“Kiều Nặc, chị cho cậu hai lựa chọn, một là lập tức tuyên bố giải nghệ, hai là chị đích thân đón cậu về nhà.”
Giọng nói trong trẻo mang theo sự mạnh mẽ không cho phép chối cãi.
Âm thanh đột ngột vang lên trong đầu khiến Kiều Nặc đang chơi game khẽ nhíu mày, vị tướng trong tay vì sự xao nhãng này mà chết.
Cậu bực bội đặt điện thoại xuống, đứng dậy rót nước.
Kiều Nặc có một vẻ ngoài xuất chúng, cao 1m88, tay dài eo thon chân dài, chiếc áo phông trắng ôm sát lặng lẽ phác họa đường nét cơ bụng hoàn hảo, kết hợp với vẻ mặt kiêu ngạo chán đời quen thuộc càng khiến cậu trở nên khó gần.
Giờ phút này, trên khuôn mặt tuấn tú hơn người đó, phủ một tầng u ám nhàn nhạt.
Ba ngày trước, người chị đã nhiều năm không liên lạc đột nhiên gọi điện đến, không một câu chào hỏi đã bắt cậu giải nghệ về nhà để thừa kế gia nghiệp.
Kiều Nặc lúc đó đã bật cười vì tức giận, đáp lại một câu "Đừng có mơ" rồi cúp máy, tiện thể chặn luôn số điện thoại.
Năm mười tám tuổi, khi cậu quyết định dấn thân vào giới giải trí để theo đuổi giấc mơ đã bị cả gia đình phản đối, một khi rời đi, đồng nghĩa với việc đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, mọi chuyện của nhà họ Kiều đều không liên quan đến cậu.
Sự liên lạc đột ngột của Kiều Nhất khiến cậu vừa khó hiểu vừa tức giận.
Nhiều năm như vậy, chị ấy vẫn không hề thay đổi, nói năng làm việc chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của cậu, độc đoán ngang ngược khiến người ta ngứa răng.
Nghĩ đến những bất đồng trong quá khứ, Kiều Nặc hung hăng uống cạn ly nước, sau đó đặt mạnh cốc xuống rồi đi thẳng đến phòng tập gym, chuẩn bị nâng tạ để xả giận.
Nhưng khi cậu cầm lấy tạ, những suy nghĩ trong đầu lại càng thêm rối bời.
Trong ấn tượng của cậu, Kiều Nhất luôn là người nói một là một, sự từ chối của cậu chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của chị ấy, chị ấy chỉ làm những gì mình muốn, không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua.
Vậy nên, chị ấy nói đích thân đến đón cậu, liệu có phải là thật không?
Ý nghĩ vừa mới lóe lên, đã bị cậu phủ định.
Chị ấy đang ở tận nước M, con mới được bốn tuổi, đang là lúc cần mẹ nhất, sao có thể vì cậu mà bỏ chồng bỏ con.
Nếu như chị ấy đặt cậu ở vị trí thứ hai sau bố mẹ, khi đó cậu giận dỗi bỏ đi, chị ấy sẽ không coi lời nói giận dỗi của cậu là thật mà cả năm năm trời chưa từng liên lạc.
Nói cho cùng trong lòng chị ấy, cậu vĩnh viễn không có thứ hạng, sự quan tâm đột ngột có lẽ chỉ là nhất thời hứng lên, qua rồi sẽ hết.
Nghĩ như vậy, cậu lại thấy yên tâm.
Nhưng ngoài sự yên tâm, trong lòng lại không kìm được trào lên một chút mất mát.
Kiều Nặc đúc kết lại cảm xúc không nên có này là do quá rảnh rỗi, chỉ cần khiến bản thân bận rộn là được.
Đột nhiên một lực mạnh đẩy cửa phòng ra, quản lý Cố Sâm vội vàng hỏi: “Kiều Nặc, cậu có một người chị gái đúng không?”
“Rầm...”
Quả tạ trên tay Kiều Nặc rơi xuống đất, suýt chút nữa đã đập vào chân.
Cậu cau mày nhìn Cố Sâm, sự bực bội khó khăn lắm mới đè xuống lại trào lên trong lòng: "Đang yên đang lành, sao lại hỏi cái này?" Đáng sợ quá đi.
“Tôi vừa nhận được thông báo của Từ tổng, nói chị ruột của cậu sẽ cùng cậu tham gia ghi hình chương trình 'Một ngày tươi đẹp', rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cậu không phải là trẻ mồ côi sao?”
Lúc này Cố Sâm cũng đầy dấu chấm hỏi trong đầu, lúc anh ta phát hiện ra Kiều Nặc, đối phương đang làm thêm ở quán cà phê, thời gian rảnh thì làm thính giả tại học viện âm nhạc, tuy là du học sinh trở về nước nhưng lại là trẻ mồ côi, bố mẹ nuôi vì tai nạn xe mà qua đời, không thể không về nước kiếm sống.
