Vân Vãn ngồi dưới tàng cây, kiên nhẫn chờ đợi. “Tích tích tài xế”… À không, là số tiền lớn mời bảo tiêu. Thời gian trôi qua, tâm trạng dần trở nên sốt ruột.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Vân Vãn mơ hồ cảm nhận gió bắt đầu lay động, nhẹ nhàng vuốt ve vai lá cây, phát ra âm thanh khẽ như tiếng quỷ khóc, khiến lòng người bâng khuâng.

Vân Vãn hiểu rõ, đây không phải thế giới của nàng. Bất kể gió thổi, cỏ lay đều có thể đoạt đi tính mạng nàng.

Nàng cảnh giác nắm chặt chủy thủ bên hông, rũ mắt liếc nhìn về phía Lưu Li Kính —

[Tu sĩ đừng vội, hộ pháp của ngài đang thúc ngựa chạy tới, hiện tại còn cách ngài khoảng tám mươi dặm.]

???

Hoá ra lâu như vậy hắn mới đi được hai mươi dặm đường?!

Vân Vãn không tin nổi, đường đường Tu Tiên giới lại có hiệu suất chậm chạp như thế này. Khi cơn kinh ngạc vừa lắng xuống, từ nơi xa chợt truyền đến một tiếng động không thuộc về nhân loại.

Chốn rừng rậm thâm u này, Vân Vãn khó mà phân biệt được âm thanh phát ra từ đâu.

Nàng siết chặt lấy vũ khí duy nhất trước ngực, nuốt khô nước miếng, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, không dám bỏ sót bất kỳ biến động nào quanh mình.

Xung quanh im ắng đến lạ, nhưng âm thanh kia lại càng lúc càng gần.

Vân Vãn lắng nghe, trong lòng chấn động—là… tiếng trẻ con?

Âm thanh non nớt, lanh lảnh, lúc xa lúc gần, tiếng khóc vang lên ngắt quãng.

Lạch… cạch.

Một giọt chất lỏng sền sệt nhỏ rơi xuống vai nàng.

Vân Vãn chậm rãi ngẩng đầu.

Đập vào mắt nàng là một con dã thú khổng lồ, thân người mặt thú, răng hổ, móng vuốt như người. Dưới hai nách mọc ra ba con mắt đỏ ngầu, phân bố đối xứng, không ngừng đảo quanh, chuyển động quỷ dị.

Xoạt ——

Sáu con mắt đồng loạt khóa chặt lên người Vân Vãn.

Tứ chi nàng cứng đờ, đầu óc trống rỗng, chỉ còn sót lại một ý niệm duy nhất:

Xong đời con bê rồi.

Nàng muốn bay ngay lập tức!

Vân Vãn trơ mắt nhìn con yêu thú há to cái miệng đẫm máu lao về phía mình, mà khổ nỗi bản thân thì chẳng có lấy một chiêu ứng phó ra hồn.Trong chớp mắt, hàng loạt suy nghĩ hỗn loạn hiện lên: bị ăn rồi, còn không bằng…

Nước mắt tràn đầy trên mặt, nàng chuẩn bị dùng chủy thủ trong tay phản kích thì con yêu vật dừng lại, ánh mắt nó nhìn về phía sau lưng nàng — như thể nó vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ đến cực độ, sáu con mắt đỏ lóe lên sự hoảng sợ.

Nó rụt cổ lại, chậm rãi lùi lại, thân hình to lớn run rẩy không còn chút hung hãn nào, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ dữ tợn ban nãy.

Nó trốn về phía bóng cây, yêu thú kẹp chặt đuôi nhanh như chớp, chạy không chút do dự.

Vân Vãn hoàn toàn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì phía sau truyền đến “đinh” một tiếng.

Đó là âm thanh Lưu Li Kính nhắc nhở.

Nàng quay đầu lại.

