Vân Vãn cả người đều nóng.

Trong cơ thể tựa như có dòng dung nham cuộn trào, làm lục phủ ngũ tạng quay cuồng, thiêu đốt đến mức thần kinh đều đau. Cơn đau giằng co đến hơn mười phút, nhiệt độ giảm dần, nhưng một luồng nhiệt khó tả dưới bụng lại lên cao.

Loại cảm giác này khó có thể hình dung, tựa như hàng vạn con kiến ở bụng leo lên, thong thả gặm cắn huyết nhục, so với cơn nhiệt nóng vừa rồi còn thống khổ hơn gấp trăm lần.

Vân Vãn không thể kìm chế được, cổ họng bật ra từng tiếng nức nở, mồ hôi nhanh chóng ướt sũng y phục.

Ý thức dần mơ hồ, bên tai vang lên thanh âm cợt nhả:

"Sư muội, ngươi nói ngươi có tội gì đâu?"

Là một nam nhân.

Vân Vãn gian nan mở mắt. Xuyên qua kẽ hở nhỏ, chỉ thấy một nam nhân y phục màu xanh trúc nhạt, ngũ quan hắn mơ hồ nhưng có thể nhìn rõ sự xấu xa trên khuôn mặt của đối phương.

Hắn bước tới gần, véo cằm nàng nâng lên.

"Ngươi thật sự cho rằng bản thân có thể gả cho Sở Lâm" Nói thật cho ngươi biết, lần này đi tới Thương Sơn Minh Hải, nếu ngươi không tới tay ta, cũng sẽ rơi vào tay Tuế Uyên. Tuế Uyên là người nào? Âm nhu độc hại, như quỷ dưới vực sâu, ở cùng với hắn ở Thương Ngô Cung lạnh thấu xương ngày đêm, chi bằng ........"

Nói đến đây, móng tay trượt xuống khoé mắt nàng.

Dưới tình thế này, Vân Vãn không biết lấy đâu một luồng sức mạnh, cưỡng ép khí tức hỗn loạn trong cơ thể. Ngay khoảnh khắc bàn tay kia sắp chạm đến, nàng nháy mắt rút đao lên - lưỡi đao sắc bén đâm đến người nam nhân, chỉ nghe "Phụt" một tiếng, lưỡi dao xuyên qua máu thịt, thẳng tắp đâm thủng bàn tay.

Nam nhân này cũng là cái xương cứng, không lên tiếng, thu tay lại lùi về sau 2 bước.

Vân Vãn nắm chặt đao, trong đêm tối ánh mắt loé lên hàn quang.

Sở Thiên Thành kinh ngạc trước sự phản kháng của nàng, chậm chạp không có động tác.

Hồi lâu sau, hắn tức giận hét lớn:

"Vân Vãn! Ngươi thật là điên rồi! Dám hạ thủ đồng môn, ngươi chờ, ta lập tức bẩm báo tôn thượng!"

Nói xong lời này, hắn phất tay áo bỏ đi.

Hắn đi rồi, Vân Vãn chống đỡ cơ thể ngồi dậy.

Nàng đang ở trong một phòng củi nhỏ, xung quanh tối tăm lạnh lẽo. Ngoài ánh sáng hé từ cửa phòng, chỉ có trên đỉnh đầu là giếng trời thông gió.

Vân Vãn cúi đầu đánh giá chính mình.

Nàng một thân y phục áo cưới đỏ, trên cổ tay đeo vòng phỉ thuý xanh biếc, nổi bật trên làn da trắng như ngọc. Một thân tinh xảo, so với hoàn cảnh dơ bẩn xung quanh hoàn toàn không hợp nhau.

Vân Vãn cầm lấy chuỷ thủ, từ ánh sáng phản chiếu trên mặt đao, nàng thấy một thiếu nữ độ mười bảy, mười tám tuổi. Đầu đội châu quan, tóc đen như mực, làn da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh ánh nước, lông mi dày cong vút. Trong ánh mắt phảng phất nết yếu mềm, nhưng khi nâng đuôi mắt lại toát lên vẻ biếng nhác kiều mị. Hai thần thái đó kết hợp, tựa như cơn mưa hạ rót vào dòng xuân thuỷ - đẹp đến mức trần thế cũng phải say lòng.

Chẳng sợ hoàn cảnh hoang tàn, chỉ một hai ánh mắt cũng đủ để khuynh quốc khuynh thành.

