Có thể thấy những năm này, cậu đã thay đổi không ít, cũng trưởng thành hơn rất nhiều.
Cô vừa vui mừng, vừa có chút xót xa, chỉ có nếm trải gian khổ và thất bại, người ta mới có thể trưởng thành nhanh chóng.
“Cạch...”
Theo một tiếng động nhẹ, cửa mở ra.
Kiều Nhất cười, đẩy cửa bước vào.
Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, chỉ có hai tông màu trắng đen, Kiều Nhất liếc mắt đã thấy các loại cúp và ảnh trao giải được trưng bày trong tủ kính màu trắng.
Trong ảnh, Kiều Nặc cười rạng rỡ, mang theo sự phóng khoáng và kiêu ngạo đầy khí thế, sau khi trút bỏ vẻ ngây ngô của tuổi thiếu niên, cậu càng thêm quyến rũ, đường nét khuôn mặt cũng sâu sắc và góc cạnh hơn.
Trên mạng có phần lớn ý kiến nói về ngoại hình của Kiều Nặc, là kiểu trời sinh đã có, rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc nhưng lại cứ phải dựa vào tài năng.
Cũng chính vì thực lực này mà dù cậu có bị bôi nhọ thế nào, vẫn đứng vững không ngã.
Chính vì dựa vào điều này mà Cố Sâm mới dám tùy tiện như vậy.
Kiều Nặc thấy chị gái nhìn chằm chằm vào ảnh trao giải của mình, đáy mắt mang theo nụ cười nhạt, tai đỏ bừng bước tới che khuất tầm nhìn của cô, lạnh mặt hỏi cô: “Chị ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?”
Kiều Nhất chuyển ánh mắt sang khuôn mặt cậu, ánh mắt dịu dàng từ xa phác họa hình dáng cậu, khi tai Kiều Nặc đỏ lên như muốn rỉ máu, cô đáp: “Muốn cùng cậu theo đuổi ước mơ.”
Sau khi ký ức thức tỉnh, ý nghĩ đầu tiên của Kiều Nhất là phải giải quyết nhanh gọn, bất kể dùng thủ đoạn gì, dù bị cậu hận cả đời, cô cũng phải bắt cậu về, nhốt trong nhà không cho cậu dính dáng đến giới giải trí nữa.
Nhưng khi cô lướt xem những bình luận trên mạng, đột nhiên cô đã thay đổi chủ ý.
Kiều Nặc đã dựa vào nỗ lực của chính mình, gặt hái được không ít vinh quang, những chiếc cúp trước mắt chính là minh chứng tốt nhất.
Có rất nhiều cách để khiến cậu rời khỏi giới giải trí, nhưng cô lại chọn cách tàn nhẫn nhất.
Cưỡng ép bóp nghẹt ước mơ của cậu, chỉ khiến cậu càng thêm nổi loạn, mà nên để cậu tự mình nhìn rõ sự dơ bẩn trong giới này, chủ động rút lui, mới là kết quả tốt nhất.
Sống lại một kiếp, cô không chỉ muốn để gia đình tránh được vận rủi, mà còn muốn để Kiều Nặc học được cách nhìn người, nhìn rõ những kẻ xấu xa xung quanh, không còn ngây ngốc để người khác tùy ý thao túng nữa.
Vì vậy, cô muốn tham gia vào bằng một cách độc đáo và hiệu quả.
…….
“Chị muốn cùng cậu theo đuổi ước mơ.”
Kiều Nặc có chút khó tin nhìn Kiều Nhất, lời này từ miệng cô thốt ra không khác gì sấm sét giữa trời quang giáng xuống đầu cậu.
Còn nhớ năm mười sáu tuổi, cậu hăm hở nói với cô, muốn vác đàn guitar đi xông pha.
Kiều Nhất liền giáng cho cậu một cú đánh vào gáy, đau đến mức nước mắt cậu trào ra.
“Cậu mà đi xông pha thì trừ khi chị chết, đừng hòng mà giao hết cơ nghiệp của bố cho một mình chị quản lý, sau này chị còn phải kết hôn với Bùi Bùi, cậu mà bỏ việc là trốn tránh trách nhiệm đấy, hiểu không?”
Đó là lần đầu tiên Kiều Nặc kinh ngạc phát hiện, con khủng long bạo chúa hóa ra lại là một kẻ não tàn vì yêu!
Không chỉ vậy, não tàn vì yêu còn là một người đàn bà độc ác.
Cô nhân lúc cậu ra ngoài, đốt cây đàn guitar yêu quý nhất của cậu, nhân tiện dùng ngọn lửa đó còn nướng một xâu cánh gà, cậu còn đáng chết ăn hết một nửa.
Kiều Nhất cười híp mắt hỏi cậu: “Ngon không?”
Giọng điệu dịu dàng đến chết người.
Cậu như một thằng ngốc mà khen ngợi: “Tuyệt cú mèo!”
