Máy kéo?
Chà, thật dữ dội!
Ngãi Mễ phấn khích ra mặt. Từ khi đến đây, cô vẫn chưa từng được ngồi lên chiếc máy nào như vậy cả.
Lai Ân mở cửa ghế phụ, ra hiệu cho Ngãi Mễ lên xe. Cô nhanh chân nhảy phốc lên, cài đai an toàn đâu ra đó. Nếu không phải ngại mất mặt, cô còn muốn leo hẳn lên mui xe mà ngồi ngắm cảnh.
“Ngồi vững nhé!” Không hiểu sao, Lai Ân cũng hào hứng lạ thường.
“Rầm rầm rầm.” chiếc máy kéo nổ máy, lao đi vun vút.
Tốc độ xe khá nhanh, mà hai người thì chẳng buồn đóng cửa kính. Gió ào ào luồn vào, cuốn tung mái tóc của Ngãi Mễ bay phấp phới. Trong khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác như mình đang lái mô-tô lao qua những con đường quê rộng mở, tự do và sảng khoái không gì sánh bằng.
Cô hít một hơi căng tràn ngực.
Lai Ân vẫn vững vàng tay lái, cười ha hả trong gió: “Gió to quá, đã ghiền thật!”
Ngãi Mễ nghiêng đầu nhìn anh: “Anh đâu phải lần đầu lái máy kéo, sao lại hào hứng như tôi vậy?”
“Cái gì cơ?” Gió thổi mạnh đến mức Lai Ân chỉ thấy môi cô mấp máy, chẳng nghe được gì rõ ràng.
Cô đành phải nói lớn hơn.
“À, chuyện đó hả.” Lai Ân vừa lái vừa cười, “Ngải Thụy Khắc chưa bao giờ cho tôi dẫm hết chân ga khi lái máy kéo. Cho nên… thật ra đây là lần đầu tiên tôi được lái nhanh như vậy!”
“Gì cơ?! Lần đầu tiên?!”
Không khí tự do bay bổng vừa rồi của Ngãi Mễ phút chốc tiêu tan, cô lập tức căng thẳng: “Chạy chậm lại đi, chú ý đường! Nhìn đường hộ tôi cái!”
“Nghe rồi nghe rồi! Tai tôi đây, không cần hét to thế!”
Chiếc máy kéo rầm rập lao về phía nông trường nông trại Hương Thái như một cơn gió. Khi xe vừa dừng lại, Ngãi Mễ thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn run rẩy, vội vàng tháo dây an toàn xuống xe.
Cô thề, nếu Lai Ân chưa học lái cho đàng hoàng, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ leo lên xe anh ta nữa!
Trái lại, Lai Ân tỉnh bơ như không, vừa đặt chân tới cổng nông trường liền cảm thán:
“Nông trường của cô rộng thật đấy!”
Anh đảo mắt nhìn quanh, rồi bổ sung thêm, “Chỉ là… hơi bừa bộn. Không, phải nói là rất bừa bộn. Nông trường lớn thế này, một mình cô chắc chắn sẽ rất vất vả. Hay thế này đi, lúc nào tiệm không có việc gì, tôi qua giúp dọn cỏ với nhặt nhạnh linh tinh. Xem như quà chào hàng xóm mới, không lấy công đâu.”
Miễn phí giúp dọn cỏ?
Nghe thế, Ngãi Mễ có hơi dao động.
Nhưng nghĩ lại, cô vẫn nhẹ nhàng từ chối: “Trong tiệm anh cũng bận rộn lắm rồi, cứ giúp Ngải Thụy Khắc là được. Nông trường tuy hơi rộng, nhưng tôi vẫn xoay sở được. Lòng tốt của anh, tôi xin ghi nhận.”
Cô nói thật lòng. Ngoài việc không muốn phiền ai, còn một lý do nữa, đó là cô còn phải nâng cấp dụng cụ.
