Từ khi sinh ra, Ngôn Khâu đã là một Alpha, là loại người mà ngay cả tiết sinh lý về Omega cũng chả thèm để ý.
 
Sau đó cậu mới nhận ra, chiếc vòng cổ màu đen đeo lúc trước không hề như cậu tưởng tượng, nó chỉ là một cái vòng ức chế mà thôi.
 
Vòng ức chế có thể che đi tuyến thể sau gáy của Omega, để ngăn chặn sự phát tán của pheromone, phòng ngừa sự cố không mong muốn, hầu hết tất cả các Omega chưa lập gia đình đều sẽ đeo.
 
Ngôn Khâu cười ngượng ngùng.
 
Thì ra cậu đã trách nhầm Kỷ Tinh Lam rồi, Kỷ Tinh Lam cũng đâu phải kẻ biến thái như vậy.
 
Nhưng hiện tại, Ngôn Khâu có hối hận cũng đã muộn.
 
Nếu không có vòng cổ ức chế, tuyến thể mỏng manh sau gáy của Omega sẽ hoàn toàn tiếp xúc với không khí, tiếp tục tỏa ra một mùi hương ngọt ngào và quyến rũ.
 
Kỷ Tinh Lam chính là Alpha mà nguyên chủ mơ ước, Ngôn Khâu nãy giờ ở cùng phòng với hắn, đặc biệt bị ảnh hưởng bởi pheromone. Cho dù Kỷ Tinh Lam không cố ý tiết ra pheromone, nhưng cho dù có vô tình tỏa ra đi nữa vẫn rất chết người.

Ngôn Khâu ngửi được mùi này, hai chân mềm nhũn, không khỏi nuốt nước miếng. Cậu mơ màng cảm thấy không khí có hơi nóng lên, trong lòng cũng nôn nao bất an, lại hưng phấn khó tả.

Ngôn Khâu chuyển sự chú ý sang thanh niên bên cạnh. Cậu ngửi thấy mùi thơm lạnh thoang thoảng trên cơ thể hắn, giống như một dòng suối lạnh băng ngào ngạt chảy qua rừng trúc dưới ánh trăng, dường như hắn đang kìm nén cơn rạo rực trong lòng.

Ngôn Khâu nhận thấy nguy hiểm, cố gắng hết sức không dựa vào hắn. Nhưng khi cậu chống cự, phản ứng trong cơ thể ngày càng nghiêm trọng, pheromone Omega do tuyến thể phát ra ngày càng mãnh liệt, ngọt ngào và thơm ngon, như đang cầu xin Alpha bên cạnh chiếm lấy mình.
 
Không có Alpha nào có thể chống lại bản năng xâm lấn, mặc dù sự kiềm chế của Kỷ Tinh Lam mạnh hơn người bình thường, nhưng khi bất ngờ gặp phải tình huống này, Ngôn Khâu cũng đã khiến mắt hắn đỏ ngầu.
 
"Cậu điên rồi à?" Kỷ Tinh Lam ngửi thấy mùi ngọt trong không khí, mặt giật giật, nghiến răng nói: "Vòng cổ đâu?"
 
"Tôi... vứt nó trên tầng." Ngôn Khâu gian nan nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy khó thở. Cậu ước gì mình có thể ngã vào vòng tay của Alpha trẻ tuổi đẹp trai trước mặt, để hắn an ủi mình.
 
Trong lúc Ngôn Khâu cảm thấy bất an, thì Kỷ Tinh Lam cũng thế.
 
Mặc dù Ngôn Khâu không dám đến gần hắn, nhưng ham muốn sinh lý đối với Omega của Kỷ Tinh Lam khiến hắn khó mà khống chế lại gần Ngôn Khâu.
 
