Vân Vãn mang thể chất lô đỉnh, định sẵn không đi được bao xa, mới đi chưa đầy một canh giờ đã thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng.

Nàng không muốn bảo tiêu mà mình phải vất vả mới mời tới được khinh thường, liền gắng gượng thêm mấy bước, hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ.

Tạ Thính Vân nhìn ra nàng đã kiệt sức, chủ động đề nghị nghỉ chân một lát, hành động này khiến hảo cảm của Vân Vãn dành cho hắn lập tức tăng vọt.

Nàng chọn một chỗ sạch sẽ, tìm vài cành củi khô, quay sang nói với Tạ Thính Vân:
“Tạ huynh, cho chút lửa được không?”

Thuật phóng hỏa là một trong những pháp thuật cơ bản nhất của Tu Chân giới, đến cả tu sĩ Luyện Khí tầng thấp cũng có thể sử dụng. Đương nhiên, Vân Vãn là một ngoại lệ.

Tạ Thính Vân dựa vào thân cây, lười biếng liếc một cái, thân mình không động, chậm rãi nói:
“Ngũ tặc ở tâm, hành hợp Thiên Đạo. Vũ trụ vận chuyển theo tâm, vạn vật hóa sinh từ thân.”

“?” Vân Vãn chớp mắt mơ hồ, “A?”

Tạ Thính Vân nhắm mắt lại, chỉ buông một câu:
“Tự mình lĩnh ngộ.”

... Tự mình lĩnh ngộ?

Vân Vãn mở to hai mắt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Lời này nàng từng đọc qua trong một cuốn sách của huấn luyện viên cũ, đại ý: Thiên Đạo vạn vật tương sinh tương khắc, chỉ cần thấu hiểu quy luật biến hoá của chúng, kết hợp với sự chuyển hóa trong cơ thể, thì có thể thi triển quy tắc Thiên Đạo. Dù thế gian biến hoá thế nào, đều không thoát khỏi quy luật này. 

Ý của đại lão là… nàng phải hiểu rõ chính mình trước, dựa vào quy luật ngũ hành, khiến thân thể hợp nhất với đạo pháp, như vậy mới có thể tự nhiên thi triển ra cái thuật phóng hoả nho nhỏ này?

Tuyệt diệu!

Thật sự quá tuyệt diệu!

Vân Vãn lập tức ngồi xếp bằng, dồn khí về đan điền.

Nàng gạt bỏ hết thảy mọi âm thanh bên ngoài, để thần thức đi theo dòng linh khí lưu chuyển trong cơ thể. Linh khí ấy giống như làn gió nhẹ vô hình, khi thì chạy qua tứ chi, lúc lại xuyên qua lục phủ ngũ tạng.

“Vũ trụ vận chuyển theo tâm, vạn vật hóa sinh từ thân.”

Tuân theo quy luật biến hóa ấy, nàng dần dần điều khiển được dòng chảy linh khí trong người.

Nàng thử dẫn toàn bộ khí tức dồn về đầu ngón tay. Ngay sau đó, nàng mở mắt ra, hai ngón tay kẹp một cành củi khô. Một ngọn lửa nhỏ lập tức bật ra từ đầu ngón tay, trong nháy mắt liền châm cháy cành củi.

Nhìn ngọn lửa đang nhảy lên trong bóng đêm, Vân Vãn thoáng sửng sốt, sau đó là vui mừng khôn xiết.

Nhìn đốm lửa lấp lánh trong bóng đêm, Vân Vãn thoáng sững sờ, sau đó mừng rỡ như điên.

Thành công rồi!

Nàng đã học được thuật phóng hỏa!

Người ta nói trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, nàng sớm biết thân thể này tuyệt đối không phải phế vật!

Vân Vãn vui mừng khôn xiết, suýt nữa nhịn không được muốn dập đầu, ngay tại chỗ làm một động tác bái sư.

