Kiều Nhất không rời mắt khỏi phản ứng của Kiều Nặc, thấy cậu ngây như phỗng, trong mắt đầy nghi hoặc, lập tức cảm thấy hình tượng dịu dàng của mình hình như không có tác dụng.
Không những không khiến cậu bớt cảnh giác mà ngược lại còn khiến cậu đề phòng hơn, hoàn toàn không có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cô.
Thôi vậy, không giả bộ nữa, cứ diễn đúng bản chất thật của mình thôi.
Theo một tiếng “bốp” trầm đục, Kiều Nhất tặng cho Kiều Nặc một quả đấm vào đầu quen thuộc.
Kiều Nặc lập tức hoàn hồn, xoa gáy một cách khó hiểu: “Chị làm cái gì đấy!”
“Chị nói thẳng luôn, sự dịu dàng của chị đối với cậu đều là giả tạo, chị cũng không thấy thoải mái đâu!”
“…”
Phản ứng đầu tiên của Kiều Nặc là ngơ ngác, đến khi nhận ra mình đã chìm đắm trong sự dịu dàng của cô, thầm chí còn suýt nữa là đã tha thứ cho cô thì lập tức nổi trận lôi đình: “Em biết ngay chị không thể giả vờ quá ba giây mà!”
“Đúng vậy, chị là như vậy đấy, ai bảo cậu ném cơ ngơi của bố cho một mình chị quản lý. Chị đã nói rồi mà, trừ khi chị chết còn không thì cậu đừng hòng trốn tránh trách nhiệm. Bây giờ cậu cũng đã có chút tiếng tăm, tài năng cũng đã được chứng minh rồi, đợi chương trình thực tế kết thúc thì về nhà với chị, cấm, cãi, lời!”
Thấy cuối cùng cô cũng lộ ra cái đuôi cáo, đột nhiên Kiều Nặc cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Quả nhiên chị ấy không có ý định gì tốt, mới giả bộ có mấy phút đã lộ tẩy rồi!
Đáng lẽ cậu nên tin vào trực giác của mình mới phải!
“Bây giờ em đã hai mươi ba tuổi rồi, không phải mười sáu tuổi nữa, em có quyền quyết định cuộc đời mình, muốn em về nhà thì chị không có cửa đâu, em có chết cũng phải chết ở giới giải trí, không ai được cản đường em.”
Nhìn thấy bộ dạng cứng đầu không chịu khuất phục của cậu, nghe cậu nói những lời thà chết cũng phải ở trong giới này, Kiều Nhất lại nhớ đến những hình ảnh trong ký ức, vừa tức giận vừa xót xa.
Nhưng cô biết, cậu càng cứng đầu như vậy thì càng phải từ từ khuyên nhủ.
“Được, nếu vậy thì chúng ta đánh cược đi, cược xem lượng fan của cậu sau khi chương trình kết thúc có phá được một trăm triệu không. Nếu được, chị sẽ lập tức rời đi, không bao giờ can thiệp vào sự nghiệp của cậu nữa, còn nếu không được thì phải về nhà với chị, cấm cãi lời!”
Theo nội dung trong truyện, khi Kiều Nặc kết thúc chương trình thực tế thì chỉ tăng thêm năm triệu fan, còn hai triệu còn lại đều là fan cp của cậu và Sở Vi Nhu.
Bây giờ cô đã chen một chân vào, fan couple cũng chết hơn phân nửa, một trăm triệu? Để kiếp sau đi!
“Lĩnh vực chuyên môn của em là âm nhạc, lượt tải bài hát và doanh số album mới là thước đo giá trị của em, tại sao lại cứ phải dùng cái số fan ảo kia?”
Kiều Nhất giả bộ cáo già: “Bởi vì chỉ có số lượng fan mới quyết định được cậu có thể thăng hạng lên vị trí nào. Vị trí càng cao thì tài nguyên phía sau càng nhiều, không gian phát huy càng rộng. Nếu không có cơ sở là quần chúng fan mạnh mẽ thì cậu có cố gắng đến đâu cũng vô ích, tài năng không thể biến thành tiền, chẳng khác gì đồ bỏ đi.”
Chỉ một câu đã khiến Kiều Nặc cứng họng không nói nên lời.
Trong thời đại mà mọi người đều chạy theo nhịp điệu nhanh, khi mà ai cũng hối hả thì mọi giá trị đều được thể hiện ở hai chữ “nhanh chóng”. Ai có thể trong thời gian ngắn nhất tạo ra giá trị lớn nhất mới chính là người thành công mà mọi người theo đuổi.
