Tầm hơn tám giờ sáng, điểm sinh khí của An Bộ bất ngờ tăng thêm 75 điểm. Không cần đoán cũng biết, tên đàn ông say rượu đêm qua đã thành công thoát khỏi một kiếp nạn.

Tâm trạng của An Bộ rất thư thái, vừa nghe nhạc, vừa tỉa hoa từ rau củ. Sau khi tỉa xong, cô bày biện đẹp mắt rồi chụp ảnh, đăng lên Facebook*, sau đó không một chút tiếc nuối mà ném thẳng tất cả vào máy ép.

(*Lú: Chính xác là Facebook nhe mấy bồ, tác giả viết là Facebook chứ không phải  là Weibo nên mọi người đừng thắc mắc nha :)) )

Tài khoản Facebook hiện tại của cô được đăng ký lại sau khi có thân phận này. Mỗi ngày, cô đều đăng ảnh các sản phẩm thủ công, chủ yếu là rau củ tỉa hoa, thỉnh thoảng còn có gốm sứ, vải thủ công, đan lát v.v... tất cả đều là những kỹ năng mà cô đã học được trong những năm qua, rất có ích cho việc rèn luyện độ linh hoạt của ngón tay và tư duy sáng tạo.

Trong USB của cô lưu rất nhiều hình ảnh tương tự, từ những sản phẩm vụng về thảm hại lúc mới bắt đầu, cho đến những tác phẩm tinh tế sắc sảo về sau. Để có được thành quả đó, cô đã bỏ ra số thời gian gấp nhiều lần người thường. Mỗi lần cô làm đứt tay đều sẽ tăng từ 1 đến 5 điểm tử khí. Nhưng sau khi thành thạo, chỉ cần đăng sản phẩm lên nền tảng công cộng là có thể tích lũy độ nổi tiếng, từ đó tăng thêm điểm sinh khí.

Hiện tại, An Bộ đã tổng kết được một vài phương pháp tăng điểm sinh khí chính. Phương pháp thứ nhất là đơn giản nhất: sống ở nơi đông đúc, không cần làm gì cũng có thể tăng từ 1 đến 20 điểm sinh khí mỗi ngày. Thứ hai là ăn uống lành mạnh. Thứ ba là vận động điều độ. Thứ tư là tham gia những nghề nghiệp có độ nổi tiếng cao. Thứ năm là giúp người hấp hối thoát khỏi tai kiếp. Thứ sáu là cứu trợ thiên tai hoặc làm từ thiện.

Ba cách đầu thuộc về nhiệm vụ thường nhật, số điểm sinh khí nhận được rất ít, chỉ đủ để giữ cân bằng giữa tiêu hao và tích lũy. Bởi vì đói bụng, lười biếng, trúng độc, xa rời đám đông v.v... đều sẽ khiến điểm sinh khí giảm sút. Ba cách sau thì có tiềm năng phát triển hơn nhưng đòi hỏi cơ hội và cũng không dễ thực hiện.

Đúng lúc đang nghĩ ngợi, điện thoại đặt trên ghế sofa bất chợt đổ chuông. An Bộ uống cạn ly nước ép rau củ, sau đó nhấc máy: “A lô, xin chào.”

“Bộ Bộ, cứu mạng!” Một giọng nữ dễ nghe vang lên ở đầu dây bên kia, mang theo chút giọng điệu đáng thương. Cô ấy là Tân Nghiên, người bạn mà An Bộ quen được từ một năm trước. Tính cách cô ấy sôi nổi, đơn thuần, không có chút tâm cơ nào.

“Chuyện gì vậy?” An Bộ vừa dọn bàn vừa hỏi.

“Hôm nay cậu có thể làm thay ca giúp tớ không? Hôm nay bạn trai tớ về nước, tớ muốn đi đón anh ấy.”

“Không thành vấn đề, mấy giờ? Cậu đã nói với quản lý chưa?”

“Tớ chuẩn bị đi nói ngay đây, trước mười một giờ cậu đến là được.” Tân Nghiên hớn hở nói, “Cảm ơn cậu nhiều, Bộ Bộ, tớ biết cậu là người tốt nhất mà!”

“Tất nhiên rồi, tớ là bạn thân quốc dân cơ mà.” An Bộ đánh giá bản thân rất khách quan.

