Đoạn video được những người hóng chuyện tại hiện trường quay lại và đăng lên nhóm tám chuyện đầu tiên, chỉ trong vài phút đã chất tầng chồng tầng tới 99+, Kha Nhiễm phải lướt mãi mới lần ra được tin tức gốc.

Trong các đoạn clip ngắn rời rạc, chưa ai luận ra rõ ràng căn nguyên vụ việc. Ống kính chao đảo, quay lúc rõ lúc mờ, bắt đầu là hai người đang đối đầu – Kha Nhiễm nhận ra một là Tống Trường Hằng, còn người đang tranh cãi với anh ta, Lương Tuệ mơ hồ nhớ ra là chàng trai ban sáng suýt ném bóng trúng cô ở sân bóng rổ, sau đó còn cười hì hì chạy lại xin lỗi.

Về sau, kể từ khi Tống Trường Hằng vung nắm đấm và nhân vật chính chuyển thành Trần Ký Bạch, mọi việc lập tức leo thang đến cao trào. Sau một thoáng lặng như tờ, màn hình chìm trong cảnh hỗn loạn đến mức như muốn tràn ra khỏi khung.

Chỉ nhìn phần trước, một nửa lý do dường như có liên quan đến cô – suy đoán này được xác lập sau khi Lương Tuệ không gọi được cho Tống Trường Hằng, bèn chuyển sang gọi cho Cừu Hân. Cừu Hân trong điện thoại không nói rõ chi tiết, bởi cô nàng cũng không theo dõi toàn bộ, chỉ lượm lặt thông tin từ những người có mặt mà nắm được sơ lược tình hình.

“Tớ gửi địa chỉ cho cậu rồi, đã báo lễ tân trước, cậu tới thì đưa thiếu gia kia về giùm.”

Lương Tuệ vội vàng bắt taxi, vừa trả lời điện thoại, vừa đọc địa chỉ cho tài xế. Cừu Hân tìm được chỗ yên tĩnh để gọi cho cô, không còn mấy câu càm ràm vô nghĩa nữa, từng chữ rành rọt lọt vào tai cô rõ mồn một.

Lòng Lương Tuệ càng lúc càng rối:

“Tớ vừa mới cãi nhau với anh ta, chắc đang bực sẵn, nên mới nóng nảy như vậy.”

Cừu Hân chẳng chút nể nang mà phản bác: Cái vị thiếu gia đó lúc nào mà chẳng nóng, tính tình như châm thuốc súng ấy. Nhưng nói gì thì nói, gây sự linh tinh thế này là không được – đây là tiệc sinh nhật của người khác cơ mà, chẳng phải phá rối sao?

Thực ra Lương Tuệ cũng không hiểu nổi. Nếu chỉ vì cô thì chắc không đến mức ấy, cô hỏi Cừu Hân liệu giữa hai người họ có mâu thuẫn gì sẵn từ trước không.

“Tính tình kiểu đó thì đi đâu chẳng kết thù. Đừng nói là sau này, ngay cả trước khi cậu quen anh ta, tớ đã thấy ngứa mắt rồi. Nếu nói có thù, tớ còn tính là một người đấy.”

Lương Tuệ cười khổ: “Giờ anh ta sao rồi? Ổn chưa?”

“Dù không ổn cũng phải ổn thôi,” Cừu Hân ngẫm nghĩ, dừng lại chốc lát rồi nói:

“Cậu cũng phải biết anh ta vừa gây sự với ai chứ.”

Cảnh tượng trong đoạn video nửa sau vẫn rõ mồn một trong đầu. Nhìn thì giống trò lộn xộn ngoài ý muốn, nhưng nghĩ kỹ là biết đã rắc rối to. Không chỉ khiến không khí sinh nhật bị phá hỏng, mà còn đấm thẳng vào mặt ông chủ lớn – sự việc nghiêm trọng đến mức nào, e là còn tùy người đó có để bụng ra sao.

Nam Ninh Hội nằm ở khu trung tâm thành phố, sau lưng là khu biệt thự cao cấp, các hội viên đều là nhân vật có máu mặt ở vùng đó.

Kiến trúc mang phong cách kết hợp Đông – Tây, nội thất sang trọng, ngoại thất nhã nhặn, quy mô rộng lớn, đường đi vòng vèo. Tại một góc bên khu vườn thường xuân nối ra từ sảnh phụ, Cừu Hân đang đợi cô để gặp mặt.