Mấy năm nay nếu không có Cố Sâm ở phía sau hậu trường giúp đỡ thì cậu đã sớm bị những ngôi sao mới nổi khác vỗ vào bờ rồi.
Bởi vì phong cách âm nhạc của cậu càng ngày càng đi ngược lại với xã hội nhịp độ nhanh nên cậu chỉ có thể liên tục nhận những quảng cáo “ngắn, nhanh, độ hot cao”, mới có thể miễn cưỡng bù đắp cho sự thất bại mà âm nhạc mang lại.
Đã rất lâu rồi cậu không tĩnh tâm mà chỉ làm việc với âm nhạc.
Hiện tại cậu vừa gia nhập hàng ngũ mười triệu fan, miễn cưỡng có thể chen chân vào hàng ngũ ngôi sao hạng hai. Mà đằng sau con số này, một nửa là đến từ ngoại hình của cậu, một nửa đến từ những tin đồn tiêu cực tạo ra độ hot.
Cậu được xem như một trường hợp đặc biệt “đen mà đỏ”.
Những tham vọng ngày xưa đã sớm thua cuộc trước hiện thực, nếu không có sự chống đỡ của niềm tin thì có lẽ cậu đã suy sụp rồi.
Kiều Nhất nói không sai, tài năng mà không thể biến thành tiền thì đều là rác rưởi.
Chỉ khi cậu đứng ở vị trí cao nhất thì mới có quyền lên tiếng.
“Xa nhà nhiều năm như vậy, sự tàn khốc của hiện thực chắc hẳn cậu đã thấm thía rồi. Nếu như đến cả yêu cầu này của chị mà cậu cũng không làm được, thì làm sao có thể đi tiếp trong giới này được?”
Kiều Nặc trầm mặc, một hồi sau mới đáp: “Được, em đồng ý với chị, đến lúc đó chị đừng hối hận.”
“Một lời đã định!” Kiều Nhất giơ bàn tay lên ra hiệu.
Kiều Nặc chần chừ một lát, rồi cũng đặt bàn tay của mình lên, bất kể con đường phía trước gian nan thế nào, cậu cũng sẽ không lùi bước.
*
Khi Kiều Nặc bị Kiều Nhất nắm thóp thành công, Sở Vi Nhu cũng đang nhờ kết quả điều tra của quản lý mà bình tĩnh trở lại.
“Chị đã bỏ một số tiền lớn để tìm người điều tra rồi, bố mẹ của Kiều Nặc chỉ là những người bán trà bình thường ở một huyện nhỏ. Trong xã hội mà trà sữa cà phê lên ngôi như thế này thì còn ai có thời gian nhàn rỗi để uống trà nữa chứ. Trà nhà cậu ta, vừa không có trà cao cấp, cũng không có trà hot hit, chỉ có loại trà bình thường được chế biến theo phương pháp cổ xưa, bao bì thì vừa cũ kỹ vừa rẻ tiền, sớm muộn gì cũng bị thị trường đào thải thôi. Có khi chị gái cậu ta đến là để bán hàng cũng nên.”
Sở Vi Nhu lật xem tài liệu trong tay, lặng lẽ gật đầu: “Ồ, em biết rồi.”
Liếc thấy bộ dạng cam chịu của cô ta, Đường Di liền tỏ vẻ giận không thể rèn thành sắt: “Em nhìn lại em đi, rõ ràng người chịu ấm ức là em, tự dưng lại chạy đến trước mặt Kiều Nặc khóc lóc. Có khi cậu ta sẽ vì em mà từ chối chị gái mình đấy, kết quả em lại giỏi như thế, người ta cho cái gì thì nhận cái đó, độ hot của Triệu Duệ căn bản không thể so được với Kiều Nặc!”
Sở Vi Nhu nhỏ giọng phản bác: “Kiều Nặc đã đối xử với em rất tốt rồi, không nên làm khó anh ấy như vậy.”
Đường Di cười lạnh: “Trong mắt em thì là biết thông cảm đấy, nhưng trong mắt chị thì chính là ngu ngốc. Vất vả lắm em mới có được sự che chở của Kiều Nặc thì nên nắm cho chắc cơ hội này, để bản thân nhanh chóng nổi tiếng chứ không phải thấy có người đến tranh giành thì chủ động nhường chỗ. Em cũng đã hai mươi tư tuổi rồi, tuổi xuân không chờ đợi ai đâu!”
Sở Vi Nhu vô tội nói: “Nhưng đó là chị gái anh ấy mà, đâu phải người ngoài.”