Lúc đó, trong mắt Kỷ Tinh Lam hiện lên vẻ chán ghét, khiến lòng tự trọng của Ngôn Khâu chịu trăm điểm sát thương bạo kích.
Ngôn Khâu vội vàng kéo quần lên, đang định hung bạo trả đũa lại như dự định ban đầu, nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa thì cánh cửa trước mặt đã đóng lại.
Kỷ Tinh Lam im lặng đi tới cửa, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu bâng quơ: “Mặc quần áo vào rồi đến thư phòng của tôi.”
Ngôn Khâu vừa sửa sang lại quần áo vừa chửi thầm, tên này đúng thật là cái tên Kỷ Tinh Lam kia mà cậu biết.
Hơn nữa, vừa rồi biểu cảm hắn như thể đã nhìn thấy hết sạch sành sanh, thế thì người chịu thiệt lại chính là cậu còn gì.
Trong tủ giày cạnh cửa có vài đôi dép lê, tất cả đều là kiểu dáng dễ thương, loại mà cho dù có đánh chết cậu cũng không bao giờ mang.
Ngôn Khâu giãy giụa một lúc, cuối cùng đành chịu thua, xỏ đôi dép thỏ hồng bông xù đi ra khỏi phòng, đôi tai thỏ đáng yêu trên giày ngoe nguẩy theo từng bước chân.
Đáng ghét! Đường đường là đại ca mà lại đi dép tai thỏ màu hồng, việc này dũng cảm chẳng khác gì một gã đàn ông Nga lực lưỡng mặc váy xòe nhảy điệu "Hồ Thiên Nga" cả.
Biệt thự của nhà họ Kỷ rất rộng, Ngôn Khâu chỉ có thể đi theo quản gia. Cậu phát hiện ra rằng có thể nhìn thấy những bông hoa, cỏ và cây xanh rộng lớn từ cửa sổ, cũng như những tòa nhà nổi bật trong thành phố.
Nếu cậu đoán đúng thì đây chính là khu biệt thự trung tâm sang trọng nổi tiếng của Hành Thành.
Trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng. Những ai có thể mua biệt thự ở đây đều không phải là người giàu bình thường, mà là người siêu giàu có.
Các anh em trước kia của cậu lúc đi nhậu hay ba hoa khoác lác, đều thích nói rằng chờ khi nào thành đạt rồi sẽ tậu một căn ở khu biệt thự trung tâm cho coi.
Ngôn Khâu nhìn nội thất trong nhà, thầm nghĩ, Kỷ Tinh Lam đúng là rất giàu có.
Hai người bước qua hành lang dài kiểu phương Tây được treo đầy những bức tranh sơn dầu, đi xuống cầu thang xoắn ốc đến thư phòng ở tầng hai.
Quản gia dừng lại ở ngoài cửa, làm động tác "mời" với Ngôn Khâu, bày tỏ ý muốn cậu vào.
Ngôn Khâu liếc vào thư phòng, đối diện với cửa là một bức tường, sát tường dựng tủ sách bằng gỗ đàn hương chứa cơ man nào là sách tiếng Trung và tiếng nước ngoài.
Ngôn Khâu nhìn tủ sách mạ vàng, không nói nên lời, ai có tủ sách phiên bản sưu tầm ở nhà thì chắc hẳn đó là mấy kẻ có tiền nhưng chẳng hay đọc sách.
Quản gia cung kính đứng sang một bên, hình như muốn đợi ở cửa. Ngôn Khâu không muốn một mình đối mặt Kỷ Tinh Lam nên hỏi anh ta: “Anh không đi vào à?”
Quản gia lắc đầu, trên mặt vẫn là nụ cười chuyên tâm như cũ, cung kính trả lời: “Thư phòng của thiếu gia không bao giờ cho phép người ngoài vào.”
“Người ngoài?”
Anh ta cố ý nhấn mạnh từ "người ngoài", Ngôn Khâu có thể nghe thấy sự nịnh nọt trong lời nói của anh ta.
Ý của người quản gia rất rõ ràng, bọn họ – những người làm thuê – đều là người ngoài, nhưng vị hôn thê của hắn thì không. Tuy nhiên, Ngôn Khâu – quả thật là một “người ngoài” – sau khi nghe được lại cảm thấy rất khó chịu.
Cậu không thể giải thích với Kỷ Tinh Lam rằng cậu không phải vị hôn thê của hắn, nếu Kỷ Tinh Lam biết sự thật, hắn sẽ cười chết mất.
