Lời vừa nói ra, đừng nói là Tần Chỉ Yên sững sờ, ngay cả Vân Vãn cũng thoáng chột dạ.

Tạ Thính Vân thong thả đi đến bên cạnh Vân Vãn, khoé môi cong lên như có như không: “Thật sao?”

Vân Vãn bất giác cúi đầu, vành tai đỏ bừng.

Tạ Thính Vân lớn lên quả thực tuyệt sắc, nhưng điều thật sự khiến người khác chú ý lại không chỉ là dung mạo mà là khí thế cường đại ép người kia.

Tần Chỉ Yên sau một thoáng kinh ngạc liền hoàn hồn, nổi giận đùng đùng:

“Ta mặc kệ ngươi là ai, đồ tiểu nhân ngươi dám mạo phạm sư huynh, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt!”

“Phải không? Vậy ta muốn xem thử ngươi định bắt ta ‘trả giá’ kiểu gì.”

Tạ Thính Vân vẫn chưa ra tay, nhưng khí thế đã áp đảo trước một bước. Bên cạnh, Sở Lâm giơ tay cản Tần Chỉ Yên lại, đối diện ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn hơi gật đầu:

“Chỉ là hiểu lầm, mong các hạ thứ lỗi.”

“Sư huynh…”

Tần Chỉ Yên dậm chân một cái, tỏ rõ không cam lòng nhưng Sở Lâm lạnh giọng ngắt lời:

“A Yên, đủ rồi.”

Tần Chỉ Yên vốn luôn nghe lời Sở Lâm, chỉ đành phẫn hận trừng mắt nhìn hai người, sau đó xoay người rời đi.

Cho đến khi sắp vào thành, Tần Chỉ Yên vẫn tức giận không nguôi, không nhịn được lên tiếng:

“Sư huynh, sao huynh lại cản ta? Hai kẻ đó chỉ là tán tu hèn mọn, cần gì phải nhẫn nhịn?”

Tu sĩ có tu vi cao một chút đều có thể nhìn ra người khác có linh lực hay không.

Nữ tử kia nhiều nhất cũng chỉ là Luyện Khí kỳ, còn nam tử kia trên người hầu như không có một chút linh khí nào. Hai người căn bản là phế vật, có gì phải kiêng kị?

“Muội đừng quên chúng ta ra ngoài là vì chuyện gì.”

Tần Chỉ Yên không nói gì thêm.

“Lúc xuất hành, thận trọng một chút vẫn hơn.”

Trong đầu Sở Lâm hiện lên hình ảnh thanh kiếm bạc đeo bên hông Tạ Thính Vân, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Thượng cổ binh khí có bốn kiếm, năm cung, mười hai nỏ.

Trong bốn thanh kiếm ấy, có một thanh đặc biệt nhất. Theo miêu tả trong kiếm phổ: Khi hỗn độn sơ khai, vạn vật tà khí tụ lại hoá thành kiếm, lấy linh thức làm thực, lấy huyết nhục đúc thân. Có thể chém hồng trần, phá thiên khung. Đây là thanh kiếm tà, khó thuần phục.

Tà Túy Kiếm - thanh tà kiếm biến mất đã vạn năm, lại lần nữa tái xuất nhân gian.

Người sở hữu nó hiện tại tên Tuế Uyên, lai lịch không rõ, mười ba tuổi đã xông vào vạn quật lăng khiến người nghe tên cũng khiếp vía. Khi hắn đi ra, ai ai cũng phải kính xưng một tiếng "Tuế Uyên quân".

Sở Lâm chưa từng gặp mặt Tuế Uyên, vì người nọ đã biến mất vô tung từ trăm năm trước. Nhưng thanh kiếm kia, lại quá giống với miêu tả trong tàn trang kiếm phổ về Tà Túy Kiếm.

Dù vậy, Sở Lâm cũng không dám tùy tiện kết luận, vì trên đời không thiếu thương nhân lừa đảo mô phỏng cổ kiếm để lừa gạt tán tu mới vào đạo. Rất có thể chỉ là một món hàng giả.

Sau khi Sở Lâm và Tần Chỉ Yên rời đi, Vân Vãn tung tăng theo sau Tạ Thính Vân trở lại khu hạ trại.

Cô không dám thở mạnh, ngoan ngoãn như con dâu nhỏ, móc từ túi trữ vật ra vài quả khô, đưa qua:

“Ăn không?”

Tạ Thính Vân liếc qua một cái, rồi lại thu hồi tầm mắt.

