Vừa nghe thấy cái tên “Úc Vô Nhai”, nơi vốn náo nhiệt như chợ vỡ bỗng chốc im phăng phắc, chỉ trong chớp mắt, đám quỷ quái tứ tán chạy trốn sạch sẽ. Ngay cả Diễm Quỷ cũng biến sắc, cuống cuồng tháo lui.

Thấy Vân Vãn vẫn còn đứng yên tại chỗ, một con tiểu quỷ tốt bụng chạy qua hô khẽ:
“Ngươi còn đứng đó làm gì? Chạy đi mau! Úc Vô Nhai là ai ngươi biết không? Giang hồ tặng biệt danh ‘Quỷ Kiến Sầu’ đó! Nếu hắn biết ngươi có dính líu tới bọn ta, đảm bảo không có kết cục gì tốt đẹp!”

Nói xong không đợi nàng trả lời, tiểu quỷ đó cũng chuồn lẹ như gió.

Vân Vãn có chút ấn tượng với cái tên Úc Vô Nhai.

Trong nguyên tác, hắn không xuất hiện nhiều, nhưng danh tiếng thì vang dội. Hắn từng được nam chính xem là đối thủ, chỉ tiếc đối phương kiêu ngạo cố chấp, sống chết không chịu tỉ thí với hắn, khiến nam chính mang theo tiếc nuối mà phi thăng.

Vân Vãn không ngờ vừa mới xuyên sách nửa chừng đã đụng trúng nam phụ nổi danh này.

“Đi.”

Tạ Thính Vân không nói lời thừa, trực tiếp túm gáy nàng kéo đi.

Hai người còn chưa kịp rời khỏi rừng nước sau Từ Khê Thành, một đạo kiếm khí màu đỏ chém xuống, chặn đứng đường lui.

Kiếm khí lần này khác hẳn mấy lần trước Vân Vãn từng thấy trước đó: đỏ như lửa, nhanh như chớp, không một tiếng động mà bá đạo tuyệt đối. Một kiếm đi qua, mặt đất đã bị rạch một đường thật sâu, hai bên vết kiếm cháy xém, thậm chí còn ánh lên lửa đỏ âm ỉ.

Khi tro bụi tan đi, một bóng người hiện ra trong màn kiếm quang.

Nam nhân vóc dáng rất cao, thân hình thẳng tắp, khí chất lạnh băng như cây tùng đứng giữa gió tuyết.

Hắn vận một thân hắc y giản lược, càng làm nổi bật cánh tay rắn chắc và eo hẹp thon dài. Trên áo thêu hoa văn màu đỏ sẫm, mắt trái bịt kín, khí thế sắc lạnh quét qua hai người như lưỡi dao, sát ý không hề che giấu.

Đệ tử thân truyền của chưởng môn Côn Luân tông, Úc Vô Nhai.

Nếu nói khí thế của Tạ Thính Vân là nội liễm, sâu không lường được, thì Úc Vô Nhai lại hoàn toàn trái ngược – khí tức mạnh mẽ đến mức tràn ra ngoài, như tầng tầng cuồng phong vô hình ép đến nghẹt thở. Mọi thứ xung quanh hắn đều bị đè nén, linh lực cuồn cuộn khiến cây cỏ gần đó nhanh chóng héo úa, lá rụng tả tơi, chỉ còn những cành cây trơ trọi lay động trong gió đêm.

Úc Vô Nhai hơi hạ mí mắt, khí thế càng lúc càng nặng.

Ánh mắt hắn dừng lại trên tay Vân Vãn — nơi nàng còn chưa kịp giấu đi "tang vật", một viên tinh luyện thạch thượng phẩm dùng trong rèn luyện pháp khí.

Vân Vãn chột dạ, lén lút nhét viên đá vào túi trữ vật.

“Lấy ra.” Úc Vô Nhai nắm chặt chuôi kiếm, giọng nói lạnh như băng, không mang theo chút tình cảm nào.

“Lấy… lấy cái gì cơ?” Nàng giả ngây.

“Tất cả.”