Người tiếp tân trong sảnh dẫn Lương Tuệ tới, lúc đó cô vẫn đang loay hoay gọi cho Tống Trường Hằng. Vừa thấy Cừu Hân ngồi tựa trên ghế mây, cô lập tức rảo bước, ba bước gộp thành một chạy tới trước mặt.

“Cái đó…” Lương Tuệ thở hổn hển, cố trấn an nỗi lo trong lòng: “Trần Ký Bạch… không sao chứ?”

Cừu Hân im lặng một lúc, khẽ siết vai cô, dẫn đường đi vào trong như đã quá quen thuộc. Trước khi tiếng ồn ào từ đại sảnh tràn vào tai, cô thấp giọng đáp:

“Còn có thể thế nào? Giờ này chắc chỉ có mình cậu còn lo cho anh ta thôi.”

Cổ Lương Tuệ hơi cứng lại, không đáp.

Hai người tới nơi xảy ra chuyện khi nãy, giờ đây mọi người vẫn tụ lại khu nghỉ gần khu dùng bữa. Những mảnh thủy tinh vỡ, ghế ngả nghiêng đã được nhân viên lần lượt dọn dẹp. Hai người từng mắng chửi nhau căng thẳng lúc trước thì giờ chẳng thấy đâu cả.

Sau khi hỏi người phụ trách, Cừu Hân đưa Lương Tuệ lên tầng hai — khu vực phòng riêng, tính riêng tư cao hơn nhiều, đám người hiếu kỳ cũng chỉ có thể tụ tập dưới tầng dưới, bàn tán không dứt.

Cửa thang máy vừa mở.

Lương Tuệ nắm chặt điện thoại trong tay, như tìm kiếm chút an ủi. Cừu Hân nhận ra mình bước hơi nhanh, bèn chậm lại.

“Anh ta gọi cậu tới à?”

“Gọi rồi, nhưng tớ không nhận lời. Sau đó có cãi nhau vài câu.” Lương Tuệ nói:

“Thấy được tin là tớ ra liền.”

Cừu Hân gật đầu, bật cười: “Vậy cũng cãi nhau được, cậu đúng là giỏi nhịn đấy.” Cô liếc cô bạn bằng ánh mắt đầy hàm ý: “Cái người đó ấy à, bảo là biết chừng mực thì đi đâu cũng gây chuyện, bảo là không có chừng mực, thì lại biết gặp ai không nên đụng vào.”

Lương Tuệ chưa hoàn toàn hiểu hết ý câu sau, cho đến khi người dẫn đường đẩy mở cánh cửa lớn chạm trổ sơn mài dày nặng trước mặt họ.

Bên trong vang lên nhạc pop nhẹ nhàng, theo gu của ai đó. Phòng riêng hai tầng, diện tích không nhỏ, phải đi vòng qua một hành lang quanh co từ cửa mới tới được khu tiếp khách và dùng bữa chính.

Trần nhà và sàn đều mang sắc đen ánh vàng, ánh sáng đồng thau phủ lên khuôn mặt mỗi người, khiến cả không gian như trầm mặc nhưng sang trọng. Giữa phòng, một nhóm người đang tụ lại quanh bàn trà chơi bài.

Hai cô bước vào không gây động tĩnh, lặng lẽ đứng sau. Ánh mắt Lương Tuệ vô thức dừng lại nơi trung tâm – người nam ngồi tựa vào ghế sofa da đỏ, thân hình cao lớn, áo cổ cao đen phối đồng hồ đeo tay, điếu thuốc mảnh kẹp nghiêng giữa môi, chân dài bắt chéo đầy thong dong. Lông mày cụp xuống che đi ánh mắt, đôi đồng tử trong veo như cắt từ đá topaz xanh, mang khí chất quý tộc sắc lạnh, như thể mang trong mình dòng máu lai Bắc Mỹ – từ bất kỳ góc nhìn nào cũng khiến người ta không thể rời mắt, gần như không giống người thật.

Chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy khóe môi anh ta có vết bầm nhạt, rõ ràng vừa bị đấm, vậy mà thần sắc lại vô cùng nhàn nhã, một tay vẫn xoay mấy lá bài.

Điều quái lạ hơn là – hai người vừa nãy như pháo nổ đấu khẩu ầm ĩ, giờ lại như gà con nghe hiệu lệnh, ngoan ngoãn dọn ghế ngồi đối diện anh ta chơi bài cùng.

