Buổi tối không gọi dì giúp việc tới, Trần Ký Bạch đã đổ hết bàn đồ ăn nguội trước khi cô bước ra khỏi phòng. Cái đạo lý “phung phí là đáng xấu hổ” mà giai cấp vô sản ai cũng hiểu, Trần Ký Bạch thì chẳng màng, ngược lại còn khiến Lương Tuệ cũng cảm thấy mình có lỗi vì đã góp phần vào sự lãng phí ấy. Anh làm toàn bộ là vì cô, thế mà cô chẳng ăn lấy một miếng.
Trần Ký Bạch kéo cô lên nhà hàng trên tầng thượng ăn tối. Cả tòa nhà, từ thang máy đến hành lang, đâu đâu cũng ấm áp như mùa xuân.
Bên ngoài, tuyết bắc vẫn không làm khó được giới nhà giàu. Lương Tuệ tựa bên ô cửa sổ sát trần của tòa cao ốc, đầu nghiêng mệt mỏi, mắt nhìn xuống bầu trời xám xịt sau trận tuyết vừa dứt.
Trần Ký Bạch ngồi đối diện, nghiêm túc xem thực đơn — đây là lần đầu tiên anh xem kỹ đến vậy, chỉ để hỏi từng món theo khẩu vị của cô. Thường ngày anh toàn tùy tiện chọn cho nhanh, chỉ cần lót dạ no là được.
Khi nghe anh đọc tên các món ăn, Lương Tuệ chợt nhớ lại, trước đây hầu như toàn là anh chiều khẩu vị cô, cùng cô ăn ở căng-tin. Về sau thấy ăn vậy không đủ chất, ngày nào anh cũng gọi người mang đồ ăn đến. Nhưng mỗi lần bị người khác nhìn thấy, cô lại thấy ngại, ép anh đừng làm vậy nữa, nói mình qua rồi cái tuổi cần tăng trưởng, giờ chỉ cần ăn no là được rồi.
Anh lại bảo cô gầy quá. Trong mắt Trần Ký Bạch, cô giống như một cái que. Có lẽ nhìn theo tỷ lệ vóc dáng đúng là vậy thật, nhưng cô thấy thế không công bằng — với chiều cao sơ sơ gần mét chín của anh, chắc nhìn cô gái nào cũng như nhìn cây sào cả.
Vậy nên lần này, anh vẫn không thèm quan tâm khẩu phần ăn của một người bình thường, cứ theo ý mình gọi đầy một bàn, bảo rằng cô gầy nhìn không khỏe mạnh, phải ăn nhiều vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play