Tất cả!?

Hắn dám nói “tất cả”!!??

Nực cười, nàng đường đường chính chính dùng bản lĩnh kiếm tiền, dựa vào đâu mà phải giao ra?

Vân Vãn cười lạnh:
“A, ngươi nói lấy là ta phải lấy hả?”
Nói xong liền núp ra sau lưng Tạ Thính Vân, đẩy đẩy hắn, hô:
“Lên.”

Tạ Thính Vân không nhúc nhích, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng ánh mắt đã dán chặt vào thanh kiếm trong tay Úc Vô Nhai.

“Xích Ảnh” – đó là một thanh thần kiếm thượng cổ, luyện từ lửa Minh Uyên suốt vạn năm. Mũi kiếm như lửa, thân kiếm như thiêu, một đạo kiếm khí nhẹ cũng đủ khiến yêu ma hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Thanh kiếm này từng giết vô số quỷ, khiến tên tuổi của Úc Vô Nhai vang khắp tam giới, được đặt biệt danh "Quỷ kiến sầu".

Mà Xích Ảnh, lại còn rất biết cách "chọn chủ".

Nó chỉ nhận một người. Người sống thì kiếm sống, người chết — kiếm vong.

Tạ Thính Vân nhìn chằm chằm thanh kiếm không chớp mắt, như kẻ si mê nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân.

Tuyệt thế Hảo Kiếm dường như cũng cảm nhận được sự "không thuần khiết" trong suy nghĩ hắn, thân kiếm bất mãn, lập tức vung lên quất vào đùi hắn một cái rõ đau.

Tạ Thính Vân khẽ rên một tiếng, cuối cùng cũng lưu luyến thu hồi ánh nhìn, lạnh nhạt nói:

“Châm chước một chút.”

Vân Vãn lập tức được tiếp thêm lòng tin, nhướng mày hống hách trừng Úc Vô Nhai:
 “Nghe thấy chưa? Nếu ngươi còn dám hó hé… hắn sẽ không khách khí đâu.”

Úc Vô Nhai lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt dần lạnh như băng.

Trong mắt Úc Vô Nhai, Vân Vãn – kẻ trốn sau lưng người khác mà còn dám lớn tiếng hô hoán – chẳng khác nào hồ ly núp sau lưng cọp, mượn oai làm màu, buồn cười đến nực cười. 

Hắn trầm giọng nói:

“Lục Giới này, chỉ có yêu ma hại sinh linh. Các ngươi đường đường là đệ tử chính đạo, không hàng yêu trừ ma, lại còn cấu kết yêu quỷ….”

Ánh mắt hắn lạnh đến thấu xương, kiếm ý siết chặt trong tay.
“Dựa vào cái gì mà đòi ta tha?”

Xem ra bộ dạng này của hắn là không định thả bọn họ đi rồi.

Úc Vô Nhai rút kiếm, mũi kiếm thẳng tắp chỉ vào hai người:

“Rút kiếm đi.”

Tạ Thính Vân mặt không biến sắc, bộ dạng như thể chẳng buồn để tâm đến lời hắn.

Không khí càng lúc càng căng thẳng, Vân Vãn nhịn không được huých nhẹ vào cánh tay Tạ Thính Vân, hạ giọng thúc giục:

“Hắn bảo ngươi rút kiếm kìa……”

Tạ Thính Vân rất bình tĩnh: “Ừ, ta biết.”

“Vậy sao còn chưa—”

Tạ Thính Vân trầm mặc một lát, sau đó hít sâu hai hơi, bước lên trước hai bước, khí thế bức người, chỉ thẳng Úc Vô Nhai:

“Ta là Tuế Uyên, cung chủ Thương Ngô Cung. Từng có quen biết với sư tôn của ngươi – Huyền Thanh Chân Nhân. Theo bối phận, ngươi cũng nên gọi ta một tiếng ‘sư bá’. Ta không muốn so đo với hậu bối, không bằng… cứ thế mà từ biệt đi.”