Một người chị ruột đột nhiên xuất hiện, khiến anh có lý do để nghi ngờ về thân thế, chỉ sợ trong miệng thằng nhóc này không có một câu nào là thật!
"Cái quỷ gì thế?!" Kiều Nặc lúc này mới thật sự ngơ ngác: “Ai đến?!?”
Cố Sâm thấy bộ dạng kinh ngạc của cậu lại càng tức giận, từ trong túi lấy ra bản photo sổ hộ khẩu, giơ lên nói: “Chị cậu, chị ruột thịt của cậu.”
Kiều Nặc nhìn thấy bằng chứng trong tay anh ta, đột nhiên như bị sét đánh: Má ơi, chị ấy làm thật!!!
Thấy cậu chỉ liếc mắt một cái đã tái mặt, Cố Sâm lập tức nổi giận: “Thì ra chuyện trước đây cậu nói với tôi mình mồ côi đều là giả, cậu lại dám qua mặt cả tôi, giỏi đấy, cậu giỏi thật!”
So với sự tức giận vì bị lừa dối, anh ta càng lo lắng sự xuất hiện của người nhà Kiều Nặc sẽ gây nguy hiểm đến sự khống chế của anh ta đối với Kiều Nặc.
Anh ta vất vả lắm mới nâng cậu lên đến vị trí hiện tại, vừa định ngồi hưởng thành quả, thì kẻ cướp thành quả chiến thắng lại đến.
Một nam minh tinh như Kiều Nặc được ông trời cho ăn cơm, khó mà có người thứ hai, sự xuất hiện đỉnh cao ngay khi ra mắt lại càng là chuyện trăm năm khó gặp, có thể nói để củng cố vị trí anh ta đã dốc hết tâm sức.
Chỉ riêng việc tung ra và vận hành các tin tức tiêu cực đã tốn của anh ta không ít tâm huyết, khi nào tung, tung bao nhiêu, mức độ sâu đến đâu, phạm vi rộng bao nhiêu, đều là phải tính toán tỉ mỉ.
Trong giới giải trí, điều đáng sợ nhất là không được ai biết đến, điều tốt nhất chính là thỉnh thoảng lại đứng đầu hot search, mặc kệ là tin tiêu cực hay tích cực chỉ cần ổn định độ phủ sóng mới là đạo lý.
May mà Kiều Nặc là người cuồng công việc, tập trung vào công việc trong tay, không bao giờ hỏi đến chuyện bên ngoài, điều này đã cho anh ta không ít không gian làm việc.
Hơn nữa, việc tung ra các tin tức tiêu cực cũng có lợi hơn cho anh ta trong việc khống chế Kiều Nặc, khiến cậu biết ơn anh ta, chỉ có thể nương tựa vào anh ta.
Anh ta từng bước tính toán, vất vả lắm mới đưa được cậu đến ngày hôm nay, chỉ còn thiếu một chương trình tạp kỹ là đạt đến đỉnh lưu, kết quả là chiến thắng ngay trước mắt thì đột nhiên lại nhảy ra một người chị.
Điều này cũng giống như việc mình vất vả lắm mới nuôi được một tài khoản, trang bị cao cấp cộng thêm kỹ năng đầy đủ, chớp mắt đã bị người khác dọn sạch như vậy, vừa bực tức vừa khó chịu.
Thấy không thể giấu được nữa, Kiều Nặc đành phải thừa nhận: “Tôi không lừa anh, tôi vì thực hiện ước mơ âm nhạc mà đã trở mặt hoàn toàn với gia đình, bọn họ đều coi tôi như đã chết, chẳng khác gì trẻ mồ côi đúng không?”
Lời nói của cậu khiến Cố Sâm bật cười vì tức giận: “Cậu chơi chữ với tôi đấy à, Kiều Nặc, những năm này tôi đối đãi với cậu không tệ đúng không, cậu cảm thấy lừa dối tôi như vậy là hay sao? Cái đống hỗn độn ngày hôm nay, cậu tự mình giải quyết đi, Sở Vi Nhu mong chờ cơ hội này đã bao lâu cậu rõ hơn tôi.”
Sở Vi Nhu là người mới đến công ty, Kiều Nặc thấy cô ta có vài phần giống chị gái mình nên có chút quan tâm hơn.
Cô ta chịu khó chịu khổ lại còn ham học hỏi, bất kể là thông cáo gì cũng đều nghiêm túc nghe theo, luôn là người đến phòng luyện tập sớm nhất, cũng là người ra về cuối cùng.
(*Thông cáo trong thuật ngữ của làng giải trí, dùng để chỉ việc nghệ sĩ tham gia các chương trình, hoạt động công khai, nhằm tăng cường mức độ xuất hiện của họ trong một khoảng thời gian nhất định theo yêu cầu của công ty sản xuất hoặc công ty đầu tư.)