Lòng tự trọng của một thằng đàn ông Alpha không cho phép cậu mất mặt trước đối thủ truyền kiếp của mình được.
Quản gia muốn cậu mau mau vào, kẻo khiến cậu chủ tức giận, nên lại dặm mắm dặm muối, nhẹ nhàng nịnh nọt nói:
“Trước kia người mà cậu chủ yêu nhất chính là cậu đấy. Mau vào đi thôi.”
"..." Ngôn Khâu nhàn nhạt liếc anh ta một cái.
Không, người anh em này. Nói thật, người mà thiếu gia nhà các anh ghét nhất trước kia chính là tôi đấy.
Bởi đằng nào đi nữa cũng đều cho Ngôn Khâu một đao nên cậu cũng lười giãy giụa. Để đảm bảo không bị xấu hổ như vừa nãy, Ngôn Khâu kéo áo sơ mi đen lại, vẻ mặt phức tạp, rồi rảo bước vào thư phòng.
Quản gia ở phía sau khép cửa lại, thầm đổ mồ hôi lạnh trước điều bịa đặt mà anh ta nói.
Chó má chứ yêu với chẳng thích.
Dù sống chung nhưng cậu chủ chưa từng để ý đến vị hôn thê bị mẹ ép buộc đưa tới dù chỉ một lần, ngược lại, vị hôn thê lại thích cậu chủ phát cuồng, chết mê chết mệt làm đủ mọi thứ chọc giận hắn.
Cậu chủ không biết hôm nay sao cậu lại điên khùng như vậy, nhưng lại bằng lòng cho cậu vào thư phòng, thật sự rất hiếm thấy.
…
Ánh sáng lành lạnh tràn ngập phòng làm việc, khiến cả căn phòng bừng sáng.
Ngôn Khâu bước lên sàn gỗ đặc màu nâu không tì một vết bụi nào, vào thư phòng tràn ngập mùi hương lạnh lẽo, liếc mắt đã thấy người đàn ông ngồi trước bàn làm việc rộng rãi, nhưng chỉ thấy mái tóc vàng và một phần khuôn mặt.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, hơi thở của Ngôn Khâu đông cứng lại, trong lòng cậu nảy lên mãnh liệt.
Lúc này, Kỷ Tinh Lam đang ngồi trên chiếc ghế văn phòng cao lớn, khoanh đôi chân dài.
Vì thói quen của một học viên quân sự, lưng hắn thẳng tắp, mũi cao như tráng lớp gốm men, đeo một cặp kính kim loại gọng mỏng.
Kỷ Tinh Lam bằng tuổi Ngôn Khâu, năm nay hắn mới mười chín, là con lai. Hắn trời sinh với khuôn mặt khiến Alpha phải ghen tị, vẻ đẹp sắc bén như được chạm trổ bằng dao.
Kỷ Tinh Lam mặc áo sơ mi đen, áo khoác trắng được ủi tỉ mỉ, trên người đeo huân chương rất trang trọng, rõ ràng là vừa từ bên ngoài về.
Hắn có một khí chất mà không ai cùng lứa tuổi có được. Loại khí chất này không thể một sớm một chiều tạo thành, nó sinh ra từ thế gia quan quân hiển hách, đã được thấm nhuần từ trong ra ngoài khi còn nhỏ.
Thảo nào Omega cả trường đều phát cuồng vì cậu chủ Kỷ.
Cúi đầu nhìn thân hình gầy gò hiện tại của mình, Ngôn Khâu cảm thấy ghen tị mãnh liệt.
Bên kia, Kỷ Tinh Lam đang nghịch chiếc bật lửa tinh xảo trong tay, hộp thuốc lá trước mặt vẫn chưa mở ra. Hắn chỉ hút thuốc khi buồn chán hoặc tức giận, nhưng hôm nay dường như không cần thiết nữa.
Nghe thấy tiếng người đi vào, Kỷ Tinh Lam tùy ý thuận tay làm một động tác, ngẩng đầu liếc lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Ngôn Khâu.
Khi ánh mắt cả hai cùng gặp nhau, Ngôn Khâu ngửi thấy pheromone trên cơ thể hắn, tựa như mùi mát lạnh của suối băng dưới ánh trăng tỏ.
Kỷ Tinh Lam hẳn cũng ngửi thấy, hắn tựa như sửng sốt trong chốc lát, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn nhìn vào mắt Ngôn Khâu đang muốn nói lại thôi, tự hỏi "vị hôn thê" yêu dấu của mình lại giở trò gì không biết.