Khi Ngôn Khâu phát hiện cả người đều bị đối phương bao phủ trong bóng tối, cậu bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên trán Kỷ Tinh Lam đã đổ một lớp mỏng mồ hôi lạnh, xem ra hắn đang cố gắng kiềm chế hết sức sự thôi thúc trong lòng, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo kia cuối cùng cũng có chút cảm xúc, vẻ mặt ham muốn còn động lòng hơn vẻ mặt lạnh lùng rất nhiều.
 
Kỷ Tinh Lam víu chặt lấy lưng ghế, mu bàn tay gần như nổi gân xanh, cố gắng không để bản thân làm ra chuyện không thể cứu vãn. Hắn nghiến răng nghiến lợi, khó khăn nói từng chữ một:
 
"Nhanh, tránh xa tôi ra."
 
Ngôn Khâu sửng sốt trong giây lát khi nhìn thấy vẻ mặt chật vật và đôi tai đỏ bừng của hắn. Thì ra Kỷ Tinh Lam còn có thể đỏ mặt này.
 
Ngôn Khâu không có kinh nghiệm gì về cảm xúc, cậu cũng không biết hậu quả của pheromone đáng sợ đến mức nào. Ma xui quỷ khiến, cậu đưa tay mân mê vành tai của người nọ:

“Cậu chủ Kỷ à, hóa ra cậu còn có thể đỏ mặt ha.”
 
Kỳ lạ biết bao, Kỷ Tinh Lam ngày nào cũng trưng ra bản mặt lạnh lùng lại có một mặt như vậy.
 
Trước khi Ngôn Khâu kịp rút lại bàn tay đang tìm đường chết của mình, cổ tay của cậu đã bị một bàn tay khác kẹp chặt giữa không trung.
 
Cảm xúc của Kỷ Tinh Lam lúc này có hơi mất khống chế, thấp giọng thở hổn hển, xuống tay không nhẹ cũng không mạnh, còn ghìm mạnh hơn cả lúc trước, đau đến mức Ngôn Khâu vội vàng hất hắn ra, hít một hơi.
 
Lúc này mới thực sự rắc rối đây. Sự phản kháng của Omega dường như đã kích thích chốt mở nào đó, lý trí còn sót lại của Kỷ Tinh Lam sụp đổ, hắn nắm lấy cổ tay và vai cậu, đẩy người xuống ghế sofa.

Trước đây Ngôn Khâu và Kỷ Tinh Lam có thân hình tương đương nhau, cùng lắm cậu chỉ thấp hơn hắn nhiều nhất là một hoặc hai centimet. Nhưng giờ đây cơ thể này nhỏ hơn Kỷ Tinh Lam rất nhiều, hơn nữa, khung xương còn thể hiện sự mảnh mai đặc trưng của Omega, hoàn toàn không thể nào sánh bằng để mà chống lại Alpha.
 
Sức mạnh của thanh niên đáng sợ đến mức khiến người ta phải sợ hãi, giống như chỉ tùy tiện lôi kéo thôi mà những chiếc cúc trên áo của Ngôn Khâu đã bung ra, rơi xuống sàn rồi lăn tròn hai lần.
 
Kỷ Tinh Lam không để ý lắm, đá văng mấy cái cúc áo ra, ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt đang hoảng sợ của Ngôn Khâu.
 
Chiếc áo sơ mi đen rộng thùng thình của cậu không biết đã bị tuột xuống từ lúc nào, để lộ một bên vai trắng như tuyết và phần lớn chiếc cổ thon thả.
 
Ánh mắt Kỷ Tinh Lam vô thức bị hấp dẫn.
 
Lúc này hắn mới nhận ra, rằng chiếc cổ của Omega có thể mảnh khảnh và mỏng manh đến thế, tưởng chừng chỉ cần vặn nhẹ một cái là có thể gãy đôi.
 
Ngôn Khâu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, hốt hoảng vô cùng, nhanh chóng đưa tay kéo chặt áo sơ mi, gấp gáp đến mức giơ tay là đánh phải người:

"Nhìn gì mà nhìn!"
 