Nhưng đây không phải là khuôn mặt của nàng.

Lúc trước làm việc lăn lội đến mức hiện tại nhớ đến đầu liền đau, Vân Vãn tiều tuỵ dựa vào phía sau bức tường, bắt đầu hồi tưởng lại trước khi sự việc phát sinh.

Cô là một võ sĩ quyền anh hạng nhẹ chuyên nghiệp. Vừa tham gia xong trận thi đấu đầu, ngoài ý muốn xảy ra tai nạn.

Sau đó thì sao?

Vân Vãn không nghĩ ra, cơn đau đầu kéo đến, một đoạn ký ức xa lạ nhập vào đầu, giúp Vân Vãn hiểu rõ tất cả những gì đã xảy ra với thân thể này.

Nguyên chủ và nàng trùng tên trùng họ, là con gái của tông chủ Vô Cực Tông, vì tư chất bình thường nên bị vứt bỏ bên ngoài. Sau được Hợp Hoan Tông nhặt về nuôi, phát hiện nàng trời sinh thể chất thuần âm, là kỳ tài tu luyện bí pháp Hợp Hoan.

Cứ như vậy, nguyên chủ trở thành một thành viên của Hợp Hoan tông.

Trải qua tu luyện, nàng trở thành một cực phẩm lô đỉnh, phàm là tu sĩ trong phạm vi quanh nàng đều có thể tăng tu vi, nếu song tu cùng nàng, tại chỗ phi thăng cũng không phải không có khả năng.

Nhưng nàng còn không kịp cùng người sử dụng bí pháp song tu, thì tai hoạ kéo đến, những tông môn bất hảo đều muốn chiếm đoạt nàng về làm của riêng, suốt đêm vây đánh Hợp Hoan tông, đệ tử trong tông không có khả năng chiến đấu, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể chạy trốn, chịu không ít thương tổn.

Nguyên chủ mắt thấy sắp rơi vào tay kẻ xấu, trong lúc nguy cấp được đệ tử chính phái cứu, lúc này cũng biết thân phận thật sự của mình.

Thế nhưng, cuộc sống hạnh phúc mà nàng từng tưởng tượng lại không hề xảy ra trên người nàng.

Là một trong tứ đại môn phái lớn nhất - Vô Cực tông vô cùng xem thường nàng - người tu luyện bí pháp Hợp Hoan nữ tử, chẳng sợ nàng là nữ nhi của tôn thượng, khắp nơi làm khó dễ nàng.

Chỉ có một người ngoại lệ, đó là Sở Lâm.

Hắn ôn nhu làm nguyên chủ động tâm, nàng lấy hết can đảm bày tỏ tâm ý cho hắn, không nghĩ tới bị hắn tàn nhẫn cự tuyệt. Nguyên chủ không cam lòng, một thời gian lì lợm la liếm, càng làm cho Sở Lâm phiền chán, cuối cùng trực tiếp trốn về Tịnh Nguyệt tông.

Đồng thời nguyên chủ biết được tôn thượng muốn đem tặng nàng cho Tuế Uyên - cung chủ Ngô Thương Cung.

Nguyên chủ thề không Sở Lâm không gả, trong cơn tức giận quyết định tìm chết, không nghĩ là Sở Lâm lại đồng ý cùng nàng thành thân. Cứ như vậy, nguyên chủ mặc váy cưới lên kiệu hoa.

Đi nửa đường nàng mới phát hiện ra chính mình bị lừa, con đường này không phải là đi Tịnh Nguyệt tông, người nàng gả không phải Sở Lâm!

Nàng chỉ là "món quà" bị phụ quân dâng tặng cho kẻ khác để lấy lòng, lung lạc nhân tâm mà thôi.

Xem xong ký ức, đầu óc Vân Vãn vẫn ngốc.

Này, cốt truyện này cùng quyển tiểu thuyết nàng đọc trước khi xuyên qua giống y như đúc!

Tiểu thuyết tên "Đăng Thiên Lộ", kể về nam chính Sở Lâm từng bước xưng bá Tu Tiên giới, một bước lên trời. Trong truyện mỹ nữ đông đảo, trong đó có một nữ phụ trùng tên trùng họ làm cho Vân Vãn chú ý.