“Không hổ là Tạ huynh, đa tạ chỉ điểm!” Bình ổn lại cảm xúc, nàng chắp tay hành lễ giang hồ.

Tạ Thính Vân ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào đống lửa rực cháy, ánh mắt thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại:
“Không cần khách sáo.”

Nam tử này khí chất thoát tục, như không nhiễm khói bụi nhân gian, khiến Vân Vãn âm thầm cảm thán, đồng thời cũng cảm thấy hổ thẹn.

Tuy không rõ thân phận lai lịch của hắn, nhưng chỉ cần nhìn cách hắn điềm nhiên ứng đối, cũng biết đây là nhân vật cấp đại lão.

Trời cao đãi nàng không tệ, tuy không cho nàng một thân thể tuyệt hảo, nhưng lại để nàng gặp được một bảo tiêu tốt như vậy.

Vân Vãn tin rằng, chỉ cần có Tạ Thính Vân đồng hành, nàng nhất định có thể an toàn đến Côn Luân tông. iết đâu dọc đường còn có thể học hỏi thêm nhiều tri thức từ hắn.

Vân Vãn vốn định nhờ Tạ Thính Vân đi tìm chút quả rừng có thể ăn được, nhưng nghĩ đến việc người ta không chỉ làm hộ vệ, còn kiêm luôn “giáo viên dạy pháp thuật miễn phí”, lại nhờ hắn làm cu li nữa thì thật không phải.

Sau một lúc nghỉ ngơi ngắn, thể lực nàng đã hồi phục phần nào, suy nghĩ một lát, Vân Vãn chủ động tiến sâu vào trong rừng.

Tạ Thính Vân mở mắt, trầm giọng hỏi:
“Muốn đi đâu?”

“Đi tìm chút đồ ăn. Tạ huynh cứ nghỉ ngơi, ta sẽ quay lại nhanh thôi.” Lo hắn muốn đi cùng, Vân Vãn vội nói thêm, “Việc nhỏ này ta làm được, Tạ huynh không cần bận tâm.”

Tạ Thính Vân yết hầu khẽ động, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bóng nàng dần khuất trong rừng.

Họ dừng chân tại Câu Ngô Chi Sơn, cách rìa rừng cây nhỏ khoảng trăm dặm.

Thác Bào Hào Phúc là nơi dù chim bay cá nhảy hay những tu sĩ kỳ tài cũng không dễ dám bén mảng đến nơi này, kể cả vùng xung quanh cũng chẳng ai dám đặt chân.

Trước khi xuyên qua, cuộc sống của nàng cũng không quá tốt. 

Từ nhỏ, cha mẹ nàng đã qua đời, được gia gia và nãi nãi nuôi dưỡng trong thôn, từ năm bốn tuổi đã phải đốn củi, giặt quần áo. Dù sau này tự mình làm chủ, cuộc sống ngày thường vẫn rất đa dạng: trèo cây hái quả, lặn xuống sông bắt cá, những việc đơn giản và nhỏ nhặt đó nàng đều quen thuộc.

Đi vài bước, ánh mắt nàng dừng lại trên một tảng quả to chồng chất trên cây ăn quả.

Vân Vãn chọn lấy một quả lớn ở giữa, dùng tay nắm lấy thân cây, kéo người lên các cành cây, chân dẫm chắc, tứ chi phối hợp mà leo lên.

Cơ thể này thật sự yếu, leo cây khiến nàng mệt tới mức muốn ngất. Vân Vãn quyết định, trước khi nhập môn học đạo, nhất định phải tìm cách cải thiện thể chất. Nếu không, dù học thuật cao siêu cũng vô dụng, võ công cũng chẳng phát huy được, còn bị giới hạn bởi thân thể yếu đuối.

Vân Vãn vừa nghĩ, đem quả hái được vào túi trữ vật, thấy không sai biệt lắm liền chuẩn bị đi xuống.

Nhưng lúc này, Vân Vãn chú ý đến giữa núi rừng có một dòng suối uốn lượn xanh mát.