“Ha ha ha, đúng vậy. Vậy thì nhờ hết cả vào cậu nhé, Bộ Bộ. Đến khi về tớ sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn ~ ~”

Cúp máy, An Bộ nhìn đồng hồ, mới mười giờ năm phút, chuẩn bị một chút là có thể ra ngoài rồi.

Tân Nghiên làm nhân viên phục vụ tại một nhà hàng tên là “Carys”, nhà hàng ấy cách khu dân cư nơi An Bộ sống chỉ khoảng bảy, tám trăm mét, đi bộ vài phút là tới nơi. 

Đây cũng không phải lần đầu An Bộ làm thay ca cho Tân Nghiên, cô cũng đã quen biết với quản lý của nhà hàng. Sau khi chào hỏi, cô trực tiếp vào phòng nhân viên để thay đồng phục, chuẩn bị bắt đầu công việc.

“Bán tháo tất cả đi! Đúng vậy, ngay lập tức. Ngoài ra, lập tức làm một bảng báo cáo đánh giá thị trường ngắn hạn…”

Một người đàn ông bước vào nhà hàng, vừa đi vừa nghiêm túc gọi điện thoại. Anh ấy cao gần mét chín, mái tóc nâu sẫm hơi rối, đôi mắt xanh thẳm ánh lên vẻ lạnh lùng xa cách. Đôi chân dài, sải bước mạnh mẽ, mỗi lần anh cất bước đều như mang theo luồng sóng nhiệt khiến không khí xung quanh cũng nóng lên vài độ, ngoại hình nổi bật của anh thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t ( app TYT - tytnovel )

Sau khi ngồi xuống, anh ấy cúp máy, đặt laptop lên bàn, mở màn hình ra, mười ngón tay với khớp xương rõ ràng liên tục gõ lên bàn phím đen.

“Chào tiên sinh, xin hỏi anh cần gọi món gì ạ?” An Bộ bước đến hỏi một cách lịch sự.

Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên: “Phần combo bít tết số 3.”

“Vâng, xin anh chờ một lát.” An Bộ xoay người rời đi.

An Bộ vừa mới đi được bốn, năm bước, người đàn ông kia bất chợt ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng của cô với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

An Bộ nhập phần món ăn của vị khách đó vào hệ thống đặt món cầm tay rồi tiếp tục phục vụ các khách hàng khác. Đợi món ăn được chuẩn bị xong, hệ thống sẽ nhắc cô đi lấy và đưa ra bàn. Cuối cùng, việc tính lương sẽ dựa trên số lượng khách mà cô phục vụ, đánh giá hài lòng, tiền thưởng và tiền tip.

Lúc này, hệ thống đặt món truyền ra âm báo "tít tít tít", khi An Bộ đang chuẩn bị đến quầy nhận đồ thì một cô gái có khuôn mặt thanh tú tiến lại, nhiệt tình nói: “An Bộ, cậu có thể nhường bàn số 9 cho tớ không? Mình đổi đơn nhé.”

“Được thôi, cậu đi đi.” An Bộ đổi đơn cho cô ấy mà không hề do dự. Đối phương đổi cho cô bàn số 18 – một ông chú bụng bự, tướng mạo hiền hòa phúc hậu. Còn bàn số 9 lại là một anh chàng vừa đẹp trai vừa phong độ.

An Bộ có thói quen ghi nhớ tất cả khách hàng mà mình từng gặp, không cần cố tình quan sát, chỉ cần lướt mắt qua là cô có thể nhớ rõ vị trí, số người và đặc điểm ngoại hình của từng bàn. Vị khách ở bàn số 9 vừa rồi khiến cô ấn tượng nhất, không phải vì gương mặt, mà là do điểm sinh khí toát ra từ người anh ấy vô cùng mạnh mẽ.

“Cảm ơn nhiều nha.” Cô gái kia ôm lấy An Bộ một cái đầy thân mật, rồi chỉnh lại trang phục, tay bưng khay đồ ăn, bước đi duyên dáng về phía bàn số 9.

Cô ấy tên là "Zenia", là một người theo chủ nghĩa độc thân, tư tưởng phóng khoáng, thường xuyên tìm kiếm bạn tình một đêm trong nhà hàng hoặc quán bar.

Về chuyện này, An Bộ không có bình luận nào. Dù sao thì ai cũng có cách sống của riêng mình.