Nhưng còn chưa kịp vung một cái tát giận dữ ra, Kỷ Tinh Lam đã ấn cổ tay, khóa chặt cậu trên lưng ghế.
 
Ngôn Khâu tức muốn bốc khói, biết rõ tên khốn kiếp Kỷ Tinh Lam này thích giành phụ nữ với cậu, nhưng không ngờ ham muốn của hắn lại chẳng thể được thỏa mãn tới vậy, đến mức còn muốn động chạm với mình nữa!
 
Kỷ Tinh Lam cúi đầu nhìn cậu trai Omega trước mặt. Đuôi mắt cậu hơi ửng đỏ, lông mi vẫn còn hơi run lên vì tức giận, lại càng làm tăng thêm sự quyến rũ cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ngây thơ, như vậy trông xinh đẹp vô cùng, có vẻ đẹp rực rỡ lạ thường.

Cậu rõ ràng sợ mình, nhưng vẫn còn rất kiêu ngạo, cực kì giống người ấy.
 
Trên môi Kỷ Tinh Lam vô thức nở nụ cười.
 
Ngôn Khâu bất lực, nhìn Kỷ Tinh Lam vì bị ảnh hưởng bởi pheromone mà mất đi lí trí, ma xui quỷ khiến cúi người xuống.
 
Ngôn Khâu giật mình khi thấy hắn sát lại gần. Kỷ Tinh Lam hình như muốn hôn cậu, nhưng Ngôn Khâu vô thức quay đầu tránh đi, đôi môi ấm áp của hắn rơi lên gò má cậu.
 
Toàn thân Ngôn Khâu lập tức run lên như bị điện giật, cậu ngơ ngác ngước mắt lên để xác nhận người trước mặt.
 
Chết tiệt, cậu bị ai hôn thế?
 
Bị Kỷ Tinh Lam hôn á??
 
Dù chỉ hôn lên mặt thôi cũng đủ đáng nguyền rủa rồi! Hai kẻ là đối thủ truyền kiếp vang danh khắp trường thế mà giờ đây lại đang dây dưa trên sofa!
 
Kỷ Tinh Lam có vẻ không hài lòng với sự né tránh của Ngôn Khâu nên giữ cổ tay cậu lại, tay còn lại bóp cằm không cho cậu cử động.

Ngôn Khâu bất lực nhìn mặt hắn càng ngày càng gần, muốn đẩy hắn ra nhưng toàn thân đau nhức yếu ớt, bắp chân bất giác run rẩy, chẳng còn sức lực để trốn thoát.
 
Nhận thức của cậu đã hoàn toàn bị pheromone điều khiển, cậu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy khi ở gần Kỷ Tinh Lam.
 
Ngôn Khâu tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng r*n rỉ. Bây giờ có kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, nếu còn tiếp tục để như thế này thì sẽ có chuyện lớn xảy ra mất.
 
Lần đầu lý tưởng của cậu là để dành cho người phụ nữ Omega xinh đẹp nhất đế quốc cơ mà, không phải là để cho một tên Alpha móc ra có thể lớn hơn cả cậu như Kỷ Tinh Lam đâu!
 
Bầu không khí trong phòng nóng rực và cuồng nhiệt, hai loại pheromone hòa quyện với nhau, va chạm kịch liệt như muốn lật tung cả trần nhà.
 
Kỷ Tinh Lam đã hoàn toàn bị kích thích bởi pheromone của Ngôn Khâu, hắn để đầu Ngôn Khâu tựa vào vai mình, nhẹ nhàng cọ mũi vào tuyến thể của cậu.

Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua tuyến thể – nơi nhạy cảm nhất sau gáy Omega. Ánh mắt Ngôn Khâu lơ đãng, hơi run rẩy, cậu được người đàn ông ôm chặt trong lòng như một con búp bê được người ta yêu thương.
 
