Nghe phu nhân Kỷ nói xong, Ngôn Khâu bỗng nhiên như bị sét đánh phải, hơn nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, miệng há hốc không nói nên lời.
 
Cậu vốn tưởng làm vị hôn thê của Kỷ Tinh Lam đã đủ khốn khổ rồi, bây giờ phần ăn này lại bắt buộc phải nâng cấp nữa?
 
Phu nhân Kỷ nghĩ cậu vui mừng quá mức, nắm tay cậu cười nói: "Tiểu Khâu à, con biết mẹ thương con nhất mà. Gia đình của chúng ta nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với con, sẽ chuẩn bị một đám cưới hoành tráng nhất cho con luôn..."
 
Ngôn Khâu liếc nhìn Kỷ Tinh Lam đang đứng một bên, nhưng người này lại chẳng có phản ứng gì.
 
Ngôn Khâu chỉ có thể do dự từ chối: "Cái này... không được hay cho lắm..."

"Có gì mà không hay cơ chứ? Nhà chúng ta không thiếu tiền, nhưng lại thiếu con dâu." Phu nhân Kỷ nghĩ cậu muốn tiết kiệm nên nắm chặt tay cậu, nhiệt tình bạo dạn mà nói.
 
"..."

Ngôn Khâu dùng ánh mắt cầu xin Kỷ Tinh Lam giúp đỡ, nhưng Kỷ Tinh Lam lại ngoảnh mặt làm ngơ, đứng thẳng lưng bất động bên cạnh cậu, keo kiệt không thèm cho dù chỉ một chữ, giống như một pho tượng tuấn tú đẹp đẽ nhưng chẳng hề có cảm xúc.

Ngôn Khâu nhìn vẻ mặt rạng rỡ của phu nhân Kỷ, cảm thấy rất xấu hổ khi quấy rầy thú vui tao nhã của bà, nhưng lúc này đây, ngăn cản cuộc hôn nhân này rõ ràng mới là điều quan trọng nhất, nên cậu vẫn căng thẳng mở miệng: "Con không..."

Ngôn Khâu đang định từ chối, đột nhiên lại im bặt. Cậu tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Tinh Lam, cái người làm như không liên quan gì đến mình, nhưng chân của Ngôn Khâu lại đột nhiên trở nên mềm nhũn, người đổ mồ hôi lạnh, cậu biết hắn đang dùng pheromone trấn áp mình.
 
Tại sao tên nhãi ranh họ Kỷ luôn ngấm ngầm giở trò với cậu thế?
 
Ngôn Khâu bị áp bách đến mức suýt chút nữa hộc máu, cậu biết Kỷ Tinh Lam có ý cảnh cáo cậu không được nói nhảm.
 
Ngôn Khâu không muốn bị chảy máu đến chết đâu, khi uy hiếp mạnh mẽ kia qua đi, cậu đành phải biết điều mà ngậm miệng, trơ mắt nhìn phu nhân Kỷ vui vẻ lên kế hoạch cho đám cưới, thậm chí còn dự định sẽ cho con của hai người họ sẽ theo học trường tiểu học nào luôn rồi.
 
"Mẹ mới tìm lại được chiếc váy mẹ mặc khi cưới bố con, kích thước hình như có hơi lớn chút. Nhưng không sao, mẹ sẽ tìm người sửa lại cho Tiểu Khâu mặc. Đợi đến khi con của hai đứa kết hôn thì vẫn có thể mặc tiếp…"
 
Bà trông không giống một người phụ nữ ở cuối độ ngũ tuần chút nào, suy nghĩ của bà cực kỳ khác thường.
 
Kỷ Tinh Lam vẫn rất bình thản, không hề có ý phản đối.
 
Về vấn đề hôn nhân, trước đây phu nhân Kỷ đã bàn bạc với con trai rất nhiều lần. Đáng tiếc Kỷ Tinh Lam lại chẳng để ý tới Tiểu Khâu chút nào, mỗi lần gặp mặt đều đưa ra đủ loại lý do vô lý để thoái thác, thậm chí còn không thèm viện cớ chính đáng, gần như sắp viết thẳng chữ không muốn lên mặt của mình đến nơi.
 