“Tiên sinh, đây là phần combo bít tết số 3 mà anh đã gọi.” Zenia nhẹ nhàng bày từng món ăn lên bàn, người hơi nghiêng về phía trước, khe ngực dưới lớp áo sơ mi hé mở lấp ló như ẩn như hiện.

Giản Ninh Huyên hoàn toàn dồn sự chú ý vào chiếc laptop trước mặt, hoàn toàn không hay biết có một “vật thể câu dẫn” đang ra sức phát tín hiệu về phía mình.

Hai má Zenia ửng hồng, trái tim đập rộn ràng, thân thể cũng như nóng lên. Ánh mắt rực lửa của cô ấy quét một vòng từ đầu tới chân người đàn ông trước mặt, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Thấy đối phương không có phản ứng gì, Zenia lấy cớ rót nước, cố ý làm đổ nước lên bàn phím laptop của anh.

“Ái da!” Cô ôm ngực, gương mặt đầy vẻ hoảng loạn nhìn anh: “Tiên sinh, thật sự xin lỗi anh!”

Giản Ninh Huyên “bụp” một tiếng đóng laptop lại, ánh mắt sắc như dao quét về phía cô.

Gương mặt Zenia hơi cứng lại, không biết là do máy lạnh hỏng hay là do bản thân quá mức hồi hộp mà cô có cảm giác nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng cao, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

“Tiên sinh, một lần nữa, tôi thật sự xin lỗi.” Zenia cúi người, vẫn không từ bỏ ý định quyến rũ, chỉ là cô lại chẳng hề nhận ra biểu cảm của mình đã bắt đầu gượng gạo. “Nếu có gây ra bất kỳ thiệt hại gì, tôi sẵn sàng bồi thường. Đây là số điện thoại của tôi, anh có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”

Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng đặt tấm danh thiếp mà mình đã chuẩn bị từ trước lên bàn, rồi đẩy về phía anh.

Giản Ninh Huyên làm như không nhìn thấy gì cả, rút thẻ tín dụng ra quẹt nhanh vào máy thanh toán tự động, sau đó đứng dậy, xách laptop rảo bước ra khỏi nhà hàng, ngay lập tức quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ quay lại cái nhà hàng này nữa.

Zenia chết sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng của người đàn ông ấy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Khi Giản Ninh Huyên sắp bước ra khỏi nhà hàng, đúng lúc lướt ngang qua An Bộ, anh chợt cảm thấy có một luồng không khí mát lành lướt qua bên người mình. Bước chân của anh chợt khựng lại, anh quay đầu nhìn về phía An Bộ.

Bóng lưng ấy rất quen thuộc, chính là cô phục vụ lúc đầu đã nhận order của anh.

Giản Ninh Huyên định gọi cô lại, nhưng đúng lúc đó điện thoại trong túi vang lên. Anh nghe máy một lát, chân mày hơi nhíu lại rồi không nhìn thêm nữa, quay người rời khỏi nhà hàng.

Ra đến bãi đỗ xe, Giản Ninh Huyên tháo con chip ổ cứng ra khỏi laptop, sau đó không chút do dự ném cả chiếc laptop vào thùng rác. Chiếc laptop đặt hàng riêng này có trị giá hơn ba trăm nghìn tệ, chống nước, chống sốc, cấu hình đỉnh cao, chỉ đơn giản là dính vài giọt nước mà bị ném thẳng vào thùng rác…

Lúc này trong nhà hàng, An Bộ nhìn thấy phần đồ ăn ở bàn số 9 vẫn còn nguyên vẹn thì không khỏi thắc mắc: “Có chuyện gì vậy?”

Zenia cắn môi, vừa thu dọn bàn vừa tức tối nói: “Cái tên đó nhỏ mọn chết đi được! Tớ chỉ lỡ tay làm đổ nước lên laptop của anh ta thôi mà, vậy mà anh ta đã lập tức tính tiền bỏ đi rồi. Nhìn cái laptop đấy của anh ta thôi cũng biết là hàng xịn rồi, chắc chắn có thể chống nước. Tớ đã xin lỗi rất chân thành rồi, vậy mà anh ta lại chẳng nể mặt chút nào!”