Trong lúc Ngôn Khâu đang ngơ ngác nhìn trần nhà thì chợt cảm thấy sau gáy bị thứ gì đó lạnh buốt liếm phải, cậu lập tức rùng mình.
 
Hình như cậu biết Kỷ Tinh Lam muốn làm gì.
 
Bản năng mách bảo, chắc hẳn hắn muốn đánh dấu mình.
 
Nhưng nếu bị Kỷ Tinh Lam cắn một cái, Ngôn Khâu sẽ trở thành Omega mà hắn đánh dấu, mãi mãi không thể rời xa hắn.
 
Ngôn Khâu thấy Kỷ Tinh Lam mất trí rồi, đang lúc hắn há miệng định cắn, cậu lập tức giãy đành đạch như cá nằm trên thớt.
 
Má ơi, nếu bị cắn thì mọi chuyện kết thúc thiệt đó! Không chạy bây giờ thì còn đợi đến khi nào chứ!!

Trong khi vùng vẫy một cách tuyệt vọng, Ngôn Khâu huých khuỷu tay của mình vào người thanh niên đang đến gần, chân đá loạn xạ, vô tình lại đá đổ bàn trà. Chiếc bình sứ đắt tiền trên bàn trà nặng nề rơi xuống, "choang" một tiếng vỡ vụn khắp sàn.

Tiếng động lớn đột ngột vang lên, cắt đứt bầu không khí ngày càng căng thẳng trong phòng, khiến cả hai nhất thời lấy lại được chút lý trí.
 
Trong lúc Kỷ Tinh Lam đang ngơ ngác, quản gia đang đợi bên ngoài cũng nhận thấy tín hiệu nguy hiểm, nhanh chóng gõ cửa mở ra:
 
"Cậu chủ, bà chủ sắp tới rồi đấy ạ, xin hãy nhanh chóng chuẩn bị."
 
Quản gia đối mặt với hai người xếp chồng lên nhau trên ghế sofa như chẳng nhìn thấy gì, dùng lời nói che đậy không để lại dấu vết.
 
Không khí trong lành từ ngoài cửa ùa vào, làm loãng đi mùi hương còn đọng lại trong căn phòng, cả hai người lúc này mới thoát khỏi cảnh hỗn loạn.
 
Ngôn Khâu nhìn người quản gia đầy cảm kích, gần như cho rằng vị này là ba mẹ sống lại của mình mà muốn quỳ xuống vái lạy.
 
Sắc mặt Kỷ Tinh Lam không được tốt lắm, hắn vốn có tính tự chủ rất cao, nhưng hôm nay nhắc đến Ngôn Khâu, không hiểu sao hắn lại mất khống chế.
 
Kỷ Tinh Lam lui khỏi người Ngôn Khâu, lặng lẽ mở ngăn kéo bàn, lấy ra một chiếc vòng cổ mới, đeo lên cổ Ngôn Khâu mà không nói một lời.
 
Ngoại trừ đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, Kỷ Tinh Lam đã lấy lại bình tĩnh: "Chuyện này không thể xảy ra lần nữa, từ nay về sau phải đeo vòng cổ ức chế vào."
 
Nói xong, hắn dặn dò gì đó với quản gia.
 
Quản gia nhanh chóng mang xuống thuốc ức chế và ống tiêm tìm thấy từ trên tầng. Kỷ Tinh Lam xắn tay áo Ngôn Khâu, tự mình tiêm thuốc ức chế cho cậu.

Nhìn chất lỏng màu xanh nhạt từng chút một được tiêm vào cơ thể, cảm giác bất an loạn cào cào trong lòng Ngôn Khâu đã dần dần bình tĩnh lại.
 
"Về phòng nằm đi. Lát nữa mẹ tôi đến gặp cậu thì nhớ đừng nói lung tung."
 
