Trong một ngôi nhà gỗ ở quận phía tây Hành Thành nọ.

Ngôn Khâu đứng chân trần trên tấm thảm nhung trắng mềm mại, trước mặt dựng một tấm gương lớn.

Trời đã sang thu nhưng cậu trai lại mặc một bộ quần áo rất mỏng. Cứ như đang cố ý lấy lòng người khác, dưới lớp áo mỏng manh lộ ra đôi vai, cái cổ nõn nà và vùng da trắng ngần rộng lớn.

Cậu trai phản chiếu trong gương trông ngoan ngoãn vô cùng, làn da trắng trẻo và đôi môi đỏ tươi, mái tóc dài và đôi mắt đen nhánh như lông quạ, chiếc cổ và vòng eo thon gọn xinh đẹp, cậu hoàn mỹ và mong manh như một chiếc bình sứ quý giá, như thể chỉ cần nhẹ nhàng nhéo một cái là có thể vỡ tan, có thể nghiền nát.

... Thoạt nhìn giống như một Omega vậy.

Ngôn Khâu nhíu mày, vuốt đuôi tóc xõa ra sau tai, sau đó rầu rĩ xoay người ngồi xuống chiếc sofa đơn.

Nằm tựa lưng vào ghế sô pha, cậu tiện tay lấy một chiếc gối ôm, cố gắng để bản thân ngồi thoải mái hơn chút.

Lúc này, chân trái của Ngôn Khâu gập lên, chân phải buông thõng trên mặt đất, hai khuỷu tay để trên tay vịn, tư thế ngồi thảnh thơi rất không phù hợp với khuôn mặt xinh xắn của cậu.

Phong cách trang trí xung quanh phòng rất ấm áp dễ thương, với chăn bông màu hồng và thú nhồi bông chất đống ở nhiều góc khác nhau, tựa như khuê phòng vậy.

Nhưng quản gia đã nói đây là phòng của cậu.

Ngôn Khâu cười lạnh.

Không đời nào, đại ca trường cao to oai phong như cậu sao có thể thích màu hồng cơ chứ!

Ngôn Khâu bực bội ném chiếc gối sang một bên, nheo mắt nhìn gương.

Sáng sớm nay vừa mở mắt ra, cậu đã phát hiện mình trở thành thế này rồi.

Tình cảnh lúc đó giống như đang nằm mơ vậy, phản ứng đầu tiên của Ngôn Khâu là vặn mạnh người vài cái, nỗ lực khiến bản thân tỉnh giấc.

Nhưng thật không may, đây chẳng phải mơ. Mặt cậu sắp sưng tấy đến nơi rồi mà chẳng tỉnh lại nổi.

Co thể đột nhiên thay đổi, nhưng bản năng Alpha của Ngôn Khâu vẫn còn đó. Nhìn cậu trai xinh đẹp mà quần áo nhếch nhác trong gương, Ngôn Khâu cảm thấy máu trong cơ thể mình lưu thông nhanh hơn, lòng bàn tay hơi đổ lớp mồ hôi mỏng.

Nếu là trước đây, khi Ngôn Khâu gặp được một Omega xinh đẹp như vậy thì nhất định sẽ mời người ta uống rượu, đàm đạo về chuyện đời. Nhưng hiện tại, khuôn mặt xinh đẹp này lại là bản thân, nhìn thế nào cậu cũng cảm thấy khó xử, đẹp thì đẹp đấy, nhưng Ngôn Khâu cậu rõ ràng là một Alpha dáng cao chân dài, hàng to xài tốt kia mà!

Sao mà một đại ca vốn không ngại trèo tường đánh nhau, lại có thể bỗng dưng sa cơ lỡ vận biến thành một Omega – giới tính mà thậm chí chửi mắng ai cũng đều giống đang làm nũng, như thể là kẻ khêu gợi? Nếu tin đồn lan ra ngoài, liệu cậu còn lăn lộn được nổi ở trường không cơ chứ?

Ngôn Khâu lắc đầu gần như điên cuồng, chỉ có thể cố gắng an ủi để bản thân bình tĩnh lại.

Vấn đề nhỏ, vấn đề nhỏ thôi, anh Ngôn đã ở đây lâu vậy rồi, cảnh tượng lớn lao nào mà cậu còn chưa từng thấy bao giờ.

Mặc dù Ngôn Khâu an ủi bản thân là thế, nhưng hiển nhiên đây không phải là vấn đề nhỏ, nhất là khi Ngôn Khâu nhìn thấy trên người mình có thứ gì đó, rốt cuộc cậu chẳng thể bình tĩnh nổi nữa.

Ngôn Khâu phát hiện ra trên cổ mình đeo một chiếc vòng bằng da màu đen, khảm những hạt kim loại lấp lánh tỏa sáng, màu sắc lập lòe khiến người ta mê mẩn.