Lương Tuệ chỉ liếc một cái đã nhận ra Tống Trường Hằng. Cô túm lấy tay áo Cừu Hân, cả hai dừng lại, không bước tới nữa.

Cừu Hân khoanh tay, bật cười mỉa mai: “Phải đập vào tường cứng mới biết đau. Giờ thì biết nghe lời rồi.”

Trong phòng chừng hơn chục người, người uống rượu, người chơi bài, người tụ lại chơi trò nhóm. Không ai để ý đến hai người họ, cho đến khi cánh cửa sau họ bị đẩy ra lần thứ hai với tiếng “rầm!” rõ to, thu hút sự chú ý của phần lớn người trong phòng.

Chính lúc đó, Tống Trường Hằng mới trông thấy Lương Tuệ. Lá bài trong tay lập tức rơi xuống, biểu cảm trên mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên khó tin.

Người vừa ầm ĩ xông vào là Tân Lê – cô vừa thay xong chiếc váy đuôi cá mỏng manh sau khi từ hồ bơi lên, khoác thêm áo lụa, tóc dài xõa bay theo bước chạy vội vàng. Vừa bước vào đã xông thẳng đến trước mặt Trần Ký Bạch, ánh mắt đầy giận dữ:

“Trần Ký Bạch! Ai nói anh bị đánh vậy hả?!”

Cô nhìn thấy vết bầm nơi khóe môi anh, lập tức quét ánh mắt hình viên đạn quanh phòng, chất vấn: “Ai đánh?!”

Một góc bàn, Tân Trì buông lá bài xuống, cười xòa với em gái:

“Kinh thật, nếu hôm nay người bị đánh là anh thì chắc em còn chẳng vội vậy đâu.”

Tân Lê liếc anh một cái rõ sắc, rồi quay sang hỏi Trần Ký Bạch:

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!”

Cô không có mặt lúc xảy ra chuyện, chỉ xem vài dòng trong nhóm chat đã nổi giận chạy đến đây.

Khỏi nói cũng biết, tiếng động này khiến cả phòng đều đổ dồn ánh nhìn.

Trần Ký Bạch phẩy tay, vứt bài đi, gắt gỏng vì bị làm phiền, khẽ “chậc”, rút điếu thuốc khỏi miệng. Vô tình ngẩng đầu, làn khói mỏng như tơ quyện quanh ánh mắt, anh nheo mắt liếc ngang, ánh nhìn dừng lại nơi đâu đó phía sau, lưng hơi khom, cả khuôn mặt hướng về phía Tân Lê vừa bước tới.

Lương Tuệ không chắc có phải ảo giác hay không, ánh mắt đó như nhắm thẳng vào cô, vừa chăm chú, vừa như đang nghiền ngẫm điều gì. Nhưng ngay sau đó, anh ta lại mỉm cười nhạt, rồi dời đi, không đáp lời Tân Lê.

Bên cạnh bàn bài, Chu Ngạn thấy Tống Trường Hằng ném bài xuống, vẫn còn tâm trạng đùa giỡn:

“Ê, ván này thua chắc rồi đấy. Ném bài tính gì chứ?”

Tống Trường Hằng không hé môi, hai hàm răng cắn chặt. Anh vẫn cúi đầu, nhưng ánh mắt gắt gao khóa chặt bóng người nhỏ nhắn kia – cô gái im lặng đứng không xa, áo khoác hoodie màu hạnh, đứng yên như bị vây trong biển khói mờ. Ngay sau đó, anh dứt khoát nhìn Trần Ký Bạch một cái, rồi không do dự, bước thẳng về phía Lương Tuệ.

Từ lúc vào phòng đến giờ, cô vẫn thấy như lạc trong sương mù. Chỉ đến khi nhìn thấy Tống Trường Hằng, trái tim cô mới thực sự trở lại vị trí.

Mà khuôn mặt Tống Trường Hằng thì đang tối sầm – rõ ràng tình trạng của anh chẳng tốt gì, và điều anh không muốn thấy nhất lúc này… chính là cô.

“Tuệ Tuệ?” Anh quay sang trách cứ Cừu Hân: “Sao em lại dẫn cô ấy đến đây?”

Cừu Hân không muốn bận tâm, sợ vạ lây, khoanh tay đứng nép ra xa. Lương Tuệ bước tới gần anh một bước, nói: “Em tự đến đây, nghe nói anh gặp chuyện,” cô liếc sang ghế sofa da đỏ, ánh mắt chạm phải người kia rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác: “Anh có ổn không?”