Kỷ Tinh Lam lấy bông gòn thấm cồn bôi lên vết thương, nói vài câu với cậu rồi vội vàng lên tầng.
 
Ngôn Khâu – đại ca trường đầu tiên trong lịch sử suýt bị quấy rối – âm thầm nghiến răng thề rằng, nhất định sẽ chỉ huy đàn em của mình trùm tên này vào bao tải, đánh hắn một trận.
 
Không, đánh một trận sao mà hả giận nổi. Ít nhất sáng trưa chiều ba trận một ngày.
 
Ngôn Khâu vừa quay đầu lại, Kỷ Tinh Lam từ phía sau bỗng gọi hắn, vẻ mặt lộ rõ ​​vẻ hơi hối lỗi:
 
"Lần này do tôi không kiềm chế được bản thân, là tôi sai."
 
Trong lúc bàng hoàng, Ngôn Khâu nghi ngờ bản thân liệu có nghe nhầm không, Kỷ Tinh Lam thế mà tự mình xin lỗi này.
 
Kỷ Tinh Lam ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai y như một con chó săn lông vàng to lớn xinh đẹp ngoan ngoãn, cũng không còn có vẻ đáng ghét nữa.
 
"Tôi biết cậu mến mộ tôi, nhưng dù có mến mộ tôi thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể làm như vậy được đâu."

Thái độ của người thanh niên tóc vàng nhìn có vẻ thành thật, nhưng lời nói lại không rõ ràng:

"Nếu như tôi không chịu trách nhiệm với cậu thì thiệt hơn vẫn là cậu thôi."
 
"..."

Sắc mặt Ngôn Khâu lập tức sa sầm.
 
Đúng thật là, miệng chó sao có thể mọc được ngà voi. Vẫn nên tìm cơ hội trùm bao tải đánh hắn một trận đi thôi.
 
Ngôn Khâu nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, xoay người bước lên tầng.
 
Trở lại phòng, Ngôn Khâu nghe theo yêu cầu của Kỷ Tinh Lam, rệu rã nằm trên chiếc giường lớn đầy thú nhồi bông, kéo chăn công chúa màu hồng lên tận cổ, bĩu môi.

Cậu không ngờ tác dụng của pheromone lại kinh khủng đến thế, cũng không biết sau này nếu thật sự rơi vào kỳ phát tình thì nên xử lý ra sao đây.
 
Thuốc ức chế phát huy tác dụng rất nhanh, nằm một lúc, Ngôn Khâu khôi phục đầy thể lực, nhưng không chịu nổi cô đơn mà lăn lộn trên tấm nệm mềm.
 
Cậu đợi lâu lắm rồi mà Kỷ Tinh Lam vẫn chưa tới. Ngôn Khâu đoán có lẽ hắn xuống tầng gặp mẹ, nên cậu lăn một vòng từ trên giường ngồi dậy.

Vừa rồi trong thư phòng xảy ra chuyện khiến cậu vẫn còn khiếp vía, tình thế nguy cấp, nếu không phải được can thiệp kịp thời hậu quả sẽ rất thảm khốc cho mà xem.
 
Ngôn Khâu không ngờ ảnh hưởng của pheromone lại mạnh đến thế, vừa rồi suýt nữa cậu đã phạm phải sai lầm khiến bản thân sẽ phải hối hận cả đời rồi.
 
May mắn thay, ngoại trừ kỳ phát tình, ảnh hưởng của pheromone sẽ hạn chế, chỉ cần chú ý đeo vòng ức chế là sẽ ổn. Tới kỳ phát tình, hầu hết Omega đều dựa vào thuốc ức chế để vượt qua thôi.
 
Nghĩ như vậy, Ngôn Khâu âm thầm thề sẽ tránh xa Kỷ Tinh Lam.
 
Cậu đường đường là một Alpha, nếu thực sự bị đối xử như một Omega thì thà chết còn hơn.
 
