Sau khi Kỷ Tinh Lam rời đi, việc đầu tiên Ngôn Khâu làm sau khi trở về phòng là đá văng đôi dép tai thỏ màu hồng ra, quăng hết thú nhồi bông trên giường đi.
Tối hôm qua, thiết bị đầu cuối để ở đầu giường đã được sạc cả đêm, Ngôn Khâu rút phích cắm ra, cầm lấy thiết bị đầu cuối, thành thạo mở app mua sắm.
Cậu cần mua dép mới và đồ lót, nhưng mà tự mình đến trung tâm thương mại mua thì quá xấu hổ, chỉ đành tìm trên mạng trước đã.
Vừa mở giao diện tìm kiếm, mấy kết quả tìm kiếm lập tức đập vào mắt Ngôn Khâu, thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu.
Ngôn Khâu nhìn từng cái một, kinh hãi đến mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài.
Phấn nền, nước hoa, kem dưỡng da, mặt nạ và... còng tay với que thử thai là cái qué gì đây?!
Ngôn Khâu không thở nổi, suýt nữa ngã quỵ.
Mấy thứ đó là cái quái gì thế!
Đối với nguyên chủ này, Ngôn Khâu nhất thời dở khóc dở cười.
Sốc thì sốc, nhưng đồ thì vẫn phải mua.
Ngôn Khâu căng da đầu chọn ra mấy bộ quần áo, khi đang định đặt hàng, chợt phát hiện ra nguyên chủ bên ngoài trông thì rất sang chảnh hào nhoáng, nhưng thực chất là một tên nghèo hèn với thẻ tín dụng thấu chi*!
*số dư âm
Số tiền tiêu vặt mà Kỷ Tinh Lam đưa cho cậu ta, tất cả đều được đổ vào mỹ phẩm chăm sóc da. Số dư trong Alipay chỉ có 6 RMB (nhân dân tệ), ngay cả một chiếc tã còn chẳng mua nổi chứ đừng nói gì đến đồ lót.
Ngôn Khâu không nói nên lời. Xem ra cũng phải gánh nợ giùm cậu ta luôn rồi.
…
Suốt cả buổi sáng, Ngôn Khâu không còn chút sức sống nằm trên giường.
Nơi xếp thú nhồi bông trên giường bị các loại túi đồ ăn vặt đóng gói khác nhau chiếm chỗ. Những con búp bê vốn được nguyên chủ yêu quý đều bị Ngôn Khâu nhét hết vào tủ, nhốt trong "phòng tối".
Thậm chí cậu còn tìm thấy chiếc còng tay trong lịch sử mua hàng của mình khi mở tủ.
Nghĩ đến mình có thể đã chơi cái này với Kỷ Tinh Lam, cũng có thể sắp chơi cái này với Kỷ Tinh Lam, Ngôn Khâu cảm thấy da đầu tê rần, bắp chân bủn rủn.
Trong đống đồ ăn vặt chất đầy trên giường, Ngôn Khâu lặng lẽ ăn giải sầu, nhấm nháp những viên chocolate truffle có giá gần một trăm tệ một viên.
Để giảm cân, trước đây Tiểu Khâu không ăn vặt, nhưng phu nhân Kỷ lại cho rằng cậu ta còn nhỏ nên luôn coi như một đứa trẻ, hay mang đủ loại đồ ăn vặt đến để dỗ dành cậu ta.
Vì Tiểu Khâu không muốn ăn nên Ngôn Khâu tràn đầy cảm xúc bi thương đành "thích gì thì cứ ăn", nhận hết theo mong muốn.
Ngôn Khâu ném viên chocolate đen cuối cùng, chứa rất nhiều lượng axit béo bão hòa với cholesterol vào miệng... Một viên nhỏ như vậy có những 200 calo, nhưng cậu thèm vào quan tâm.
Cậu bị cái tên ngốc Kỷ Tinh Lam kia ép mang thai rồi. Đã không muốn sống nữa thì có mập cũng chả sao.
...
Gần trưa, bác sĩ riêng mà Kỷ Tinh Lam nhắc đã tới.