Phu nhân Kỷ cũng không phải là người thấu tình đạt lý. Kỷ Tinh Lam có thích Tiểu Khâu hay không không phải là điều quan trọng nhất, phu nhân Kỷ chỉ hy vọng có một Omega đáng yêu có thể kéo hắn ra khỏi nỗi thống khổ. Bà vẫn rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của Kỷ Tinh Lam, nhưng ngoại trừ yêu cầu quản gia chú ý hơn thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Bây giờ thấy Kỷ Tinh Lam ngày càng bị Tiểu Khâu thu hút, cùng với sự thay đổi thái độ đột ngột của hắn đối với việc hôn nhân, phu nhân Kỷ rất đỗi vui mừng, cảm thấy con trai mình dường như có hy vọng thoát ra khỏi bóng tối rồi.
 
Ngôn Khâu biết không có chỗ để mình có thể cự tuyệt, cho nên chỉ có thể đặt hi vọng vào Kỷ Tinh Lam... Mặc dù hắn không bày tỏ lập trường gì, nhưng Ngôn Khâu biết Kỷ Tinh Lam không thích cậu, có lẽ sẽ không kết hôn với cậu đâu.
 
Khi phu nhân Kỷ nói mệt mỏi phải nghỉ ngơi uống nước, Ngôn Khâu cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lấy cớ buồn ngủ muốn nằm nghỉ.
 
Phu nhân Kỷ dém chăn cho cậu, bảo con trai ở lại chăm sóc, cuối cùng, với khuôn mặt mang một nụ cười, bà lưu luyến quay người đi xuống lầu.
 
Chờ bà vừa đi, Ngôn Khâu lập tức từ trên giường bật dậy như một cái lò xo.
 
Cậu thấy Kỷ Tinh Lam đang ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh chơi điện thoại, dường như không có ý định giải thích gì về chuyện vừa xảy ra.
 
"Này, sao vậy chứ." Ngôn Khâu không nhịn được hỏi trước: "Tại sao mẹ cậu lại nói chúng ta muốn kết hôn thế?"
 
Kỷ Tinh Lam dời tầm mắt khỏi màn hình, nhàn nhạt nhìn cậu:

"Cậu cũng đâu phải mới biết. Bà ấy nóng lòng muốn chúng ta kết hôn cũng không phải ngày một ngày hai."
 
"Thôi được, vậy thì tại sao cậu không phản đối? Chắc cậu cũng đâu muốn cưới tôi..."

Giọng Ngôn Khâu tràn đầy lo lắng.
 
"Ai nói tôi không muốn cưới cậu?"

Kỷ Tinh Lam lắc đầu, tựa như cảm thấy buồn cười.
 
Ngôn Khâu lí lẽ hùng hồn:

"Cậu chủ nhà giàu bị mẹ ép phải lấy một vị hôn thê mà mình không hề yêu, chẳng phải anh ta nên chống đối mẹ mình đến cùng và kiên trì theo đuổi tình yêu đích thực hay sao?"
 
Nghe vậy, Kỷ Tinh Lam ảm đạm cười:

"Cả đời tôi chỉ thích một người. Cậu ấy chết rồi, tôi còn có thể theo đuổi gì nữa đây?”
 
Dù lời nói trông thì có vẻ vu vơ, nhưng lại khiến người nghe sốc vô cùng.
 
Ngôn Khâu sửng sốt một hồi, nhìn hắn đầy thông cảm.
 
Nhìn vậy mà lại khá bất hạnh nhỉ.
 
Không ngờ Kỷ Tinh Lam lại có chuyện như thế, bảo sao tính tình hắn không tốt. Xét thấy hắn đã phải chịu khá nhiều tổn thương về mặt tình cảm, lẽ ra trước đây mình nên đối xử tốt hơn với hắn chút.
 
Nhưng bất hạnh thì vẫn là bất hạnh, dù bất hạnh đến đâu, cũng không thể ra tay với cậu như vậy được chứ!
 
"Phì, đừng đùa. Chắc chắn cậu không muốn cưới tôi đâu đúng không?"

Bản thân Ngôn Khâu cũng không mấy tự tin cho lắm.
 
Ánh nắng chói chang chiếu qua cửa kính, rọi lên khuôn mặt người thanh niên. Hắn rõ ràng có gương mặt tựa thiên thần, nhưng những lời hắn nói cùng với nụ cười lại giống như ác quỷ:
 
"Ai nói thế, có một Omega xinh đẹp làm ấm giường cho, tôi sao mà không muốn được chứ."
 
"Cậu!"

Ngôn Khâu co rụt người lại, cố gắng tránh tên điên này càng xa càng tốt.
 