Kỷ Tinh Lam là một Alpha mới thành niên, còn chưa có được húp thịt bao giờ, ham muốn tràn đầy, không có chỗ để trút nên kiểu gì cũng xuống tay không biết nặng nhẹ cho coi. Ngôn Khâu lại là một Omega đáng yêu, một A một O chung một phòng, chẳng khác gì nhốt thỏ và sói đói cùng một chuồng, khó có thể đảm bảo Kỷ Tinh Lam sẽ không làm gì cậu được.
 
Dù sao đi nữa, việc cậu tránh xa Kỷ Tinh Lam ra chút chắc chắn không có gì sai hết.
 
Cậu không muốn làm vị hôn thê của Kỷ Tinh Lam, huống chi là cưới rồi sinh con cho hắn. Cho nên hiện tại ưu tiên hàng đầu chính là tránh xa Kỷ Tinh Lam, nhưng chỉ mình cậu thì khó có thể làm được nổi.
 
Cho dù có tránh được đám người giúp việc, trốn khỏi biệt thự thì bây giờ cậu cũng không còn nơi nào để đi cả. Một Omega vô chủ mà chạy lung tung một mình chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Ít nhất Kỷ Tinh Lam lớn lên đẹp trai, nói thật thì là đối tượng mà O nào cũng muốn ngủ cùng, cũng chẳng thiệt gì mấy, nhưng chắc gì đám đàn ông man rợ bên ngoài cũng như vậy chứ, mỗi năm đều xảy ra rất nhiều vụ rợn người kia kìa.
 
Ngôn Khâu chưa bao giờ cô đơn và bất lực đến thế. Cậu biết mình cần một ai đó giúp đỡ, người đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là thằng bạn trước kia.
 
Những người khác có thể không nhận ra cậu, nhưng Ngôn Khâu chắc chắn rằng Tạ Vũ – thằng bạn chơi từ nhỏ mặc chung một chiếc quần mà lớn lên với cậu sẽ nhận ra cậu.
 
Cậu phải gọi điện để báo cho bạn thân biết tình hình hiện tại của mình mới được.
 
Một mình Ngôn Khâu lục lọi trong căn phòng rộng lớn, sau khi lấy trong tủ ra rất nhiều đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da, cuối cùng cậu cũng tìm thấy thiết bị đầu cuối của chủ cũ ở dưới gầm tủ đầu giường.
 
Thiết bị đầu cuối này vẫn còn điện, Ngôn Khâu nhấn nút nguồn khởi động máy, rồi dùng dấu vân tay của mình mở khóa.
 
Nhưng nhìn mặt số trên màn hình, Ngôn Khâu sững sờ trong giây lát.
 
Mẹ kiếp, cậu không nhớ nổi số của Tạ Vũ.
 
...

Ngôn Khâu cố gắng nhập số nhiều lần nhưng chẳng chính xác, gãi đầu. Ngay khi cậu ném thiết bị đầu cuối sang một bên, cánh cửa đột nhiên mở ra, một người phụ nữ độ trung niên quý phái có mùi phấn son lướt vào như một cơn gió.
 
"Tiểu Khâu tội nghiệp của tôi..."
 
Phu nhân Kỷ lao đến bên giường, làn váy xõa xuống sàn, đôi tay đeo vòng vàng ôm lấy cổ Ngôn Khâu không rời.
 
Vẻ mặt Ngôn Khâu bối rối, nhưng đối phương lại ôm chặt cậu không buông, than thở khóc lóc, nước mắt tuôn không ngừng, làm ướt cả quần áo cậu.
 
Lúc Kỷ Tinh Lam bước vào, hắn tình cờ nhìn thấy Ngôn Khâu bị bà bóp cổ đến mức suýt trợn mắt thè lưỡi đến nơi, vội vàng kéo bà ra.
 