Đối phương là một Beta với đường nét đoan chính, mặc áo blouse trắng tinh tươm, đeo một cặp kính gọng kim loại màu bạc, nhìn có vẻ điềm tĩnh và nho nhã. Trợ lý nhỏ của anh ta đứng ở phía sau, sau khi mang hộp dụng cụ vào, cậu ta đi ra ngoài, rất tự giác đợi ngoài cửa.
Khi bác sĩ thấy Ngôn Khâu, cực kì thân quen mà mỉm cười, rất tự nhiên chào Ngôn Khâu.
Tuy Ngôn Khâu không biết anh ta, nhưng nhìn quần áo cũng có thể biết được người này là bác sĩ.
Ngôn Khâu không ngờ anh ta lại đến sớm như vậy, cậu thậm chí còn chưa kịp thay quần áo, trên người vẫn mặc nguyên chiếc áo tắm từ tối hôm qua. Cậu lùa qua loa đống đồ chất đống trên giường, xỏ dép lê rồi ngồi xuống ghế sofa.
Nhìn giường vương vãi đồ ăn, bác sĩ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhưng không nói gì, lấy ống nghe ra từ trong hộp dụng cụ để kiểm tra tim phổi.
Anh ta nghe nói hôm qua Tiểu Khâu rơi xuống từ trên lầu, bất tỉnh một hồi.
Rơi từ tầng hai xuống, không quá cao mà cũng chẳng thấp. Tuy chưa đủ để gây tử vong, nếu may mắn có thể không hề hấn gì, nhưng nếu xui xẻo thì có thể dẫn đến liệt.
Nhưng Ngôn Khâu hiển nhiên được nữ thần may mắn che chở, hôm qua ngã một cú là thế, hôm nay vẫn còn tung tăng nhảy nhót như thường.
"Tôi nghe cậu chủ Kỷ bảo rằng cậu thấy không khỏe trong người." Bác sĩ đẩy gọng kính.
"Ừ thì." Ánh mắt Ngôn Khâu đảo quanh, ngập ngừng hỏi: "... Sáng nay, sau khi tỉnh dậy, tôi nôn mấy lần, là vì tôi đang mang thai à?"
Bác sĩ khẽ khựng lại, đôi mắt sau tròng kính cẩn thận nhìn Omega tuyệt sắc trước mặt, từ thân hình thon gầy và đôi mắt trầm lặng của cậu, có thể nhìn thấy bao gió tanh mưa máu, ân oán tình thù chỉ thuộc về gia tộc thượng lưu!
Mặc dù bác sĩ không đành lòng đối với vẻ mặt đầy ấm ức của Omega này, nhưng mà nhận ủy thác của cậu chủ Kỷ, anh ta vẫn biết nên nói những lời nào.
Bác sĩ cân nhắc một lát: "Hiện tại xem ra thì có vẻ ổn, nếu cậu vẫn chưa yên tâm thì có thể đến bệnh viện kiểm tra thêm, quan sát một khoảng thời gian trước. Tôi không khuyến khích dùng thuốc phá thai trong trong thời điểm hiện tại."
"Đúng rồi, khi mang thai còn có một số việc cần lưu ý, cậu nhất định phải nhớ tuân thủ nhé. Không được sử dụng thuốc bừa bãi, dù uống thuốc cảm cũng nên hỏi ý kiến bác sĩ trước. Khoảng thời gian này, có rất nhiều loại thuốc không thể dùng được, còn phải chú ý tuyệt đối không sử dụng thuốc ức chế." Bác sĩ cầm bút viết thoăn thoắt vào danh sách: "Còn một vấn đề nhỏ nữa, trong giai đoạn đầu của thai kỳ, pheromone của cậu sẽ không ổn định, có thể sẽ thường xuyên tiến vào kỳ phát tình, hãy để Alpha của cậu dùng pheromone trấn an, giúp cậu vượt qua kỳ phát tình..."
Không thể sử dụng thuốc ức chế...
Hãy để Alpha giúp cậu vượt qua kỳ phát tình...
Cái gì mà vấn đề nhỏ cơ chứ! Ngôn Khâu gào thét trong lòng.
Ngôn Khâu có hơi ủ rũ.
Bất kể nguyên nhân là gì, mặc kệ Kỷ Tinh Lam có thích cậu hay không, tóm lại trong bụng cậu vẫn có con của hắn. Mọi chuyện đã đến nước này, cậu chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.