Nữ phụ vừa sinh ra đã gặp muôn vàn trắc trở. Thân là cực phẩm Lô Đỉnh, lại hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ bản thân, cuối cùng cũng chỉ trở thành món đồ chơi trong tay kẻ khác.

Bi kịch của nàng, chính là bắt đầu từ lúc bị đưa đến Thương Ngô Cung.

Trên đường, tu sĩ phụ trách hộ tống đã nảy sinh ác ý với nàng — và từ đó, nữ phụ bắt đầu sa vào hắc hóa.

Giả thiết này khiến Vân Vãn thực sự cạn lời.

Song tu chính là "thải âm bổ dương", hai bên đem tu vi vào cơ thể đối phương, chuyển hóa thành lực lượng mạnh mẽ hơn trong cơ thể mỗi người, vì thế mà tu vi tăng.

Tác giả quả thực là một tiểu thiên tài! Nữ phụ rõ ràng là cực phẩm lô đỉnh, nhưng lại cho nàng giả thiết thể chất "Bay hơi" - chỉ cần đưa tu vi vào cơ thể nàng đều sẽ toàn bộ bị bay ra ngoài, cuối cùng tu sĩ cùng nàng song tu đều sẽ bị hút khô tinh khí mà chết.

Nữ phụ phát hiện thể chất đặc thù này, liền lợi dụng mà điên cuồng trả thù các nam nhân.

Đọc đến đây, Vân Vãn chỉ muốn điên cuồng phun trào:

"Này con mẹ nó, đây chẳng phải là phiên bản tu tiên của Hắc Quả Phụ hay sao?!"

Ngủ một người, chết một người. Chết một người, lại ngủ tiếp một người.

Hiện tại tốt, nàng lại chính là hắc quả phụ kia?

Xem tình hình này, thì nàng vừa xuyên đến thời điểm nguyên chủ đang bị khi dễ.

Nàng không thể cứ như vậy đi Thương Ngô Cung, cũng không thể về Vô Cực tông, cấp bách lúc này là chạy trốn, tìm một môn phái chính phái bái sư học nghệ, sau đó quay trở về đập chết những nam nhân thúi đầu chó!

Con đường trở thành Hắc Quả Phụ, bắt đầu từ đây!

Hạ quyết tâm, Vân Vãn soát khắp người công cụ có thể sử dụng, trừ bỏ chuỷ thủ, trên eo còn một túi trữ vật, bên trong có một Lưu Li Kính, một linh ấn, ngoài ra là mấy bộ y phục, một ít linh thạch, lung tung rối loạn một vài lá bùa.

Lưu Li Kính chủ yếu dùng để trao đổi thông tin, giống như điện thoại di động ở xã hội hiện đại. Còn linh ấn là do chưởng môn Hợp Hoan Cung đích thân luyện chế cho nguyên chủ — chỉ cần đeo vào, linh ấn sẽ khảm nhập vào da thịt, thay đổi ngoại hình, đồng thời trong thời gian ngắn áp chế khí tức xung quanh thân thể. Tác dụng chính là che giấu dung mạo tuyệt sắc của nàng, đề phòng gây họa vì sắc.

Vân Vãn thay bộ hỉ phục, dựa theo ký ức mà đeo linh ấn. Ấn ký màu đỏ nhạt dung hợp vào da, biến thành một viên chí nhỏ ở giữa ấn đường. Ngay lập tức, nàng cảm thấy da thịt ngứa ran, sau đó làn da từ trắng chuyển thành đen sậm, vòng ngực cũng thu lại, trở nên bằng phẳng.

Vân Vãn cầm lấy gương, trong gương khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành đã bị che giấu không còn một mảnh, trừ bỏ điểm đỏ giữa trán, giờ phút này nàng nhìn qua chẳng khác gì một thiếu nữ bình thường, diện mạo phổ thông, đặt giữa đám đông cũng khó mà nhận ra.

Thật tốt.

Vân Vãn thập phần vừa lòng.

Đối với kẻ yếu mà nói, dung mạo quá mức xinh đẹp không phải là chuyện tốt, bộ dạng hiện giờ có thể giúp nàng tránh được không ít phiền toái.

Làm xong mọi việc, Vân Vãn bắt đầu quan sát xung quanh.

Bọn họ dừng chân bên một ngôi miếu hoang ven đường. Miếu thờ đã cũ, sớm đã đổ nát. Sợ nàng nhân cơ hội đào tẩu, ngoài phòng chứa củi bốn phía đều có kết giới màu lam.