Ngôn Khâu chưa kịp nói chuyện, mắt Kỷ Tinh Lam đã dời xuống, khi thấy chiếc áo sơ mi đen trên người Ngôn Khâu, ánh mắt hắn tối sầm lại. Hắn nhìn chằm chằm vào Ngôn khâu bằng đôi mắt sâu thẳm, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, gằn từng chữ:
“Cậu còn dám trộm quần áo của tôi?”
Ngôn Khâu sửng sốt một lúc, kêu khổ không ngừng.
Cậu tìm thấy chiếc áo sơ mi này từ dưới đáy tủ quần áo, nguyên chủ chắc vì mến mộ mà trộm chiếc áo sơ mi của Kỷ Tinh Lam, dùng làm kỷ niệm hoặc một số động cơ thầm kín không thể cho ai biết nào đó. Ngôn Khâu thầm nghĩ, bảo sao cái áo này không phù hợp với phong cách của nguyên chủ chút nào, còn lớn hơn hẳn một cỡ.
Nhưng quần áo đang trên người cậu, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cậu cũng chẳng thể rửa sạch nổi. Trước đây, Ngôn Khâu cho rằng Kỷ Tinh Lam là một tên biến thái, nhưng giờ xem ra, cậu lại càng giống một tên biến thái hơn.
Một kẻ yêu thầm cậu chủ Kỷ, cởi quần trước mặt hắn, lén trộm mặc quần áo của hắn, đúng là tên biến thái mất trí mà.
Nhìn sắc mặt Kỷ Tinh Lam, Ngôn Khâu lập tức pass hoàn toàn ý định thẳng thắn nói chuyện.
Việc khẩn cấp nhất là phải che đậy thật tốt.
Ngôn Khâu không hề nhận ra, mình đã nhìn chằm chằm Kỷ Tinh Lam rất lâu. Kỷ Tinh Lam có vẻ khó chịu với thái độ khác thường của cậu nên hắn trừng mắt nhìn cậu.
Không hiểu sao, Ngôn Khâu lập tức cảm thấy ớn lạnh. Còn Kỷ Tinh Lam vẫn trừng mắt nhìn cậu trai đối diện.
Kỷ Tinh Lam thế mà lại dùng pheromone để trấn áp cậu!
Ngôn Khâu cảm thấy tên này rất nguy hiểm, tình thế hiện tại của cậu cũng quá bị động. Hiệu quả đàn áp của pheromone rất rõ ràng, bản thân chỉ có thể tuyệt đối phục tùng hắn.
Ngôn Khâu không dám nhìn chằm chằm Kỷ Tinh Lam nữa, theo bản năng lùi lại, cố gắng tránh ngọn nguồn nguy hiểm kia càng xa càng tốt. Nhưng thư phòng cũng chỉ có rộng vậy thôi, Ngôn Khâu có lui không thể lui nổi, lưng va vào khung tranh sơn dầu to lớn trên tường khiến bả vai đau nhức.
Ngôn Khâu hít một hơi khí lạnh, vô thức hơi nghiêng đầu, chợt nhìn thấy người trong tranh sơn dầu nhìn quen quen.
Một chàng trai có mái tóc đen nhánh với đường nét khuôn mặt khôi ngô.
Đây chẳng phải là…
Ngôn Khâu nheo mắt lại.
Người trong tranh không ai khác chính là Ngôn Khâu, là bản thân Ngôn Khâu trước kia.
Tại sao trong thư phòng của Kỷ Tinh Lam lại có một bức chân dung của cậu, còn được đóng khung, lồng kính cẩn thận mà treo trên chính bức tường đối diện bàn làm việc của hắn?
Trước bức chân dung có một chiếc bình sứ màu xanh nhạt, bên trong cắm một bó cúc tươi tắn, dường như vẫn còn đọng sương mai.
Nếu trước đó chỉ là suy đoán, thì bức chân dung và bó hoa này hoàn toàn cho thấy cậu đã thực sự thăng thiên.
Ngôn Khâu không thể bình tĩnh được nữa.
Theo suy đoán trước đó của cậu, khả năng cậu đã chết khá lớn, bây giờ lại thêm một bằng chứng nữa, cậu cũng không quá ngạc nhiên. Mà điều khiến cậu thấy thực sự kinh dị là, tại sao bức chân dung của cậu lại được treo trong thư phòng của Kỷ Tinh Lam chứ.