Kỷ Tinh Lam còn cười được nữa, nhưng Ngôn Khâu bị tên kia chọc tức đến đỏ bừng mặt, giật lấy chiếc gối với được trong tầm tay, ném thẳng vào mặt hắn.
 
...

Trong bữa tối, quản gia lên lầu thúc giục ba lần, Kỷ Tinh Lam mới đỡ Ngôn Khâu xuống tầng.
 
Dù cậu năm lần bảy lượt nói rõ là không cần đỡ, nhưng Kỷ Tinh Lam cứ một hai làm trò với cậu, xun xoe trước mặt mẹ hắn.
 
Nhìn thái độ nịnh hót của hắn, cuối cùng Ngôn Khâu đành bi thương tin rằng, Kỷ Tinh Lam không có ý định phản đối thật.
 
Vậy hắn thực sự có ý định kết hôn với mình rồi sinh con như phu nhân Kỷ nói ư?
 
Tưởng tượng đến việc sinh con, trong đầu Ngôn Khâu lập tức hiện lên mấy cảnh R18, cơ thể trong bộ quần áo mỏng manh khẽ run lên, hít thở một cách khó khăn.
 
Không, không, vẫn nên bỏ đi thôi.
 
Phòng ăn vẫn được trang trí theo phong cách cung điện phương Tây, với chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy sáng chói treo cao trên trần, những bức tranh sơn dầu và bình sứ ở ven tường, một bàn ăn dài phủ khăn trải bàn và bộ đồ ăn, ở giữa là một bình cắm đầy hoa tươi.
 
Việc trang trí ngôi nhà là do phu nhân Kỷ một tay thực hiện, bà thích phong cách này, nó khiến bà nhớ đến ngôi nhà trước đây của mình.
 
Kỷ Tinh Lam nắm lấy cánh tay Ngôn Khâu, như thể hắn đang chăm sóc cậu giống một con búp bê sứ, không đợi người giúp việc tới, hắn đã đích thân giúp cậu kéo ghế ra, ra vẻ như một quý ông ân cần.
 
Phu nhân Kỷ ngồi vào bàn ăn, mỉm cười nhìn bề ngoài “uyên ương hòa hợp” ấm áp của hai người. Trên thực tế, nơi bà không thể thấy được, Ngôn Khâu cố ý tàn nhẫn giẫm mạnh lên chân Kỷ Tinh Lam.

Ngôn Khâu không khỏi rùng mình khi ánh mắt nóng bỏng của phu nhân Kỷ quét qua cậu. Cậu chỉ từng nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ như vậy trong mắt một bạn nữ cùng lớp đang điên cuồng soi hint OTP.
 
Ngôn Khâu ngoan ngoãn chào phu nhân Kỷ, mắng thầm trong lòng: Còn là một fan mẹ nữa cơ chứ.
 
Kỷ Tinh Lam ngồi đối diện với cậu, rõ ràng chỉ có ba người, nhưng lại chiếm cả một bàn ăn dài kiểu phương Tây, gan ngỗng và cá hồi hun khói đã được bày biện sẵn trên bàn.
 
Ngôn Khâu không quen ăn đồ Tây. Thứ cậu ăn nhiều nhất từ ​​khi còn nhỏ cho tới lớn chính là món ăn phổ biến thứ chín ở Trung Quốc... đồ vỉa hè.
 
Cậu không có đam mê gì lắm với việc ăn uống, thích ăn nhất là ở các quán ăn khuya ven đường, nhưng rõ ràng những nơi đó không phù hợp với thân phận cậu chủ, phu nhân của nhà họ Kỷ hiện giờ.
 
Ngôn Khâu không quen ăn uống dè dặt, trước mặt có tận ba bộ dao nĩa, cậu không biết nên dùng cái nào, chỉ đành cầm bừa một cái nĩa lên ăn.
 
Sau khi món chính được phục vụ, Kỷ Tinh Lam cũng nhận thấy bộ dạng gian nan đấu tranh của Ngôn Khâu, chủ động giúp cậu cắt bít tết thành từng miếng, đưa thịt tôm hùm Úc Châu được chọn lọc cẩn thận tới, còn rót cho cậu gần nửa ly rượu nho, có thể nói là chăm sóc chu đáo mọi mặt, chỉ thiếu mỗi việc lau miệng nữa thôi.
 
Ngôn Khâu cầm ly rượu lên, cả hai chạm mắt nhau, cậu hoảng hốt, lại cảm thấy một sự dịu dàng vừa giả dối lại vừa chân thật. Nếu như là một Omega khác, được Kỷ Tinh Lam đối xử như vậy, nhất định sẽ choáng váng đến mức không tìm nổi đường đi.
 