…
Sau khi tiễn bác sĩ riêng đi, Ngôn Khâu mất hồn mất vía mà ngẩn ngơ, thậm chí còn nôn mửa hai lần. Ăn cơm trưa xong, Kỷ Tinh Lam gọi điện thoại cho cậu một lần, dặn cậu nhớ uống thuốc.
Ngôn Khâu cơm nước xong xuôi thì lên giường nằm, quản gia pha trà nóng và nước đường đỏ rồi mang vào phòng cho cậu. Đến khi chạng vạng, cuối cùng cậu cũng cảm thấy khỏe hơn đôi chút.
Mang thai thật sự khốn khổ vô cùng. Nghĩ đến việc mình sẽ phải chịu đựng thêm vài tháng nữa, Ngôn Khâu không khỏi cau mày.
Khi màn đêm dần buông xuống, đèn đường ngoài cửa sổ bỗng sáng lên, Ngôn Khâu nghe thấy tiếng ô tô.
Cậu đứng bên cửa sổ nhìn thoáng qua, đúng lúc thấy chiếc Maybach "88888" đậu ở tầng dưới, Kỷ Tinh Lam bước xuống từ ghế phụ.
Trời đã sang thu, nhiệt độ trong nhà và ngoài trời khác nhau một trời một vực.
Kỷ Tinh Lam mang theo hơi lạnh bước vào cửa, cởi áo khoác rồi treo lên giá, xắn cổ tay áo lên, cởi hai chiếc cúc trên cổ. Như vậy trông hắn lập tức trở nên gần gũi, đời thường hơn.
Lúc Kỷ Tinh Lam chuẩn bị đi lên lầu, thì nghe thấy từ trên tầng có tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhanh nhẹn đi xuống.
Vừa ngẩng đầu, Kỷ Tinh Lan đúng lúc bắt gặp Ngôn Khâu đang đi xuống cầu thang. Ngôn Khâu cũng nhìn thấy hắn ngay tắp lự, bước chân chậm lại, đi chân trần xuống.
"Dép của em đâu rồi?"
Thời tiết đã se lạnh, bước chân trần trên sàn đá cẩm thạch cứng ngắc chắc chắn rất lạnh. Kỷ Tinh Lam nhìn thấy Ngôn Khâu không mang dép, bèn bế cậu lên như bế một con gà con, đặt thẳng lên ghế sofa.
Ngôn Khâu rơi hai hàng lệ như sợi mì. Hiện tại cậu không cùng đẳng cấp sức mạnh với Kỷ Tinh Lam.
Kỷ Tinh Lam không biết cậu đang nghĩ gì, còn tưởng cậu nóng lòng muốn xuống gặp mình đến thế, nên cười với cậu:
"Sao thế, mới một ngày không gặp đã nôn nóng muốn tìm tôi rồi à?"
Ánh mắt Kỷ Tinh Lam không kìm được mà dừng lại trên người Ngôn Khâu. Vị hôn thê nhỏ của hắn hôm nay không tô son hay đánh phấn, thậm chí nước hoa cũng không dùng, cả người toát lên vẻ trong trẻo, sạch sẽ khoan khoái của một cậu trai, đôi mắt sáng ngời, đôi môi mọng nước hồng tự nhiên.
Tại sao trước đây lại không biết rằng cậu đẹp đến nhường này nhỉ.
Trong ánh mắt nóng rực của hắn, Ngôn Khâu khoanh tay, hít một hơi thật sâu: “Chúng ta nói chuyện đi.”
...
Trong thư phòng, ánh sáng ấm áp phía trên nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt thanh niên, tạo ra những mảng sáng tối rõ ràng. Hắn đứng trước mặt Ngôn Khâu với dáng vẻ tùy ý, tay nhét túi quần, người cao chân dài, nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Ngôn Khâu quan sát người trước mặt.
Bất kể vóc dáng, ngoại hình hay xuất thân gia thế, dù ở khía cạnh nào đi nữa thì Kỷ Tinh Lam chắc chắn là Alpha đứng trên đỉnh kim tự tháp – người tình trong mơ của mọi cô gái trẻ, đồng thời cũng là Alpha được các bé O bình chọn là chỉ cần ngủ một lần thôi đã mãn nguyện.
Nghe đồn, hắn còn dài tận 18 cm.