Cành lá phù tô rậm rạp che kín ánh sáng, khiến ngày cũng hóa như đêm. Giữa bóng tối sâu thẳm ấy, nam tử kia tựa như mang theo ánh sáng, khiến vạn vật thế gian đều như lùi về phía sau hắn.

So với cảnh tượng đó, yêu thú khổng lồ lúc trước bỗng trở nên nhỏ bé như kiến.

Khí tràng của nam tử mạnh mẽ đến lạnh lẽo, Vân Vãn không tự chủ lùi lại hai bước, vẫn duy trì cảnh giác, im lặng nhìn chằm chằm hắn.

Hắn bước ra từ bóng tối, mặc bộ y phục đơn giản. Trên người là một huyền y mộc mạc, thân trường ngọc lập, khí chất xuất trần. Trong tay hắn là một thanh trường kiếm màu bạc, ánh mắt sắc như băng, lạnh lẽo nhìn thẳng về phía nàng. 

“Hộ tống?”

Vừa nghe hai từ đó, Vân Vãn bừng tỉnh, thần kinh thả lỏng.

Nhìn dáng vẻ hắn chính là bảo tiêu nàng mời, nghĩ đến lúc nãy hắn dọa yêu thú chạy mất, Vân Vãn liền thêm phần kính trọng.

Đây đúng là đại lão!

Vận khí không tồi, chắc tìm đúng người rồi.

“Tích…” Không đúng, Vân Vãn vội sửa lại, “Tại hạ ngoài ý muốn lạc đường, tu vi thấp kém, muốn tìm người hộ tống một đoạn đường. Tại hạ tên Vân Vãn, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?

Nam tử đáp, giọng điệu nhàn nhạt: “Họ Tạ, tên Thính Vân.”

Tạ Thính Vân.

Tên nghe rất thanh lịch, tao nhã.

“Ta nghĩ… chúng ta nên đi nhanh thôi, nơi này… quá doạ người.” Vân Vãn vẫn còn chưa hoàn hồn, da gà nổi khắp người.

Nam tử vẫn đứng yên bất động.

Vân Vãn nhìn hắn, lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn:

“Đạo hữu tùy ý mặc cả.” Rồi nói thêm, “Chỉ cần trong khả năng ta có thể gánh vác, tuyệt không mặc cả”

Hắn không đáp lời ngay, tựa như suy nghĩ.

Vân Vãn sờ tay vào túi trữ vật giấu nơi ống tay áo, dè dặt giơ ra một con số:
“Năm viên linh thạch… được không?”

Lúc này Tạ Thính Vân mới mở miệng:

 “Ngươi muốn đi đâu?”

Đi đâu ư?

Vấn đề này… Vân Vãn thật sự chưa nghĩ đến.

Mục tiêu ban đầu của nàng rất đơn giản - trốn. Càng xa Vô Cực Tông càng tốt, tuyệt đối không để bị bắt lại. Ý nghĩ thứ hai là tìm một đại môn phái có chút danh tiếng, xin bái sư học nghệ. Dù không thể một bước phi thăng, ít ra tu luyện đến Kim Đan kỳ thì cũng đủ để không bị người tuỳ tiện bắt nạt.

Chỉ là... Bát Hoang Ngũ Nhạc, ba mươi chín châu rộng lớn, tu chân tông môn nhiều như sao trời. Tiểu thuyết nàng từng đọc cung cấp thông tin cũng không nhiều, giờ thật sự nàng không biết nơi nào đáng tin.

Vân Vãn không khỏi đánh chủ ý lên người Tạ Thính Vân.

Người này không cần ra tay, chỉ đứng yên mà yêu thú đã kinh hãi bỏ chạy, nghĩ đến sư phụ hắn chắc chắn là cao nhân trong cao nhân.

“Không biết Tạ đạo hữu xuất thân từ môn phái nào?”

Tạ Thính Vân nhàn nhạt đáp:
“Tứ hải vi sư.”

“…”

Hiểu rồi.

Hắn là tán tu.