Muốn nâng cấp thì phải tăng độ thuần thục, mà điều đó bắt buộc cô phải tự mình ra tay. Từ chặt cây, dọn cỏ đến tưới nước, đều không thể nhờ người khác làm hộ được.
Thấy cô nói chắc nịch như vậy, Lai Ân cũng không tiện nói thêm. Dù được thoát khỏi việc cuốc cỏ là chuyện tốt, nhưng không hiểu sao trong lòng lại hơi hụt hẫng, y như có đôi tai cún con rũ xuống trên đầu.
“Vậy… cũng được.”
Nhớ lại cảnh Lai Ân vừa rồi đạp ga như bay, Ngãi Mễ không nhịn được dặn thêm: “Lần sau lái xe nhớ từ từ thôi. Nghe lời Ngải Thụy Khắc, đừng phóng bạt mạng như vậy nữa, biết chưa?”
“Biết rồi.” Lai Ân gật đầu rất ngoan.
Ngải Mễ cảm thấy bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời này của hắn thật thú vị, thuận miệng hỏi: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Lai Ân hình như không ngờ cô sẽ hỏi câu đó, chớp chớp mắt, đáp: “Tôi đã trưởng thành.”
Ngải Mễ khẽ gật đầu. Vẫn là một đứa trẻ mà thôi. Cô không hỏi gì thêm, đổi đề tài: “Chúng ta đi xem mấy khúc gỗ đi.”
Tuy vừa nãy cái cách hắn lái xe khiến người ta thấy không đáng tin cho lắm, nhưng nhắc đến chuyên môn thì lại khiến người khác yên tâm vô cùng. Ngải Mễ thấy hắn lấy từ trên xe xuống một thiết bị trông khá giống cân điện tử, tỉ mỉ đo từng khúc gỗ mà cô đã phân loại sẵn, sau đó lại tính toán gì đó rất chăm chú.
“Tổng cộng là 853 đồng vàng.”
Nhiều như vậy sao?
Ngải Mễ có hơi ngạc nhiên.
Cô vốn tưởng đống gỗ này cùng lắm cũng chỉ bán được khoảng năm trăm đồng vàng, không ngờ lại lên đến gần tám trăm. Dù chưa đến mức một bước thành đại gia, nhưng ít nhất cũng giúp khoản tiết kiệm của cô vượt mốc một nghìn đồng vàng.
Trong lòng cô nhanh chóng nhẩm tính: lúc đầu có 500 đồng, mua hạt giống, món salad tốn 70 và 78 đồng, bán gỗ lãi được 853 đồng… trừ ra cộng vào, tổng còn lại là 1205 đồng vàng.
Vậy là sắp mua được cần câu rồi.
Ngải Mễ bỗng quay sang nhìn Lai Ân: “Cậu không hạ giá cho tôi đấy chứ?”
“Hạ giá?” Lai Ân như thể bị nói oan, “Ý cô là nghĩ tôi trả nhiều tiền quá đúng không? Cây tuyết tùng đỏ ở nông trại cô vốn đã có chất lượng rất tốt, kéo đến cửa tiệm nào cũng bán được từng ấy tiền. Tôi không vì cô là bạn tôi mà trả cao hơn giá đâu. Hơn nữa…”
Nói đến đây, hắn hạ giọng thì thầm: “Nếu tôi thật sự đưa cô nhiều tiền hơn, Ngải Thụy Khắc chắc chắn sẽ lôi tôi ra đánh chết.”
Vậy thì tốt rồi.
Ngải Mễ vốn cũng chỉ muốn một mối giao dịch công bằng, không thân quen cũng chẳng đặc quyền. Cô không muốn làm người khác khó xử, càng không muốn chiếm lợi từ bất kỳ ai.
“Cậu vừa nói, gỗ tuyết tùng đỏ ở nông trại tôi chất lượng cao có thể bán được giá tốt, thế còn cây phong thì sao?”