Đáng tiếc, trước mặt hắn lại là Ngôn Khâu, Ngôn Khâu trong lòng chỉ cười lạnh.
 
Diễn xuất quá giả tạo.
 
Cũng chỉ có thể lừa được phu nhân Kỷ có kính lọc OTP mà thôi.
 
Mặc dù Kỷ Tinh Lam có hơi đẹp trai, nhưng mà Ngôn Khâu lại có thẩm mỹ của trai thẳng bảo hộ, không hề lay động chút nào.
 
Ăn được nửa bữa, phu nhân Kỷ nhận được điện thoại của đám chị em bảo đi thẩm mỹ viện, sau đó bà mới nhớ ra do hôm nay vội đi gặp Ngôn Khâu. Thậm chí quên cả chăm sóc, còn không chờ phục vụ tráng miệng đã vội vàng đi trước.
 
Trước khi rời đi, phu nhân Kỷ hôn gió một cái: "Qua hai ngày nữa mẹ lại đến gặp con nhé, cục cưng nhỏ của mẹ!"
 
Những người giúp việc đều đứng xa xa, "cục cưng nhỏ" Ngôn Khâu còn đang tập trung khẩy rau salad với kem viên, Kỷ Tinh Lam chợt mở miệng:
 
"Ngôn Khâu."
 
“Hả?”

Ngôn Khâu chưa kịp phục hồi tinh thần, vô thức liếc nhìn hắn.
 
Sắc mặt Kỷ Tinh Lam lạnh xuống, cứng ngắc hỏi:

"Tôi có gọi cậu à?"
 
Ngôn Khâu ngẩn ra, cúi đầu "chậc" một tiếng, trong lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh.
 
Dù tim cậu có lớn đến đâu, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
 
Cậu cho rằng kỹ năng diễn xuất của mình ok phết mà, chắc không bại lộ nhanh vậy chứ.
 
Ngôn Khâu chột dạ trộm liếc Kỷ Tinh Lam ở bên kia bàn ăn. Chẳng lẽ hắn biết được gì đó thật?
 
Nhưng Kỷ Tinh Lam lại không tỏ vẻ gì, cứ như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của Ngôn Khâu mà thôi.
 
Ngôn Khâu ước gì hắn quên luôn chuyện này đi, liền vùi đầu vào ăn cơm, không dám nhắc lại nữa.
 
Cuối cùng cũng vất vả ăn xong bữa tối, Ngôn Khâu đang chuẩn bị rời đi, Kỷ Tinh Lam đột nhiên gọi cậu:
 
"Ăn được không?"
 
Ngôn Khâu gật đầu, trơ mắt nhìn Kỷ Tinh Lam cầm lấy khăn ăn... như thể còn rất muốn lau miệng cho cậu vậy.
 
Ngôn Khâu hoảng sợ:

"Diễn đủ chưa thế, mẹ cậu đi rồi mà."
 
Kỷ Tinh Lam cười cười, ném khăn ăn sang một bên, khôi phục vẻ mặt bình thường:

"Tắm xong thì đến phòng tôi."
 
Nụ cười trên khóe miệng Kỷ Tinh Lam khiến Ngôn Khâu bất an vô cùng. Dưới ánh mắt nghi ngờ chăm chú của Ngôn Khâu, hắn bình tĩnh, nhàn nhã đặt dao nĩa xuống, dùng khăn lau tay.
 
"Nhất định phải tới đấy, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
 
...

 
Máy sưởi trong phòng tắm được bật hết tốc lực, ánh sáng chói lóa phản chiếu vào gương có hơi chói mắt.
 
Ngôn Khâu ngồi co chân trong bồn tắm, chậm rì rì dội nước lên cổ, để những giọt nước trong suốt trượt xuống cổ và làn da mỏng manh của cậu.
 
Trên cổ tay chỗ mà bị Kỷ Tinh Lam dùng sức nắm chặt lấy ban ngày, bây giờ có hai vết bầm màu đỏ nhạt, in hằn trên cổ tay thon dài trắng ngần, cứ như bị ngược đãi gì đó.
 
Ngôn Khâu cau mày nhìn cổ tay mình, càng thêm bất mãn với thân thể Omega này.
 
