Kỷ Tinh Lam chỉ nhẹ nhàng chạm vào cậu, nhưng Ngôn Khâu lại có cảm giác như sét đánh ngang tai.
  
Ngôn Khâu gần như trợn to mắt nhìn vào bụng mình. Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, nhưng lúc này, cậu thực sự cảm thấy bụng nhỏ khó chịu khác thường.
  
Tổ sư!
  
Đôi tình nhân chết dẫm này đã làm những gì thế!!
  
Ngôn Khâu lắc đầu nguầy nguậy, suy sụp: "Không đâu! Không thể nào! Cậu đừng có mà lừa tôi!!"
  
"Lừa em làm gì chứ?" Kỷ Tinh Lam khẽ cau mày, có vẻ rất thành thật. Vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như mọi khi, như thể chỉ đang tán gẫu một chủ đề đơn giản bình thường như ăn với ngủ.
  
Hai cánh tay trong ống tay áo của Ngôn Khâu hơi run lên, mắt trợn trừng nhìn hắn:
  
"Chẳng phải cậu không thích Tiểu... Phì, không thích tôi à! Sao tôi lại có thai được!"
  
"Chậc, lên giường thôi mà, có nhất thiết phải thích không?" Kỷ Tinh Lam ác ý nói, xong rồi, hắn còn cố ý đưa tay vuốt tóc, làm bộ như một tên công tử phong lưu.

Từ trước đến nay, chỉ có Ngôn Khâu cậu luôn là người trêu đùa người khác, nhưng lại không ngờ rằng có một ngày, mình thế mà lại bị người khác đùa giỡn. Ngôn Khâu khó mà tin nổi nhìn hắn, cắn chặt răng, nghẹn thở nói:
  
"... Vậy thì cậu đúng là một thằng khốn nạn đấy."
  
Nghe thế, Kỷ Tinh Lam mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Khâu, chiếc sofa đột nhiên chịu sức nặng của một Alpha trưởng thành, lún xuống nghiêm trọng, trọng tâm của Ngôn Khâu không ổn định, nghiêng ngả gần như rơi vào lòng hắn.
 
Thanh niên tóc vàng đỡ lấy vai cậu, thổi vào vành tai hồng hồng của Ngôn Khâu. "Em mới biết à."
  
Cứ như Ngôn Khâu càng lo lắng thì hắn lại càng vui vẻ vậy.
  
Thấy khuôn mặt lạnh lùng của Ngôn Khâu, thanh niên tóc vàng nở một nụ cười hồn nhiên vô hại, dưới sự đan xen của ánh sáng và bóng tối, hàng mi dài của hắn ánh sắc vàng kim:
  
"Đùa thôi, tôi thích Tiểu Khâu nhất mà."
  
Nghe xong, Ngôn Khâu biết rõ là hắn nói dối, nhưng giống như ăn phải một miếng mật ngọt có độc, cậu vẫn cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không khỏi rùng mình.
  
Không ai có thể cưỡng lại một thanh niên tóc vàng xinh đẹp làm nũng nói thích, cho dù tên này có là ác ma thật đi chăng nữa.
  
Thay vì câu nói thích mình, Ngôn Khâu lại càng có xu hướng tin rằng câu trước đó mới là thật hơn. Cậu gục xuống nói: "Dù sao thì tôi cũng không tin!"
  
Kỷ Tinh Lam ngả người ra sau, vắt chéo đôi chân dài miên man, như đến cả giải thích cũng lười nói, không đàng hoàng mà "chậc" một tiếng:

"Omega có chủ mang thai không phải chuyện bình thường à? Em muốn xem bản báo cáo khám sức khỏe của bản thân đúng không?"
  
Vừa nói, Kỷ Tinh Lam lấy ra một bản báo cáo được gấp gọn gàng từ trong ngăn kéo bàn làm việc trước cửa sổ.
  
"Đây là lúc sau khi em rơi từ trên cửa sổ xuống thì đến bệnh viện kiểm tra." Kỷ Tinh Lam có hơi trách móc nói: "Tại sao đang mang thai mà lại bất cẩn như vậy? May là con không có việc gì đấy."
  
Cho dù người trước mặt nói nghe rất thật, nhưng trong mắt Ngôn Khâu vẫn lộ ra vẻ nghi ngờ sâu sắc.
  
Nếu Kỷ Tinh Lam cố ý lừa gạt cậu, vả lại những thứ này làm giả dễ như trở bàn tay... nhưng dù cậu nghĩ thế nào thì Kỷ Tinh Lam hình như cũng chẳng cần thiết làm vậy làm gì.
  
