“Còn ấn sao?”
Yêu quỷ trên mặt thoáng nở một nụ cười như không. Vân Vãn nuốt khan miệng, ánh mắt đầy cầu cứu nhìn sang Tạ Thính Vân.
Hắn mặt không biểu cảm, vững như một lão cẩu.
Thấy Tạ Thính Vân im lặng nửa ngày không đáp, đại não Vân Vãn lại bắt đầu vận hành: Đại lão mặt lạnh thiện tâm, hai lần cứu nàng thoát khỏi hố lửa, lần này chắc chắn không phải cố ý để nàng chết mà không cứu. Nhớ lại đêm qua, Vân Vãn bừng tỉnh ngộ ra, có thể… Tạ Thính Vân muốn cho nàng cơ hội tự mình đối phó hiểm nguy.
Rốt cuộc đây là Tu chân giới, con đường này tương lai đều phải dựa vào chính mình. Đại lão chắc chắn không muốn nàng chỉ là gốc cây, sống dựa dẫm người khác, chỉ khi tự thân có năng lực giải quyết vấn đề, mới có thể thực sự mạnh mẽ.
Quá thấu hiểu.
Vân Vãn cố nén cảm động, giơ tay về phía Tạ Thính Vân:
“Tạ huynh không cần nói nhiều, ta hiểu.”
Trên gương mặt lạnh của Tạ Thính Vân, thoáng hiện một tia mê man.
Bỏ qua lời nói ấy, Vân Vãn dùng sức túm lấy yêu quỷ dưới thân, xem nhẹ sợ hãi, hứa hẹn nói:
“Ngươi yên tâm, khuôn mặt này ta nhất định sẽ giúp ngươi tu sửa tốt.”
Yêu quỷ ngẩn người: “Ai cho ngươi tu…”
Lời chưa dứt, Vân Vãn đã mạnh mẽ kéo nàng tới bàn trang điểm, lôi ra một chiếc ghế gỗ, ấn nàng ngồi lên đó.
Chỗ này giống khách sạn 5 sao hiện đại, đồ trang điểm đầy đủ tiện nghi, son phấn cũng chuẩn bị rất chu đáo.
Vân Vãn từ túi trữ vật lấy ra một viên linh thạch màu xanh lục, ném cho Tuyệt Thế Hảo Kiếm, dặn:
“Giúp ta gặm ra tròng mắt to nhỏ khác nhau.”
Tuyệt Thế Hảo Kiếm là thanh kiếm cực phẩm, đời này chưa từng ai dám giao nó cho nhiệm vụ khó khăn như vậy.
Kiếm linh tò mò không biết Vân Vãn định làm gì, nên nhẫn nhịn, thong thả cắn nuốt linh khí viên linh thạch trung đẳng, cắn từng chút một, cẩn thận giữ đúng hình dạng và kích thước, không được ăn một lần hết, cũng không được ăn nửa viên, đảm bảo hợp quy chuẩn.
Cuối cùng, viên linh thạch được biến đổi đúng kích thước Vân Vãn yêu cầu.
Vân Vãn dùng bút mi vẽ lên tròng mắt, tạo hình đồng tử theo đúng khuôn mẫu, rồi dùng phấn đỏ điểm xuyết, tạo thành một viên “Mắt giả” kỳ lạ đầy tài tình.
Nàng ướm thử với hốc mắt rỗng của yêu quỷ, rất tốt — kích cỡ vừa khít.
Không nói một lời, Vân Vãn giữ chặt đầu yêu quỷ, lạnh lùng ấn viên nghĩa nhãn vào hốc mắt, rồi hai tay ra sức chỉnh lại toàn bộ ngũ quan cho ngay ngắn trở lại. Trong chốc lát, khuôn mặt nguyên bản của yêu quỷ hiện ra rõ nét.
Nàng sở hữu một gương mặt hồ mị, bảy phần quyến rũ, ba phần yêu khí ngùn ngụt.
Yêu quỷ chăm chú soi mình trong gương. Con mắt giả kia không những không phá dáng mà còn khiến khuôn mặt nàng thêm vài phần phong tình mê hoặc. Dù miệng không nói lời nào, nhưng ánh mắt thì rõ ràng rất hài lòng.