Ngôn Khâu thầm buồn bực. Theo suy nghĩ của cậu, nếu một ngày nào đó Kỷ Tinh Lam treo ảnh của cậu thì chỉ có thể là để tập luyện phi tiêu.
Không có cậu, cậu cả Kỷ không đốt pháo ăn mừng đã tốt lắm rồi, vì sao lại còn để tang cậu nữa?
Ngôn Khâu khẽ nhíu mày, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, vì thế vô thức hỏi Kỷ Tinh Lam: “Ngôn Khâu bị sao vậy?”
Nghe xong lời nói của cậu, Kỷ Tinh Lam ngây người, trong mắt chợt hiện lên nét không vui, sắc bén nhìn Ngôn Khâu.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Ngôn Khâu lập tức nhận ra mình nói sai mất rồi.
Mặc dù Ngôn Khâu không quen nhìn nhận Kỷ Tinh Lam, nhưng trong ấn tượng của cậu, cậu chủ yếu là người gây chuyện, mà Kỷ Tinh Lam lại chưa bao giờ tức giận.
Nhưng quay lại tình huống hiện tại, Kỷ Tinh Lam rõ ràng đang rất tức giận. Khuôn mặt vẫn tuấn tú như vậy, nhưng vẻ lạnh lùng trong ánh mắt lại sắc bén đến mức có thể giết chết người.
Ngôn Khâu âm thầm kêu lên: Không ổn, hắn biến thành ác ma rồi!
Ngôn Khâu vô thức muốn chạy trốn, cơ mà Kỷ Tinh Lam không cho cậu cơ hội này, chẳng biết từ lúc nào hắn đã đứng dậy khỏi ghế, đi tới chỗ cậu, nắm lấy cổ tay, ấn Ngôn Khâu vào tường.
Nhìn đôi mắt lạnh lùng đang che giấu bão tố của Kỷ Tinh Lam, Ngôn Khâu đáng thương rụt cổ lại.
Nếu không có pheromone trấn áp thì Ngôn Khâu cũng chẳng thèm sợ hắn, trước kia cậu vẫn luôn ngang hàng với Kỷ Tinh Lam, ai đánh bại ai cũng chưa biết đâu.
Nhưng cơ thể Omega này theo bản năng đã thần phục trước Alpha, sau khi Kỷ Tinh Lam giữ cổ tay Ngôn Khâu, cậu lại càng không thể cử động hay phát huy được chút sức mạnh nào.
Nhìn thấy khuôn mặt của Kỷ Tinh Lam càng ngày càng gần, dưới tình thế cấp bách, Ngôn Khâu tuyệt vọng dùng hết sức bình sinh đá đầu gối vào chỗ bụng, nơi dễ bị tổn thương nhất của hắn…
Đầu gối đánh trúng chính xác vào bụng dưới của hắn, nhưng Kỷ Tinh Lam lại chẳng chút hề hấn gì.
Ngôn Khâu e thẹn thu chân lại, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, tình thế rơi vào xấu hổ.
Đậu. Ngôn Khâu bên ngoài cười ngượng, trong lòng mắng một tiếng.
Sao sức lực của cậu lại có thể yếu như vậy chứ!
Nếu như tên khốn kiếp Kỷ Tinh Lam kia muốn dùng vũ lực bắt cậu, chẳng phải cậu không có cách nào phản kháng nổi à!
Nghĩ đến chiếc vòng cổ da vừa nãy, Ngôn Khâu lại nổi da gà. Cậu đè nén sự khó chịu trong lòng, không thể để mất khí thế nên ngẩng mặt lên, lạnh nhạt trừng lại: “Không muốn nói thì không nói thôi, tức giận làm gì chứ?”
Kỷ Tinh Lam nhìn cậu, ánh mắt tối tăm chẳng rõ, không có phản ứng gì. Ngôn Khâu vốn tưởng rằng hắn sẽ làm chuyện gì đó khác, nhưng người thanh niên chỉ nhìn cậu một lát, vẻ mặt thả lỏng đôi chút, buông cổ tay bị nắm chặt đến độ đau nhức của cậu ra.
Ngôn Khâu xoa xoa cổ tay, đau lòng nhìn da thịt mềm mại của mình.
Chỉ cần gãi chút là cổ tay đã hằn đỏ rồi.
Kỷ Tinh Lam nhìn chằm chằm Ngôn Khâu, nhìn cậu xoa cổ tay thon dài, trong mắt hiện lên vẻ khó đoán.
Tiểu Khâu hôm nay rất kỳ lạ.