Ngôn Khâu khẽ ho, cảm giác như muốn nôn cả nội tạng ra. Cậu vừa xoa ngực mình, vừa nhìn người phụ nữ đang ngồi bên giường.
 
Dù phu nhân Kỷ đã bước sang độ trung niên, trên khuôn mặt đã điểm vài nếp nhăn nhưng nét đẹp ngày xưa của bà vẫn còn hiện hữu. Nếu nhìn kỹ vào mái tóc vàng óng, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng là có thể thấy vẻ đẹp của Kỷ Tinh Lam phần lớn được thừa hưởng từ bà.
 
Kỷ Tinh Lam dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngôn Khâu nói chuyện, Ngôn Khâu không biết nói như nào, đành ngượng ngùng gọi một tiếng:

"Dì..."
 
Phu nhân Kỷ sửng sốt một hồi, nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.
 
Kỷ Tinh Lam đành phải giải thích trước:

“Cậu ấy té ngã nên mất trí nhớ.”
 
Kỷ Tinh Lam cố ý che giấu mức độ nghiêm trọng cú ngã của Ngôn Khâu, cũng không nói cho bà biết là do từ trên tầng rơi xuống mà chỉ nói là bị ngã, nhưng phu nhân Kỷ vẫn ôm ngực lo lắng muốn chết.
 
Ngay khi nghe tin Ngôn Khâu mất trí nhớ, những giọt nước mắt vừa ngừng chảy lại bắt đầu tuôn rơi.
 
Phu nhân Kỷ khóc sướt mướt, lấy khăn tay ra lau nước mắt:

"Cục cưng đáng thương của tôi ơi... Sao con lại gọi dì thế này, trước kia con toàn gọi mẹ là mẹ mà..."
 
Nhìn thấy bà khóc nhiều như vậy, chẳng còn cách nào nữa, Ngôn Khâu đành phải ngượng ngùng xoắn xuýt mà mở miệng, thử gọi một tiếng "Mẹ".
 
Gọi xong rồi mà Ngôn Khâu vẫn cảm thấy hơi khó xử. Cậu bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, thế nên trước giờ chưa từng gọi ai là mẹ cả.
 
Phu nhân Kỷ nghe xong thì nín khóc, mỉm cười lau nước mắt, vui vẻ đáp lại:
 
"Con có chuyện gì thì cứ nói với mẹ nhé. Nếu Kỷ Tinh Lam bắt nạt con, mẹ giúp con đánh nó cho."
 
Hai mắt Ngôn Khâu đột nhiên phát sáng: 

"Thật ạ?!"
 
Kỷ Tinh Lam trừng mắt nhìn cậu, Ngôn Khâu lập tức bế tắc, nuốt khan, cười mỉa nói:

"Không cần đâu ạ, cậu chủ Kỷ cậu ấy đối xử với con..."
 
Thấy ánh mắt đe dọa của Kỷ Tinh Lam, Ngôn Khâu trái với lương tâm mà rặn ra hai chữ cuối cùng:

"Rất tốt ạ."
 
"Vậy thì tốt quá."

Phu nhân Kỷ rất đỗi vui mừng khi thấy thằng con khốn nạn của mình cuối cùng cũng để ý tới vị hôn thê của nó.
 
“Giờ con thấy thế nào rồi?”

Phu nhân Kỷ nắm tay Ngôn Khâu, quan tâm hỏi han.
 
Ít có ai mà quan tâm mình như vậy, Ngôn Khâu có hơi xấu hổ đáng thương, sờ mũi:

"Không có gì nghiêm trọng đâu ạ."
 
Phu nhân Kỷ gật đầu, sau đó trên mặt bà nở nụ cười ấm áp như làn gió xuân, tin tức từ trong miệng bà lại như sét đánh giữa trời quang:
 
"Vậy mẹ yên tâm được rồi. Tiểu Khâu, chờ tháng sau khi con khỏe lại, kết hôn với Tinh Lam luôn đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play