Sợ nàng vẫn còn khúc mắc, Vân Vãn vừa xoa tay vừa cẩn thận hỏi:
“Ngươi thấy ta trang điểm cho ngươi… ổn chứ?”
Yêu quỷ cao ngạo khẽ gật đầu, xem như miễn cưỡng chấp nhận.
Yêu quỷ lãnh đạm gật đầu, đồng ý.
Vân Vãn lập tức xắn tay lên, bắt đầu hoá trang cho nàng.
Lớp “quỷ khí” vừa bị tẩy đi, nhan sắc yêu quỷ lập tức hiện rõ. Nếu so với một mỹ nhân bình thường, cũng không khác là bao — thậm chí còn có phần hơn.
Thấy Vân Vãn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, yêu quỷ hơi tò mò:
“Ngươi là phàm nhân mà gan to thật, không sợ ta sao?”
“Sợ chứ.” Vân Vãn trả lời hết sức thành thật, “Nếu không sợ thì ta đã chẳng khúm núm hầu hạ ngươi như vầy.”
Yêu quỷ bật cười khanh khách, ánh mắt liếc về phía Tạ Thính Vân:
“Đó là phu quân của ngươi?”
Vân Vãn hơi khựng lại rồi lập tức lắc đầu: “Không phải.”
Yêu quỷ nhướng mày, giọng chắc nịch:
“Thế thì là tiểu bạch kiếm ngươi bao dưỡng.”
“A… cái này…”
Yêu quỷ dựa vào lưng ghế, giọng uể oải lười biếng:
“Ban đầu ta còn định hút sạch tinh khí của hắn. Nhưng nếu ta với ngươi hợp ý, vậy thì tha cho hắn một mạng.”
Nghe tới đây, Vân Vãn lập tức nuốt lại toàn bộ lời định phản bác.
Hòm chuyện ma quỷ như được mở ra, yêu quỷ bắt đầu huyên thuyên kể lể với Vân Vãn. Lúc này nàng mới biết đối phương là một Diễm Quỷ — lợi dụng dịp quỷ môn mở để xuống nhân gian săn “trai đẹp”. Vừa thấy gương mặt thanh lãnh như ngọc của Tạ Thính Vân, nàng lập tức nhắm trúng, ai ngờ giữa đường lại bị một Vân Vãn chen ngang.
Thấy nàng kể càng lúc càng sinh khí, Vân Vãn vội đánh trống lảng:
“Xin hỏi cô nương hưởng thọ bao nhiêu tuổi?”
Yêu quỷ chu môi, thản nhiên đáp: “Mười tám.”
“Vậy… nguyên nhân tử vong?”
“Chết dưới hoa mẫu đơn.”
...
“……”
Hiểu rồi, tình huống này có hơi… quá kích thích.
Diễm Quỷ khẽ nhướng mắt, ánh nhìn sóng sánh đến mức động lòng người. Móng tay nàng khều lấy một sợi tóc rũ trước ngực Vân Vãn, giọng nói như tơ lụa nhẹ lướt qua tai:
“Muốn ta kể chi tiết không?”
“Không, không cần!” Vân Vãn lập tức xua tay từ chối, nghiêm túc nói:
“Nhưng… nếu được, ngươi có thể cho ta biết ngày giỗ. Đến ngày đó ta sẽ đốt cho ngươi ít đồ lễ.”
“Xem ngươi lớn lên xấu xí, miệng lại ngọt.” Diễm Quỷ nhẹ nhàng đâm tay vào ngực nàng, rõ ràng rất vừa lòng.
Vân Vãn: “Cảm ơn khen, lần sau không cần khen nữa nhé.”
Trang điểm xong xuôi, Diễm Quỷ càng ngắm lại càng thấy hài lòng với bản thân.
Nàng đặt gương xuống, quay sang nói với Vân Vãn:
“Không ngờ tay nghề ngươi lại khéo như vậy. Bên ta còn mấy huynh đệ tỷ muội cũng bị mất mắt, ngươi xem có thể giúp họ làm thêm vài cái không. Coi như thù lao.”
Nói rồi, nàng moi ra từ trong ngực một viên Kim Đan lấp lánh.