Sự kỳ lạ này không phải do đầu óc bị đập hỏng, mà giống như tính cách đã hoàn toàn biến đổi thành một người khác.
Một kẻ ngày thường vốn rất ngu ngốc nay đã học được cách nói bóng gió về chuyện của người khác, chọc cho hắn tức giận.
Kỷ Tinh Lam nhìn thoáng qua Ngôn Khâu, cậu đang ngồi trên mặt đất xoa cổ tay, tư thế dang rộng hai chân của cậu thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Alpha.
"Tôi đệch, đau chết tôi mất, không phải cậu có khuynh hướng bạo lực đấy chứ!" Ngôn Khâu vừa xoa xoa cổ tay đỏ bừng của mình, vừa nhe răng trợn mắt.
Kỷ Tinh Lam im lặng nhìn chằm chằm Ngôn Khâu đang tức giận, như thể đang nghĩ tới điều gì đó, ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới, vẻ mặt mình dần dần dịu đi rất nhiều.
Chỉ có một người dùng kiểu thái độ này nói chuyện với hắn.
Nhưng người đó là một Alpha ngang ngược ương ngạnh, cả đời này không thể nào đi dép tai thỏ được.
Kỷ Tinh Lam rùng mình khi nhớ lại lúc nhìn thấy chiếc quần lót nơ hồng.
Dù nhìn từ góc độ nào thì tình huống này cũng thật rùng rợn.
Thanh niên bình tĩnh thu lại cảm xúc, lạnh lùng nói:
“Não cậu bị hỏng à? Sao dám đùa với tôi như vậy.”
"Tôi thực sự mất trí nhớ rồi." Ngôn Khâu chán nản ngồi dưới đất, vặn lại: “Nói những lời này với một người đã mất trí nhớ thì có ích gì không?”
"Đừng giở trò này với tôi. Cậu cứ thích một mực nhắc nhở tôi rằng Khâu Ngôn không còn nữa à?" Kỷ Tinh Lam liếc nhìn cậu.
"... Ngôn Khâu thì sao vậy?" Ngôn Khâu cảm nhận được nhịp tim lo lắng của mình, dừng động tác lại.
Người thanh niên lập tức trầm mặc. Nhìn vẻ mặt của hắn, có vẻ như không được ổn cho lắm.
Ngôn Khâu vỗ đùi, trong lòng thầm hối hận, thôi xong, có lẽ cậu lại nói sai rồi.
"Cậu không biết Ngôn Khâu thì lo lắng cho cậu ấy làm nỗi gì?" Kỷ Tinh Lam nheo mắt hỏi.
"Ừ thì... cậu ấy trông quen quen. Có lẽ tôi biết cậu ấy trước khi bị mất trí nhớ chăng." Ngôn Khâu nhớ tới câu hỏi vừa rồi của mình đầy sơ hở, đành phải tùy tiện chèn thêm một lời dối trá.
Chẳng biết Kỷ Tinh Lam có tin hay không, thế nhưng không ngờ hắn chẳng hề tức giận, ngược lại nhếch môi mỏng, nghiêm túc trả lời câu hỏi của cậu:
"Nửa năm trước, Ngôn Khâu gặp tai nạn xe cộ." Trong mắt hắn hiện lên bi thương và oán hận nặng nề, Ngôn Khâu cho rằng mình nhìn nhầm rồi. “Sáng sớm nay tôi đến nghĩa trang thăm cậu ấy.”
Ngôn Khâu cau mày nhìn hắn. Hóa ra cậu đã chết cách đây sáu tháng.
Còn bé O này chắc là từ trên lầu rơi xuống mà chết, Ngôn Khâu lúc đó mới xuyên vào cơ thể cậu ta.
Kỷ Tinh Lam buổi sáng không có ở đây, nhưng hắn lại tới thăm cậu, vậy nên hắn cũng có chút lương tâm đấy chứ.
"Tiểu Khâu." Kỷ Tinh Lam nhìn con người có hành động khả nghi nào đó, khó chịu gọi cậu một tiếng.
Ngôn Khâu nhìn đôi mắt hắn đỏ hoe, hừ lạnh một tiếng: “Gọi thân thiết như vậy làm gì? Tôi với cậu thân nhau lắm à?”
Kỷ Tinh Lam hai mắt rõ ràng đã đỏ, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Tôi nghĩ cậu đúng là bị tổn thương đến đầu óc rồi. Tiểu Khâu chẳng lẽ không phải tên của cậu à?”