Mặt mày rất xinh đẹp, nhưng không được nam tính cho lắm, trên người lại chẳng có chút thịt nào, làn da còn trắng và mềm mại hơn cả với con gái, chỉ cần một cái chạm nhẹ là bị bầm, đúng là một con búp bê sứ được cưng chiều mà.
 
Khi Ngôn Khâu bước ra khỏi bồn tắm để lau người, cậu thất vọng nhìn bóng dáng mình trong gương. Cao hơn 1m7, không hề thấp so với Omega, thậm chí đôi chân còn rất thon dài, nhưng đứng trước mặt một Alpha như Kỷ Tinh Lam thì chẳng hề đủ để mà nhìn.
 
Nhưng mà cậu đã xác nhận với Kỷ Tinh Lam rằng cậu chết thật rồi, thi thể đã hỏa táng từ lâu, hoàn toàn không có cơ hội quay lại cơ thể ban đầu.
 
Ngôn Khâu ở trong phòng tắm tắm rửa đã lâu, Kỷ Tinh Lam sợ cậu chết đuối trong bồn tắm, vì thế đi tới gõ cửa:
 
"Sao lâu thế, chờ tôi vào tắm rửa cho cậu à?"
 
Ngôn Khâu run run, vội vàng tăng tốc động tác:

"Không, xong ngay thôi, cậu đi đi!"
 
Kỷ Tinh Lam không có chủ ý gì, chỉ nói:

"Nhanh lên."
 
Lúc Ngôn Khâu vội vàng lau khô người, mặc áo choàng tắm đi ra thì bên ngoài đã không còn ai. Ngôn Khâu lấy khăn lau đi mái tóc đang nhỏ giọt của mình, do dự có nên đi hay không.
 
Nhớ tới thái độ của Kỷ Tinh Lam, hiển nhiên hắn có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Ngôn Khâu lau khô tóc một nửa, vẫn đi vào phòng của Kỷ Tinh Lam bên cạnh.
 
Kỷ Tinh Lam thắp đèn, ngồi bên cửa sổ đọc sách.
 
Nghe tiếng cửa mở, hắn ngẩng đầu lên, thấy Ngôn Khâu đứng ở ngoài, hắn ngồi xuống ghế sofa:

"Tắm xong rồi à?"
 
Ngôn Khâu gật gật đầu, ngồi xuống ghế sofa đôi, thuận tay cầm lấy chiếc gối ôm đặt lên đùi. Kỷ Tinh Lam đi về phía cậu, ngửi một chút. Trên người Ngôn Khâu tràn ngập mùi hương thoải mái tươi tắn của sữa tắm, xen lẫn mùi cam quýt nhàn nhạt của pheromone.
 
“Cậu làm gì thế?”

Ngôn Khâu thấy hắn đến gần, lập tức rụt cổ, đẩy hắn ra. Kỷ Tinh Lam không tức giận, trong mắt mang theo một vẻ không rõ có ý gì, xoay người đi về phía tủ.

Vì đóng cửa lâu trong phòng tắm nên môi Ngôn Khâu đỏ tươi ướt át, gò má hơi ửng hồng vì thiếu oxy. Đuôi tóc khô nửa chừng của cậu vẫn còn nhỏ nước, gần như ướt sũng vạt áo phía trước.

Kỷ Tinh Lam ném cuốn sách sang một bên, lấy thứ gì đó trong ngăn kéo ra, quay sang nói với Ngôn Khâu:

"Đưa tay đây."
 
Thái độ lúc nóng lúc lạnh của người đàn ông này có hơi khó đoán, khiến Ngôn Khâu cảm thấy có chút chột dạ.
 
Ngôn Khâu cắn răng, chậm rãi vươn tay ra, nhìn Kỷ Tinh Lam đi về phía mình, sau đó... quỳ xuống.
 
Ngôn Khâu hoảng sợ, trơ mắt nhìn hắn quỳ một gối trước mặt cậu, từ trên xuống dưới, Ngôn Khâu chỉ có thể nhìn thấy mái tóc vàng và chiếc khuyên tai ở tai trái của hắn.
 
Kỷ Tinh Lam không nghĩ việc này có gì không ổn, hắn tự nhiên nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xắn tay áo cậu lên, để lộ ra vết đỏ trên cổ tay trắng nõn.
 
Ngôn Khâu cũng cúi đầu nhìn cổ tay mình. Vừa rồi nhìn vết bầm chẳng thấy đau bao nhiêu, ngược lại chỉ thấy làn da của Omega quá mỏng manh.
 