Tống Trường Hằng nét mặt trầm trọng, tay nhẹ nhàng đặt lên khuỷu tay cô gái, lắc đầu không nói gì.

Phần lớn những người chen vào căn phòng này cũng chỉ đến để xem cho vui, xem Trần Ký Bạch ăn no rảnh rỗi rồi kéo hai thằng nhóc gà con kia ra đánh bài với mình định làm trò gì, ai ngờ đánh thật, gần nửa tiếng đồng hồ chơi bài say sưa không dứt.

Trong lúc đó, Tống Trường Hằng ngồi đối diện, thua thì không dám nhúc nhích, thắng thì cũng không dám cười — hành động kỳ lạ đến mức mọi ánh mắt đều dồn về anh, Lương Tuệ cũng không ngoại lệ, chăm chú để ý từng cử chỉ của anh.

Đối với mọi người, cô như người xuất hiện bất ngờ, phong cách bình thường chẳng có gì nổi bật giữa đám đông ấy lại trở nên lạc lõng. Đôi chân thon dài thẳng tắp, làn da trắng mịn, gương mặt tinh xảo, rõ ràng gầy nhưng đẹp, mang theo vẻ lạnh lùng đầy mức thuần khiết.

Ở đây nam nhiều nữ ít, ai ny đều liếc nhìn cô, một đám thiếu gia ngồi thành hàng quay đầu lại, thậm chí có tên còn huýt sáo trêu nghịch: “Này, xinh đấy, tiểu bạch hoa nào vừa nhảy ra thế?”

Giữa những lời tán gẫu, cũng có người hiểu chuyện thẳng thắn vạch trần mối quan hệ của hai người:

“Đừng trêu cô ấy nữa, đó là bạn gái cậu ta đấy!”

Chuyện chưa nói ra thì không sao, vừa nhắc đến ai cũng bắt đầu trêu chọc:

“Thằng này ăn nên làm ra thế này à?”

“Hahaha, làm sao mà dụ được hay thế?”

“Đủ rồi!”

Tiếng hét đột ngột khiến cả đám im bặt, mọi lời đùa giỡn đều dừng lại. Lương Tuệ bị Tống Trường Hằng kéo nép sau lưng, anh nghiêm giọng cảnh cáo:

“Đừng quá đáng.”

Một người tính tình kiêu ngạo sĩ diện như anh, chỉ cần rời khỏi chỗ này, bên ngoài có lẽ vẫn khiến người ta nể mặt vài phần. Nhưng ở trong căn phòng này, với từng người ở đây — hoặc là ngang hàng, hoặc là trên cơ — không ai sợ anh, không ai bị anh uy hiếp. Dường như tất cả đều tin chắc, cho anh gan trời anh cũng không dám làm loạn ở đây.

Mà cái người khiến họ có được lòng tin đó lại thảnh thơi rít thuốc, ngồi như đang xem phim, chẳng buồn xen vào. Còn Tân Lê đứng giữa, vẻ mặt không hiểu đầu đuôi, quay sang gặng hỏi anh trai.

Mọi sự chú ý đều tập trung vào cuộc ầm ĩ như thể xem một vở kịch.

Chèn vào khoảng cách giữa người với người, Chu Ngạn khoanh tay đứng trước, nói:

“Sao gọi là quá đáng? Mày vừa phá sân vừa đánh người thế thì không quá đáng chắc?”

Anh ta nhếch mắt nhìn từ Lương Tuệ sang Tống Trường Hằng, đầy thách thức.

“…Còn không phải tại mày à!”

Sợ anh ta bùng nổ, Lương Tuệ cố nắm lấy anh như muốn trấn án, nhưng câu quát ấy của Tống Trường Hằng khiến cô suýt bị kéo theo mấy phân tiến về phía trước.

Chu Ngạn vẫn thản nhiên cười đáp:

“Tao làm gì sai?”

Lương Tuệ cũng ngước mặt nhìn anh, vừa ngơ ngác vừa mơ hồ.

Tống Trường Hằng cắn chặt môi, mặt mày nóng bừng, nhưng vẫn không nói được lời nào.

Thế mà ai cũng dồn sự chú ý vào anh, một người một kiểu, như muốn moi tỉ mỉ từng lớp tâm sự.

