợi! Chủ tiệm không báo cảnh sát đã là quá sức nhân đạo rồi.

“Không sao, cô cứ đưa người về là được.” Ông chủ quả thực là một người tốt, chú còn chân thành khuyên nhủ: “Cô bé còn trẻ, có gì nghĩ không thông thì cứ từ từ giải quyết.”

“Anh nói đúng, tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với cô ấy.” An Bộ ngừng một lát, rút tờ một trăm tệ ra khỏi túi, “Đây là chút tiền bồi thường, hy vọng không gây ra quá nhiều tổn thất cho anh.”

“Không cần đâu, không cần đâu, hai người mau về nghỉ ngơi đi.” Chủ tiệm vội vàng xua tay.

An Bộ không nói gì thêm, để tiền lại rồi dìu Tân Nghiên rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play