“Vậy đạo hữu có biết nơi nào nhận đồ đệ? Ta muốn tìm môn phái lợi hại để bái sư học nghệ.”

Tạ Thính Vân liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, chỉ hờ hững phun ra một chữ:
"Khó."

"..."

Cam!

Hắn vừa rồi là… khinh thường nàng? 

Tính tình Vân Vãn vốn tốt, không thèm so đo với hắn. Trong đầu chợt lóe lên một câu từng xuất hiện trong tiểu thuyết: “Nam có Côn Luân, Bắc có Tịnh Nguyệt.” Đây là hai đại tông môn đứng đầu giới tu chân.

Tịnh Nguyệt Tông là tông môn tu luyện của nam chính Sở Lâm, nàng khẳng định không thể vào nơi đó. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định vẫn là đi Côn Luân đáng tin hơn.

Côn Luân là tông môn đứng đầu trong tứ đại môn phái, độ bao dung độ hẳn rất cao. Ngoài kiếm tu, đan tu, còn có phù tu, âm tu, tất cả đều có truyền thừa. Vân Vãn không tin bản thân mình lại thật sự là phế vật. Dù không thể vung kiếm tung hoành thiên hạ, chẳng lẽ học tí phù pháp, luyện ít đan dược cũng không được? Cùng lắm thì… trở về nghề cũ!

“Ta quyết định đi Côn Luân. Đạo hữu có thể hộ tống ta đoạn đường không?”

“Có thể,” Tạ Thính Vân gật đầu, “Nhưng phải thêm tiền.”

Vân Vãn nhăn mặt như ăn phải khổ qua: “Thêm bao nhiêu?”

“Hỏi nó.”

Nam nhân khẽ vung tay áo rộng, thanh trường kiếm bên hông lập tức bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Lúc này Vân Vãn mới phát hiện, thanh kiếm này thật sự đẹp đến kinh người. Thân kiếm toát ra hàn khí lạnh lẽo, hoa văn trên chuôi tựa tinh vân vắt ngang trăng, tinh xảo đến từng chi tiết. Dù chưa rút khỏi vỏ, ánh sáng đã tỏa ra ngời ngời, linh khí xung quanh cũng bị hút lại, hội tụ quanh thân kiếm.

Lần đầu tiên trong đời, Vân Vãn mới biết vũ khí lạnh… cũng có thể khiến người ta kinh diễm đến vậy.

“Này… kiếm thật đẹp. Nó tên là gì?”

Tạ Thính Vân mặt không đổi sắc, trả lời lạnh lùng: “Tuyệt Thế Hảo Kiếm.”

“A, ta biết nó là tuyệt thế hảo kiếm, ý ta là, nó tên là gì cơ?”

Tạ Thính Vân hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn nàng mang thêm vài phần… ý tứ không rõ, như cũ lặp lại nói: “Tên của nó là Tuyệt Thế Hảo Kiếm.”

“A Ta…”

Tạ Thính Vân kịp thời ngắt lời, nhấn mạnh nói:
“Ta của nó là Tuyệt Thế Hảo Kiếm.”

“……”

Câm nín không biết nói gì.

Không khí ngượng ngùng.

“5 linh thạch, được không?” Vân Vãn lễ phép hỏi, nhìn kiếm.

Tuyệt Thế Hảo Kiếm không có phản ứng.

Nàng không biết kiếm không hài lòng hay Tạ Thính Vân cố ý trêu mình, cuối cùng nhẫn nại tăng giá:

“8? 10 cái được không? Đây đều là linh thạch lấy từ Thánh Linh Sơn, đều là linh thạch thượng phẩm.”

Tông chủ Vô Cực Tông dù không thương yêu nàng, cũng không thể để người ta cười chê. Nguyên chủ trước khi đi cũng được tặng không ít linh thạch và phù chú. Linh thạch đều là thượng phẩm hiếm có. Mười viên đã là giá trên trời.