Bầu không khí giữa hai người lập tức lúng túng hẳn. Vân Vãn cào cào mũi chân, ôm quả khô dùng sức gặm. Ai ngờ quả đầu tiên vừa cắn đã thấy có sâu, cô giật nảy mình, theo phản xạ ném luôn ra phía trước, trùng hợp lại bay trúng trán Tạ Thính Vân.

“……”

Không nằm trong dự tính!

“Xin lỗi...” Vân Vãn cúi đầu lí nhí.

Tạ Thính Vân không nói gì, ôm kiếm, dựa lưng vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lửa trại sắp tàn, Vân Vãn vừa thêm củi vừa len lén quan sát sắc mặt hắn.

Do dự nửa ngày, nàng ngập ngừng lên tiếng:

“Cái kia...”

“Ân?”

“Cảm ơn ngươi vì đã ra tay giúp đỡ.”

Tạ Thính Vân bất ngờ mở miệng:

“Ba viên linh thạch cao cấp.”

Mặt Vân Vãn cứng đờ

“… Hả?”

“Tất cả nhiệm vụ ngoài việc hộ tống đều tính thêm phí.”

Cô tức muốn ngất.

Không hổ danh ngươi – một hộ vệ lạnh lùng không cảm xúc, chỉ biết kiếm tiền!

Toàn bộ cảm động phút chốc biến mất. Vân Vãn – một thân nghèo kiết xác, lục túi trữ vật, chỉ còn lại ít ỏi mười viên linh thạch cao, loại trung cũng chưa tới hai mươi viên.

Nàng lộ vẻ khó xử:

“Hai viên được không?”

Tạ Thính Vân trầm ngâm một lát.

“Có thể.”

Vân Vãn không tình nguyện đưa hai viên linh thạch long lanh qua. Tạ Thính Vân duỗi một ngón tay:

“Đưa nó.”

Vân Vãn ghen tị: “… Ngươi đối với nó thật tốt.”

Tạ Thính Vân lạnh nhạt: “Không nằm trong ý muốn.”

Vân Vãn không đọc được ý trong lời hắn, chỉ đoán đại lão đều lợi hại như vậy, thì vũ khí chắc cũng phải tầm thường.

Hai viên linh thạch vừa chạm vào kiếm đã bị nuốt sạch. Vân Vãn xem mà thịt đau.

Sắc trời đã muộn, cả ngày vất vả, Vân Vãn cũng mệt mỏi.

Cô lấy từ túi trữ vật ra hai bộ y phục - một cái gối đầu, một cái đắp người, nói:

“Tạ huynh, ta ngủ trước.”

“Ừ.”

Được lời đáp, cô yên tâm nhắm mắt lại.

Đêm đó, giấc ngủ không mấy an ổn. Trong mộng lúc là cảnh trận đánh quyền anh, khi lại cảnh mặc váy cưới bị khinh nhục - hai hình ảnh giao tranh làm cô phân không rõ đâu là thật đâu là ảo.

Một luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào, khiến cô bừng tỉnh khỏi cơn mộng.

Vân Vãn giơ tay che ánh mặt trời, mắt nheo lại.

Lửa trại đã tắt. Nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng Tạ Thính Vân đâu, cô lập tức bật dậy.

Còn chưa kịp hoảng hốt thì thấy hắn ung dung từ trong rừng trở ra.

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Rửa mặt.”

Vân Vãn nhẹ nhàng thở ra, cô còn tưởng hắn vì quả khô kia mà bỏ chạy rồi.

Như nghe thấy tiếng lòng cô, Tạ Thính Vân chậm rãi nói:

“Yên tâm, chừng nào ngươi chưa trả đủ tiền, ta sẽ không chạy.”

Vân Vãn: “…”

Hai người thu dọn xong tiếp tục lên đường.

Ra khỏi khu rừng, đường xá an toàn hơn nhiều. Gần trưa, họ đến được Từ Khê Thành.

Từ Khê Thành nằm ở chân núi Kinh Sơn, được Vô Cực Tông che chở. Trong thành kỳ nhân dị sĩ đông đúc, thành chủ lại có uy vọng, ngàn năm bình yên vô sự.

Vừa bước vào thành, một cảnh phồn hoa náo nhiệt liền hiện ra trước mắt.

Hai bên đường có người bán hàng rong, xiếc khỉ, trang sức... tiếng người ồn ào, náo nhiệt vô cùng.

Vì Kinh Sơn ở trung tâm Ngũ Nhạc, giao thông tứ phía đều phải qua đây, dân trong thành sớm đã quen với người lạ. Cho nên sự xuất hiện của họ chẳng gây chú ý.