Sao lại nói dối cậu chuyện có thai được, chẳng lẽ hắn muốn chịu trách nhiệm với cậu đến vậy à?
  
Ngôn Khâu cụp mắt, bàn tay nắm chặt tờ báo cáo đến phát run: "Tôi không tin."

Kỷ Tinh Lam chú ý tới cảm xúc của cậu kích động quá mức, tát một cái xoa ba cái*, hắn vuốt ve lưng cậu, nhỏ giọng an ủi: "Tôi biết em không nhớ mà. Mẹ tôi cũng chưa biết chuyện em mang thai đâu, muốn tôi nói cho bà ấy biết chứ? Bà ấy vẫn luôn rất thích em, cũng rất muốn có một đứa cháu. Nếu biết được chuyện này, bà ấy nhất định sẽ thúc giục chúng ta kết hôn..."

*tát một cái xoa ba cái: một thành ngữ ẩn dụ của TQ có nghĩa an ủi ai đó sau khi đối xử khắc nghiệt hoặc làm tổn thương họ.
  
"Không được." Ngôn Khâu nuốt khan, khó khăn nói: "Đừng nói cho mẹ cậu biết."
  
Nếu phu nhân Kỷ chưa biết thì hết thảy vẫn còn có thể cứu vãn. Phá thai hay sinh con, cậu có thể chịu đựng một thời gian, chỉ cần không phải gả cho Kỷ Tinh Lam thì mọi thứ đều dễ nhằn cả.
  
"Nếu em không muốn mẹ tôi biết thì bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ gọi bác sĩ riêng của tôi đến nhà để kiểm tra cho em." Kỷ Tinh Lam nói.
  
Ngôn Khâu tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Cú sốc phải chịu ngày hôm nay thực sự quá lớn.
  
Thật lâu sau, cậu mới chậm rãi nói ra một chữ: "Được."
  
Tuy rằng tạm thời thỏa hiệp, nhưng thái độ thực sự của Ngôn Khâu vẫn là không tin.
  
Không phải cậu nghĩ Kỷ Tinh Lam sẽ cố ý lừa để ép cậu kết hôn với hắn. Kỷ Tinh Lam không thích cậu, nên điều này là không thể nào.
  
Suy cho cùng, cậu chỉ không thể chấp nhận nổi sự thật là mình có thể đang mang thai, nghĩ ngợi liệu có nhầm lẫn ở đâu không.
  
Cậu là một thanh niên Alpha chính trực tuổi xuân đang phơi phới, đột nhiên trở thành vị hôn thê Omega của đối thủ một mất một còn, lại còn mang thai. Là sao vậy chứ?
  
Nhưng sự việc đã đến nước này, chẳng còn cách nào khác.
  
"Đã muộn rồi, đi ngủ thôi." Kỷ Tinh Lam nhìn thời gian, đã là mười một giờ đêm.
  
Ngôn Khâu gật đầu, trong lòng tràn đầy suy tư mà đi ra cửa, bỗng có người nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu lại ném lên giường.
  
"Em đi đâu thế."
  
Ngôn Khâu nằm ngửa trên chiếc giường êm ái, không thể mở mắt nổi vì ánh sáng từ đèn chùm trên trần nhà rọi xuống. Khi cậu đương nheo mắt để thích ứng với ánh sáng, cậu nhìn thấy Kỷ Tinh Lam đang đứng ở đầu giường, từ từ cởi áo khoác ra trước mặt.
  
Mẹ kiếp.
  
Ngôn Khâu âm thầm chửi một tiếng, lăn vào trong góc, hơi co người lại.
  
Kỷ Tinh Lam thấy cậu run rẩy thì không nhịn được cười.
  
"Em sợ tôi thế làm gì? Tôi sẽ ăn thịt người à?"
  
Nói xong, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, treo áo khoác, đi thẳng vào phòng tắm, bật đèn lên.
  
Ngôn Khâu ôm chăn run bần bật, khi nghe thấy tiếng nước chảy "ào ào" từ phòng tắm thì mới thở phào nhẹ nhõm.
  
Tên kia đương nhiên không ăn thịt người, nhưng mà hắn sẽ làm Omega mang thai, thật là đáng sợ!
  
Ngôn Khâu nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, toàn thân đều thoải mái, thần kinh căng thẳng suốt ngày cuối cùng cũng được thả lỏng, dứt khoát nhắm hai mắt lại.
  