An Bộ chỉ mỉm cười, không nói gì. Cô biết phải nói gì đây? Là tiếc thay vì Zenia đã bỏ lỡ một cuộc tình chớp nhoáng, hay nên động viên cô ta tiếp tục săn mồi, hoặc chúc mừng vị khách kia đã kịp thời thoát nạn?

“Đúng là chọn đàn ông không thể chỉ nhìn mặt không thôi được.” Zenia vẫn còn đang làu bàu, “Gặp phụ nữ mà lạnh nhạt như thế, tớ đoán con hàng này hoặc là có vấn đề về nhân phẩm, hoặc là gay…”

An Bộ không tiếp tục nghe nữa, cô quay sang phục vụ những khách hàng khác.

Đến quầy lấy đồ ăn, An Bộ thấy một cô nhân viên đang khoa tay múa chân nói chuyện với một người khác.

“Chị Vương, làm ơn đổi đơn với em có được không?” Cô phục vụ tóc ngắn chắp hai tay khẩn cầu: “Bàn số 24 có hai khách nước Y, nghe nói chị biết nói tiếng Y, chị có thể phục vụ họ giúp em không?”

Người được gọi là “chị Vương” tỏ vẻ khó xử: “Chị đúng là biết tiếng Y đấy, nhưng cũng không rành lắm, e là không giúp được gì cho em rồi.”

Nhà hàng này vốn có một phiên dịch viên riêng, chỉ là hôm nay người đó nghỉ, hơn nữa khách nước ngoài vốn đã hiếm, nếu có thì cũng chỉ thường là người nước E, mà tiếng E thì đa phần nhân viên ở đây đều biết chút ít, còn tiếng Y thì lại có rất ít người hiểu.

Cô phục vụ tóc ngắn sốt ruột nói: “Không cần rành lắm đâu chị, chỉ cần hiểu mấy câu nói cơ bản sử dụng trong nhà hàng là được rồi.”

“Xin lỗi nhé.” Chị Vương lại từ chối, “Chị không giúp được đâu.”

Lúc này, Zenia vừa đi ngang qua, không quên châm chọc: “Bình thường thấy chị ba hoa chích chòe về tài ngoại ngữ của mình ghê lắm mà, đến khi gặp chuyện thì lại bàn lùi rồi.”

Chị Vương hừ lạnh một tiếng, không thèm đôi co, quay đi tiếp tục làm việc.

Zenia khẽ hếch mặt, liếc xéo chị một cái rồi nghiêng người về phía cô phục vụ tóc ngắn, dịu dàng hỏi: “Hai người nước Y đó có đẹp trai không? Nếu đẹp thì để chị giúp em.”

Cô phục vụ nhỏ giọng hỏi: “Chị biết nói tiếng Y à? Họ nói tiếng phổ thông và tiếng E không sõi lắm, hơn nữa lại còn hỏi nhiều lắm…”

“Cứ nói thẳng đi, có đẹp trai không?”

“Không… không đẹp lắm.”

Zenia lập tức bĩu môi một tiếng, phẩy tay rồi nghênh ngang rời đi.

Cô phục vụ tóc ngắn: (Q_Q) Làm ơn có tí tình đồng nghiệp được không…

“Tiểu Cửu.” An Bộ đi tới, “Để tôi đổi đơn cho.”

Tiểu Cửu rưng rưng nước mắt nhìn An Bộ, như thể vừa thấy được vị cứu tinh.

An Bộ mỉm cười xoa đầu cô ấy, sau đó đổi đơn khách bàn số 24 với cô.

Tiểu Cửu vẫn cảm thấy lo, âm thầm quan sát cách An Bộ giao tiếp với hai vị khách người Y kia. Nếu có gì bất ổn, cô ấy tuyệt đối sẽ không để An Bộ chịu trách nhiệm một mình. Nhưng sau năm phút theo dõi, Tiểu Cửu sững sờ phát hiện, tiếng Y của An Bộ không chỉ trôi chảy mà còn ăn nói vô cùng khéo léo, chỉ cần nhìn sắc mặt hài lòng của hai vị khách kia là cũng đủ để hiểu rồi.

Đến khi An Bộ quay lại với một đơn hàng trị giá 30.000 tệ, độ sùng bái của Tiểu Cửu với cô lập tức bùng nổ lên đến cấp độ fangirl cuồng nhiệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play