Vân Vãn hai mắt sáng lên:
“Cái này là…?”
Diễm Quỷ ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu.
Vân Vãn hí hửng ghé sát đầu lại gần.
Diễm Quỷ ghé vào tai nàng, thổi hơi như lan:
“Cái này ấy à… là đồ tốt giúp nam nhân mạnh mẽ hơn đấy. Nhìn tiểu bạch kiểm nhà ngươi kia yếu ớt quá, chắc ngươi cũng cần dùng đến.”
Vân Vãn phản ứng cực nhanh, xua tay rối rít:
“Không không không, hắn mạnh lắm! Thật sự rất mạnh! Bình thường không ra tay thì thôi, chứ ra tay là đánh ba năm người không chớp mắt.”
Diễm Quỷ cười cười đầy ẩn ý, mạnh mẽ nhét Kim Đan vào tay nàng:
“Cầm lấy, không cần khách khí với tỷ tỷ, nếu không ta giết người.”
Lời nói không đùa, Vân Vãn trong lòng giật mình, vội cất Kim Đan vào túi.
Diễm Quỷ rốt cuộc hài lòng, lười nhác hất tóc:
“Ngươi mau chuẩn bị, xong liền tới chỗ ta.”
Sắp đi, Vân Vãn níu lại:
“Tỷ tỷ, chờ chút.”
“Có chuyện gì?”
Vân Vãn mỉm cười, gan dạ nói:
“Một viên mắt cần một viên linh thạch, giá thành làm quá cao, ta thật sự không có nhiều linh thạch vậy…”
Diễm Quỷ hiểu ý, nói:
“Chờ ta một chút.” Nói rồi biến mất.
Chẳng mấy chốc, nàng quay lại, ném một túi đầy linh thạch cho Vân Vãn:
“Đủ chưa?”
Vân Vãn thầm tặc lưỡi, gật đầu lia lịa:
“Đủ rồi.”
Dừng một chút, nàng lại dè dặt nói thêm:
“Chỉ là... làm “Viên mắt” cũng là việc hao tâm tổn lực, tỷ xem có thể…”
Diễm Quỷ sao lại không biết nàng đang ngầm đòi thù lao, liếc mắt cười:
“Yên tâm, bọn tỷ muội không bạc đãi ngươi đâu.”
Vân Vãn lúc này mới yên lòng.
“Giờ Mẹo Quỷ môn đóng cửa, ngươi nhanh lên.”
Nói xong, Diễm Quỷ phất tay áo rời đi.
Vân Vãn không chờ nổi, lập tức đổ hết túi linh thạch ra đất. Trừ mấy viên phẩm cấp thấp, bên trong còn có vài viên cao giai linh thạch phát sáng lấp lánh. Linh thạch vốn là vật ngàn năm không hỏng, dùng làm mắt cho quỷ thì dùng vạn năm cũng chẳng thành vấn đề. Với nhu cầu của đám quỷ kia, loại cấp thấp đã là đủ dùng rồi.
Vì thế nàng dùng linh thạch phẩm thấp của mình để làm “vật liệu”, còn linh thạch cao cấp thì... tất nhiên là thu hết vào túi trữ vật riêng.
Toàn bộ quá trình Tạ Thính Vân đều đứng một bên chứng kiến, ánh mắt càng thêm trầm mặc.
Thấy hắn vẫn bất động, Vân Vãn sốt ruột thúc giục:
“Các ngươi đừng có đứng đó, mau qua đây giúp một tay!”
Tuyệt Thế Hảo Kiếm chỉ chờ những lười này, không chút do dự bay tới giúp nàng chuyên tâm “gặm đá”
“Tạ Thính Vân, tới giúp ta vẽ tròng mắt.” Vân Vãn kiếm tiền vội vàng, quên cả kính ngữ.
Tạ Thính Vân nhíu mày:
“Trong lục giới, yêu quỷ là thứ khó tin nhất. Ngươi không sợ bị lừa sao?”
“Vậy là ngươi không hiểu rồi.” Vân Vãn thản nhiên đáp,
“Làm ăn buôn bán, được ăn cả ngã về không, ai vì sợ bị lừa mà không làm thì chẳng bao giờ phất nổi. Cách ngôn có câu “Cầu phú quý trong hiểm cảnh”. Với lại, nếu thật sự bị gạt...”