Lúc này Ngôn Khâu mới biết, vị hôn thê của Kỷ Tinh Lam tên là Tiểu Khâu, vừa rồi quản gia cũng gọi cậu như vậy, trong tiềm thức cậu lại cho rằng Kỷ Tinh Lam đang gọi mình.
Ngôn Khâu vỗ vỗ đầu. Đúng là tự mình đa tình mà.
“Lát nữa mẹ tôi sẽ tới đây, đừng nói nhiều với bà ấy, chỉ nói là cậu bị mất trí nhớ thôi.”
Lúc này quản gia gõ cửa bước vào. Anh ta bưng chén súp gà, nói là bà chủ nhờ nhà bếp nấu, cẩn thận đặt lên bàn:
“Ôi, cậu chủ Tiểu Khâu, mặt sàn lạnh lắm, cậu đừng ngồi dưới đó nữa.”
Quản gia đỡ Ngôn Khâu đang ngồi dưới sàn dậy, mang cho cậu một chiếc đệm mềm, mời Ngôn Khâu ngồi trên ghế.
Sau khi Ngôn Khâu ngoan ngoãn ngồi xuống, quản gia đưa thìa cho cậu, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Quản gia được bà chủ giao phó chăm sóc thật tốt cho cậu chủ Tiểu Khâu. Vừa rồi, anh ta ở ngoài cửa đang chú ý tới động tĩnh bên trong, nghe thấy tình hình không ổn, vội vàng kiếm cớ tiến vào chuẩn bị can ngăn.
Bình thường, nếu có người dám nhắc tới cậu Ngôn kia với cậu chủ, hắn nhất định sẽ tức giận, nhưng lần này, Kỷ Tinh Lam lại không có phản ứng gì lớn.
Quản gia nhấc khay lên, giờ mới yên tâm bước ra ngoài.
Vừa lúc Khâu Ngôn cũng đói bụng nên múc một thìa canh nếm thử, hương vị dược liệu quý rất đậm đà.
Ngoại trừ mùi dược liệu, trong không khí tựa như còn có một chút hương ngọt nhàn nhạt, nhưng mùi này rất nhẹ, nếu không ngửi kỹ sẽ không thấy được. Khâu Ngôn tưởng rằng do mùi hương nên cũng không để ý nhiều.
Vừa cầm thìa uống canh vừa lặng lẽ liếc Kỷ Tinh Lam, cậu thấy đối phương đang ngồi ở bàn làm việc, chăm chú nhìn vào máy tính, như thể tranh chấp vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.
Trong biệt thự, người hầu đều tránh nhắc đến vị hôn thê này, Ngôn Khâu không biết cậu ta và Kỷ Tinh Lam gặp nhau ra sao, cũng không biết quan hệ của bọn họ thế nào.
Ngôn Khâu mơ hồ có cảm giác bọn họ không quá quen biết nhau, nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ nghi ngờ quái dị này.
Nhất định là bởi vì hành vi của cậu ta dị thường, nên Kỷ Tinh Lam mới đề phòng cậu ta. Kỷ Tinh Lam dù vẫn luôn tùy tiện, nhưng sao có thể đính hôn với một người mà mình không biết rõ được?
Ngôn Khâu đắm chìm việc uống canh, thịt gà được ninh nhừ, một lớp mỏng dầu mè vàng óng nổi lên trong bát canh, thơm lừng. Uống xong chén canh, Ngôn Khâu đặt thìa xuống.
Không biết vì sao, cậu cảm giác được trong không khí mùi ngọt ngào càng ngày càng nồng, cậu không tìm được nguồn gốc, cứ như là từ chính cơ thể mình tỏa ra vậy.
Kỷ Tinh Lam như bị mùi hương ảnh hưởng, hơi cau mày nhìn về phía Ngôn Khâu.
Dưới ánh đèn, hàng mi mảnh mai của cậu trai Omega đen dày như lông quạ, mái tóc nâu mềm mại khiến làn da trông trắng trẻo trong suốt đến lạ, đôi mắt xinh đẹp phủ đầy hơi nước khiến người ta muốn ức hiếp, rất khơi dậy tính chiếm hữu và mong muốn bảo vệ của Alpha.
Khoảnh khắc Kỷ Tinh Lam chạm mắt Ngôn Khâu, sắc mặt hắn thay đổi. Yết hầu của hắn di chuyển lên xuống, trong mắt hắn hiện lên một tia áp bức:
“Vòng ức chế của cậu đâu?!”