Chiếc vòng màu đen quấn quanh chiếc cổ mảnh khảnh và mỏng manh của cậu, như bị choáng ngợp.

Ngôn Khâu sửng sốt trong lòng, hít một hơi thật sâu.

Vậy bây giờ cậu là gì đây, một nô lệ bé nhỏ ư?

Có vẻ như do đeo vòng trong thời gian dài, nên trên làn da mịn màng nơi cổ của cậu trai xuất hiện một vết hằn đỏ au, đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng ngần của cậu, quả thực khiến người ta phải kinh hãi.

Ngôn Khâu lắc đầu ong ong, nhận ra tình huống hiện tại của mình có lẽ còn tệ hơn cả cậu nghĩ.

Cậu không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra với Omega tội nghiệp này. Cậu chỉ biết rằng, giờ cậu trông giống hệt một con chim hoàng yến bé nhỏ bị nhốt trong lồng sắt để mặc người ta chơi đùa.

Ngôn Khâu rùng mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương.

Mẹ kiếp.

Gì mà vấn đề nhỏ thôi, vấn đề này mẹ nó quá lớn.

Chẳng lẽ cậu đã trở thành món đồ chơi của một thằng chủ biến thái nào đó sao?!

Ngôn Khâu vốn tưởng rằng trở thành Omega đã đủ khốn khổ rồi, không ngờ mình còn có thể giậu đổ bìm leo mà càng tệ hơn nữa.

Cậu hít một hơi, thu dọn quần áo, tức giận đến mức cr người run rẩy, gần như một giây thôi cũng nhịn không nổi nữa.

Thế mà lại có người đối xử bất công với một Omega xinh đẹp mỏng manh như thế này, hắn có còn là con người không thế?

Ngôn Khâu nghiến răng. Xem xem liệu cậu có đánh tên cầm thú không bằng đồ vật này cho đến khi răng hắn rải đầy đất hay không!

Đúng lúc Ngôn Khâu đang vô cùng tức giận, sắp xé nát ga trải giường rồi nhảy ra ngoài cửa sổ tìm tên chủ nhân đánh một trận đến nơi thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

"Tiểu Khâu, cậu chủ về rồi." Ngoài cửa là giọng của quản gia.

Ngôn Khâu bất chợt ngẩng đầu lên, vô thức nuốt nước bọt, nghi ngờ bản thân nghe nhầm.

Tại sao nguyên chủ xui xẻo này cũng được gọi là Tiểu Khâu vậy?

Ngôn Khâu chưa kịp phản ứng thì tay nắm cửa bỗng "cành cạch" xoay một tiếng.

Cậu lập tức lo lắng nhìn về phía cửa, liếc mắt một cái rồi dời đi.

Cậu chủ kia hiện đang ở bên ngoài, nếu bây giờ mình xông ra đánh hắn, chưa chắc đã không có cơ hội thắng…

Nhưng đúng lúc cửa bị đẩy ra, Ngôn Khâu lại lao tới giữ cửa, vặn khóa, "cạch" một tiếng khóa trái lại.

Người ngoài kia đẩy cửa mấy lần, lại phát hiện đẩy không được, không nhẹ mà cũng không mạnh gõ cửa ba lần.

"Tiểu Khâu, mau mở cửa đi, cậu chủ tới rồi đó." Quản gia vừa vội vàng gõ cửa vừa nói.

Ngôn Khâu thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào ổ khóa.

Nếu là trước đây, Ngôn Khâu chắc chắn sẽ mở cửa ngay, rồi lập tức đạp một phát qua, vì dân diệt hại khiến hắn khỏi phải sinh con nối dõi. Đáng tiếc giờ cậu là một Omega yếu đuối, cách một cánh cửa phòng, áp lực từ Alpha bên ngoài dường như muốn đè nát cậu.

Vừa ngửi thấy mùi pheromone của Alpha, Ngôn Khâu muốn đánh người vừa mới bùng lên ý chí chiến đấu lập tức rã rời, bắp chân mềm nhũn, hai má hiện lên vệt ửng đỏ, ngay cả đứng yên còn khó chứ đừng nói đến việc đánh hắn.

Da đầu Ngôn Khâu tê dại một lúc. Bây giờ cậu đang ở thế bất lợi tuyệt đối.

Không được, kế hoạch lao ra một phát ăn ngay tên cậu chủ chắc chắn sẽ không thành công.

Bằng không thì... thẳng thắn bày tỏ với tên cậu chủ, cầu xin hắn thả mình đi?

Ngôn Khâu cảm thấy chuyện tới nước này, thẳng thắn trao đổi là cách tốt nhất, nhưng nghĩ đến chiếc vòng trên cổ mình lại cảm thấy bất an.