Bây giờ cậu chẳng muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
  
Đang chuẩn bị chìm vào mộng, cậu chợt nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
  
Ngôn Khâu lười nhác nâng mí mắt lên.
  
Ngược sáng và tối, cậu nhìn thấy thanh niên tóc vàng choàng áo tắm, tóc khô được nửa, mang theo hơi nước bước ra từ phòng tắm, chiếc áo tắm ngắn màu trắng kia chẳng thể che nổi đôi chân dài được phô bày hết mức đang bước ra ngoài.
  
Ngôn Khâu ghen ghét mà nhìn chằm chằm vào những đường nét cơ bắp săn chắc trên cơ thể hắn, đôi mắt gần như đỏ bừng vì ghen tị.
  
Lúc trước, cậu cũng có cơ bắp mạnh mẽ lại không hề phô trương như vậy.
  
Kỷ Tinh Lam còn tưởng cậu bị hắn làm cho choáng váng, ánh mắt lại không chút e dè nhìn thẳng vào hắn, vì thế nên hơi mỉm cười với Omega bé nhỏ của mình, vén chăn lên rồi nằm xuống.
  
Hắn trở mình, dò tay ra. Đầu ngón tay vừa chạm vào một thứ mềm mềm, đối phương đã co rúm lại, cuộn tròn trong chăn, điên cuồng lăn vào góc.
  
"Làm... Làm gì thế?"
  
Ngôn Khâu quấn chăn thật chặt quanh người, chăn được kéo lên che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ để lộ ra hai con mắt hoa đào xinh đẹp, đuôi mắt đỏ bừng, vừa thẹn vừa bực trừng mắt nhìn Kỷ Tinh Lam.
  
Cảm nhận được sự căng thẳng và thù địch trong mắt Ngôn Khâu, Kỷ Tinh Lam thản nhiên mỉm cười, khơi dậy lên những suy nghĩ không tốt trong lòng, chơi xấu: "Em nghĩ sao?"
  
"Tôi... tôi không biết."
  
Ngôn Khâu vô thức cảm thấy có gì đó không đúng, cố hết sức rụt vào trong góc. Một A một O ở chung một phòng, mà Kỷ Tinh Lam lại là một tên phong lưu giàu có, vừa nhìn đã thấy chẳng giống một người có tính tự chủ.

Ngôn Khâu bị hắn nhìn chằm chằm đến ứa cả mồ hôi lạnh, sợ bản thân không cẩn thận một cái là Kỷ Tinh Lam đã phát hiện ra gì đó.
  
Nguyên chủ rất thích Kỷ Tinh Lam, nếu gặp phải tình huống này, dùng mông nghĩ cũng biết hướng đi tiếp theo sẽ không phù hợp bao nhiêu.
  
Nhưng mà Ngôn Khâu không vui.
  
"Không được, tôi... Cơ thể tôi không được thoải mái."
  
Kỷ Tinh Lam cụp mắt nhìn cậu, khóe môi nở nụ cười trông cực kì đẹp đẽ, nhưng lời nói ra lại không được như thế: "Muốn tôi giúp em 'thoải mái' hơn hử?"
  
Lời nói dịu dàng lọt vào tai cậu, khuôn mặt Ngôn Khâu thoắt cái đỏ bừng, mặc kệ Kỷ Tinh Lam có nghi ngờ thân phận của cậu hay không, cậu kéo hẳn chăn lên, trùm kín cả đầu.
  
"Tôi thấy cơ thể khó chịu thật!" Ngôn Khâu tức giận, qua loa lấy lệ nói.
  
"Bình thường em đều gọi mời tôi cơ mà, sao hôm nay lại không muốn nữa?"
  
Kỷ Tinh Lam với tay vào trong chăn, khẽ khàng vuốt ve lưng cậu. Trên ngón trỏ của hắn có một chiếc nhẫn, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua tấm lưng gầy gò của Ngôn Khâu, cảm giác bồn chồn bất an trong lòng Ngôn Khâu thế mà lại dịu đi, thay vào đó là an toàn dễ chịu.
 
Ảnh hưởng của Alpha đối với Omega thực sự đáng kinh ngạc.
  
"Hôm nay tha cho em, đợi em khỏe lại rồi nói sau vậy. Nhưng mà, đừng để tôi phải đợi lâu đấy."
  