Nàng đứng ở chỗ cao, nhìn xa xa.

Khác với những ao hồ suối trước kia từng gặp, dòng suối này có màu nước trong veo sáng rõ, bốn phía xung quanh còn lan tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng biết đây không phải dòng suối bình thường.

Vân Vãn nhìn xuống quần áo bẩn thỉu của mình, mặt áo còn dính nước miếng Bào Hào. Dù nàng không có thói ở sạch sẽ, giờ nhìn lại càng thấy ghê tởm.

Nếu không… qua tắm một lát?” Nàng do dự.

Đang lưỡng lự thì bất ngờ một người xuất hiện trong tầm mắt.

Hình như là một nam nhân.

Hắn đứng bên suối, cởi bỏ áo quần, ánh trăng chiếu lên thân hình rắn chắc, săn chắc đầy sức bật.

Nam nhân giơ tay định cởi dây thắt lưng.

Đột nhiên, ánh mắt hắn chợt dừng lại, nhìn thẳng về phía Vân Vãn.

Nàng sửng sốt, còn chưa kịp né tránh thì thấy hắn rút ra một mảnh lá, kẹp giữa hai ngón tay, mảnh lá biến thành lưỡi dao sắc bén, vút qua các cành cây nhỏ, tạo ra một luồng kình phong thẳng hướng mặt nàng.

Vân Vãn kịp né tránh, nhưng phía sau thân cây không may mắn như vậy, thân cây to bị chặt làm đôi, dưới chân lập tức mất thăng bằng, mắt thấy cây đổ, nàng lanh lẹ nhảy xuống đất, vừa định trốn, thì bị một thanh kiếm chỉ thẳng vào yết hầu.

Thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặt mang lụa che kín, lộ ra đôi mày liễu và đôi mắt hạnh. Dù ăn mặc không quá phô trương, nhưng từ chất liệu vải đến trang sức đều toát lên khí chất không phú thì quý.

 “Ngươi là người phương nào?” Thiếu nữ hỏi lạnh lùng chất vấn.

Vân Vãn không dám hành động thiếu suy nghĩ, đáp:

 “Ta chỉ là người qua đường.”

Thiếu nữ cười khẩy:

 “Nửa đêm, một mình một người đi qua Câu Ngô Chi Sơn? Lừa ai đây!” 

Hiển nhiên là nàng ta không tin.

Vân Vãn còn đang định mở miệng giải thích thêm vài câu, thì nam nhân đang tắm ban nãy đã xuất hiện trước mặt hai người.

Khi thấy rõ khuôn mặt của hắn, Vân Vãn thoáng sửng sốt.

Người kia có dung mạo phong thần tuấn tú, đôi mắt sáng như sao sớm, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo, trên người toát ra vẻ kiêu ngạo khó gần.

Khuôn mặt này trùng khớp với ký ức trong đầu, khiến Vân Vãn suýt nữa bật thốt ra cái tên kia – Sở Lâm.

Không sai, chính là nam chủ thiên tài trong nguyên tác, Sở Lâm.

Trong tiểu thuyết, về sau vì muốn bắt giữ nguyên chủ, hắn đã lợi dụng tình cảm của nàng dành cho mình, cố ý bày mưu lập trận, dẫn nàng sa vào cạm bẫy. Sau cùng để đàn thi quỷ đàn nuốt trọn huyết nhục và hồn phách của nguyên chủ, khiến nàng sa vào Âm Ma, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Nguyên chủ có thể hận tất cả mọi người, duy chỉ không hận Sở Lâm, nàng có thể nghi ngờ tất cả, duy chỉ tin tưởng một mình hắn.

Còn hắn thì sao? Yêu thương tất cả sinh linh, nhưng lại duy nhất phụ bạc Vân Vãn. Có thể cứu cả tam giới, nhưng lại duy nhất không cứu nàng.