Đến gần trung tâm thành, Vân Vãn thấy rất nhiều người tụ tập trước bảng bố cáo, chỉ trỏ xôn xao. Nhiều tu sĩ mặc y phục môn phái cũng vây quanh xem - hiển nhiên có đại sự xảy ra.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô suýt banh não.

Trên bảng dán... chính là bức họa truy nã của cô!

Bức họa cổ đại có phần trừu tượng, nhưng nét mặt và hình dáng vẫn rõ ràng, người có tâm chỉ cần liếc qua là nhận ra ngay.

Bên tai truyền đến tiếng thì thầm bàn luận của người qua đường:

“Nghe nói nghĩa nữ tông chủ đả thương đồng môn, suốt đêm đào tẩu, không biết thực hư ra sao.”

 “Tông chủ thiện tâm, đáng tiếc lại nhận nuôi một con bạch nhãn lang.”

 “Mặt trên còn ghi rõ chỉ được bắt sống, nhìn vẻ như muốn xử lý nội bộ.”

 “Nhưng mà cô gái ấy đúng là tuyệt sắc…”

Mọi người đều xúm lại, Vân Vãn cảm thấy bức bối trong lòng.

Cứ ngỡ nguyên chủ ở Vô Cực Tông đã chịu đủ khổ sở, thân là cha không đau, nàng còn chưa tính đến, vậy mà giờ lại bị truyền ra bên ngoài nguyên chủ là nghĩa nữ nhận nuôi? Thật là… may mà nguyên chủ đã rời đi thân thể này, nếu không nhìn những lời này, cũng đủ tức đến chết.

Vân Vãn nhìn bức họa kia.

Chắc chắn Vô Cực Tông sẽ sớm phái người tới đây, nàng không thể ở lại Từ Khê Thành lâu được.

“Tạ huynh, chúng ta mua ít đồ, chiều hôm nay liền đi, ngươi nghĩ sao?”

Tạ Thính Vân lắc đầu:

“Hôm nay mười lăm, quỷ môn mở rộng, không nên ra ngoài.”

Nghe đến từ “quỷ” ấy, toàn thân Vân Vãn rùng mình.

“Vậy chúng ta ở trọ một đêm, đợi sáng mai đi!”

Nói rồi nàng khắp nơi tìm chỗ nghỉ chân.

Nàng dủ tiếc tiền cũng không dám ở thời điểm này trọ ở chỗ quá hẻo lánh, cố ý chọn một khách điếm trong thành vào nghỉ.

“Khách quan, nghỉ chân hay ở trọ?”

“Cho chúng ta hai gian phòng, rồi gọi vài món ăn.”

Tiểu nhị xoa tay, vẻ mặt có chút khó xử:

“Xin lỗi khách quan, phòng đều đã đặt kín, hiện chỉ còn một gian trống.”

Vân Vãn trầm ngâm, vội nói tiếp:

“Ta thấy người trong tiệm cũng không nhiều, mấy chục gian phòng sao có thể chỉ còn một gian trống?”

Tiểu nhị đáp:

“Cô nương có lẽ không rõ, mỗi năm giữa tháng bảy là thời điểm quỷ hành. Để phòng tránh quỷ ác làm hại người, các đại tông môn đều cử đệ tử trấn thủ, trên lầu các phòng đều dành cho họ rồi. Khách quan muốn hai gian phòng thì nên tìm nơi khác, có thể vẫn còn.”

Túy Hoa Lâu là khách điếm lớn nhất Từ Khê Thành, nếu chỗ này không có phòng, thì nơi khác cũng khó có.

Vân Vãn đành thuê một gian, đưa tiền cho tiểu nhị rồi trở lại chỗ ngồi.

Tạ Thính Vân hoàn toàn không biết gì cả, tay cầm chén trà uống nhẹ nhàng. Đôi ngón tay hắn thon dài, làn da trắng mịn như ngọc, cầm sứ ly làm nổi rõ xương ngón tay rõ ràng. Thấy sắc mặt Vân Vãn có phần buồn bã, liền đoán ra sự tình không ổn:

“Phòng không đủ?”

“Quán trọ chỉ còn một gian.”

Tiểu nhị lại đi lên lầu.

Vân Vãn cầm đũa, nhìn sắc mặt Tạ Thính Vân thật kỹ, thấy không có gì lạ mới nói:

“Chúng ta tá túc tạm một đêm?”

Sợ hắn băn khoăn, nàng còn nói:

“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không làm gì ngươi đâu.”

Tạ Thính Vân liếc nhìn, biểu tình khó đoán: “Làm gì?”

Vân Vãn nghẹn lại, ôm lấy chén trà uống.

Giữa bữa, có vài người ăn mặc y phục Vô Cực Tông tới. Vân Vãn thoáng nhận ra họ, liền đánh ra một cái liếc nhìn.