Úc Vô Nhai: “…”

Vân Vãn: “…”

Không chỉ Úc Vô Nhai cạn lời, đến cả Vân Vãn cũng thấy màn này hơi quá đà rồi.

Tuế Uyên là truyền kỳ của Tu Chân giới, là nhân vật thần tiên sống trong truyền thuyết. Tác giả chỉ dùng vài nét bút mơ hồ đã khắc hoạ hắn thành hình tượng phiêu dật thoát tục. Có người kính sợ hắn, có người sùng bái, có người coi như thần minh. Ngay cả người trong Ma đạo nhắc đến hắn cũng phải thêm một tiếng “Tôn giả”.

Hắn là thiên tài kiếm tu ngàn năm có một, sinh ra đã kết đan, trăm tuổi Nguyên Anh, hai trăm tuổi đã đến Độ Kiếp kỳ. Cũng chính nhờ vào thực lực đó mà năm xưa Vô Cực tôn giả mới nảy lòng tham, định gả con gái cho hắn để nương nhờ hắn vượt kiếp phi thăng.

Đúng là đại lão trong đại lão. Nhưng—
Dù có là đại lão thật, Vân Vãn cũng không tin trước mắt nàng chính là… Tuế Uyên!

Chiêu này đúng là chơi hơi lớn!

Quả nhiên, Úc Vô Nhai bật cười thành tiếng:

“Nếu ngươi là Tuế Uyên, vậy kiếm ngươi cầm chắc chắn là Tuyệt Thế kiếm.”

“Không sai.”

Úc Vô Nhai ôm kiếm trước ngực, cười lạnh:

“Vậy ngươi rút nó ra cho ta xem, ta sẽ tin ngươi.”

“…”

Bầu không khí lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Vân Vãn đảo mắt liên hồi, lại nhịn không được nhéo nhẹ cánh tay hắn, nhỏ giọng:

“Ngươi rút đi chứ?”

Tạ Thính Vân mắt nhìn thẳng, bình tĩnh đáp:

“Không rút ra được.”

“……??”

Không rút ra được… là ý gì?

Trước vẻ mặt ngơ ngác của Vân Vãn, hắn vẫn không trả lời.

Trong tất cả thượng cổ thần khí, chỉ có một thanh đặc biệt, đó là thanh Tuyệt Thế kiếm trong tay hắn. Tên gốc của nó là Tà Túy kiếm, tính tình vừa xấu vừa háu ăn, từng một kiếm nuốt trọn ba ngọn Linh Sơn. Sau đó không lâu, bị Tạ Thính Vân thu phục.

Tuy nhiên, nó chịu đi theo hắn không phải vì người kiếm hợp nhất hay tình nghĩa gì sâu đậm, mà đơn giản vì tu vi hắn đủ dày. Chỉ một chút tu vi cũng đủ nuôi sống một ngọn núi nhỏ. Mỗi lần muốn sai khiến nó, hắn đều phải hiến ra chút ít linh lực.

Đối với Tạ Thính Vân, kiếm không cần trung thành, chỉ cần dễ sai khiến là được. Vì thế suốt trăm năm qua, hắn và Tuyệt Thế kiếm chỉ là quan hệ hợp tác thuần túy. Cho đến một lần… hắn thất bại độ kiếp.

Tu vi mất sạch, Kim Đan cũng bị tổn hại nghiêm trọng trong lôi kiếp. Nếu muốn khôi phục lại trạng thái như trước, ít nhất cũng mất mười năm.

Sau khi phi thăng thất bại, đừng nói linh lực, đến lộ phí quay về Thương Ngô Cung hắn cũng không có.

Tuyệt Thế kiếm kiêu ngạo không thèm để ý một kẻ đã biến thành phế tu như hắn, dứt khoát không cho rút, bắt hắn phải vác kiếm đi. Mà thanh kiếm kia nặng đến mức treo ở lưng cũng đau, buộc ở eo cũng mỏi. Nếu không phải linh khí trên kiếm còn có thể dọa lui yêu tà, thì hắn đã sớm ném nó vào sông rồi.