Đây là kết giới thấp kém nhất, một tu sĩ luyện khí đều dễ dàng phá giải.

Nhưng mà ---

Nguyên chủ lại là một kẻ phế vật Luyện Khí mười năm.

Vân Vãn lục tìm trong túi trữ vật, cuối cùng tìm thấy một tấm truyền tống phù.

Dựa vào ký ức nguyên chủ, Vân Vãn siết chặt lá bùa thúc giục linh lực, lá bùa ở hai ngón tay hoa văn chưa động thì ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân ngày càng gần.

Khoảnh khắc mấu chốt, lá bùa ở đầu ngón tay nháy mắt cháy sáng, trong chớp mắt Vân Vãn đã được truyền tống đến một khu rừng rậm cách đó mấy cây số.

Nơi đây, cây cối cao gấp mười mấy lần so với hiện đại. Các cành khô uốn lượn quấn lấy nhau như những cánh tay thô ráp, đan xen phủ kín cả khoảng trời trên đầu, không để lại khe hở nào.

Dưới chân bùn đất như có sinh mệnh, không ngừng phóng thích linh khí.

Hơi thở quanh quẩn xung quanh, làm cả người nàng lập tức dâng lên cảnh giác.

Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không bình thường,

Nàng cấp thiết muốn nhanh chóng rời đi nơi này.

Chính là hiện tại Vân Vãn quá mức nhỏ yếu, nếu không có ai bảo hộ, e rằng rừng cây này nàng đều không ra được, cách tốt nhất là tìm một bảo tiêu.

Nếu nàng không nhớ nhầm, trong nguyên tác Lưu Li Kính có một chức năng tương tự như hệ thống nhiệm vụ. Chỉ cần đưa đơn cấp ra linh thạch, tán tu liền sẽ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ.

Vân Vãn từ túi trữ vật lấy ra Lưu Li Kính, tin tức liên tiếp nhảy ra.

" Ba linh thạch nhận hộ tống 3km, mua không có hại mua không được mắc mưu!"

"Phàm là phát hiện sủng ái giả, hậu tạ số tiền lớn"

"Ta bị nhốt ở Vạn Đô thành Thanh Quỷ lâu, ai có thể giúp ta báo tin cho Tử Vân tông, nếu không chuộc thân ta sẽ phải bán thân!!"

"Sư huynh ta Lý Huyền Du, đệ tử kiếm tông, 3 ngày trước xuống núi rồi bặt vô âm tín, nếu ai tìm thấy sư huynh ta, trả thù lao lớn"

"Phía trên là kẻ lừa đảo, đừng tin"

"......."

Thoạt nhìn đều không đúng đắn.

Vân Vãn do dự nhìn Lưu Li Kính hồi lâu, người người trên đều không quá đáng tin cậy, phát cái tin tức đều không dám điền, vạn nhất người tới phái đến là kẻ xấu thì không phải phiền toái sao.

Chính là.....

Vân Vãn nàng toàn thân đều không có đồ gì bị người ta mơ ước, dung mạo nàng đã ẩn giấu, thể chất cũng tạm thời bị áp chế, trong túi cũng không có mấy cái linh thạch, ngược lại nếu tiếp tục ở nơi này thì rất dễ xảy ra chuyện.

Mặc kệ, đi chỗ nào so với Vô Cực tông đều là tốt hơn.

Vân Vãn cắn răng, tâm đều hoảng, đánh một tin trên kính.

Đinh.

Mặt kính hoá từng gợn nước hoa văn, tầng tầng lớp lớp tản ra, từng hàng chữ hiện ra trước mắt.

"Hộ tống?"

Người kia hỏi.

"Ân" Vân Vãn hồi.

"Giá cả."

Giá cả??

Tu sĩ tu chân giới đều dùng linh thạch hoặc pháp bảo để tiến hành trao đổi, Vân Vãn cũng không biết giá thị trường, châm chước mà nói:

"Gặp mặt thương nghị, được không?"

"Tốt."

Đối thoại kết thúc, Lưu Li Kính hiện lên nhiều thêm một cái lộ tuyến, mặt trên hiển thị tu sĩ cách ngài còn trăm dặm.

"......." Tu, Tu chân giới còn có dịch vụ đặt xe??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play