Tuy nhiên, lúc Kỷ Tinh Lam nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve vết đỏ, cậu vẫn vờ như rất đau đớn, nhíu mày "a" một tiếng.
 
Cậu trai Omega rũ hàng mi cong cong còn đọng chút hơi nước, cứ như thể đang khóc vậy. Quả nhiên, trong mắt Kỷ Tinh Lam hiện một chút thương xót, động tác trong tay cũng chậm lại nhiều.
 
Ngôn Khâu cụp mắt nhìn người trước mặt, trong lòng âm thầm cười trộm.
 
Giờ biết đau lòng rồi cơ à, là ai đã nắm cổ tay cậu đến mức đỏ au thế?
 
Kỷ Tinh Lam cầm một cái lọ nhỏ, nhúng bông gòn vào đó bôi thuốc, quệt thành một vòng tròn mỏng, sau đó dùng gạc cắt thành dải dài, quấn một vòng quanh cổ tay mảnh khảnh của cậu.
 
Thuốc mỡ mát lạnh rất dễ chịu, Ngôn Khâu lại cảm giác chỗ bôi thuốc có hơi hơi nóng. Kỷ Tinh Lam nắm lấy cổ tay còn lại của cậu, giúp hắn bôi thuốc như vừa rồi. Làm xong, hắn mới buông cổ tay Ngôn Khâu ra, đứng dậy.
 
Nhìn hai dải gạc mỏng trên cổ tay, Ngôn Khâu có hơi không quen lắm.
 
Cái thái độ này của Kỷ Tinh Lam, cứ như chồn chúc Tết cho gà vậy.
 
Nhưng ít nhất, cậu cũng được người ta chăm sóc, Ngôn Khâu cười gượng một tiếng:

"Không ngờ cậu chủ Kỷ còn biết chăm sóc người khác đấy."
 
"Ít khi."

Kỷ Tinh Lam cất lọ thuốc trở lại ngăn kéo, Ngôn Khâu không khỏi nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của hắn.

"Cậu là vị hôn thê của tôi, tôi sẽ đối đãi tốt với cậu hơn."
 
Ngôn Khâu không được vui lắm, bĩu môi:

"Này, cậu láo nháo đủ chưa? Đủ rồi thì đi nói với mẹ cậu một tiếng là chúng ta không thể kết hôn đi."
 
"Ai nói chúng ta không thể kết hôn?"

Kỷ Tinh Lam nhướng mày:

"Làm Omega của tôi thì không được à?"
 
Bắt gặp ánh mắt trêu chọc của hắn, trái tim Ngôn Khâu run lên, trong lòng thầm chửi một tiếng, bất chợt quay mặt đi.
 
"Làm cái đầu của cậu ấy, nhanh nói với mẹ cậu đi, chúng ta không thể đâu."

Cậu vờ tức giận nói.
 
Kỷ Tinh Lam chậm rãi đi tới, kéo rèm lại, che đi ánh đèn đường rải rác và ánh trăng sáng, ngăn cách lại bên ngoài.
 
"Không, em phải cưới tôi."

Giọng nói dịu dàng của hắn lộ rõ ​​sự chắc chắn không thể xen vào.
 
Nói xong, hắn bước đến gần Ngôn Khâu, một tay chống lên lưng ghế phía sau Ngôn Khâu, từ từ cúi người xuống, nghiêng về phía cậu.
 
Ngôn Khâu rụt người lại, trơ mắt nhìn Kỷ Tinh Lam đưa tay nâng cằm cậu lên, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
 
Ngôn Khâu sững sờ.
 
Tại sao Kỷ Tinh Lam lại hôn cậu chứ! Quá trớn rồi đó!!
 
"Em phải kết hôn với tôi."
 
Ánh mắt của chàng trai tóc vàng lóe lên, đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự chiếm hữu đáng sợ, giấu kín một tình yêu tuyệt vọng cùng cực, khiến Ngôn Khâu bàng hoàng ngờ rằng mình đã nhìn nhầm.
 
Hắn dễ dàng đẩy Ngôn Khâu ngã xuống ghế sofa, sau đó nhấc đầu gối lên, đè một cái chân dài lại ở cạnh người, đưa tay vén áo sơ mi của cậu lên.
 
Trong đôi mắt mờ mịt của Ngôn Khâu, bàn tay ấm áp của chàng trai nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu, hắn mỉm cười thản nhiên nói:
 
"Ở chỗ này của em có con của tôi, chẳng lẽ chuyện này cũng đã quên rồi ư?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play