Con khủng long bạo chúa này đang làm nũng sao?!

Kiều Nặc rùng mình một trận, ngữ điệu cũng nhanh hơn không ít: “Chị đối xử với em còn lạnh nhạt hơn, bớt ở đó mà vu oan giá họa cho người khác đi!”

"Vậy, cậu vẫn không chịu tha thứ cho chị sao?" Vẻ mặt của Kiều Nhất càng thêm tủi thân, hốc mắt cũng đỏ hoe.

Kiều Nặc bị những hành động khác thường liên tiếp của cô làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Cậu thề, người trước mặt tuyệt đối không phải là người cuồng bạo lực mà cậu biết, có lẽ cô đã bị đả kích gì đó.

“Có phải chị bị Bùi Nghiên Thư đuổi ra khỏi nhà, tay trắng trở về, buộc phải nương tựa vào kẻ thù, nhẫn nhục chịu đựng sống qua ngày không?”

"Hả?" Kiều Nhất bị cậu hỏi cho ngớ người, sao lại có cảm giác như đang nói chuyện không cùng tần số vậy.

Nhìn đôi mắt ngơ ngác chớp chớp của Kiều Nhất, Kiều Nặc lại bắt đầu khó chịu: “Chị, chị chẳng giống chị chút nào cả.”

Kiều Nhất nhìn vẻ mặt khó chịu pha lẫn xấu hổ của cậu, lập tức hiểu ra: “Cậu không thích chị đối xử dịu dàng với cậu sao?”

Kiều Nặc trả lời dứt khoát: “Không thích!”

Đàn guitar nướng cánh gà là bóng ma cả đời của cậu!

“Nhưng chị đã hứa với Bùi Bùi là phải đối xử tốt với cậu, nếu để anh ấy biết chị chứng nào tật nấy thì anh ấy sẽ thất vọng mất.”

Kiều Nặc nghiến răng, quả nhiên là vì Bùi Nghiên Thư, trong lòng cô căn bản là không có cậu!

Cậu tức giận nói: “Bây giờ anh ấy có ở đây đâu!”

"Đúng nhỉ, vậy thì chị đánh cậu có được không?" Kiều Nhất giả vờ ngộ ra.

Kiều Nặc: “...”

Hình như cậu đã tự đào hố chôn mình rồi: )

Chưa đợi cậu đổi ý, gáy của cậu đã lãnh trọn một cú đánh của Kiều Nhất: “Thằng nhóc thối tha, cậu dám nghi ngờ mục đích chị tìm cậu à, da ngứa ngáy rồi phải không?”

“Ái da ~ đau, nhẹ tay thôi!”

Cơn đau đã lâu không gặp khiến Kiều Nặc có ảo giác như trở về thời thơ ấu.

"Nhẹ tay thì không phải là đánh người rồi!" Kiều Nhất lại tặng cậu một đấm vào lưng.

“Đủ rồi, đánh nữa là em phản kháng đấy!”

Kiều Nặc giận dữ vung nắm đấm, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi kiểu gì cũng lộ ra chút yếu ớt bên trong.

Kiều Nhất cười lạnh một tiếng, tóm lấy cổ tay cậu, mạnh mẽ kéo về phía trước, xoay người cậu lại, nâng đầu gối lên đè vào eo cậu, tay còn lại thì vặn ngược hai cánh tay cậu, ghì chặt người cậu vào tường, khuôn mặt tuấn tú bị ép vào tường đến biến dạng.

“A, đau đau đau...”

Kiều Nặc đau đến mức kêu la oai oái.

Động tác lưu loát của Kiều Nhất, căn bản không cho cậu cơ hội phản ứng, mãi đến khi mặt bị ép vào tường, eo và cánh tay đồng loạt truyền đến cảm giác đau đớn, Kiều Nặc mới phản ứng lại là mình vừa bị cô chế trụ rồi.

Giống như mỗi lần cãi nhau hồi nhỏ, mặc kệ cậu đúng hay sai, người bị thương cuối cùng vẫn là cậu.

Cô đã dùng hết những chiêu thức phòng thân đã học lên người cậu rồi!

Mà lần này, lại là do câu chủ động yêu cầu cô đối xử bạo lực với mình.

Kiều Nặc à Kiều Nặc, sao mà mày hèn thế!

“Đau là đúng rồi, nhớ lại phải đối xử với chị như thế nào chưa?”

“Nhớ rồi, em sẽ đối xử tốt với chị.”

“Tốt như thế nào?”

“Nghe chị sai khiến, phục vụ cho chị, chị nói một em tuyệt đối không nói hai, chị đi về hướng tây em tuyệt đối không đi về hướng đông!”

“Cũng tạm được đấy!”

Kiều Nhất đại phát từ bi tha cho cậu, đi về phía ghế sofa, lấy từ trong túi ra một bình xịt chuyên trị bong gân, vẫy tay với cậu: “Lại đây xịt thuốc!”