Nàng nhướng mày nhìn hắn một cái,
“Không phải còn có ngươi đây sao?”
Tạ Thính Vân:
“….”
Vân Vãn cười rạng rỡ, khuôn mặt bình thường như trăm người có một bỗng chốc bừng sáng lạ thường:
“Có Tạ huynh ở đây, ta yên tâm hơn nhiều.”
Nếu Tạ Thính Vân có chút lương tâm, lúc này chắc đã thấy cắn rứt - dù sao thì hiện tại hắn cũng chẳng còn lại bao nhiêu tu vi, đi được tới đây hoàn toàn là nhờ… khí phách gồng mình mà ra.
Nhưng mà -----
“Xác thật.”
Hắn nghe lời, tiến lên vài bước, cầm lấy bút vẽ nét tròng mắt.
Tạ Thính Vân không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, bước lên mấy bước, cầm lấy bút hoạ mi, bắt đầu vẽ từng đường tinh tế lên tròng mắt.
Một người họa, một người chế tác, tốc độ hai người phối hợp cực nhanh. Chưa đầy một canh giờ, họ đã làm xong năm mươi cặp mắt. Cảm thấy số lượng đã ổn, Vân Vãn nhanh chóng thu dọn mọi thứ, mang hàng tới chỗ hẹn với Diễm Quỷ.
Mười lăm bóng đêm dày đặc khí âm, xoay quanh trên cao, ánh trăng chiếu rọi, phủ lên quang quẻ hồng dị quái.
Vân Vãn vốn nóng lòng kiếm tiền, Vân Vãn đứng trước cảnh tượng này vẫn không khỏi run rẩy. Nàng vô thức siết lấy tay áo Tạ Thính Vân, chỉ có dựa vào hắn, nàng mới cảm thấy chút an toàn.
Tạ Thính Vân cúi mắt nhìn Vân Vãn đang căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, không nhịn được khẽ bật cười:
“Ngươi sợ rồi à?”
Vân Vãn túm tay hắn chặt hơn, nói nhanh như thể tự trấn an:
“Diễm Quỷ tỷ tỷ đã hẹn ta đến đây, chắc chắn đã thông báo với thuộc hạ rồi. Nên bọn họ sẽ không ra tay với ta đâu… chẳng có gì đáng sợ cả.”
Tạ Thính Vân mỉm cười không đáp.
Nàng đoán không sai, không chỉ có Tu chân giới, Quỷ giới cũng phân chia nhiều tầng lớp. Diễm Quỷ có thể trong bóng tối âm thầm đánh cắp linh thạch mà không bị ai phát hiện, chứng tỏ pháp lực rất cao, việc sai phái các quỷ cấp thấp cũng không có vấn đề.
Chỉ là……
Tạ Thính Vân không ngờ Vân Vãn lại có thể dùng một ấn quỷ mạnh mẽ để đấm đối phương, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Hai người lướt qua những con phố nhỏ, rồi tiến vào một khu rừng rậm.
Trong rừng không gió không người, cỏ cây tĩnh lặng như đã chết, không chút động tĩnh.
Vân Vãn vừa đi vừa ghé sát vào tai Tạ Thính Vân thì thầm:
“Chút nữa ta bán, ngươi thu tiền. Nếu có nữ quỷ nào lỡ tay chiếm chút tiện nghi, ngươi cố nhịn một chút.”
Tạ Thính Vân liếc nàng.
Ngay sau đó nghe nàng nói tiếp:
“Đừng đánh chết người ta đấy.”
Tạ Thính Vân:
“……”
Chẳng bao lâu sau, Diễm Quỷ dẫn theo một đám tiểu quỷ không có mắt xuất hiện. Đội ngũ vô cùng trật tự, rõ ràng là có huấn luyện. Có con đã mù nhiều năm, giọng vẫn mang theo chút hoài nghi, chỉ vào đôi mắt trên bàn hỏi:
“Đôi mắt này thật sự dùng được chứ?”
Vân Vãn đáp: “Đây là do chính tay ta làm ra, sao lại không dùng được?”