Đúng lúc bên cạnh Lai Ân có một cây phong, hắn vươn tay gõ nhẹ vài cái vào thân cây, rồi lắc đầu: “Đây là cây phong đường, vốn không phải loại dùng để làm vật liệu xây dựng, bán cũng chẳng được bao nhiêu.”
Câu trả lời của hắn nằm trong dự đoán của Ngải Mễ, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không tỏ ra thất vọng.
Thật ra cô cũng không kỳ vọng cây phong có thể bán được giá như tuyết tùng đỏ, nếu không thì từ đầu đã chọn đốn cây phong rồi. Bởi vì số lượng cây phong ở nông trại còn nhiều hơn tuyết tùng đỏ.
Dựa vào việc bán tuyết tùng đỏ để kiếm tiền vốn không phải kế hoạch lâu dài. Trong nông trại, số cây tuyết tùng đỏ có hạn, không thể cứ chặt mãi được. Cô cần nghiêm túc nghĩ lại kế hoạch kiếm tiền sau này.
Ngải Mễ không nói gì, bầu không khí cũng vì thế mà trở nên yên tĩnh. Lai Ân liếc thấy sắc mặt cô có chút trầm ngâm, bèn chủ động phá vỡ sự im lặng: “Cô cũng nói chúng ta là bạn bè, đã là bạn bè, tôi khuyên cô đừng nên chặt mấy cây phong đường nữa. Vừa mất thời gian lại mất sức, bán cũng chẳng được mấy đồng.”
Ngải Mễ mỉm cười dịu dàng với cậu: “Tôi đâu có định bán mấy cây phong, mấy cây phong đường kia tôi còn muốn giữ lại để sau này nấu mật phong.”
“Mật phong?” Lai Ân lập tức tỉnh táo hẳn, đôi mắt sáng rỡ lên: “Tôi thích mật phong nhất đó!”
“Cậu thích mật phong sao?”
“Trên trấn gần như nhà nào cũng có một hũ mật phong, không phải thứ gì quý giá đâu, chỉ là… Ngải Thụy Khắc không thích ăn mật phong, nên tôi cũng ít khi được ăn theo.”
Một đứa nhỏ đáng thương.
Ngải Mễ bật cười, không nhịn được trêu:
“Ngay cả dám đạp mạnh chân ga khi ông ấy không có nhà mà cũng dám, thì vụng trộm ăn đồ ngọt có là gì đâu.”
“Tôi ăn vụng rồi.” Lai Ân đáp rất thành thật.
“… Được rồi.” Ngải Mễ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đợi tôi làm xong mẻ mật phong đầu tiên, tôi sẽ mang vài hũ qua cho cậu, coi như là… quà ra mắt cho người hàng xóm mới.”
“Cảm ơn cậu, Ngải Mễ.” Lai Ân cười tươi như hoa nở, lộ ra hai chiếc răng nanh trông vô cùng dễ thương.
Nói xong, cậu lên máy kéo và rời đi.
Ngải Mễ đứng ở cổng nông trại, lắng nghe tiếng máy kéo dần khuất xa. Âm thanh không còn ầm ĩ như trước, có vẻ lần này đã bớt tốc độ lại rồi.
Cô yên tâm hẳn.
Trở vào trong phòng, cô cất gọn số tiền vừa kiếm được, rút ra 200 đồng vàng tiền lẻ, rời khỏi nông trại. Dọc theo con đường nhỏ, cô đi về hướng tiệm tạp hóa.
Trải qua chuyện bán gỗ vừa rồi, cô càng nhận ra kiếm tiền trong trò chơi này chẳng hề dễ dàng. Ban đầu cô còn định khi có được đồng vàng đầu tiên thì phải ăn một bữa hoành tráng ở nhà hàng để khao bản thân một trận. Nhưng bây giờ nghĩ lại… thôi vậy.
Xa xỉ quá.
Vẫn là ra tiệm tạp hóa mua chút rau củ, rồi về tự mình vào bếp thì hơn.