Cái cậu chủ này không thực sự có sở thích biến thái đấy chứ?

Nếu cậu nói thẳng, liệu hắn có để cậu đi thật không?

Ngôn Khâu nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn cảm thấy bất an. Đầu tiên, cậu cởi vòng cổ ra, đi đến tủ lục lọi. Từ trong tủ, quần áo bay tới bay lui, thật vất vả tìm kiếm một hồi, cuối cùng tìm được một chiếc áo sơ mi nam ở dưới cùng trong đống quần áo kì quặc.

Chiếc áo sơ mi rộng quá một cỡ, nhưng Ngôn Khâu lại cài nút áo lên đến tận trên cùng, khiến cậu trông có vẻ đứng đắn hơn nhiều.

Tủ quần áo của nguyên chủ toàn mấy thứ kì cục, Ngôn Khâu lục mấy lần cũng không tìm được chiếc quần nào dài hơn. May mắn thay, chiếc áo sơ mi đen quá khổ mới có thể miễn cưỡng che khuất được đùi của cậu, gấu áo lại khiến đôi chân thon dài trắng trẻo của cậu trông rất bắt mắt, như thể dưới lớp áo đó cậu không mặc quần vậy.

Nhưng nhìn qua ổn hơn nhiều so với vừa nãy.

Xong xuôi, Ngôn Khâu ngồi xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Tấm nệm êm ái dần dần làm dịu đi các dây thần kinh đang căng thẳng của cậu.

Ngôn Khâu nhìn đăm đăm lên trần nhà, suy nghĩ. Cậu chắc rằng bản thân chưa từng gặp nguyên chủ bao giờ, hẳn cậu cũng không biết cậu chủ kia. Có lẽ nếu kể cho hắn nghe toàn bộ sự việc, cậu chủ có thể để cậu đi không chừng.

Chỉ là, vô duyên vô cớ, bé O nhà mình lại biến mất không thấy tăm hơi, điều này có vẻ khá khó chấp nhận. Nhưng thật sự không thể trách cậu được, Ngôn Khâu cũng đâu muốn trở thành Omega.

 

Mãi mà chẳng thấy Ngôn Khâu đi ra, chờ đợi quá lâu dường như đã khiến cậu chủ mất sạch kiên nhẫn.

Giọng nói trầm trầm của quản gia vọng vào qua khe cửa:

“... Đúng là vậy thưa cậu chủ, sáng sớm Tiểu Khâu đã đòi gặp cậu, trèo lên cửa sổ uy hiếp chúng tôi phải đến tìm cậu tới đây. Sau đó, do đứng không vững nên cậu ấy ngã từ trên tầng xuống, đầu bị va đập. Buổi sáng bác sĩ tới khám rồi ạ, hẹn gặp vào sáng mai. Mọi chuyện đã qua, may mắn là không có gì nghiêm trọng.”

Ngôn Khâu đứng dậy, tựa vào cửa, nín thở, chăm chú nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ.

Thảo nào cậu cảm thấy đầu đau nhức, hóa ra là do bị đập đầu.

Nói như vậy thì, sợ là lúc nguyên chủ ngã từ trên tầng xuống cũng đã lành ít dữ nhiều, nên cậu mới xuyên tới đây.

Giọng quản gia đứt quãng:

“Tôi sợ cậu ấy lại gây chuyện nên để cậu ấy đợi ở trong phòng. Dù cậu có không thích đến đâu đi chăng nữa thì cậu ấy cũng là vị hôn thê của cậu, cậu vẫn nên chăm sóc cậu ấy nhiều hơn trong tương lai...”

Nhất thời, Ngôn Khâu nuốt khan, trong đầu ong ong.

Vị hôn thê gì cơ?

Bây giờ cậu là vị hôn thê của tên cậu chủ kia á?

Hóa ra cậu không phải là đồ chơi gì gì đó của cậu chủ nhà giàu ư?

Cậu còn chưa kịp hiểu ra thì một lúc sau, ngoài cửa vang lên một giọng nói có vài phần quen thuộc, khiến Ngôn Khâu bỗng giật mình.

“Ra ngoài đi.”

Chủ nhân của giọng nói có vẻ trẻ tuổi, nhưng tiếng lại rất trầm mà đầy nội lực. Mặc dù có vẻ dễ nghe nhưng giọng điệu lại lạnh lùng và vô cảm.

Trong nháy mắt đó, Ngôn Khâu như bị sét đánh trúng, một tiếng "oàng" nổ tung trong đầu.

Dù cậu có bị đánh chết đi chăng nữa thì cũng không thể nhận nhầm giọng nói đó được!

Đây không phải là Kỷ Tinh Lam đấy ư?

Là tên sinh viên quân sự Kỷ Tinh Lam mà cậu không thể đối phó nổi sao!!