Đối phương thấy động tĩnh, liếc một cái rồi quay mặt đi.

Vân Vãn vội quay mặt tránh, cả người như ngồi trên đống lửa.

Sở Thiên Thành.

Hắn vẫn chưa về!!

“Vân Vãn tìm không thấy, chỉ còn cách bắt yêu quái ấy, đưa về giao cho tôn thượng xử lý.”

Ba người nói rồi lên lầu, nhanh chóng biến mất ở góc rẽ.

Vân Vãn không còn hứng thú ăn, liền về phòng nghỉ nhờ tiểu nhị chuẩn bị đi nước nóng. Chuẩn bị về phòng tắm rửa rồi ngủ tiếp một giấc, sáng sớm mai liền đi

Phòng có hai gian, phòng cho khách còn rộng rãi, nhưng giường có chút nhỏ, ngủ một người vừa đủ, hai người có vẻ chật chội.

Vân Vãn thấy Tạ Thính Vân không có động tĩnh gì, chủ động nói:

“Tạ huynh ngủ giường, ta ngủ đất. Không cần khách khí đâu.”

“Hảo.”

“……”

Quả nhiên chẳng khách khí.

Tiểu nhị nhanh chóng chuẩn bị nước tắm, Tạ Thính Vân không ở lại phòng, lặng lẽ ra ngoài tránh đi.

Vân Vãn khóa kỹ cửa, xác định không ai trong phòng mới thay quần áo, nhẹ nhàng nằm xuống.

**

Giữa tháng bảy này, giờ Dậu, ngoài đường vắng bóng người. Khi mặt trời lặn hoàn toàn, cả toà thành chìm vào yên tĩnh.

Vân Vãn nhờ tiểu nhị đưa tới một cái giường nhỏ, nằm trên giường, hai chân chéo nhau, sớm chìm vào giấc mơ.

Nàng không ngủ say hoàn toàn.

Nửa mơ nửa tỉnh, bên tai vang lên tiếng bước chân nhẹ, rất nhỏ rất khẽ. Vì đời trước nàng tập quyền, tính cảnh giác cao hơn người bình thường, nên dù ngủ cũng giữ được phần nào tỉnh táo.

Khi tiếng bước chân đến gần, Vân Vãn phản xạ nhéo nhẹ vào chân người đó, rồi lấy chăn phủ lên đầu, vung hai quyền liên tiếp vào đầu đối phương.

“Thật to gan! Dám làm cướp trên đầu ta?!”

Mẹ nó, nàng nghèo không biết à! Còn dám nửa đêm đến trộm!

Nghe tiếng, Tạ Thính Vân vén màn lên.

Hắn ánh mắt sáng rõ, lặng lẽ nhìn nàng đánh, thấy nàng đánh không ngừng, cuối cùng mở miệng:

“Chắc chắn là trộm sao?”

Vân Vãn động tác cứng đờ, bừng tỉnh cảm thấy có vấn đề.

Lại nghĩ, trộm lá gan cũng quá lớn, giữa tháng bảy dám ra ngoài đi trộm sao?

Có thể là…

Nghĩ đến đây, Vân Vãn vén chăn lên, lo sợ nhìn qua.

Dưới thân, “nữ nhân” đầu tóc rối bù, ngũ quan méo mó, tròng mắt bị đánh rơi trên sàn, nhưng vẫn kiên định nhìn chằm chằm nàng.

Nếu không nhầm thì đây… là quỷ?

Nữ quỷ lạnh lùng cười, khiến lông tóc Vân Vãn dựng đứng hết, nàng run rẩy nhặt tròng mắt trên sàn, cố gắng đặt lại vào chỗ cũ, giọng run run:

“Không, xin lỗi, ta không cẩn thận làm rơi mắt của ngươi. Đừng lo, ta sẽ giúp ngươi chỉnh lại.”

Dù nói vậy, lòng nàng như khóc không ra nước mắt.

Nàng thật to gan, đánh người mà lại đánh lên đầu quỷ!

Bởi vì quá mức khẩn trương, Vân Vãn không cẩn thận ấn sai vị trí, đôi mắt quỷ càng thêm lệch.

Yêu quái lại nhìn nàng chăm chăm, ánh mắt sắc lẹm như chọi gà, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

“Không, ngượng ngùng…”

Da đầu Vân Vãn tê dại, lôi tròng mắt ra chỉnh tiếp lần nữa, lần này lực quá mạnh, tròng mắt trong tay bể vụn.

Nàng nhìn yêu quái, lại nhìn mảnh vỡ tròng mắt trên tay

“……” Vuốt trán!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play