Úc Vô Nhai sớm đã đoán được hắn mạo danh Tuế Uyên để lừa người tu vi thấp, lúc này không nhịn được cười lớn, sau đó giễu cợt nói:

“Tuế Uyên đã bế quan trăm năm, ngươi chỉ cầm một món đồ giả liền muốn mạo danh người? Nếu đã cố chấp như vậy, đừng trách ta ra tay không lưu tình!”

Kiếm Xích Ảnh trong tay hắn cảm nhận được sát ý, thân kiếm rung lên vù vù, ánh đỏ tụ lại quanh mũi kiếm.

Vân Vãn tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, da đầu tê rần, kéo tay áo hắn, run giọng hỏi:

“Giờ… giờ phải làm sao? Ngươi có bao nhiêu phần thắng?”

Tạ Thính Vân giọng đều đều: “Mười phần.”

Vân Vãn thở phào, quả nhiên là đại lão, khí thế từng một mình dọa lui yêu thú kia sao có thể dễ dàng nhận thua được?

Chỉ là giây tiếp theo, nàng nghe thấy hắn lạnh nhạt bổ sung:

“Mười phần chắc chắn… ta sẽ thua.”

“……”

Ngươi nói vậy để làm cái gì hả!!!

“Hay là… chạy trước đi?”

Vân Vãn níu chặt tay áo hắn, định quay người bỏ chạy, ai ngờ hắn lại cười khẩy một tiếng, ánh mắt thâm sâu khó dò, giống như đã có tính toán sẵn. Đúng lúc nàng còn đang tự hỏi liệu hắn có nghĩ ra cách gì cao minh không, thì hắn chốt hạ một câu:

“Không chạy được.”

Vân Vãn: “……”

Nàng chưa từng ăn cua, nhưng vẫn cảm thấy so với giờ thì khi đó cũng không đến mức cứng họng như bây giờ.

Nhưng nàng cũng hiểu được.

Úc Vô Nhai là kình địch của nam chính, bản thân đã là vai lớn trong truyện, có thể cùng nam chính đánh ngang tay, tất nhiên không thể xem thường. Tu chân giới này, cường giả đầy rẫy, cho dù là đại lão như Tạ Thính Vân, cũng không phải không có lúc thất thế.

Nàng không nên tự huyễn hoặc rằng Tạ Thính Vân vô địch thiên hạ.

Bỗng nhiên nàng nhớ đến viên kim đan lấy được từ Diễm Quỷ.

Vốn định vào thành rồi bán cho người cần, nhưng giờ tình hình khẩn cấp, không thể chậm trễ. Nàng cắn răng, lôi viên kim đan ra khỏi túi trữ vật, lòng đau như cắt mà đưa cho Tạ Thính Vân:

“Cầm lấy.”

Tạ Thính Vân liếc mắt nhìn, nhíu mày.

“Cái này có thể giúp người mạnh lên. Dù có không đánh lại, ít nhất cũng có sức mà… bỏ chạy.”

Thấy hắn vẫn do dự, Vân Vãn nóng nảy, nhón chân lên, mạnh tay nhét viên kim đan vào miệng hắn, túm cằm nâng mạnh lên, “cốc” một tiếng, kim đan trượt thẳng xuống yết hầu.

Thấy hắn nuốt rồi, nàng đầy mong chờ: “Cảm giác sao rồi?”

Tạ Thính Vân nhắm mắt cảm nhận kỹ càng, rồi lắc đầu: “Như cũ.”

Như cũ… tức là không có tác dụng?

Không thể nào. Chẳng lẽ Diễm Quỷ kia lừa nàng?

Mắt thấy Úc Vô Nhai đã tới gần, Vân Vãn cắn răng, dứt khoát ném cả túi trữ vật qua: 

“Đồ ở đây hết rồi! Giờ có thể thả bọn ta đi chưa?”

Úc Vô Nhai đón lấy, mở ra xem thử, quả thật sững sờ một giây.