Đôi mắt của Ngôn Khâu chợt mở to, cảm thấy đau đớn vô cùng.

Vậy bây giờ cậu là hôn thê của Kỷ Tinh Lam á hả?!

Được lắm. Cái tên khốn kiếp Kỷ Tinh Lam bề ngoài thì có vẻ nghiêm túc đứng đắn đấy, thế mà thực chất lại lén lút làm những chuyện cầm thú như này!

Ngôn Khâu âm thầm siết chặt nắm đấm.

Xung đột giữa Alpha bọn họ chỉ đơn giản là đánh nhau hoặc tranh đoạt Omega. Nhưng mà cố tình giữa cậu và Kỷ Tinh Lam, bọn họ lại có cả hai, giống như lửa với nước vậy.

Nhưng bây giờ…

Chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế? Coi như là Kỷ Tinh Lam thật đi, nếu như cậu thực sự trở thành hôn thê của Kỷ Tinh Lam…

Chuyện này là sao vậy chứ!

Ngôn Khâu tức giận đến mức suýt chút nữa tự đập đầu vào tường.

Mà cho dù bây giờ cậu có đập đầu chết đi chăng nữa, thì cậu cũng không muốn Kỷ Tinh Lam biết hình dạng này là cậu của hiện tại đâu.

Nếu là Kỷ Tinh Lam, cậu đánh không lại. Vả lại nếu Kỷ Tinh Lam biết được nhược điểm này, không chừng sẽ không chỉ dừng lại ở việc chế giễu cậu thế nào thôi đâu.

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, lưng Ngôn Khâu đã toát mồ hôi lạnh.

 

Người bên ngoài gõ cửa hai lần thì không còn động tĩnh gì, dường như đang nóng lòng chờ đợi.

Chẳng bao lâu, Ngôn Khâu lại nghe thấy tiếng giày dời bước trên sàn nhà.

Sau khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất ở tầng dưới, Ngôn Khâu dựa vào gạch ốp tường lạnh lẽo, cuối cùng chậm rãi trượt xuống, xụi lơ ngồi xổm trên mặt đất.

Cách đây không lâu, Ngôn Khâu còn phát ngôn bừa bãi rằng sẽ đánh tên kia cho đến khi hắn ngoan ngoãn gọi bố, đảo mắt một cái lại đột nhiên thành vị hôn thê của Kỷ Tinh Lam!

Tưởng tượng bản thân có thể phải làm Omega cả đời, rồi kết hôn sinh con, Ngôn Khâu cảm thấy máu trong cơ thể mình đang dần chảy ngược.

Cậu và Kỷ Tinh Lam đã có mâu thuẫn từ lâu. Nhưng tên Kỷ Tinh Lam này lại là sinh viên đứng đầu toàn diện của học viện quân sự, ngoại hình lẫn vóc dáng đều rất xuất sắc, Ngôn Khâu luôn thất bại ê chề khi cạnh tranh với hắn.

Ngôn Khâu gian nan nuốt khan một cái, sau đó mới nhớ ra còn có một chuyện vẫn chưa xác nhận được.

Dù cuộc sống Alpha huy hoàng trước đây của cậu không còn nữa, nhưng rốt cuộc, nơi nào có sự sống nơi đó có hy vọng.

Ngôn Khâu mắt đỏ hoe, vén áo sơ mi lên, đưa tay nhẹ nhàng kéo cạp quần ra, chiếc quần lót với nơ hồng rơi tuột xuống mắt cá chân.

“Mẹ kiếp.”

Giây phút thấy được rõ ràng, cậu thầm chửi sa sả trong lòng.

Đây là kích thước của Omega á! Cậu ta có phải đàn ông thật không thế!!

Ngôn Khâu chán nản mím môi. Ngay lúc này, lòng tự tôn đàn ông của cậu hoàn toàn, hoàn toàn tiêu tan.

Đang lúc cậu buồn bã đến độ choáng váng thì có tiếng vặn chìa trong ổ khóa.

Ngôn Khâu ngơ ngác ngẩng đầu, đúng lúc trông thấy một người tóc vàng điển trai, dáng cao gầy mặc quân phục màu trắng, cầm chìa khóa đứng ở cửa.

... Đó quả thật là đối thủ tàn ác một mất một còn của cậu – Kỷ Tinh Lam.

Thật ra vừa nãy hắn đi xuống tầng dưới để lấy chìa khóa.

Ánh mắt Kỷ Tinh Lam vừa chạm đến cậu, hắn lập tức né tránh như gặp phải rắn rết, lộ ra vẻ mặt như thấy một trò đùa khôi hài:

“Trước đây tôi đã nói với cậu rằng tôi không có hứng thú với cậu rồi, cậu cởi quần trước mặt tôi cũng vô ích thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play