Kỷ Tinh Lam thu tay lại, giơ lên ​​tắt đèn. Căn phòng chìm vào bóng tối ngay túc thì, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.
  
Ngôn Khâu cười khổ.
  
Thế thì cậu thà không bao giờ khỏe lại còn hơn.
  
Ý tứ thăm dò của Kỷ Tinh Lam rất rõ ràng, Ngôn Khâu cũng không biết rốt cuộc là chỗ nào sai trong đó. Nếu Ngôn Khâu cứ năm lần bảy lượt thoái thác, Kỷ Tinh Lam chắc chắn sẽ càng nghi ngờ cậu hơn.
  
Tránh vỏ dưa thì cũng gặp vỏ dừa, chẳng lẽ cậu thực sự muốn hy sinh thân mình vì nghĩa lớn...
  
Tất cả là do Tiểu Khâu không có mắt, thích ai không thích lại đi thích Kỷ Tinh Lam kia!
  
Ngôn Khâu thở dài.
  
Đôi mắt cậu tạm thời chưa thích nghi được với bóng tối, tập trung nín thở chờ đợi trong chốc lát, tầm nhìn rất nhanh đã trở nên rõ ràng.
  
Kỷ Tinh Lam nằm bên cạnh đã nhắm mắt. Từ khi còn nhỏ hắn đã được huấn luyện quân sự, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn, nằm xuống giường là ngủ ngay.
  
Ngôn Khâu mệt mỏi chậm rãi xoay người, quay lưng về phía Kỷ Tinh Lam, nhắm mắt lại.
  
Thực sự hy vọng ngày mai thức dậy, cậu sẽ lại trở về làm Alpha.
  
Trải qua cả ngày hôm nay, quá hao tổn thể lực và tinh thần của cậu, Ngôn Khâu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
  

 

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Ngôn Khâu tỉnh dậy, phát hiện mình đã không còn ở bên giường nơi bản thân nằm ban đầu nữa. Cả người cậu đều nép vào trong ngực Kỷ Tinh Lam, bày ra tư thế dựa dẫm không chút đề phòng, tựa đầu lên cánh tay hắn, ngay cả hai tay hai chân dưới chăn cũng rất không có phong độ mà quấn quanh người hắn, như thể coi Kỷ Tinh Lam thành một cái gối ôm hình người vậy.
  
Ngôn Khâu vừa khẽ cử động, chân hai người không được áo choàng tắm che hết chạm vào nhau, dọa cậu giật mình, cuống quýt rụt chân lại.
  
"Em khi ngủ rất không ngoan nhỉ."
  
Thấy phản ứng rối rít của Ngôn Khâu, Kỷ Tinh Lam vuốt tóc, ngẩng đầu nhìn cậu.
 
Sáng ngủ dậy, ngoại trừ mái tóc có hơi bù xù thì khuôn mặt lại không sưng sỉa chút nào, vẫn điển trai anh tuấn như thường lệ, không tới chụp ảnh bìa cho tạp chí thời trang thì đúng là đáng tiếc.
  
Cảm nhận được ánh mắt của Ngôn Khâu, Kỷ Tinh Lam có hơi tà ác trừng mắt lại, Ngôn Khâu bị hắn nhìn đến gần như đỏ mặt, cụp mắt xuống, ngượng ngùng nhìn xương quai xanh lộ ra chỗ cổ áo tắm của thanh niên.
  
"Không đâu, tư thế ngủ của tôi khá tốt mà." Ngôn Khâu thấp giọng phản bác.
  
Từ trước tới giờ, cậu luôn ngủ rất yên ổn, thậm chí tóc còn chẳng hề rối.
  
Nhưng nhìn vẻ mặt chắc như đinh đóng cột của Kỷ Tinh Lam, cậu chợt không còn tự tin như vậy nữa.
  
Chắc không thể nào là Kỷ Tinh Lam cố ý muốn ôm cậu đâu, haha.
  
Ngôn Khâu chần chờ nghĩ, có lẽ là tại tư thế ngủ của cậu không tốt thật?
  
"Ồ, nếu không phải do tư thế ngủ của em không tốt, vậy thì do em cố ý lao vào vòng tay tôi à?" Kỷ Tinh Lam khoanh tay dựa vào đầu giường, nhướng mày.
  
"Không không, do tư ngủ của tôi không tốt." Ngôn Khâu lắc đầu như trống bỏi, lớn tiếng nhận lỗi.
  