Kiều Nặc khó nói nhìn cô, một hồi lâu mới thốt ra một câu: “Chị đúng là quỷ mà!”

Vừa đánh vừa xoa, mách tội cũng không ai tin, căn bản là một con quỷ vương tuyệt thế QAQ.

Kiều Nặc có làn da trắng lạnh, Kiều Nhất chỉ vừa làm nóng người một chút đã để lại một vết bầm tím ở cổ tay cậu.

“Sao cậu càng lớn càng không chịu được đòn thế, chị còn chưa dùng sức đã bày ra cái bộ dạng này, người không biết còn tưởng chị ngược đãi cậu đấy.”

Kiều vừa xoa tay cho cậu vừa chê bai, giống hệt như quy trình sau khi đánh cậu hồi nhỏ, chỉ là để không cho cậu có cơ hội mách với bố mẹ.

Kiều Nặc vẫn luôn nhìn theo động tác của cô, cảm nhận lực đạo nhẹ nhàng từ cổ tay truyền đến, ngọn lửa tức giận trong lồng ngực vậy mà lại biến mất một cách kỳ diệu, thay vào đó là một dòng nước ấm, men theo tứ chi lan ra khắp cơ thể.

Cảm giác mà Kiều Nhất mang đến cho cậu quá kỳ lạ.

Nói cô thay đổi thì ra tay đánh cậu vẫn tàn bạo như vậy, nói cô không thay đổi thì khi nói chuyện và oán trách, luôn ẩn chứa một tia dịu dàng ngấm ngầm.

Quá phi lý!

Nhưng vô số sự thật đã nói cho cậu biết, sự tốt bụng của cô đối với cậu tuyệt đối không kéo dài quá ba giây.

Cậu âm thầm đếm trong lòng, vừa đếm đến ba Kiều Nhất đã ghét bỏ hất tay cậu ra: “Mỏi tay quá, tự xoa đi.”

Kiều Nặc vậy mà không hề ngạc nhiên, ngược lại còn có chút vui vẻ vì hiểu rõ cô.

Khi nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trong tủ kính, khóe miệng mình cong lên, cả người đều không ổn.

Lại bị cái tính hèn hạ này chiếm mất rồi!

Nhưng cảnh tượng này đã sớm bị Kiều Nhất thu vào mắt, thằng em ngốc vẫn dễ dỗ như vậy, thật đáng yêu.

Kiều Nhất cởi giày bước lên thảm, nhẹ nhàng đấm bóp bắp chân đang nhức mỏi.

Kiều Nặc thấy vậy liền khẽ nhíu mày, cô cứ ngồi máy bay lâu là chân sẽ bị nhức mỏi, trước kia đều là cậu giúp cô xoa bóp thư giãn, nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.

Nhìn động tác vụng về của cô, những việc này nhất định đã bị Bùi Nghiên Thư thay thế rồi.

Cậu ép mình thu hồi tầm mắt, chuyên tâm xoa cổ tay mình.

Một lúc lâu sau, cậu lên tiếng hỏi: “Hôm đó chị nói trong điện thoại bảo em rút lui khỏi giới giải trí là có ý gì?”

Kiều Nặc cảm thấy mình không thể để vẻ giả tạo đánh lừa, những nghi ngờ cần giải quyết vẫn phải làm rõ.

“Không có ý gì cả, chỉ nói bừa thôi.”

“...”

Kiều Nặc mặt nghiêm túc nhìn cô, kiên quyết chờ đợi cô trả lời nghiêm túc.

Kiều Nhất đón ánh mắt của cậu, ôn tồn nói: “Trước kia thấy cậu đầy rẫy tin tức tiêu cực, hơi lo lắng nên bảo cậu rút lui, nhưng sau đó chị xem lại những tin tức của cậu mấy năm nay, thấy con đường cậu đi lên không dễ dàng, rút lui khỏi giới giải trí chẳng khác nào phủ nhận tất cả những nỗ lực của cậu, thế thì tàn nhẫn quá.”

Bàn tay Kiều Nặc rủ xuống bên người chợt siết chặt, đáy mắt ngập tràn hơi nước vì lời nói của cô, vì thái độ đột ngột thay đổi của cô, cũng vì giọng điệu có chút xót xa của cô.

Kiều Nhất đưa tay lên xoa đầu cậu, đáy mắt tràn đầy dịu dàng và áy náy: “A Nặc, trước kia chị đã làm sai rất nhiều chuyện, không nên chà đạp ước mơ của cậu, càng không nên dùng cách quá khích để ngăn cản cậu theo đuổi ước mơ, cậu có bằng lòng cho chị cơ hội bù đắp không?”

Kiều Nặc không chớp mắt nhìn vào mắt Kiều Nhất, như thể muốn dò xét những cảm xúc khác từ ánh mắt của cô.

Dù là nói dối lừa gạt, cũng còn tốt hơn sự tự trách và hối hận chân thành từ tận đáy lòng này.

Quá không chân thực, điều này chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cậu thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play