Cứ tưởng cuối cùng cô cũng đã tỉnh ngộ, cảm thấy bao nhiêu năm qua đối xử với em trai quá khắc nghiệt nên lương tâm trỗi dậy muốn bù đắp.
Kết quả giây tiếp theo, cô bới đống than tro chưa cháy hết ra nói: “Ước mơ làm sao no bụng bằng cánh gà, dẹp cái ý nghĩ đấy đi!”
“Hu hu hu... Kiều Nhất! Sao chị có thể tàn nhẫn như vậy chứ!!!”
Cậu ôm đống tro tàn kia, khóc trời long đất lở.
Từ đó về sau, không bao giờ cậu ăn cánh gà nữa, cứ thấy cánh gà là lại nghĩ đến cây đàn guitar bị cúng tế kia, cùng với nỗi ô nhục bị Kiều Nhất chà đạp ước mơ.
Cũng từ lúc đó, lòng hận thù của cậu đối với Kiều Nhất ngày càng tăng.
Dưới khuôn mặt tươi cười rạng rỡ kia của cô, ẩn chứa một trái tim đen tối tàn nhẫn và độc ác!
Cho nên, khi Kiều Nhất nói muốn cùng cậu theo đuổi ước mơ, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là bảo vệ cây đàn guitar đã gắn bó với cậu bao năm qua ở góc tường.
Cậu ôm chặt cây đàn, tế bào trong cơ thể đều đang kháng cự: “Cảm ơn, không cần đâu!”
Kiều Nhất thấy bộ dạng cậu run rẩy như vậy, lập tức nhớ đến những tội lỗi mình từng gây ra.
“Trước kia chị còn trẻ người non dạ, để lại cho cậu không ít bóng ma tuổi thơ, chị xin lỗi, sau này chị sẽ đối xử tốt với cậu.”
Kiều Nặc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt viết đầy chữ "Tin chị mới là lạ".
Kiều Nhất khẽ thở dài: “Chị biết cậu nghi ngờ chị có ý đồ khác nhưng chúng ta là chị em ruột, máu mủ tình thâm, chị hại cậu cũng chẳng khác gì hại chính mình, bây giờ sự nghiệp của chị đã thành công, gia đình hạnh phúc, coi như là người chiến thắng thực sự trong cuộc đời so với một kẻ cô đơn lẻ bóng như cậu thì chị hiểu rõ hơn về ý nghĩa của cuộc sống, yên tâm đi!”
Kiều Nặc bị cái danh "kẻ cô đơn lẻ bóng" mà cô gán cho tức đến không nhẹ: “Chị đã tốt đẹp như vậy rồi thì tự mình sống cho tốt đi, sao còn phải đến quấy rầy em.”
“Tsk, chị em liên lạc tình cảm, sao có thể nói là quấy rầy được chứ?”
Kiều Nhất liếc nhìn cậu với ánh mắt trách móc "sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy".
Kiều Nặc ngẩn người, cảm thấy hình như cô có gì đó không giống trước kia, cái con người cuồng bạo lực sao lại trở nên dịu dàng thế này?
Kiều Nặc vội vàng lắc đầu trong lòng, không được, không thể bị vẻ giả tạo của kẻ địch đánh lừa, cô sẽ không tốt bụng như vậy đâu!
Thấy trong mắt cậu vẫn còn sự đề phòng, Kiều Nhất chuyển chủ đề: “Cậu và Sở Vi Nhu đang hẹn hò phải không?”
Chuyển hướng quá nhanh khiến Kiều Nặc ngây người, hồi thần lại không tự chủ được mà nâng cao giọng: “Không có đâu, bọn em chỉ là đồng nghiệp thôi!”
“Ôi chao, trước mặt chị không cần phải ngại ngùng, thích cũng không sao, cô gái đó cũng xinh xắn đấy chứ.”
“Chị nghĩ ai cũng não tàn vì yêu giống chị chắc!”
Kiều Nặc vừa dứt lời, liền vội vàng đưa tay lên bảo vệ đầu, dè chừng nhìn biểu cảm của cô, thấy cô không nổi giận, lại bắt đầu kinh ngạc trước sự thay đổi của cô.
“Não tàn vì yêu thì sao? Chị bây giờ chẳng phải hạnh phúc hơn cậu sao? Chồng yêu con chiều, tốt hơn cậu năm năm vẫn cứ cô đơn lẻ bóng.”
"Chị!" Kiều Nặc tức đến mặt mày xanh mét, cậu biết ngay cô đến là để làm phiền cậu mà.
“Chị thấy cô gái đó hình như cũng có ý với cậu, hay là cậu thử tìm hiểu xem?”
“Chị đừng có nói bậy bạ hủy hoại danh dự của người ta!”
"Nếu cậu không thích cô ta, sao lại dịu dàng với cô ta như vậy, còn lạnh nhạt với chị?" Kiều Nhất đột nhiên bĩu môi oán trách.
Kiều Nặc: “...”