Hai người nằm như vậy trên giường rất lâu, Ngôn Khâu nhận ra bầu không khí buổi sáng sớm sau khi sự việc này xảy ra không ổn lắm, nên đứng dậy khỏi giường đầu tiên, đi vào phòng tắm rửa mặt.
  
Trong phòng tắm, đèn gương sáng lên, Ngôn Khâu làm ướt khăn, lau mặt. Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong gương, biết rằng ước muốn trở lại thành Alpha của mình sau một giấc ngủ dậy đã tan biến.
  
Ngôn Khâu lau mặt xong, treo chiếc khăn lên kệ, rồi cầm chiếc máy cạo râu từ trên bồn rửa lên.
  
Nhưng nhìn khuôn mặt trắng nõn không tì vết của chính mình, tay cầm máy cạo râu khựng lại trên không, cậu thở dài rồi đặt chiếc máy lại.
  
Quên mất, giờ cậu thậm chí còn chẳng cần phải cạo râu.
  
Ngôn Khâu uể oải bóp kem đánh răng lên bàn chải điện, nhìn mặt nước sáng bóng, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn nôn khó tả.
  
Các đốt ngón tay của cậu run rẩy, có hơi trắng bệch, nắm chặt mép bồn rửa nôn khan chốc lát, cảm giác buồn nôn mới dần dần lắng xuống một ít...
  
Khi Kỷ Tinh Lam thay quần áo xong, bước vào phòng tắm rửa mặt, thứ hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng Ngôn Khâu ôm bồn cầu nôn mửa dữ dội.
  
Thanh niên lần đầu tiên "hạnh phúc khi được làm cha*" không có kinh nghiệm gì, khiếp sợ, ngồi xổm xuống, khẽ vuốt lưng Ngôn Khâu, chờ cậu bình phục lại, hắn đỡ người gần như bất tỉnh vì nôn mửa lên.

* thuật ngữ Internet TQ, giễu cợt tình huống một người đàn ông gặp khó khăn trong việc tán tỉnh một người phụ nữ, đến khi người phụ nữ đó mang thai đứa con của người khác, người đàn ông không còn cách nào đành phải đảm nhận; hoặc vợ bạn đang mang thai, là con của người khác nhưng bạn vẫn hạnh phúc khi được làm cha :))
  
"Sao thế?" Kỷ Tinh Lam cau mày hỏi.
  
Sắc mặt Ngôn Khâu tái nhợt, khí sắc trông rất xấu. Cậu sợ tới mức lắp bắp, quay đầu hỏi Kỷ Tinh Lam: "Không, không phải ốm nghén đâu ha."
  
Trong mắt Ngôn Khâu có hơi mong đợi, nhưng có bệnh thì lại đi hỏi Kỷ Tinh Lam, cứ như chờ mong đối phương sẽ cho cậu một câu trả lời phủ định.
  
Kỷ Tinh Lam cũng rất biết điều, nói theo lời của cậu.
  
"Tôi không biết nữa." Kỷ Tinh Lam nham hiểm nhún nhún vai. "Có lẽ tối qua cậu ăn nhiều quá."
  
Đúng, rất có thể là do tối qua ăn quá nhiều.
  
Ngôn Khâu gật đầu đồng ý.
  
Đầu Ngôn Khâu choáng váng đến mức không phân biệt được lời nào của Kỷ Tinh Lam là thật hay là giả, hay lời nào đang trêu chọc cậu, chỉ lo cho mình nói: "Dù sao thì chắc chắn không phải ốm nghén."
  
Nhưng cậu cảm giác được đầu ngón tay dần trở nên lạnh lẽo.
  
Sự thật dường như ở ngay trước mắt, chẳng qua chỉ còn lại một tấm màn mỏng chưa bị xuyên thủng.
  
...

  
Lúc ăn sáng, Ngôn Khâu ốm yếu chẳng muốn ăn gì, ngồi ở bàn, dùng thìa khuấy bát cháo gà trước mặt.
  
Thịt gà xé mềm vàng óng, cháo được hầm rất ngon, có hai ba giọt dầu mè vàng rụm và một ít hành lá xắt nhỏ nổi bồng bềnh, mùi thơm đậm đà, mê hoặc cực kì. Trước mặt còn bày mấy đĩa đồ nguội, đều là món Ngôn Khâu thích ăn cả.
  
Nhưng mà Ngôn Khâu lúc này không có cảm giác thèm ăn, chỉ cầm thìa khuấy bát cháo không ngừng, động tác máy móc như công nhân dây chuyền sản xuất, chiếc thìa bạc trong tay như chiếc máy trộn không có cảm xúc chẳng ngừng chuyển động, trộn bát cháo thành ra nguội ngắt.
  