“Nếu dùng được thì ta chắc chắn mua, còn không thì……”
Vân Vãn gắt:
“Ngươi cố tình gây khó dễ hả? Nói thẳng đi, muốn mua hay không?”
Khi đang nói chuyện, người phụ trách trật tự của Diễm Quỷ liếc một cái với tiểu quỷ bên cạnh.
Tiểu quỷ chớp mắt, lập tức không dám quấy rối, cắt đầu con quỷ kia xuống rồi nói:
“Thôi được, ta mua hai cái.”
“……”
Không thể nào... dương gian có bao nhiêu phương thức giao dịch, chẳng lẽ không học được một kiểu cho giống người ta à?
Vân Vãn không dám oán trách khách hàng, rất chuyên nghiệp mà gắn đôi mắt vào đúng vị trí, thuận tay còn giúp hắn lắp lại cái đầu, cẩn thận để phần mặt sau có thể cho nhóm quỷ khác nhìn thấy đôi mắt, kết quả làm đám yêu quỷ đang xếp hàng phía sau được chiêm ngưỡng rõ mồn một “nội dung trình chiếu” từ đôi mắt mới.
Hiệu quả rất tốt, toàn bộ đám quỷ bên dưới xôn xao, lập tức chen nhau đăng ký “hàng đổi hàng”:
“Đây là thiên quỷ nhai tinh luyện thạch, dùng để luyện kiếm cực tốt!”
“Đây là đan dược vớt được từ Địa giới, ngã gãy xương hay sưng đau chỉ cần một viên!”
“Đây là tiên tiên thảo……”
“Đây là mỹ mỹ đan…….”
Chẳng mấy chốc, túi trữ vật của Vân Vãn bao lớn bao nhỏ bao nào cũng phồng căng.
Động tĩnh bên này hiển nhiên đã vượt khỏi phạm vi kiểm soát. Ngoài đám quỷ do Diễm Quỷ gọi tới, còn có vô số tiểu quỷ kéo tới hóng chuyện. Một đồn mười, mười đồn trăm, tin tức thậm chí lan thẳng sang địa giới khác.
Lưu Li Kính nội giới, nơi thông tin khắp Lục giới giao lưu tự do:
[ Nhà ai đệ tử vào Quỷ giới làm sinh ý, đúng là nhân tài! ]
[ Tin này có chắc không? ]
Hắn bắt chước giọng điệu Vân Vãn:
[ Ta mà là lái buôn còn cho ngươi tin giả à? Không tin thì xem đây——]
Nói xong thả ra hình ảnh chứng minh, cả Lưu Ly Kính nháo nhào:
[ Thật rồi! Linh thạch kia là của Vô Cực Tông ta! ]
[ Yêu quỷ phía sau kìa, là mục tiêu truy bắt của chúng ta! Đạo hữu biết tọa độ không?!]
[ Từ Khê Thành, sau rừng nước.]
[ Chỉ có ta chú ý cái nữ tử kia thật có đầu óc kinh doanh sao? Không biết nàng có hứng thú vào Bảo Đan tông không? ]
[ Đến đi, Bảo Đan tông nổi tiếng là bóc lột người khác. ]
[ Huynh đệ nói hơi quá rồi, ta chỉ đang tuyển chọn hợp lý thôi, không có chuyện bóc lột. Bảo Đan tông ngày mai mở dịch vụ cho vay linh thạch, tu sĩ có nhu cầu xin ghé sớm…]
“……”
Trong khi Lưu Ly Kính nháo nhào, loạn như chợ trời, thì Vân Vãn bên này vẫn hoàn toàn không hay biết gì cả, say mê thu hàng, tâm tình vô cùng tốt.
Mãi đến khi đôi mắt cuối cùng cũng được giao dịch xong, đột nhiên một tiếng hét vang lên:
“Không xong rồi! Có tu sĩ tới!”
Một yêu quỷ bên cạnh cười lạnh, rõ ràng không coi ra gì:
“Mấy tên Luyện Khí mà cũng dọa ngươi thành như vậy?”
Tiểu quỷ phụ trách canh gác mặt trắng bệch, run như cầy sấy:
“Không, không phải Luyện Khí… là đại đệ tử Côn Luân Tông – Úc Vô Nhai tới rồi!!!”