Tuyệt Thế Hảo Kiếm cuối cùng động tâm, mũi kiếm ra khỏi vỏ, lộ rõ lưỡi dao sắc nhọn, mơ hồ thấy ám văn màu tím ẩn hiện trên thân kiếm.

Thật xinh đẹp…

Vân Vãn trong lòng có chút rung động.

Nếu thể chất cho phép, nàng cũng muốn làm kiếm tu.

Trường kiếm đeo trên lưng, ngao du thiên nhai, nghĩ đến đã thấy thật huyễn khốc.

…Chỉ tiếc, nghĩ thì vẫn chỉ là nghĩ mà thôi.

Vân Vãn nhanh chóng lấy ba viên linh thạch đặt cọc, kiếm không khách khí, nuốt sạch số linh thạch.

Vân Vãn lần đầu gặp trường hợp này, chưa kịp nhìn kỹ, Tuyệt Thế Hảo Kiếm đã ẩn lại mũi kiếm bay đến dưới chân nàng, bất động.

“Đây là …?” Nàng nhìn về phía Tạ Thính Vân.

“Ngươi đi lên.”

Đi lên? Như thế nào đi lên?

Vân Vãn bối rối, ngồi nghiêng lên như đi xe hay là ngồi thẳng lên?

Đứng có vẻ không ổn, ngồi nghiêng dễ ngã, lại còn chiếm nhiều diện tích. Suy xét nửa ngày, Vân Vãn nhấc váy lên, hai chân tách ra, ngồi thẳng lên thân kiếm.

Có phần ngượng nghịu, nhưng có thể chịu được.

Nàng điều chỉnh tốt tư thế, vỗ vỗ khoảng trống phía trước, mời Tạ Thính Vân:

“Ngươi cũng lên đi.”

Tạ Thính Vân: “.”

Tuyệt Thế Hảo Kiếm: “……”

Nó đường đường là kiếm vạn năm, chưa từng gặp kẻ nào vô liêm sỉ như vậy!

Tạ Thính Vân thở dài một tiếng, túm cổ áo nàng kéo xuống khỏi kiếm. Sau đó khẽ nhảy người đã đáp lên thân kiếm. Hắn đưa tay áo dài về phía nàng, bình thản nói: “Bám lấy”

Vân Vãn nhanh chóng đưa tay nắm lấy – là tay của soái ca!

Tay hắn lạnh như băng, trong nháy mắt nàng cảm nhận được cỗ hơi thở mạnh mẽ truyền từ lòng bàn tay vào cơ thể mình, khiến cả người nàng thoải mái khó có thể miêu tả.

Tạ Thính Vân nhíu mày: “Bám vào tay áo.”

Vân Vãn đỏ mặt, vội đổi chỗ bám.

Tạ Thính Vân hơi vận khí liền đem Vân Vãn mang lên thân kiếm, còn chưa đứng vững, trường kiếm đã vút lên trời cao. Nếu không phải đời trước nàng luyện quyền anh, có khả năng giữ thăng bằng và kháng áp lực cao, chỉ e lúc này đã bị doạ ngất đi rồi.

Nàng mất một lúc, mới dám mở mắt nhìn ra ngoài.

Trước mắt nắng là cảnh sắc có thể dùng từ chấn động để hình dung.

Ánh mặt trời đổ xuống từng dải, xanh biếc kéo dài vô tận, tinh nguyệt treo lơ lửng giữa không trung, từ xa mơ hồ có thể thấy núi non trùng điệp.

“Này, nơi này là đâu vậy?”

Tạ Thính Vân cúi mắt nhìn kỹ nàng: “Ngươi nói ngươi ngoài ý muốn lạc đường đến đây, vậy mà lại không biết đây là đâu?

Vân Vãn né tránh ánh mắt: “… Ta bị người trói mang đến đây.”

Tu chân giới có danh môn chính phái, đương nhiên cũng có kẻ tiểu nhân độc ác. Nhiều kẻ không tu luyện đúng đắn, bắt người để hút tinh khí cũng không kỳ quái.