Cậu chủ Kỷ dùng bữa sáng xong, lau miệng, phát hiện Ngôn Khâu còn chưa ăn một miếng nào, cháo trước mặt đã nguội lạnh đến vón cục.
  
Kỷ Tinh Lam vẫy tay, bảo người hầu bưng thêm một bát nữa lại đây, hắn tự tay múc nửa thìa cháo, đưa tới miệng Ngôn Khâu.

"Ăn cháo đi."
  
Ngôn Khâu liếc hắn một cái, vẻ mặt đờ đẫn, không muốn mở miệng.
  
Thấy vậy, Kỷ Tinh Lam ghé sát vào tai cậu, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, hạ thấp giọng nói: "Chán ăn, dấu hiệu có thai."
  
Nghe thế, vẻ mặt Ngôn Khâu cứng đờ, lập tức mở miệng, ngoan ngoãn uống cháo.
  
Kỷ Tinh Lam cực kì hài lòng với biểu hiện của vợ nhỏ xinh đẹp, đút cho Ngôn Khâu ăn gần hết bát cháo rồi mới đặt thìa xuống.
  
Ngôn Khâu nghĩ, có lẽ vì mình đang mang thai, thế nên Kỷ Tinh Lam mới có hành động săn sóc như vậy, không hề có khí chất áp bức như lúc mới vừa gặp mặt.
  
Nửa bát cháo vào bụng, sắc mặt Ngôn Khâu đã khá hơn rất nhiều, trong bụng ấm áp dễ chịu hơn, môi cũng hồng hào bóng loáng.
  
"Cậu ra ngoài à?"
  
Ngôn Khâu nhìn Kỷ Tinh Lam đứng ở huyền quan, sửa sang lại quần áo.
  
"Đi đâu thế?"
  
Ngôn Khâu nhớ lại ngày hôm qua, hắn đã nói tới nghĩa trang thăm cậu, cậu cũng muốn tận mắt nhìn thấy bia mộ của chính mình. Nhưng hiển nhiên, Kỷ Tinh Lam sao có thể ngày nào cũng đi đến đó được.
  
"Đi học đó." Kỷ Tinh Lam quần áo chỉnh tề, nhàn nhạt liếc nhìn Ngôn Khâu: "Sao vậy, không nỡ rời xa tôi à?"
  
Tóc của Kỷ Tinh Lam được tạo kiểu tỉ mỉ, mặc một bộ quân phục màu trắng, phác họa vòng eo thẳng tắp, thân trên được khảm những chiếc cúc và dây đeo vai bằng vàng, đôi bốt quân đội cao cấp không tì vết bao quanh bắp chân thẳng băng, rất phù hợp với khuôn mặt trẻ trung đó, thế mà mặc bộ quân phục này lại mang một cảm giác thời thượng không thể giải thích được.
  
Nhìn dáng vẻ của hắn, Ngôn Khâu không khỏi có chút ghen tị, nhưng Kỷ Tinh Lam lại tự nhiên cho rằng, ánh mắt của cậu là vì ngưỡng mộ.
  
Kỷ Tinh Lam đi ra đến cửa, bỗng quay lại nói với Ngôn Khâu: "Em ở nhà nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa thì quay lại trường học."
  
Lúc này Ngôn Khâu mới nhớ ra, nguyên chủ còn trẻ như vậy, chắc hẳn vẫn đang ở độ tuổi đi học.
  
Mặc dù Ngôn Khâu đi học thì ngủ, tan học thì đá cầu, thỉnh thoảng còn trèo tường trốn tiết chơi game, nhưng anh em tốt của cậu đều ở trong trường, cùng nhau bị phạt đứng viết bản kiểm điểm cũng là một thú vui.
  
Thảo nào có cảm giác trống vắng, hóa ra là do không được đến trường. Đúng là một ngày không học thì cả người khó chịu mà.
  
Ngôn Khâu nghĩ trong lòng, cả ngày không cần phải đối mặt với Kỷ Tinh Lam, rất vừa ý cậu.
  
Đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc Maybach biển số "88888" ở tầng dưới, mẫu xe tiêu chuẩn dành cho mấy tên cậu chủ giàu có đang từ từ khởi động, trong lòng Ngôn Khâu mơ tưởng như sắp bay lên trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play