Lương Tuệ lo lắng, trong bầu không khí căng như dây đàn ấy, cô vô thức nhìn về phía ghế sofa. Trần Ký Bạch đã đứng dậy từ khi nào, gạt tàn đầy thêm một tàn thuốc mới tắt, anh lững thững đi vòng qua sofa, thân hình cao ráo lẩn khuất giữa đám người nam nữ.

Ngay lập tức, nhạc bỗng đột ngột dừng lại, mọi người nhận ra có chuyện không ổn đều ngưng nói, nhìn nhau dò xét.

Lương Tuệ đã kịp thấy Trần Ký Bạch đi đến tắt loa, dưới ánh mắt tập trung của mọi người. Giữa ánh mắt của mọi người, anh lười biếng liếc về phía này, bước chân thong thả, bật lửa trong tay ném qua ném lại như đánh nhịp, giọng nói vang lên cũng chẳng nhanh chẳng chậm:

“Đã hỏi mà không nói, cứ cục cằn hờn dỗi à?” Anh dừng lại bên bàn trà, không bước tới gần hơn.

Anh không có nhiều kiên nhẫn, một khi đã mở lời thì muốn giải quyết luôn.

Tống Trường Hằng cuối cùng cũng không nhịn được, lườm Chu Ngạn rồi nói với Trần Ký Bạch:

“Tôi với thằng họ Chu có hiềm khích, cậu với nó thân thiết, nói thêm cũng vô nghĩa.”

“Không đến mức vậy, tôi với ai cũng chơi được.”

Anh nói rất nhẹ, nghe như đùa, nhưng không hề giả dối — nếu chỉ cần giả bộ hoà nhã là coi như thân quen, thì đúng thật, anh cũng khá thích mấy trò giả tình giả ý đó.

Cho nên Tống Trường Hằng nói gì, có ẩn ý hay mỉa mai, anh cũng mặc kệ.

“Nhưng tôi ghét bị thua thiệt.”

Anh nghiêng người dựa vào mép bàn, cánh tay săn chắc, gân xanh nổi lên ẩn hiện dưới ống tay áo, lần lượt đẩy các ly thủy tinh lại gần nhau, mặt  bình thản. Cầm lấy chai vodka nửa đầy, anh đi rót đầy tám ly.

Cảnh tượng ấy khiến những người nãy giờ còn đang chờ xem trò vui cũng cứng đờ nét mặt, tròn mắt há miệng.

Rượu tràn ra khỏi ly, nhỏ giọt từng đợt trên mặt bàn, làm ướt gấu quần anh. Anh đặt chai rượu xuống, ngẩng đầu lạnh lùng hỏi:

“Lúc nãy cậu thua tám ván, đúng không?”

Phòng yên lặng, lời nói vang lên như tiếng kim chạm sắt.

Tống Trường Hằng giật mình hoảng hốt, đến Chu Ngạn cũng cảm thấy lạnh sống lưng, sự bình thản coi thường ấy khiến ai cũng rùng mình.

Hai bên đều đứng yên. Một lúc sau, Bạch bất ngờ chuyển ánh mắt, nhìn sang bạn gái người ta. Anh cười khẽ, hỏi với vẻ đầy hứng thú: “Có xót không?”

Chai vodka hơn 40 độ, tám ly đầy, đổ xuống đất ném một que lửa là cháy như xăng.

Chu Ngạn thầm hít vào một hơi, nghĩ thầm chuyện này nghiêm trọng rồi.

Không phải là xót hay không xót.

Mà là… nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Đôi mắt kia lạnh lùng như băng, không chút gợn sóng, nhưng nhìn chằm chằm vào, giống hệt ánh nhìn ban nãy — một khoảnh khắc không ai phát hiện, nhưng hai người kia lại ngầm hiểu rõ.

Lương Tuệ thoáng rùng mình, cô run run trong lòng, vội xin lỗi:

“Xin lỗi, hôm nay anh ấy hơi nóng tính, nhưng không cố ý đâu… chuyện này…”

Cô buông nhẹ mép áo Tống Trường Hằng, chỉ vào tám ly rượu trên bàn.

Cừu Hân tròn xoe mắt nhìn, hối hận đã dẫn cô vào đây, muốn ngăn cũng không kịp. Cô chẳng biết rượu là thứ gì, nhưng vẫn nói:

“Nếu nhất định phải uống, tôi có thể cùng anh ấy uống không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play