Vân Vãn lặng lẽ nhìn hắn, không chút dao động. Chỉ là ánh mắt trầm tĩnh ấy, rơi vào mắt người khác lại trở thành một loại tín hiệu khác.

“Chẳng lẽ ngươi cố tình bám theo chúng ta đến đây?” Thiếu nữ bên cạnh khẽ động kiếm, lưỡi kiếm gần như lướt qua yết hầu nàng.

Vân Vãn lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nói:
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta đã nói, ta chỉ là người đi ngang qua.”

“A.” Thiếu nữ hừ lạnh

 “Ta hiểu rồi, ngươi trèo cao như thế, chính là để rình trộm sư huynh ta tắm chứ gì!!”

Sư huynh?!

Vân Vãn loáng thoáng nhớ ra vài điều.

Sở Lâm xuất thân từ Tịnh Nguyệt Tông, là đệ tử thân truyền của chưởng môn.

Mà chưởng môn Tịnh Nguyệt Tông có một nữ nhi, tên gọi Tần Chỉ Yên. Ỷ vào sự sủng ái của tông môn, tính cách nàng ta vô cùng kiêu ngạo, ngang ngược. Đối với Sở Lâm thì càng thêm cực đoan, lòng chiếm hữu của nàng ta với hắn đã đạt tới mức cố chấp đến bệnh hoạn. 

Thế nhưng, giống như nguyên chủ của thân xác này, Tần Chỉ Yên cũng chỉ là một trong những nữ phụ bị nữ chính vả mặt tơi tả trong nguyên tác, kết cục sớm chết, lại còn thê thảm.

Cùng là nữ phụ ngắn ngủi, cớ gì nàng ta lại được ngạo mạn như vậy?!

Trong lòng Vân Vãn trào dâng vài phần bất bình. Nàng giơ tay, nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm đang đặt trên cổ mình ra:
“Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bừa. Chỉ vì ta trèo cây hái quả mà bị các ngươi bắt gặp, liền thành kẻ rình trộm ?”

Tần Chỉ Yên trừng mắt: “Chẳng lẽ không đúng?!”

Vân Vãn thản nhiên hỏi lại:
“Vậy ta hỏi ngươi, sư huynh ngươi có tắm thật không?”

Tần Chỉ Yên ngẩng đầu: “Tắm!”

“Ngươi tận mắt nhìn thấy à?”

Tần Chỉ Yên hùng hồn đáp: “Ta ở ngay sau canh chừng, tất nhiên là biết!”

“Ồ ~~” Vân Vãn kéo dài giọng, ánh mắt như có thâm ý sâu xa.

Tần Chỉ Yên lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Như thể nàng vừa trúng bẫy của đối phương. Nếu nàng đã nói như thế… chẳng phải là tự khai rằng mình cũng nhìn trộm sư huynh tắm?

Vừa nghĩ đến đây, cả người Tần Chỉ Yên bối rối thấy rõ, luống cuống quay sang giải thích với Sở Lâm:
“Sư huynh! Không phải vậy! Muội không nhìn trộm huynh… tắm rửa, là… là ngươi nói bậy, cố ý giăng bẫy vu oan giá hoạ!”

Nàng càng nói càng hỗn loạn, nàng ta bắt đầu bốc hỏa, quay ngoắt sang trừng mắt nhìn Vân Vãn, chuyển sang công kích Vân Vãn,

“Nơi này núi rừng hoang vắng, một nữ tử đứng đắn sao lại có thể xuất hiện một mình giữa đêm thế này? Theo ta thấy, ngươi là vì ham mê vẻ ngoài tuấn tú của sư huynh ta, nên mới lén lút bám theo!. Bây giờ bị ta bắt quả tang, liền muốn giá hoạ cho ta? Ngươi soi gương lại xem mình có đức hạnh gì, ngươi cũng xứng?”

Thành thật mà nói, bây giờ trông bộ dạng Vân Vãn quả thật không ra sao.