Nếu Ngôn Khâu là Omega, có lẽ cũng sẽ không thể cưỡng lại nổi một Alpha như Kỷ Tinh Lam. Nhưng đáng tiếc, cậu lại là một thằng trai thẳng ngay đơ như khúc gỗ, chẳng có chút hứng thú với đồng loại.
“Chuyện này cậu định tính sao?” Ngôn Khâu rốt cuộc nhịn không được lên tiếng. Cậu ngừng một chút, bổ sung thêm. "Con."
Kỷ Tinh Lam ngồi trên chiếc ghế lớn xoay người lại, không do dự đáp: “Chúng ta kết hôn rồi sinh con thôi.”
Ngôn Khâu cúi đầu im lặng, Kỷ Tinh Lam nhìn chằm chằm cậu một lát, từ tốn nói: “Không được ư.”
Trầm mặc hồi lâu, Ngôn Khâu thật sự không biết mở lời kiểu nào. Bất kể cậu có muốn kết hôn với Kỷ Tinh Lam hay không thì cậu vẫn chỉ là một Alpha mười chín tuổi, tự dưng lại có một ông chồng và một đứa con, cậu thực sự không thể tiếp nhận được hiện thực này, trong tiềm thức thấy sợ hãi vô cùng.
Ngôn Khâu theo bản năng muốn trốn tránh, nên khó khăn đưa ra một câu hỏi:
“Tôi không muốn sinh con, có thể... Có thể phá được không?”
Thật ra, bản thân Ngôn Khâu cũng rất đắn đo, tước đoạt một sinh mệnh như vậy không tốt chút nào. Nhưng cậu quá sợ hãi.
Cậu và Kỷ Tinh Lam cũng chẳng thân thiết gì cho cam, chỉ vì chuyện như vậy mà gắn cả đời với hắn, Ngôn Khâu thực sự không dám chắc.
Kỷ Tinh Lam cũng sửng sốt một hồi, trong mắt hiện chút sự thất vọng. Nhưng những gì lời hắn nói tiếp theo đã hoàn toàn dập tắt những ý nghĩ thoáng qua của Ngôn Khâu.
"Tiểu Khâu, tôi không ép buộc em. Cơ thể em quá yếu, lại dị ứng với nhiều loại thuốc, việc phá thai sẽ rất nguy hiểm. Tôi là chồng tương lai của em, nên chắc chắn sẽ không để em mạo hiểm như vậy."
Ngôn Khâu thầm trợn mắt trong lòng... Cậu là chồng của ai cơ?
Thế nhưng sau khi nghe những lời của Kỷ Tinh Lam, trong lòng Ngôn Khâu bắt đầu dao động.
Khó khăn lắm mới giữ lại được một mạng, tốt nhất là nên biết quý trọng. Dù Ngôn Khâu cảm thấy việc biến thành một Omega chẳng có gì dễ chịu, nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn là game over.
Có điều, chuyện kết hôn với Kỷ Tinh Lam, từ tận đáy lòng, Ngôn Khâu thực sự không thể chấp nhận được. Không phải Kỷ Tinh Lam không đủ xuất sắc, mà là dù có xuất sắc đến đâu thì cũng chẳng phải gu của Ngôn Khâu!
Ngôn Khâu âm thầm tính toán, muốn tìm một con đường lui ổn thỏa hơn cho mình. Dù có phải sinh đứa bé này, cậu cũng không thể sống cả đời với Kỷ Tinh Lam như một Omega được.
Kỷ Tinh Lam không tiếp tục chủ đề đó nữa, ngược lại nhìn cậu rất nghiêm túc và nói:
“Cho tôi chạm thử chút nhé.”
Ngôn Khâu cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, vừa nghe thế đã hiểu ngay ý hắn. Đang định từ chối thì đã nghe thấy thanh niên tóc vàng nói:
"Con tôi mà, tôi không thể chạm vào nó ư?”
Nghe hắn nói vậy, Ngôn Khâu chần chừ. Hình như cũng đúng, con hắn thì sao hắn không được chạm chứ?
Ngôn Khâu nghĩ ngợi, cuối cùng miễn cưỡng tiến lên hai bước, đứng trước mặt Kỷ Tinh Lam, sốt ruột nói:
"Chỉ một chút thôi đó, nhanh lên.”