Tạ Thính Vân không hỏi nhiều, nói: “Đây là Câu Ngô Chi Sơn.”

Vân Vãn chưa từng nghe qua tên này, sửng sốt:

“Vậy con yêu thú vừa rồi?”

“Yêu thú đó là Bào Hào, chuyên ăn thịt người.” Tạ Thính Vân nhếch môi cười, nghiền ngẫm:

“Trói ngươi có thể chính là Bào Hào.”

Câu Ngô Sơn nằm phía bắc Kinh Sơn, là một trong những nơi long mạch đậm đặc nhất. Linh khí tuy nồng đậm, nhưng cũng sinh ra vô số yêu vật khủng bố, mà Bào Hào chính là chủ nhân nơi này. Nếu không phải tu sĩ Kim Đan trở lên, chẳng ai dám bén mảng tới.

Tạ Thính Vân trong lòng biết rõ nàng nói dối, nhưng cũng không vạch trần. Dù sao, hắn không có thói quen tìm hiểu chuyện riêng người khác.

Vừa ra khỏi Câu Ngô Sơn, Tuyệt Thế Hảo Kiếm liền đuổi khách, lập tức quăng cả hai người xuống đất, rõ ràng mười lăm phút tiếp theo nó cũng chẳng muốn cho thêm.

Tạ Thính Vân tựa như đã quen kiểu đãi ngộ này, thuần thục nhẹ nhàng tiếp đất không một tiếng động.

Còn Vân Vãn… bị quăng xuống, lảo đảo suýt thì đập mặt xuống đất, mất nửa ngày mới đứng vững lại được.

Vân Vãn xoa eo r*n rỉ, giọng đầy oán trách:
“Chúng ta không thể bay thẳng một mạch đến Côn Luân tông sao?”

Tạ Thính Vân thu kiếm, thản nhiên đáp:
“Đó là giá khác.”

Đầu Vân Vãn chậm rãi hiện ra ba dấu chấm hỏi to đùng:
“Không phải nói mười viên linh thạch là bao trọn gói à?”

“Ta và nó chia ba bảy.” – hắn chỉ chỉ kiếm – “Nó ba, ta bảy. Vừa nãy ngươi đưa nó ba viên là tính riêng cho đoạn đường này. Bảy viên còn lại là phí hộ tống đến Côn Luân Sơn. Nếu muốn để nó chở ngươi bay thẳng, phải trả thêm.”

Vân Vãn ngơ ngác hỏi:

“Thêm… bao nhiêu?” 

Tạ Thính Vân không đổi sắc mặt, giơ một ngón tay lên:
“Một ngàn viên thượng phẩm linh thạch.”

Gian thương!

Thế sao không đi cướp luôn cho rồi!?

Vân Vãn nghiến răng, giận đến phát điên, giơ ngón tay giữa thẳng mặt một người một kiếm.

Tạ Thính Vân ngẩn ra, chưa từng thấy qua tư thế đó, tò mò hỏi:
“Ý nghĩa là gì?”

“Quan tâm.” – nàng nghiến răng nói.

Tạ Thính Vân hình như hiểu ra điều gì, yên lặng học theo nàng, cũng giơ lên một ngón tay giữa, nghiêm túc nói:
“Khách khí.”

Vân Vãn nghẹn một hơi ngay cổ họng, giận đến đỏ cả tai, không thể phát tiết.

Hắn còn chưa hết lời:
“Nếu thật muốn đi, ta có thể nói với nó châm chước một chút…”

“Không cần!” – Vân Vãn vung tay áo, dẫn đầu bước về phía trước – “Đi bộ cũng tốt, rèn luyện thân thể.”

Tạ Thính Vân nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, khe khẽ thở dài, giọng như tiếc nuối điều gì đó.

Hắn thu trường kiếm, chậm rãi đi theo sau Vân Vãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play