Trong đó ngoại trừ linh thạch, tiên thảo các loại, phía dưới còn có một túi tiền đầy ứ - Từ ác quỷ mà còn moi ra được tiền, hắn đúng là lần đầu tiên thấy có tu sĩ nào “cứng” được như vậy.

“Cũng có chút bản lĩnh.”

Không rõ là lời khen hay mỉa mai.

Vân Vãn đau lòng đến mức ruột gan co rút — toàn bộ tài sản của nàng đấy! Máu và nước mắt gom góp mới có!

Úc Vô Nhai cười lạnh, tiếp tục tiến đến gần:

“Nhưng ngươi nghĩ ta sẽ để các ngươi đi dễ vậy sao?”

?? Tên nhãi này hóa ra là câu cá bắt người? May mà nàng còn chừa lại túi dự phòng, chưa giao sạch đồ đi! không thì giờ khóc không ra nước mắt.

Ngay lúc này, mấy tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Nhìn lại, là đám đệ tử Vô Cực Tông do Sở Thiên Thành dẫn đầu.

Vân Vãn thầm kêu không ổn. Úc Vô Nhai còn chưa giải quyết được, giờ lại thêm một đám nữa – đúng là chạy trời không khỏi nắng!

Chỉ là— điều nàng lo lắng lại không xảy ra.

Chỉ thấy đám đệ tử ánh mắt trống rỗng, đồng loạt rút kiếm lao về phía Úc Vô Nhai. Hắn rõ ràng cũng không ngờ đệ tử cùng tông lại đánh mình, chỉ ngẩn người một thoáng, sau đó lập tức phản kích.

Úc Vô Nhai tu vi đã đạt cảnh giới cực cao, mấy chục người cùng lúc vung kiếm xông tới cũng chẳng làm hắn tổn thương nổi một cọng tóc. Kỳ quái là: mặc kệ bị đánh ngã bao nhiêu lần, đám đệ tử kia vẫn tiếp tục đứng dậy tấn công, thần trí mơ hồ, như thể bị điều khiển.

Giữa hỗn loạn, làn khói mê mờ đột ngột bốc lên từ dưới đất, chẳng mấy chốc đã phủ kín cả vùng rừng sau thủy lâm.

Vân Vãn còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì Diễm Quỷ đã bay đến đậu trên một nhánh cây.

Nữ quỷ mềm mại uốn éo như rắn, cười mị hoặc, đôi mắt cấu thành từ linh thạch lục bảo phát ra ánh sáng mơ hồ:

“Tiểu tu sĩ, không mau chạy? Ảo cảnh của ta chỉ giữ được mười lăm phút, chậm nữa là không kịp đâu~”

Nói xong còn bật cười yêu kiều, đầu ngón tay uốn lượn như khói hương.

Vân Vãn lập tức hoàn hồn, lấy truyền tống trận đã giấu kín trong ngực ra, kéo tay Tạ Thính Vân nghênh ngang rời đi.

Úc Vô Nhai nhìn bóng họ biến mất, sắc mặt trầm xuống, một kiếm chém tan ảo ảnh, không màng đến vẻ mặt bối rối của các đệ tử, chỉ lạnh lùng nhìn theo phương hướng hai người biến mất. Hắn mím môi, lạnh lùng bật ra hai chữ.

“Ti tiện.”

Truyền tống phù ngẫu nhiên đưa hai người tới một sơn động hẻo lánh.

Bên trong như từng có người ở, còn lưu lại vài dụng cụ săn bắn cũ kỹ.

Xác định Úc Vô Nhai và người của Vô Cực Tông không thể lần ra được, Vân Vãn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ngồi bệt xuống đất, quay sang nói với Tạ Thính Vân:

“Cũng may có tỷ tỷ Diễm Quỷ, giờ chúng ta coi như an toàn.”

Tạ Thính Vân không đáp, thân thể khẽ loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.

Vân Vãn hoảng hốt đứng bật dậy, vội đỡ lấy hắn. Dù cách lớp tay áo rộng, nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cao bất thường từ người hắn.

Nàng nhíu mày:

“Tạ Thính Vân, ngươi không sao chứ?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play