Toàn thân lấm lem bụi bẩn, trên người còn vương mùi nước miếng của con Bào Hào kia, lại cố tình che mặt, nhìn thế nào cũng giống một kẻ rình trộm đúng như Tần Chỉ Yên miêu tả.

Nhưng mà!

Cho dù nàng có rình thì cũng phải rình coi một thân soái khí bảo tiêu, mới không coi trọng Sở Lâm!

“Nga,” đối diện với ánh mắt giận dữ của Tần Chỉ Yên, Vân Vãn cong môi cười nhạt

“Ta ham mê sắc đẹp của sư huynh ngươi nên theo đuôi đến tận đây, vậy ngươi từ phía sau chạy tới, chẳng lẽ không phải cũng vì mê mẩn nhan sắc ta mà bám theo? Thế thì đúng là tiểu thư danh môn xuất thân nghiêm chỉnh dạy dỗ nghiêm chỉnh thật.”

Tần Chỉ Yên chưa từng gặp qua loại đấu khẩu này, hai mắt lập tức trừng to: “Ngươi? Dựa vào bộ dạng này của ngươi? Ta mà đi mê ngươi? Ngươi nằm mơ!”

Vân Vãn nhướng mày hỏi lại: “Vậy ta dựa vào cái gì mê sư huynh ngươi?”

“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!”

“Ngươi ăn nói hàm hồ.”

“Ngươi vu oan giá hoạ!”

“Ngươi càn quấy vô lý.”

Tần Chỉ Yên nói một câu, Vân Vãn liền đáp lại một câu. Qua ba lượt, khiến Tần Chỉ Yên tức đến mức môi run lẩy bẩy, hốc mắt cũng bắt đầu ngân ngấn nước.

Vân Vãn chậm rãi đảo mắt nhìn Sở Lâm từ đầu đến chân. Ánh mắt như đang đánh giá một món hàng hóa.

Sau đó——

Nàng đột nhiên vươn tay, dùng bàn tay đen thui vuốt một cái lên ngực hắn. Trước ánh mắt khiếp sợ của hai người, Vân Vãn lắc đầu, thở dài tấm tắc:

“Cũng thường thôi So với tiểu bạch kiểm nhà ta còn kém một nửa.”

Sở Lâm thân là nam chính sảng văn, đương nhiên sẽ không tuỳ tiện giết người vô tội.

Vân Vãn biết rõ điểm này, cũng biết sau lưng nàng có đại lão thần thông quảng đại, bản lĩnh ngàn dặm cứu người. Có chỗ dựa vững chắc, nàng tự nhiên hành sự kiêu căng.

Quả nhiên.

Một màn này lập tức khiến Tần Chỉ Yên giận đến đỏ mặt, suýt khóc vì tức. Thẹn quá hóa giận, nàng vung kiếm lao đến như muốn chém chết người.

Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp chém xuống——

Vút!

Một viên đá nhỏ to cỡ hạt đậu nành bất ngờ từ xa bắn tới, vững vàng đánh trúng chuôi kiếm. Lưỡi kiếm lệch khỏi hướng ban đầu ba tấc. Sở Lâm nháy mắt cảnh giác.

“Ai?”

Ngón cái ấn nhẹ lên vỏ kiếm, khí thế toàn thân bùng lên, lưỡi kiếm sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào. Không khí tức khắc trở nên khẩn trương.

Giữa màn đêm tĩnh lặng, một bóng người chậm rãi đi tới.

Áo đen như mực, tóc dài tùy ý buông xõa, gương mặt tuấn tú lạnh lùng không nhiễm bụi trần, khí chất như tuyết, mang theo một loại trầm tĩnh và cường đại không cần phô trương.

Hắn bước đến gần, ánh mắt đảo qua ba người, cuối cùng rơi xuống người Vân Vãn.

Dừng lại nửa nhịp, khóe môi khẽ nhếch như có như không, thản nhiên mở miệng——

“Tiểu bạch kiểm của nàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play